Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 395 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Ngay lúc cái trụ kim loại được nhổ ra, cả mặt đất như rung chuyển, ngay cả thành Vạn Cổ Thần ở phía xa cũng rung theo khiến cho cư dân trong thành bị dọa, còn tưởng rằng là động đất.

Nhưng sau khi rung chuyển xong thì không còn động tĩnh gì nữa, khiến cho mọi người đều ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Oan nghiệt… Oan nghiệt mà…” Dương phu tử ngồi phịch xuống đất, đôi mắt nhìn Hàn Sâm đăm đăm, miệng khẽ lẩm bẩm, bị dọa đến mức quên luôn việc chạy trốn.

Hàn Sâm lười để ý đến hắn, hắn đi đến nhìn xuống cái lỗ được để lại sau khi rút trụ kim loại ra, thấy bên dưới có một tử quang chớp động óng ánh trong bóng tối, giống như là dạ minh châu trong bóng đêm vậy.

Nhưng mà cái miệng lỗ này nhỏ quá chỉ có thể nhìn một phần thôi, đại khái cũng đoán được là một bộ phận của trứng gen.

“Quả nhiên có trứng gen.” Hàn Sâm trong lòng vui mừng, sau khi xác định vị trí của trứng gen thì không còn kiêng ky gì nữa, lấy tay bổ thẳng xuống dưới.

Một âm thanh răng rắc vang lên, bùn đất bị một chưởng này của Hàn Sâm bổ thẳng ra, trong nháy mắt đã tạo ra nên một khe nứt rất lớn, ngay lập tức thứ phía dưới trở nên vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Hàn Sâm chăm chú, trong lớp bùn đất có một quả trứng ngọc vỏ màu tím với đường kính hơn một mét, tỏa ra một ánh sáng tím óng ánh quỷ dị dưới ánh mặt trời, trên vỏ trứng còn có rất nhiều hoa văn giống như những ký hiệu điêu khắc vậy.

“Dương phu tử, ta phải làm sao mới có thể khiến cho trứng gen này nở ra?” Hàn Sâm đứng bên cạnh trứng gen đưa tay sờ vào vỏ trứng như ngọc tím. Điều khiến Hàn Sâm cảm thấy kỳ lạ là hắn lại có thể cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt từ bên trong vỏ trứng truyền ra.

Dương phu tử thở dài: “Nếu như ngươi có huyết mạch Thần Linh, chỉ cần tiếp xúc với nó tự nhiên sẽ có tâm linh cảm ứng. Nếu nó bằng lòng phục tùng ngươi thì sẽ phóng ra tín hiệu, nhưng mà đại nhân ngươi…”

Dương phu tử còn chưa nói xong, Hàn Sâm đã hiểu ý của hắn.

“Không có huyết mạch Thần Linh thì không còn cách nào khác để thu phục trứng gen sao?” Hàn Sâm đương nhiên không có huyết mạch Thần Linh gì đó và cũng không có cách nào để kết nối với nó.

“Không có, nếu như có cách thì người dân đã không phải xem trọng huyết mạch Thần Linh đến như vậy.” Dừng lại một lúc Dương phu tử lại khuyên nhủ: “Đại nhân, dù sao ngươi cũng không dùng được, hay là nhanh chóng chôn vật trấn mạch vào lại đi.”

Hàn Sâm lại do dự nói: “Không đúng nha, không phải trước đây ngươi nói bất cứ ai cũng có thể nuôi dưỡng chủng gen sao?”

“Chủng gen đương nhiên có thể nuôi được nhưng mà không thể dung hòa với cơ thể mình, chỉ có thể dùng như thú cưng thôi, hơn nữa cũng không phải tùy tiện là nuôi được, nếu như gặp được chủng gen có tính cách khá ngoan hiền nói không chừng còn có thể thuần phục. Nhưng chủng gen có tính cách hơi ác, đừng nói đến nuôi dưỡng, nhìn thấy thôi đã chạy còn không kịp rồi. Trứng gen này chắc chắn là loại cực ác, lỡ như nó ra đời…”

Dương phu tử còn chưa nói xong đã nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên, vỏ của trứng gen lại đang nứt ra từ bên trên và lan nhanh xuống phía dưới, nhất thời khiến cho Dương phu tử kinh ngạc đến há hốc mồm hóa đá.

