Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 316 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Vật kia nện xuống nền đất trước mặt Hàn Sâm, mặt đất lập tức bị đào ra một cái hố to. Hàn Sâm cúi đầu nhìn sang, phát hiện đó là một khối bảo thạch ẩn chứa sấm sét, chỉ to bằng quả trứng gà, bên trong là sấm sét đang lấp lóe, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỏ mà ra, bên trong tản ra năng lượng sấm sét cực kì khủng bố.

“Dùng hạch gen Lôi Điện này làm tiền đặt cược.” Ngưu Đầu Quái từ trên cao nhìn xuống nói.

“Đây là hạch gen Thần Hóa à?” Hàn Sâm giật mình, không ngờ Ngưu Đầu Quái lại đem ra một vật như thế này.

Hạch gen Thần Hóa là dị bảo chỉ có dị chủng cấp Thần Hóa mới có thể sinh ra. Tuy cùng là dị bảo nhưng khác với những dị bảo do các tộc khác chế tạo, hạch gen Thần Hóa có thể trực tiếp nhập vào thân thể, cho cơ thể lực lượng của hạch gen.

So ra thì dị bảo do người bình thường chế tạo cần người sử dụng tự kích phát bằng sức mạnh của bản thân, mà hạch gen Thần Hóa do dị chủng sinh ra chỉ cần người sử dụng hấp thu là tương đương với việc có được kỹ năng gen thiên phú, có thể tùy ý sử dụng.

Cho nên trong vũ trụ, hạch gen Thần Hóa được xưng là hạch gen thiên phú kỹ năng. Nhưng chỉ có dị chủng Thần Hóa mới có thể sinh ra hạch gen Thần Hóa, vả lại rất khó sinh ra, muốn thu hoạch được hạch gen Thần Hóa cũng không dễ dàng.

Bình thường khi dị chủng Thần Hóa sắp bị giết chết, nó sẽ tự bạo gen và không để cho hạch gen rơi vào tay những sinh vật khác.

“Ngưu ca ngươi quả là người thành thật!” Hàn Sâm lệ rơi đây mặt, không ngờ Ngưu Đầu Quái thực sự lấy tiền cược ra, hơn nữa còn là vật quý báu như vậy.

Phải biết rằng hạch gen Thần Hóa cũng phân cấp độ. Ngưu Đầu Quái chắc chắn không phải cấp Nguyên Cơ, nếu có thể lấy được hạch gen Thần Hóa của nó, sau đó luyện hóa rồi hấp thu sẽ đạt được thuật gen có sức mạnh tương đương Ngưu Đầu Quái, đơn giản mà nói chính là một bước lên trời.

“Sao thế, tiền đặt cược này không đủ sao?” Ngưu Đầu Quái thấy Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào hạch gen Thần Hóa không nói lời nào, còn tưởng rằng Hàn Sâm cảm thấy tiền đặt cược không đủ.

Rõ ràng trí thông minh của Ngưu Đầu Quái không quá cao. Trong số dị chủng thì cũng rất cao rồi nhưng so với nhân loại hay tộc Thái Thượng thì nó cũng chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi mà thôi.

Nó nhận ra khiên Medusa là đồ tốt, biết hạch gen do mình sinh ra còn kém rất xa khiên Medusa, cho nên vừa rồi mới hỏi như thế.

“Tuy kém một chút nhưng nể mặt Ngưu ca, ta đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Hàn Sâm tỏ vẻ khó xử nói.

Hắn không ngờ Ngưu Đầu Quái đáng sợ này lại dễ lừa như vậy, khiến hắn hoài nghi mình có đang nằm mơ hay không, sao trên đời lại có dị khủng dễ nói chuyện như vậy.

“Vậy thì bắt đầu đi…” Ngưu Đầu Quái nhìn chằm chằm đồng tiền xu trong tay Hàn Sâm nói.

Hình tượng đáng sợ ban đầu của Ngưu Đầu Quái đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Hàn Sâm. Hàn Sâm cầm tiền xu lên, cười nói với Ngưu Đầu Quái: “Ngưu ca nhìn kỹ nhé, một mặt là chữ, một mặt là hình.”

Nói xong, Hàn Sâm úp hai tay vào nhau, nhanh chóng lắc hai tay. Trong lúc đó Hàn Sâm sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền để phòng ngừa bị Ngưu Đầu Quái thăm dò hoặc nghe được gì đó.

Tuy Lĩnh Vực Động Huyền kém xa lực lượng mạnh mẽ của Ngưu Đầu Quái nhưng có thể nhìn thấy tất cả bánh răng đang chuyển động trong vũ trụ. Chỉ cần bánh răng vũ trụ có gì đó không đúng, dù Hàn Sâm không ngăn cản được cũng có thể kịp thời phát hiện.

Nhưng lại một lần nữa Hàn Sâm đánh giá thấp độ trung thực của Ngưu Đầu Quái, vậy mà nó hoàn toàn không nhìn trộm hay nghe lén. Sau khi Hàn Sâm lắc xong, nó nhìn chằm chằm bàn tay Hàn Sâm rồi do dự, dường như đang suy nghĩ là chữ hay là hình.

“Chẳng lẽ Ngưu Đầu Quái này được nuôi trong nhà à? Sao lại thành thật như vậy?” Hàn Sâm hoàn toàn không thể tin được lại có dị chủng như vậy.

“Chữ!” Ngưu Đầu Quái do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói ra đáp án của mình.

“Ngưu ca, ngươi chắc chắn là chữ sao? Đoán xong là không được

phép sửa lại đâu đấy.” Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Ngưu Đầu Quái nói. “Hay là hình đi… Ngưu Đầu Quái vậy mà lại đổi giọng.

