Ầm!
Toàn bộ đài chém đầu đều nổ tung theo đó, tựa như Địa Ngục bị chém ra một đạo cánh cửa lớn, vô số ác linh kinh khủng phun ra ngoài. Trong chốc lát, ánh hào quang màu tím đen kinh khủng đã quét ngang hết thảy.
Tiểu phi ngư chắn trước mặt bọn người Hàn Sâm, trong chốc lát thân thể đã phồng lên thành quả bóng da tròn vo, sau đó phun ra lượng lớn ngọn lửa trắng lóa, đối kháng với lực lượng kinh khủng sinh ra từ đài chém đầu tự hủy.
Phi ngư phun ra máu tươi, mình đầy thương tích, ngã về.
Bảo Nhi đón lấy tiểu phi ngư vết thương chẳằng chịt, tinh thần uể oải, vẻ phẫn nộ tràn đầy khắp khuôn mặt, đôi mắt to lóe ra sát ý hiếm thấy.
Con rối lại cười càng càn rỡ: “Ta đã nói rồi, dù nó có mạnh đến đâu, từ đầu đến cuối đều là dã thần không ra gì. So với Chân Thần như ta vậy, có khoảng cách không cách nào vượt qua được.”
Trong tiếng cười bén nhọn của con rối, đài chém đầu vốn đã tự hủy kia lại ngưng tụ, thành hình trên thần đàn lần nữa, không khác đài chém đầu lúc trước chút nào, đến cả khí tức mạnh mẽ kia cũng không thay đổi chút nào.
Lực lượng của đài chém đầu và tiểu phi ngư gần như khó phân trên dưới, thậm chí nó còn yếu hơn tiểu phi ngư một ít, nhưng nó lại được thần miếu che chở, có thể sống lại không hạn chế trên thần đàn.
Cho nên đài chém đầu có thể không chút kiêng dè mà ngọc nát đá tan cùng tiểu phi ngư, cho dù tự tổn hại một trăm, giết mười kẻ địch cũng không quan trọng, thế nhưng tiểu phi ngư lại khó mà khôi phục giống nó được.
Sát cơ trong mắt cũng hiện lên Hàn Sâm, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm con rối, nói: “Thứ ngươi dựa vào chính là năng lực bất tử bất diệt mà thần miếu ban cho sao?”
“Phải thì thế nào? Đây là đặc quyền của thần, cũng là sự khác biệt giữa tiên phàm có.” Con rối lôi kéo dây thừng trong tay, kéo lên lưỡi đao nặng trên đài chém đầu từng chút một lần nữa. Ánh mắt nó tham lam nhìn chằm chằm tiểu phi ngư: “Chủng gen thần linh như thế, nếu có thể hấp thu nó làm việc cho ta, cho dù xung kích cấp Trọng Khải chí cao vô thượng cũng chưa chắc không có khả năng. Đây là vận thế mà trên trời cho ta.”
“Hàn Sâm mau lui lại, ta biết đó là vật gì, nó không phải thần linh, mà là thành viên của hội Thần Loạn.” Lý Băng Ngữ đột nhiên kêu lên với vẻ mặt kinh hãi.
Con rối tiếng cười càng đắc ý: “Không ngờ tới lại còn có con người nhớ tới sự tồn tại của hội Thần Loạn chúng ta, thật sự là càng ngày càng thú vị”
“Hội Thần Loạn là cái gì?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
Lý Băng Ngữ nói bằng âm thanh run rẩy: “Đó là một tổ chức hình thành †ừ sinh vật siêu phàm. Mỗi một sinh vật trong hội Thần Loạn đều có thể chống lại thần linh, bọn chúng không phải thần linh, lại có được năng lực mà đến cả thần linh cũng run rẩy vì đó. Trong truyền thuyết, vào thời đại Thái Cổ, hội Thần Loạn đã từng tàn sát bừa bãi khắp vũ trụ, đánh chư thiên thần linh vẫn lạc, suýt nữa hủy diệt đại vũ trụ…”
Con rối cười quái dị cắt ngang Lý Băng Ngữ: “Ngươi hiểu cái gì, những thần linh kia mới là căn nguyên tội ác của thế giới này. Thế giới vốn nên hỗn loạn, mà những thần linh kia ép buộc khống chế trật tự của đại vũ trụ. Bản thân chuyện này là khinh nhờn đại vũ trụ, chúng ta chỉ làm đại vũ trụ trở về khởi điểm mà thôi.”
“Nói như vậy, ngươi không phải là thần linh?” Hiện tại Hàn Sâm hơi minh bạch, vì sao hắn sẽ cảm giác đài chém đầu và con rối hơi khác biệt với thần linh.
“Không, ta đương nhiên là thần linh, chẳng qua là thần linh chân chính, mà không phải những thần linh phế vật tự cho mình là đúng kia.” Con rối đột nhiên ngừng tiếng cười, nghiêm nghị nói: “Chính thức giới thiệu, †hần danh của ta là Hoàng Hậu Chặt Đầu, khống chế các loại hình pháp tử hình trong vũ trụ, các ngươi cũng có thể xưng ta là thần Tử Hình.”
“Thật là đáng tiếc, con tiểu phi ngư kia vốn có cơ hội gia nhập hội Thần Loạn chúng ta, thành một thành viên Chân Thần. Đáng tiếc nó vẫn cứ muốn là kẻ địch với bổn hoàng hậu, vậy thì chỉ có thể đưa các ngươi cùng lên đường.” Hoàng Hậu Chặt Đầu vừa nói, vừa kéo mạnh dây thừng, lại kéo lưỡi đao nặng chặt đầu lên đến đỉnh cao nhất.