Hàn Sâm khá hứng thú nhìn trứng gen nứt ra, nhìn thấy đường vân nứt ra bên trên ngày càng nhiều, trong chốc lát đã vỡ vụn hơn phân nửa, một cái đầu đầy lông lá từ bên trong chui ra.

Hàn Sâm tỉ mỉ quan sát trong lòng bỗng kinh ngạc.

Bên trong quả trứng khổng lồ mà lại chỉ ấp ra chủng gen to hơn nắm †ay một chút, béo núc na núc ních, tròn xoe giống như quả bóng bằng lông vậy.

Bộ lông màu đỏ trên người óng ả, cái đuôi xoăn, đôi tai nhọn, còn có đôi mắt vừa mới hé mở với con ngươi thẳng đứng màu đỏ máu, dáng vẻ này rõ ràng là một con mèo con.

Điều làm Hàn Sâm kinh ngạc không phải vì kích cỡ của nó mà vì con mèo này trông hơi kỳ lạ. Hàn Sâm nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống với tên khốn lão Miêu.

Nhưng mà con mèo này nhỏ hơn lão Miêu rất nhiều, vô cùng mềm mại đáng yêu, không hề đáng ghét như lão Miêu.

Nhưng giữa hai người vẫn có nét tương đồng, ví dụ như những con mèo bình thường sẽ không có đuôi lớn như vậy, cái đuôi lớn này càng giống với hồ ly hơn, còn có đôi tai của nó dài hơn nhọn hơn mèo bình thường một chút, cũng giống với đặc trưng của hồ ly.

Những điều như vậy thì mèo con này có nhiều điểm khác so với mèo bình thường, nhưng lại rất giống với kiểu nửa mèo nửa hồ ly như lão Miêu.

“Meo.” Sau khi mèo con bò ra từ bên trong vỏ trứng, kêu với Hàn Sâm hai tiếng, lắc lư bò đến bên chân Hàn Sâm, bám lấy ống quần của Hàn Sâm bằng móng vuốt rồi bò lên trông có vẻ hơi tốn sức.

Hàn Sâm giơ tay nắm lấy cái cổ của nó đưa đến trước mặt, tỉ mỉ đánh giá chủng gen mèo con vừa mới chào đời này, ngoài sự ngây ngô đáng yêu thì càng nhìn càng thấy nó giống với lão Miêu.

Mèo con bị Hàn Sâm nắm lấy, dáng vẻ ngoan ngoãn, gương mặt tròn xoe vô tội lè cái lưỡi béo mập kêu meo meo với Hàn Sâm.

“Chắc không có khả năng đâu nhỉ, không nói đến lão Miêu đã chết rồi, cho dù còn sống cũng không thể cải lão hoàn đồng, càng không thể chạy vào trong trứng gen được.” Hàn Sâm nhìn mèo con thầm nghĩ.

“Dương lão, đây là chủng gen hung tàn mà ngươi nói đó sao?”Hàn Sâm nắm lấy mèo con nhảy ra khỏi hố đất, hỏi Dương phu tử.

Dương phu tử cũng ngơ ngác nhìn mèo con đang bị Hàn Sâm nắm trong tay, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Qua một lúc, Dương phu tử mới chậm rãi nói: “Mức hung ác của chủng gen không thể đánh giá theo tướng mạo, có thể do nó quá nhỏ vẫn chưa trưởng thành… Tóm lại bị vật trấn mạch trấn áp, lúc trước còn có sự xuất hiện của dị tượng thần mạch ác thú cổ, nó chắc chắn là ác thú tuyệt thế…”

“Vậy dị tượng thần mạch và ác thú cổ gì đó là sao?” Trước đây Hàn Sâm đã nghe Dương phu tử hô to gọi nhỏ hai từ này, bây giờ hắn lại nói như vậy nữa nên thuận miệng hỏi một câu.

Dương phu tử nói: “Người bình thường chỉ biết chủng gen phân làm sáu cấp bậc gồm Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, nhưng lại không biết còn có một chủng gen càng cao cấp hơn. Khi chủng gen đó ra đời sẽ có các dị tượng thần mạch, ác thú cổ chính là một trong dị tượng thần mạch, nghe nói đó là dấu hiệu của dị chủng cực ác ra đời…”

Hết chương 3044.