“Chắc chắn chưa? Không thay đổi chứ?” Nụ cười trên mặt Hàn Sâm càng sâu hơn.

“Hình, chắc chắn, không thay đổi.” Ngưu Đầu Quái cắn răng nói.

Hàn Sâm mở nắm tay ra, thấy mặt trên là chữ. Hàn Sâm nhìn chằm chằm Ngưu Đầu Quái nói: “Ngưu ca, thật là đáng tiếc, ngươi hẳn là nên kiên trì với lựa chọn của mình mới đúng.”

Lúc này cơ thể Hàn Sâm đang ở trạng thái rất tốt. Nếu Ngưu Đầu Quái có động tác kỳ lạ gì, hắn có thể kịp thời ứng phó, hắn chỉ sợ Ngưu Đầu Quái sẽ trở mặt.

“Một lần nữa đi.” Ai ngờ Ngưu Đầu Quái nhìn chằm chằm tiền xu một lúc lâu rồi mở miệng nói ra bốn chữ này.

Nếu không phải trên người Ngưu Đầu Quái còn tản ra hơi thở cực kỳ kinh khủng thì Hàn Sâm tuyệt đối không tin tên này lại là một dị chủng Thần Hóa cao cấp.

Hết chương 2711.

Chương 2712. Ngươi thật tốt

“Lại một lần nữa!” Ngưu Đầu Quái thân người đầu trâu, sau lưng có hai cánh dơi, toàn thân vảy màu xanh lam trừng đôi mắt trâu nhìn chằm chằm tiền xu trong tay Hàn Sâm, khàn giọng nói.

Đây đã là lần thứ sáu Hàn Sâm nghe bốn chữ này. Hắn đã thắng bảy lần, nhìn đôi mắt giống như sắp phun ra lửa của Ngưu Đầu Quái, Hàn Sâm thật sự sợ nó sẽ lật mặt trực tiếp cứng rắn.

“Hay là, ngươi lắc ta đoán?” Hàn Sâm cầm tiền xu giơ lên trước mặt nói.

Ngưu Đầu Quái vừa nghe xong, mắt lập tức sáng lên, đưa tay chộp lấy, tiền xu kia lập tức bay vào trong tay hắn.

“Ngươi đoán, tiền đặt cược chính là tấm khiên kia, còn có số hạch gen

Thần Hóa vừa rồi ta thua ngươi, ngươi phải cược toàn bộ.” Ngưu Đầu Quái cầm tiền xu kêu lên với Hàn Sâm.

“Được, ta cược hết.” Hàn Sâm chớp mắt rồi hỏi: “Ngưu ca, còn ngươi cược cái gì?”

Ngưu Đầu Quái nghe vậy lập tức do dự. Nó có tất cả bảy viên hạch gen Thần Hóa, đều đã thua Hàn Sâm, bây giờ thật sự không có gì để cược nữa.

Dị chủng không giống với cường giả của các tộc, cho dù chúng có chút trí tuệ thì bình thường cũng sẽ không nghĩ đến việc cố gắng cất giữ thứ gì, mà chỉ dựa vào cơ thể để ăn cơm.

Ngưu Đầu Quái đã được coi như không tệ rồi, trong bảy viên hạch gen đó chỉ có duy nhất một viên là do nó ngưng tụ ra, sáu viên còn lại đều là do nó cướp được sau khi giết mấy con dị chủng khác.

Cũng không thể nói là cướp, chẳng bằng nói là sau khi ăn xong, thấy thứ đồ chơi này vẫn còn chỗ dùng bèn tiện tay lấy về, hôm nay lấy hết ra đánh cược.

Hàn Sâm thấy Ngưu Đầu Quái không nói gì, biết có vẻ nó không lấy ra được món đồ gì nữa, sợ nó thẹn quá hoá giận bèn vội vàng nói: “Thế này đi Ngưu ca. Ngưu ca ngươi thần thông quảng đại, đánh khắp cả Thần Hóa cũng không có đối thủ, chỉ cần ngài nói một câu là có thể có được mười tấm khiên và một trăm viên hạch gen, hay là ngươi đồng ý giúp ta một việc nhỏ, coi đó là tiền đặt cược?”

“Giúp thế nào?” Tuy Ngưu Đầu Quái trung thực nhưng lại không ngốc, cảnh giác nhìn Hàn Sâm hỏi.

“Thật ra cũng không phải là giúp đỡ ta, ta cũng là bức xúc thay Ngưu ca thôi. Cái tên khốn đáng chết kia gọi Ngưu ca ngươi ra, lại không dâng lên tế phẩm, đây căn bản là đang đùa giỡn ngươi. Nếu ta trở vè nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ thay Ngưu ca xả cơn giận này. Nhưng thực lực của ta yếu kém, sợ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc đó vẫn phải mời Ngưu ca ngài tư mình ra tay, nói ra thật xấu hổ.” Vẻ mặt Hàn Sâm ngượng ngùng nói.

Ngư Đầu Quái nghe xong, cảm thấy tên Hàn Sâm này thật sự là một người tốt, vậy mà còn bất bình thay nó, nhìn Hàn Sâm gật đầu lia lịa nói: “Ngươi rất tốt.”

“Vậy thì quyết định vậy đi. Nếu ta thua thì tấm khiên này và tất cả hạch gen đều thuộc về Ngưu ca. Nếu Ngưu ca thua thì đến lúc ta quay lại †ìm tên đó, mong Ngưu ca hãy đi ra giúp đỡ, ngài nhất định phải giúp †a đó.” Hàn Sâm rèn sắt khi còn nóng nói.

“Được.” Ngưu Đầu Quái gật đầu đồng ý, sau đó bèn cầm tiền xu bắt đầu lắc.

Hàn Sâm nhìn thủ pháp lắc xu của Ngưu Đầu Quái thì biết cái tên này vốn không hiểu đánh cược như thế nào.

Lắc một hồi lâu, Ngưu Đầu Quái mới đưa tay ra trước mặt Hàn Sâm, hơi thấp thỏm nói: “Ngươi đoán đi.”

“Ngưu ca này, bản thân ngươi biết nó là chữ hay là hình chứ?” Hàn Sâm cười hỏi.

“Cái này…” Ngưu Đầu Quái ngẫm nghĩ, mở nắm tay ra, để ra trước mặt nhìn thoáng qua, sau đó mới xác định an tâm nói: “Đương nhiên ta biết là cái gì, ngươi đoán nhanh lên đi.”

“Ta đoán…” Hàn Sâm cố ý kéo dài giọng nhìn sắc mặt của Ngưu Đầu Quái, thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, sau đó mới nói: “Là hình!”

Hàn Sâm nói ra câu này, sắc mặt của Ngưu Đầu Quái lập tức sụp đổ. “Lại một lần nữa…” Ngưu Đầu Quái nghiến răng, lại bắt đầu lắc.

“Lại một lần nữa… Lại một lần nữa…” Từng tiếng gầm rú tức giận vang lên trong cơn giông, còn kinh khủng hơn so với sấm chớp kia.

Hàn Sâm không nhớ rốt cuộc mình đã thắng bao nhiêu lần rồi, dù sao thì Ngưu Đầu Quái đã nợ hắn tới hơn mấy trăm chuyện cần hỗ trợ.

Không thể không nói, Ngưu Đầu Quái này thật sự rất thành thật, đã thua thành đến mức này mà cũng không dựa vào vũ lực trở mặt với Hàn Sâm.

Đột nhiên, bão sét trên bầu trời dần yếu đi, Ngưu Đầu Quái hơi biến sắc, hét lớn: “Không ổn, Thần Linh Phong Bạo sắp ngừng rồi, ta phải quay về”

“Tại sao Phong Bạo ngừng thì ngươi phải trở về?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.

Người bình thường chỉ biết dị chủng trong Thần Vực đều là nương theo Thần Linh Phong Bạo để đi lại, lại không biết vì sao bọn chúng chỉ có thể đi lại bên trong Thần Linh Phong Bạo.

Ngưu Đầu Quái không trả lời Hàn Sâm, do dự một chút bèn rút ra một cái vảy màu xanh lam từ trên người ném cho Hàn Sâm: “Ngươi mang theo cái vảy này của ta. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì rót sức mạnh của mình vào trong vảy. Sau khi kích phát khí tức của nó, ta tự nhiên sẽ theo khí tức đó đến giúp ngươi.”

Nói xong, Ngưu Đầu Quái lại liếc mắt nhìn mấy viên hạch gen bên cạnh Hàn Sâm, lúc này mới cắn răng xoay người chuẩn bị đi vào bên trong cơn bão sét sắp rút đi.

“Ngưu ca, đợi một chút.” Hàn Sâm gọi Ngưu Đầu Quái lại. “Còn có chuyện gì?” Ngưu Đầu Quái nhìn hắn chằm chằm hỏi.

Hàn Sâm lấy một viên hạch gen từ trong bảy viên hạch gen Thần Hóa ra ném về phía Ngưu Đầu Quái nói: “Hôm nay có thể gặp được Ngưu ca cũng là có duyên. Ta chẳng có món đồ gì tốt, cái này coi như là lễ gặp mặt đi.”

Ngưu Đầu Quái bắt lấy hạch gen, trong lòng lập tức vui vẻ. Viên hạch gen này chính là hạch gen mà bản thân nó ngưng tụ được, vừa rồi nó nhìn cũng chính là viên này.

Bởi vì hạch gen của nó khác thuộc tính với các viên khác, tác dụng với nó không lớn nhưng viên hạch gen do nó ngưng tụ ra lại rất có ích với nó.

“Ngươi tốt thật đấy.” Trong lòng Ngưu Đầu Quái vô cùng cảm động. Nó muốn cướp đồ trong tay Hàn Sâm, vậy mà Hàn Sâm không những tức giận thay nó lại còn trả hạch gen của nó lại, khiến Ngưu Đầu Quái cảm động không nói lên lời, suýt chút nữa thì quên mất món đồ này vốn dĩ

là của nó.

“Ngưu ca cứ quay về trước đi. Đợi sau khi ta tìm thấy tên kia lại gọi ngươi qua đây dạy dỗ hắn, trút cơn giận này cho Ngưu ca.” Hàn Sâm vây tay tạm biệt Ngưu Đầu Quái.

Ngưu Đầu Quái nghe xong càng cảm động hơn. Song bão sét sắp hết rồi, nó cũng không có thời gian để nói thêm gì cả, chỉ cảm thấy Hàn Sâm thực sự là một người tốt. Sau này có cơ hội nhất định phải giúp hắn mới được.

Nhìn thấy Ngưu Đầu Quái biến mất cùng cơn bão sét, lúc này Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nguy hiểm thật, may mà gặp được một con dị chủng Thần Hóa thành thật, nếu không lần này chết chắc rồi. Xem ra mình không thể khinh thường được, Thần Hóa dù sao cũng là Thần Hóa, không thể coi thường bất kỳ cường giả Thần Hóa nào hết.” Hàn Sâm hạ quyết tâm, lần sau lúc gặp được Bảo Liên, nhất định sẽ không để hắn có được cơ hội như vậy nữa.

Liếc nhìn Linh Lung vẫn còn đang hôn mê, Hàn Sâm đưa tay đánh ra một luồng sức mạnh xuống người nàng, giải trừ cấm chế, Linh Lung lập tức tỉnh lại.