Chương 3045. Để ngươi làm người hầu của ta

“Nghe ra rất lợi hại, nó thật sự là chủng gen lợi hại như vậy sao?” Hàn Sâm nhấc bé mèo sữa đến trước mắt, nhìn tới nhìn lui ngoại việc thấy hơi giống với lão Miêu thì chả thấy có điểm nào đặc biệt.

Bé mèo sữa bị Hàn Sâm nắm lấy cơ thể tự nhiên chùng xuống, nó nhìn Hàn Sâm chằm chằm với đôi mắt vô tội mở to giống như một đứa bé háu ăn ngây thơ, cái gì cũng không hiểu vậy.

“Cái này ấy à bình thường thì chủng gen của dị tượng thần mạch sẽ rất mạnh, có thể do nó còn quá nhỏ cần phải có thời gian để trưởng thành.” Dương phu tử do dự nói.

Mặc dù biết rõ chủng gen này có lẽ có khả năng là hung thú, nhưng mà nhìn dáng vẻ của nó lại chẳng thể gắn với hung thú, ngay cả Dương phu tử cũng nghi ngờ phán đoán của mình.

Cái gì mà đất nung vạn dặm, thiên tai không ngừng, những dấu hiệu của hung thú ra đời dường như chẳng xuất hiện trên người nó.

“Làm thế nào để nó lớn lên được, phải cho ăn thức ăn mèo sao?” Hàn Sâm nhìn bé mèo sữa hỏi.

“Chủng gen phải ăn trứng gen hoặc chủng gen mới có thể tiến hóa, thức ăn bình thường không thể nào khiến nó lớn lên được.” Dương phu tử đáp chắc nịch.

“Vậy thì hơi phiền phức, đi đâu tìm được nhiều chủng gen như vậy để cho nó ăn chứ?” Hàn Sâm nghe xong thì có hơi buồn rầu.

Đào được một trứng gen đã rắc rối như vậy rồi, theo Hàn Sâm thấy muốn kiếm được một lượng lớn chủng gen không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, trứng gen cấp thấp bình thường hoặc là chủng gen đều có thể cho nó ăn, có lẽ không khó để hoàn thành bước tiến hóa đầu tiên. Nhưng khi nó lớn hơn một chút, trứng gen và chủng gen bình thường có lẽ sẽ rất khó để nó tiến hóa thêm nữa, bắt buộc phải ăn chủng gen cao cấp mới có thể tiếp tục tiến hóa.” Dừng lại một lúc Dương phu tử lại nhắc nhở Hàn Sâm: “Đại nhân, ngươi thật sự muốn nuôi nó sao? Nó thật sự là hung thú, hơn nữa ngươi không thể sinh ra liên kết linh hồn với nó, chỉ là thuần dưỡng bình thường sẽ rất dễ làm phản…”

“Không ngại, cứ nuôi chơi trước đã. suy nghĩ một lúc rồi nói với nó: “Ngươi tên là Tiểu Miêu đi.”

Hàn Sâm nhấc bé mèo sữa lên,

Hàn Sâm vốn dĩ không giỏi đặt tên, nhìn thấy nó cùng loài với lão Miêu nên dứt khoát gọi nó là Tiểu Miêu, đợi đến khi già rồi có thể đổi thành lão Miêu vô cùng tiện lợi.

“Meo!” Tiểu Miêu dường như hiểu được, kêu lên với Hàn Sâm bằng giọng điệu non nớt giống như rất hài lòng với cái tên của mình.

“Dương lão, phiền ngươi tìm giúp ta tìm vài thần mạch, chúng ta đi đào trứng gen tiếp.” Bây giờ Hàn Sâm đã biết bản thân không thể nào dung hòa được với trứng gen nên cũng không có hứng thú gì nhiều đối với trứng gen nữa. Hắn muốn đào vài trứng gen đơn giản là vì để nuôi Tiểu Miêu thôi.

“Được” Dương phu tử bất đắc dĩ gật đầu, nét mặt phức tạp nhìn Tiểu Miêu sau đó mới nói: “Một năm gần đây không biết vì sao số lượng địa mạch lại tăng nhanh, hơn nữa số lượng trứng gen cũng nhiều lên đáng kể. Trước đây trong một địa mạch có thể hoài ra hai quả trứng gen đã là hiếm thấy, gần đây lại có thể nhìn thấy địa mạch ba trứng gen thậm chí là bốn trứng nữa, muốn tìm một quả trứng gen cấp thấp có lẽ sẽ không khó, nếu đổi là trước đây e rằng có hơi phiền phức.”