Linh Lung vừa tỉnh lại, lập tức nhảy lên, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm Hàn Sâm chất vấn: “Sao ngươi lại đánh ta hả?“

“Ta đánh ngươi lúc nào ? Là bản thân ngươi tiêu hao quá độ nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh đấy chứ.” Vẻ mặt Hàn Sâm vô tội nói.

“Ngươi…” Linh Lung còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ý thức được có điều gì đó không đúng, con mắt nhìn lên bầu trời xem xét, không khỏi ngây dại: “Thần Linh Phong Bạo đâu?”

Hết chương 2712.

Chương 2713. Hạch gen hệ băng

Trong Tộc Thái Thượng, Lý Khả Nhi và Linh Lung ngồi mặt đối mặt nhau, vẻ mặt đều rất kỳ lạ.

“Tam sư tỷ, ý của ngươi nói là, sau khi ngươi bất tỉnh, thì Thần Linh Phong Bạo biến mất rồi?” Vẻ mặt Lý Khả Nhi không thể tin nổi nhìn Linh Lung hỏi.

Vẻ mặt Linh Lung hơi kỳ lạ nói: “Hàn Sâm nói với ta như vậy.”

“Kỳ quái. Với sức mạnh ý chí của tam sư tỷ thì cho dù cơ thể hoàn toàn suy sụp cũng không thể nào hôn mê được, sao có thể bởi vì sức mạnh †iêu hao mà hôn mê? Hơn nữa Thần Linh Phong Bạo lại còn biến mất không thấy, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi…” Vẻ mặt Lý Khả Nhi không thể tin được, ngừng một chút lại nói: “Cũng may xảy ra chuyện ly kỳ như vậy, nếu không thì ngươi và Hàn Sâm đã gặp nguy hiểm rồi.”

Lý Khả Nhi cũng không hoài nghi Hàn Sâm, bởi vì nàng có thể cảm nhận được tâm tư của Hàn Sâm. Sau khi thăm dò nàng cũng không cảm nhận được gì khác thường từ trong tư tưởng của hắn, cho nên cũng không hoài nghỉ gì cả.

Trong lòng Linh Lung lại thầm nghi ngờ, nàng nhớ bản thân thật sự là bị Hàn Sâm đánh lén nên ngất xỉu. Quan trọng nhất là lúc Hàn Sâm đánh lén nàng, nàng lại không cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm. Điều này khiến nàng hoài nghi suy nghĩ của Hàn Sâm không hoàn toàn bị nàng thăm dò, nếu không lúc Hàn Sâm đánh lén nàng, nàng nhất định có thể biết trước suy nghĩ của hắn mà phòng bị.

Hơn nữa Thần Linh Phong Bạo luôn đuổi theo Hàn Sâm, sao có thể sớm không lùi muộn không lùi, mà hết lần này tới lần khác sau khi nàng bị Hàn Sâm đánh lén mới rút lui?

“Hàn Sâm… Rốt cuộc hắn đã làm cái gì…” Tâm trạng Linh Lung rất phức tạp nhưng nàng cũng không nói chuyện này với Lý Khả Nhi.

Sau khi có thời gian ở một mình, Hàn Sâm lập tức đem sáu viên hạch gen mình lấy được ra cẩn thận nghiên cứu.

Trong sáu viên hạch gen có ba viên đều là thuộc tính Lôi Điện, hai viên thuộc tính Hỏa và một viên thuộc tính Băng.

Sinh vật bình thường luyện hóa hạch gen phải lựa chọn hạch gen có thuộc tính tương đồng với mình. Nếu không, khi xảy ra xung đột với thuộc tính của bản thân rất có thể sẽ gây ra tổn thương cho chính mình.

Song cơ thể của Hàn Sâm có thuộc tính rất đồng đều, tuy các thuộc tính không nổi bật nhưng đều có một ít nên cũng không có nhiều lo lắng như vậy, hạch gen đủ loại thuộc tính đều có thể luyện hóa.

“Ba viên hạch gen thuộc tính Lôi Điện cứ để lại cho Tiểu Ngân Ngân nhà ta trước đã, thiên phú hạch gen của nó hơi kém một chút, việc luyện hóa một số hạch gen để bổ sung sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tiến hóa của nó.” Trước tiên Hàn Sâm cất ba viên hạch gen thuộc tính Lôi Điện lại.

Còn lại hai hạch gen một hỏa một băng, Hàn Sâm do dự một chút bèn chọn viên hạch gen hệ băng. Dù sao Băng Cơ Ngọc Cốt cũng coi như là có một chút thuộc tính băng, tương đối phù hợp.

Cầm viên hạch gen hệ băng lên, chỉ thấy nó có kích thước cỡ nắm tay người trưởng thành, giống như một viên kim cương lớn nhiều mặt, trông cực kỳ tinh xảo hoa lệ.

Mà bên trong hạch gen có thể nhìn thấy như có bông tuyết đang chậm rãi bay xuống. Mà trong bông tuyết đó, mơ hồ thấy được một bóng hình màu trắng trong suốt, hơi giống Tuyết Nữ trong thần thoại truyền thuyết.

“Nghe nói chỉ có cường giả cấp Thần Hóa mới có thể luyện hóa hạch gen, không biết ta có thể luyện hóa được hay không.” Hàn Sâm cầm hạch gen hệ băng, vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, thử hấp thụ lực lượng bên trong hạch gen.

Kết quả lại khiến Hàn Sâm hơi thất vọng. Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt cũng không thể luyện hóa được lực lượng bên trong hạch gen, hạch gen vẫn rắn chắc như thép, căn bản không thay đổi chút nào cả.

“Nếu mềm không được thì phải cứng thôi.” Hàn Sâm cầm hạch gen lên, trực tiếp há miệng nuốt xuống, sau đó vận chuyển thuật Thôn Phệ, muốn cưỡng chế luyện hóa hạch gen hệ băng.

Thuật Thôn Phệ vừa mới vận chuyển, Hàn Sâm lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng lạnh như băng bùng lên trong dạ dày, trong chốc lát đã đóng băng dạ dày của hắn. Hơn nữa sức mạnh lạnh lẽo đó còn đang nhanh chóng khuếch trương ở trong cơ thể hắn.

Chỉ trong chớp mắt, cả người Hàn Sâm đều bị đông cứng thành một khối băng, bên ngoài cơ thể kết ra một lớp băng dày hơn một mét, cả người như bị bọc lại bên trong kim cương.

Hàn Sâm giật mình, cảm giác sinh cơ của mình đều sắp bị sức mạnh đóng băng này đông cứng triệt để, lập tức vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, chống cự lại sức mạnh hệ băng kinh khủng kia.

Băng Cơ Ngọc Cốt có kháng tính cực cao đối với sức mạnh hệ băng, dù vậy Hàn Sâm vẫn cảm thấy các tế bào của mình đều sắp ngừng hoạt đông trong cơn rét lạnh đó, khiến Hàn Sâm có cảm giác buồn ngủ như đã nhịn suốt mấy đêm ròng, mí mắt trùng xuống, dường như đứng cũng có thể ngủ.

Hơn nữa giữa sự mơ hồ như có như không đó, Hàn Sâm dường như nghe thấy giọng nói của một cô gái khẽ thì thầm bên tai hắn, hình như nói: “Ngủ đi… Ngủ đi…

Hàn Sâm nghe được giọng nói đó, cơn buồn ngủ cũng càng lớn hơn, ngay cả vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt cũng lúc đứt lúc nối, khó mà tập trung tinh thần vận chuyển.

“Không ổn… Trong lực lượng đóng băng này còn bao hàm cả lực lượng ngủ đông…” Hàn Sâm kinh hãi, nếu hắn thật sự ngủ mất thì rất có thể mãi mãi cũng không tỉnh lại được.

“Không thể ngủ… Dù thế nào cũng không thể ngủ… Bây giờ vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sức sống, nếu ngủ thiếp đi thì không bị đông chết cũng sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông, rất khó tỉnh lại…” Hàn Sâm liên tục cảnh cáo chính mình, kiên trì vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt.

Tuy trong lòng biết không thể ngủ nhưng cơ thể lại càng ngày càng rã rời, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi vậy.

Cơ năng của cơ thể càng ngày càng yếu, Hàn Sâm chỉ có thể dựa vào ý chí của mình đau khổ chèo chống, không để mình triệt để chìm vào trong giấc ngủ.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Sâm cảm thấy sự uể oải rã rời kia dần biến mất, ngược lại cơ thể càng ngày càng có tinh thần, cũng không cảm rét lạnh nữa, toàn bộ cơ thể dần ấm áp trở lại.

Hàn Sâm biết mình đã chống đỡ được qua thời gian khó khăn nhất kia nhưng cũng không dám thư giãn, tiếp tục toàn lực vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, tiếp tục hấp thụ cỗ lực lượng kia.

Khi cỗ lực lượng kia đã bị thuật Băng Cơ Ngọc Cốt hấp thụ, Hàn Sâm phát hiện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của mình cũng không xảy ra biến hóa gì. Tuy cỗ lực lượng được hấp thụ nhưng không hòa làm một thể với Băng Cơ Ngọc Cốt, chỉ phụ thuộc vào cơ thể tạo thành một sức mạnh độc lập.

Hàn Sâm mở to mắt, tâm niệm vừa động, chỉ thấy trên làn da lập tức nổi lên những hoa văn như băng tuyết trên khắp cơ thể, giống như hình xăm vậy.

Hàn Sâm có thể cảm thận được sự tồn tại của cỗ lực lượng đó, cũng có thể khống chế nó nhưng dường như lại không cách nào có thể tu luyện thuật gen của mình để làm tăng lên cỗ lực lượng kia.

“Hạch gen Thần Hóa quả nhiên thần kỳ, không hổ danh là đá kỹ năng có thiên phú. Cái này của ta tương đương với hơn một loại kỹ năng Thần Hóa hệ băng, không biết kỹ năng Thần Hóa hệ băng này rốt cuộc có lợi ích gì, xem ra là có liên quan với sức mạnh hệ đóng băng và ngủ đông.” Hàn Sâm biết nếu sử dụng sức mạnh của hạch gen thì cần thời gian nhất định mới có thể tích lũy sức mạnh sử dụng một lần nữa, không giống với thuật gen mà bản thân tu luyện có thể sử dụng tùy ý.

“Tìm ai để thử đây?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ, trong nhất thời cũng không †ìm được đối tượng thích hợp, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Nghĩ đến đã lâu bản thân không đi gặp Hoành Tà, đúng lúc Linh Lung và Lý Khả Nhi không ở đây, đi vào trong không gian thần bí kia gặp hắn.

Hết chương 2713.

Chương 2714. Không có thân

Sử dụng Tứ Dương Phương Tôn bước vào không gian thần bí kia lần nữa, Hàn Sâm đi thẳng về phía ngọn núi lớn.

Những người khổng lồ của tộc Phá Thiên không có đào núi. Khi Hàn Sâm đến nơi, Hoành Tà đang bị tra tấn bởi trụ kim loại, máu tươi trên ngực liên tục bắn tung tóe theo chuyển động của trụ kim loại.