Hàn Sâm liếc nhìn cái trụ kim loại tầm bốn mét kia, hắn đi đến bên cạnh trực tiếp khiêng lên vai giống như khiêng bó củi vậy.

“Món đồ này chắc hẳn đáng tiền nhỉ? Có thể đổi lấy trứng gen không?” Hàn Sâm hỏi.

Sắc mặt Dương phu tử kỳ lạ nói: “Vật trấn mạch đương nhiên có giá trị liên thành, nhưng mà chủ nhân của nó e rằng không phải hạng tâm thường. Nếu như bị chủ nhân ban đầu phát hiện thì chỉ sợ phiền phức thêm thôi.”

Hàn Sâm cũng không thèm để ý khiêng cái trụ kim loại đi theo sau Dương phu tử, hai người tiếp tục đi tìm địa mạch đào trứng gen.

Giống như Dương phu tử nói, địa mạch dường như không hề khó tìm, đi mười mấy dặm lại tìm được một địa mạch, lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, rất nhanh đã đào được một cái trứng màu trắng to bằng nắm tay.

Dương phu tử nhìn thấy thì nói đó là trứng của Độc Dịch Xà chủng gen cấp Nam Tước, xem như là một chủng gen thường gặp, có rất nhiều người trong thành Vạn Cổ Thần đều sử dụng loại chủng gen này.

Không phải là món hàng tốt gì nên Hàn Sâm cũng không để vào mắt, gõ luôn một cái lỗ trên trứng của Độc Dịch Xà đưa đến miệng Tiểu Miêu. Tiểu Miêu vô cùng phấn khích mà đưa cái lưỡi ra liếm lòng trứng, vừa liếm vừa kêu meo meo, xem ra nó vô cùng thích.

Đầu của Tiểu Miêu không lớn nhưng sức ăn lại không hề nhỏ. Một quả trứng rắn to bằng nắm tay đã bị liếm vô cùng sạch sẽ, cái bụng nhỏ lại chẳng hề thay đổi gì cả, còn có cả gương mặt như vẫn ăn chưa đủ nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm chỉ đành bảo Dương phu tử dẫn hắn đi đào trứng gen tiếp, hai người mới đi được chưa bao xa bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau ầm ầm truyền đến.

Quay đầu lại chỉ nhìn thấy một con Bá Vương Trùng to lớn điên cuồng chạy về phía bọn họ, trong lòng Dương phu tử hoảng sợ, sợ hãi nói: “Thạch Bác dẫn người đến báo thù sao?”

“Không phải Thạch Bác, là Ninh Tịnh, còn có một thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng.” Thị lực của Hàn Sâm rất tốt, từ xa đã nhìn rõ người ngồi trên lưng Bá Vương Trùng.

Quả nhiên, sau khi Bá Vương Trùng tiến lại gần, Dương phu tử đã nhìn thấy Ninh Tịnh, còn có một thiếu niên áo trắng khôi ngô ngồi bên cạnh Ninh Tịnh.

Bá Vương Trùng dừng lại cách bọn người Hàn Sâm không đến năm mét, thiếu niên áo trắng tầm mười ba mười bốn tuổi kia vô cùng hứng thú đánh giá Hàn Sâm nói: “Ninh Tịnh, ngươi nói người tay không tấc sắt đánh chết Bá Vương Trùng chính là hắn sao?”

“Đúng vậy, Bạch công tử.” Ninh Tịnh cung kính đáp.

Dương phu tử thầm hoảng sợ trong lòng, Ninh Tịnh là cháu gái của thành chủ Long Ca, thân phận tôn quý, nhưng mà nhìn nàng kính nể người thiếu niên này như vậy, xem ra lai lịch của chàng thiếu niên này còn cao quý hơn cả nàng.

“Ngươi thật sự tay không đánh chết Bá Vương Trùng sao?” Thiếu niên áo trắng từ trên lưng Bá Vương Trùng nhảy xuống, đi đến trước mặt Hàn Sâm hỏi.

“Đúng vậy.” Hàn Sâm khẽ gật đầu không hề phủ nhận.

“Vậy ngươi có thể đánh chết con Bá Vương Trùng này không?” Thiếu niên áo trắng vào Bá Vương Trùng mà bọn họ cưỡi tới nói.