Hoành Tà nhìn thấy Hàn Sâm, chau mày nói: “Sao lâu vậy rồi ngươi mới tới?”

“Bên ngoài có vài việc trì hoãn.” Hàn Sâm cũng không giải thích gì nhiều bèn chuyển đề tài: “Ta sẽ nói tiếp cho ngươi nghe về tình hình hiện tại của đại vũ trụ mà ta kể lần trước…

Ai ngờ Hoành Tà lại cắt ngang lời của Hàn Sâm: “Ngươi nghe đây, ta không còn thời gian nữa. Ta có một chuyện cần người giúp ta làm, nếu ngươi có thể thành công thì vô cùng có lợi với ngươi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi ?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Hoành Tà. Lúc này biểu cảm của Hoành Tà không đúng lắm, hoàn toàn khác với lần gặp hắn trước đây.

Lần trước gặp Hoành Tà, cho dù cơ thể chịu cực hình, hắn vẫn có thể giữ vững bình tĩnh nhưng lần này nét mặt hắn rõ ràng hơi kích động.

Tuy vẫn tỏ ra kiềm chế nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ngươi tin trên thế giới này có thân không ?” Hoành Tà không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, chỉ ngẩng đầu lên để lộ ra gương mặt của mình sau mái tóc kia.

Đó là một gương mặt kiên định, không tính là khôi ngô nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đó đã khiến người ta cảm thấy đó chính là một gương mặt đáng để tin tưởng.

Nhưng câu nói của Hoành Tà lại khiến da đầu Hàn Sâm trở nên tê dại, bởi vì đó là một trong những vấn đề khiến hắn đau đầu nhất. Hắn thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

“Xem ra ngươi chắc hẳn đã từng gặp bọn họ.” Hoành Tà nhìn phản ứng của Hàn Sâm thì có hơi bất ngờ.

“Đúng vậy, nếu thần mà ngươi nói là tên Đế Thuân kia thì đúng là ta đã từng gặp rồi, hơn nữa còn đánh nhau với hắn.” Hàn Sâm kể lại chuyện hắn gặp Đế Thuân ở tinh cầu Nhật Thực và một số chuyện xảy ra sau

đó cho Hoành Tà nghe.

Sau khi Hoành Tà nghe Hàn Sâm giết chết Thái Dương Kim Ô trước mặt Đế Thuân thì bật cười: “Đã lắm… Đã thật đấy… Không ngờ Đế Thuân lại chịu thua thiệt nhiều như vậy dưới tay ngươi. Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để ngươi trở bạn của Hoành Tà ta rồi. Tốt lắm, chuyện này giao cho ngươi ta cũng yên tâm rồi.”

“Chuyện gì ?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc.

Hoành Tà không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, chỉ lo chuyện của mình nói: “Trong đại vũ trụ còn có những loài gần giống với Đế Thuân. Trong mắt của một số sinh vật, bọn họ chính là thần nhưng Hoành Tà ta lại thấy bọn họ chẳng là cái thá gì cả. Cho dù họ là thần thì sao chứ? Phá Thiên Hoành Tà ta cũng muốn giết thần tế trời, giết chết cái tên nhát chết đó mới không phụ một đời nam nhỉ ta đây…”

Tuy Hoành Tà nói rất thô tục nhưng Hàn Sâm lại nghe ra nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy nam nhỉ phải nên như vậy.

Hoành Tà nói tiếp: “Mạng của ta do ta chứ không phải do trời, vận mệnh của cả tộc Phá Thiên chỉ có thể ở trong tay ta. Dù hắn là thần cũng được, là tiên cũng được, cũng đừng mơ tưởng đến việc khiến cả tộc Phá Thiên ta chịu khuất phục.”

Tuy Hàn Sâm nghe mà nhiệt huyết dâng trào nhưng trong lòng cũng nảy ra dự cảm không lành.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Hàn Sâm nhịn không được lại hỏi lần nữa.

Hoành Tà vẫn không trả lời hắn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, một lúc lâu sau mới nói: “Vốn dĩ đây là chuyện có thể hủy diệt gia tộc, ta không nên giao ngươi. Nhưng hiện tại ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, hơn nữa ngươi xuất thân từ Tinh tộc, cũng xem như là người chung đường, cho nên cũng chỉ có thể giao phó cho ngươi thôi.”

“Chuyện này muôn vàn khó khăn, thậm chí có thể khiến cho ngươi và cả tộc bị hủy diệt trong chớp mắt. Từ đó về sau thần trong chư thiên đều sẽ trở thành kẻ địch của ngươi, ngươi có sợ không ?” Ánh mắt Hoành Tà sáng rực nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói.

“Ta tôn kính thân nhưng những vị thần ta tôn kính không phải là thần giống như Đế Thuân.” Hàn Sâm đáp.

“Haha, nói hay lắm. Tuy không phải miệt thị thiên hạ như ta đây nhưng cũng là lời từ đáy lòng.” Hoành Tà cười càng dữ tợn hơn.

“Nếu chuyện này đã giao phó cho ta mà nó còn là chuyện nguy hiểm như vậy thì ít nhất cũng phải nói rõ sự tình đi chứ?” Hàn Sâm nhìn Hoành Tà nói.

Làm kẻ địch với thần như Đế Thuân, Hàn Sâm chả lo sợ chút nào. Cho dù Hoành Tà không nói thì hắn cũng đã là kẻ địch của mấy vị thần đó rồi.

Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn làm rõ, những vị thần đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, và Thánh Chủ với Hoành Tà đã xảy ra chuyện gì.