Con Bá Vương Trùng này rõ ràng là thể trưởng thành, khí thế đó mạnh hơn con của Thạch Bác trước đây nhiều, hình thể cũng lớn gấp đôi.

“Giữa chúng ta không thù không oán, tại sao ta phải đánh chết Bá Vương Trùng của ngươi?” Hàn Sâm nói.

“Đây không phải là Bá Vương Trùng của ta, là của nàng ấy. Ta chỉ muốn xem ngươi có đánh chết được Bá Vương Trùng bằng tay không hay không thôi.” Thiếu niên áo trắng chỉ vào Ninh Tịnh nói.

Sắc mặt của Ninh Tịnh lúc này có hơi khó coi, nhưng nàng không nói gì cả, rõ ràng vô cùng kiêng nể vị thiếu niên áo trắng này.

“Sao ta phải để ngươi xem? Đánh chết Bá Vương Trùng rồi ta được lợi gì chứ?” Hàn Sâm chau mày nói, người thiếu này khiến người ta làm thấy là lạ.

Thiếu niên áo trắng nghe Hàn Sâm nói vậy, gương mặt toát lên vẻ suy nghĩ sâu xa, nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể tay không tấc sắc mà đánh chết Bá Vương Trùng, ta sẽ để ngươi làm người hầu của ta.”

Thiếu niên áo trắng nói như lẽ đương nhiên, như thể để Hàn Sâm làm người hầu cho hắn chính là để Hàn Sâm chiếm được món hời lớn vậy.

Dương phu tử nghe xong câu này thì cảm thấy thôi xong rồi. Hắn hiểu rõ Hàn Sâm tính tình thế nào, tên này làm sao mà chịu được cục tức này.

Hết chương 3045.

Chương 3046. Đứa con ngốc nhà địa chủ

Ai mà ngờ lần này lại nằm ngoài dự đoán của Dương phu tử, Hàn Sâm không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

“Làm người hầu của ngươi thì không cần, nếu như ta đánh chết nó thì có thể giao xác của nó cho ta hay không?” Hàn Sâm chỉ vào Bá Vương Trùng nói.

Nói xong còn hỏi Dương phu tử: “Dương lão, chủng gen thế này có lẽ cho Tiểu Miêu ăn được phải không?”

“Có lẽ…Là được…” Sắc mặt Dương phu tử trông kỳ quặc. Lấy chủng gen cấp Vương để nuôi một chủng gen vừa mới ra đời đây không phải là vấn đề có thể hay không, mà là quá lãng phí.

“Được.” Thiếu niên áo trắng gật đầu một cách sảng khoái.

Nét mặt Ninh Tịnh hơi khó coi, nàng muốn nói gì đó, đôi môi khẽ động đậy rồi cuối cùng vẫn không nói ra.

“Ninh Tịnh mau bảo Bá Vương Trùng của ngươi tấn công hắn, ta muốn xem thử hắn có thể tay không tấc sắt đánh chết Bá Vương Trùng thật hay không.” Thiếu niên áo trắng nhìn Ninh Tịnh thúc giục nói.

Khóe mắt của Ninh Tịnh giật giật, xem vẻ nội tâm đang rất đấu tranh, nhưng mà cuối cũng vẫn phải nghe mệnh lệnh của thiếu niên áo trắng, ra lệnh cho Bá Vương Trùng xông về phía Hàn Sâm.

Có hơi khác với con Bá Vương Trùng của Thạch Bác, lớp vỏ của con Bá Vương Trùng này mặc dù là màu đen, nhưng lại loáng thoáng có màu đồng sáng bóng, sức mạnh và tốc độ mạnh hơn Bá Vương Trùng của Thạch Bác nhiều.

“Muốn lấy Bá Vương Trùng của ta làm thức ăn cho mèo, ngươi đi chết đi” Trong lòng Ninh Tịnh căm hận, chỉ mong Bá Vương Trùng của mình có thể nuốt trọn Hàn Sâm.

Cơ thể Bá Vương Trùng to lớn nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người y như bọ chét, thân hình thoáng cái đã đến trước mặt Hàn Sâm.

Khi những giác quan bên mép mọc toàn chiếc răng nhọn ấy sắp nuốt lấy Hàn Sâm, thì Hàn Sâm lại nâng một cánh tay lên cao rồi nện xuống một nắm đấm.

Bình Luận (0)
Comment