Hoành Tà thu lại nét cười, nhìn Hàn Sâm nói: “Người anh em, ta có thể nói cho ngươi biết trên thế giới này không có thần. Cái gọi là thần cũng chỉ là sinh vật giống với chúng ta mà thôi, khác nhau chỉ bởi chúng ta ở bên ngoài Thần Điện Gen, còn bọn họ lại ở bên trong Thần Điện Gen.”

Hàn Sâm nghe vậy, trong lòng mừng như điên. Hắn biết mình sắp tiếp cận được nguồn gốc sự việc rồi. Hắn không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Hoành Tà, mong hắn nhanh chóng nói tiếp, nói rõ ràng toàn bộ những thứ liên quan đến thần, giải đáp hoàn toàn nỗi thắc mắc trong lòng hắn.

Hoành Tà dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tuy chỉ cách một Thần Điện Gen, nhưng sức mạnh của bọn họ và chúng ta đã khác nhau về bản chất. Sức mạnh của chúng ta gần như không tổn thương được những vị thần đó nhưng mà lại có một loại sức mạnh ngoại lệ.”

“Gen Thần Siêu Cấp ” Hàn Sâm nhịn không được mà buột miệng hỏi.

Hoành Tà cho rằng trong lúc Hàn Sâm nói chuyện với Đế Thuân đã nghe thấy từ này, cho nên cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Không sai, chính là gen Thần Siêu Cấp. Chỉ khi có gen Thần Siêu Cấp mới có thể thật sự giết chết được những vị thần đó.”

“Gen Thần Siêu Cấp rốt cuộc là gì ?” Hàn Sâm hỏi.

“Không có đáp án.” Câu trả lời của Hoành Tà lại nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm.

“Sao lại không có đáp án ?” Hàn Sâm thoáng kinh ngạc.

Hoành Tà mỉm cười nói: “Anh em tốt của ta trong lúc chiến đấu với thần tình cờ phát hiện ra một thứ có thể tổn thương được thần. Nhưng thứ đó chỉ có thể làm tổn thương thần chứ không thể giết được thần, cho nên bọn ta vẫn luôn nghiên cứu nó. Cuối cùng bọn ta đưa ra kết luận chính là gen Thần Siêu Cấp. Chỉ khi trong cơ thể chúng ta có được gen Thần Siêu Cấp mới có thể chống lại được những vị thần ở trong Thần Điện Gen đó, thậm chí còn có thể giết chết bọn họ.”

Không đợi Hàn Sâm lên tiếng, Hoành Tà lại nói tiếp: “Ta vẫn chưa thật sự thành công, cho nên không thể nào nói cho ngươi biết gen Thần Siêu Cấp rốt cuộc là gì. Nhưng ta có thể đưa thứ này cho ngươi, có được nó ngươi có thể từ từ tìm đáp án. Nếu như vận may của ngươi tốt thì có lẽ sẽ biết được gen Thần Siêu Cấp rốt cuộc là thứ gì. Nếu vận may không tốt thì cứ tiếp tục truyền đi, mãi cho đến khi có người biết được gen Thần Siêu Cấp là gì mới thôi.”

Hàn Sâm nghe xong cả người chấn động. Người anh em trong miệng Hoành Tà có khả năng chính là chỉ Thánh Chủ. Vốn dĩ Hàn Sâm cho rằng món đồ đó chắc hẳn nằm trong tay Thánh Chủ nhưng không ngờ Hoành Tà lại nói món đồ đó ở trong tay hắn, hơn nữa còn muốn đưa cho Hàn Sâm.

Hết chương 2714.

Chương 2715. Hoành Tà đâm mặt trời

Hoành Tà nói xong bèn đưa tay ra nắm lấy trụ kim loại đang đâm xuyên qua ngực mình, rút nó ra từng chút một.

Ánh sáng trên trụ kim loại phóng ra khắp nơi theo động tác của Hoành Tà, run rẩy như muốn tiếp tục xoay tròn. Nhưng mặc cho trụ kim loại quang mang tứ phía, chia cắt đất trời, cuối cùng vẫn bị bàn tay của Hoành Tà từ từ rút ra.

Ầm!

Khi cả cái trụ kim loại đều được rút ra thì Hàn Sâm mới nhìn rõ, trụ kim loại đó thực tế là một thanh chiến mâu cực lớn. Lúc này chiến mâu đó như một con rắn độc run rẩy vặn vẻo trong tay của Hoành Tà, dường như muốn thoát khỏi bàn tay Hoành Tà để chạy trốn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể nhúc nhích nổi.

Nhìn thấy Hoành Tà bị ghim trên núi lớn đang rơi xuống, trong lòng Hàn Sâm thầm nói: “Nếu ngươi đã có thể tự mình giải thoát thì cần gì phải khốn khổ ở đây nhiều năm như vậy chứ ? Còn để cho mấy người khổng lồ của tộc Phá Thiên đào núi đến sống không bằng chết biết bao nhiêu năm.”

Sau khi Hoành Tà thoát ra thì vết thương trên ngực cũng nhanh chóng khép lại, không lâu sau đó lập tức hồi phục hoàn toàn, trên ngực hắn không còn nhìn thấy vết thương nào nữa.

Nhưng theo sự giải thoát của Hoành Tà, ngọn núi hùng vĩ cũng đột nhiên chấn động. Không chỉ riêng núi mà toàn bộ vùng biển của không gian kỳ lạ đều dâng lên những ngọn sóng cao ngất trời, giống như ngày tận thế sắp đến vậy.

Hoành Tà đứng giữa biển, trong tay cầm lấy chiến mâu ngửa mặt lên trời hét lớn khiến cho cả không gian đều rung chuyển dữ dội. Hàn Sâm bay lên không trung suýt nữa bị tiếng thét chấn động đó đẩy ngã xuống biển.

“Đừng la nữa, ta sắp bị chấn động đến chết rồi!” Hàn Sâm chỉ cảm thấy khí huyết trong đầu đảo lộn, lục phủ ngũ tạng giống như bị xé rách, sử dụng hết sức mạnh toàn thân chống lại tiếng hét đó nhưng cũng chẳng ăn thua gì.

Giọng nói của Hàn Sâm nhỏ nhoi như tiếng con kiến trong tiếng hét dài cuồn cuộn như thiên lôi kia. Mặc cho hắn dốc hết sức hét lên, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng nghe được xíu âm thanh nào.

Ngay lúc Hàn Sâm nghĩ sẽ bị tiếng hét đó làm chấn động đến chết thì Hoàng Tà cuối cùng cũng ngừng lại.

Hàn Sâm thở phào một hơi, phun một ngụm máu đen ra ngoài. Nhìn

thấy Hoành Tà đi về phía mình còn cho rằng hắn muốn nói gì đó với

mình, nhưng lại thấy hai tay Hoành Tà nắm chặt chiến mâu, mũi mâu hướng thẳng vào tim đâm mạnh xuống.

Tim Hoành Tà lại bị xuyên thủng một lần nữa nhưng hắn không hề để ý tới. Sau khi rút chiến mâu ra lại dùng một tay vói vào vết thương, lục lọi trong đó một lúc mới lấy ra.

“Cầm lấy đi. Từ nay trở đi, thần trong chư thiên đều sẽ vì nó mà trở thành kẻ địch của ngươi. Cho dù ngươi có bằng lòng hay không thì đây đã là số mệnh ngươi không thể nào trốn thoát được.” Hoành Tà nói xong bèn vung nắm tay lên, lập tức có một vật như sao băng bay về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm nhìn thấy tốc độ của vật đó vô cùng nhanh, gần như mang theo một sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Trong lòng hắn khẽ run lên, dùng toàn lực tiếp nhận nó.

Nhưng khi món đồ ấy rơi vào trong tay, Hàn Sâm mới phát hiện trên bề mặt của thứ đó không hề có một chút sức mạnh nào, bị hắn nắm trong †ay nhẹ như bấc.

Hàn Sâm biết là do Hoành Tà khống chế sức mạnh, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng vừa mở tay ra nhìn thấy thứ đó thì Hàn Sâm lại hơi kinh ngạc, trong lòng càng khiếp sợ khó mà diễn tả.

Món đồ trong tay Hàn Sâm lại là một mảnh tinh thể đen, hình dạng của mảnh tinh thể đen này hắn đã quá quen thuộc, thậm chí có thể nói không ai quen thuộc với món đồ này hơn hắn cả.

Mảnh tinh thể đen này lại y hệt với mảnh mà hắn lấy được từ trong bụng của Hoàng Kim Hắc Giáp Trùng biến dị. Nếu không phải mảnh tinh thể đen đó đã bị Hàn Sâm hấp thu luyện hóa, từ trong đó phân ra Áo Giáp Hắc Tinh thì Hàn Sâm đã nghi ngờ mảnh trong tay mình hiện tại chính là mảnh đó.

“Sao lại như vậy? Món đồ mà Hoành Tà nói lại chính là tinh thể đen. Mảnh tinh thể đen này có giống với mảnh ở trong Tí Hộ Sở của ta không? Bên trong nó cũng có Hắc Tinh Áo Giáp sao?” Trong lòng Hàn Sâm hiện lên vô số câu hỏi, đầu óc trở nên hỗn loạn.

“Đi thôi, rời khỏi nơi này, từ nay về sau thế gian không còn Hoành Tà nữa, vũ trụ cũng không còn tộc Phá Thiên nữa” Ánh mắt của Hoành Tà sáng rực nhìn chằm chằm vào đồng hồ mặt trời trên không. Không đợi Hàn Sâm hỏi gì, hắn đã nhảy vào không gian, phá vỡ không gian bay về phía mặt trời trên không trung, chiến mâu kim loại trong tay đâm thẳng đến vầng mặt trời đồng hồ kỳ lạ kia.

Hàn Sâm nghe Hoành Tà nói vậy, lập tức hiểu ra.

Những người khổng lồ trong tộc Phá Thiên đào núi bán sống bán chết chỉ hy vọng có thể cứu được Hoành Tà ra, mà Hoành Tà lại chính vì bọn họ mới tự nguyện bị đóng trên núi lớn, mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau %é thịt.

Hắn có sức mạnh giải thoát nhưng hắn không muốn thoát ra. E rằng đám người khổng lồ đó sẽ chôn vùi trong thế giới này mới là nguyên nhân thật sự của việc Hoành Tà chịu vây khốn.

Quả nhiên, Hàn Sâm bay đến một quần thể cung điện, chỉ nhìn thấy những cung điện đó sụp đổ trong sóng to gió lớn, những người khổng lồ bên trong ai nấy đều máu nhuộm toàn thân, đang biến thành núi thịt xương trắng.

“Cấm chế thật tàn nhẫn, tâm tư thật độc ác. Hoành Tà bị giam giữ thì bọn họ sẽ bán sống bán chết, Hoành Tà thoát khỏi giam cầm thì bọn họ lập tức biến thành xương trắng. Hoành Tà không muốn nhìn thấy người trong tộc mình chôn vùi, không biết đã ở đây chịu đựng dày vò bao nhiêu triệu năm, quả thật là sống không được mà chết cũng không xong. Hình pháp ác độc nhất trên thế gian này cũng không hơn được” Trong lòng Hàn Sâm thầm than, không nhìn mấy người khổng lồ xương trắng ấy nữa, nhanh chóng bay đến vị trí của Tứ Dương Phương Tôn.

Bình Luận (0)
Comment