Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 412 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Thần quang màu vàng bên trong Thiên Thần Quan tuôn ra như nước suối về hướng lạc ấn đồng vàng trên trán nàng. Một liên hệ kỳ dị hình thành giữa hai người.

Sau khi hoàn thành nghỉ thức truyền thừa, Hàn Sâm có thể rõ ràng cảm giác được, lực lượng của Thiên Thần Quan cực kỳ suy yếu, ánh hào quang của toàn bộ miếu thần Tài cũng ảm đạm đi nhiều.

Nếu không phải bên trong miếu thần Tài còn có Hoàng Hậu Chặt Đầu bảo vệ, chỉ e hiện tại một chủng gen thần linh cấp Tai Nạn tới, miếu thần Tài cũng khó mà trấn áp nó.

“Không biết khi nào lực lượng của Thiên Thần Quan mới có thể khôi phục, huyết mạch Truyền Thừa quả nhiên không thể tùy tiện ban cho.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.

“Tam Mộc, thì ra ngươi thật là thần linh à?” Mặc dù Phượng Âm Âm biết thân phận thần Tài của Hàn Sâm, lại không thay đổi thái độ vì điều này, vẫn có dáng vẻ thân thiết, thản nhiên cười nói như vậy.

“Đây là bí mật của chúng ta, đừng nói cho những người khác, bao gồm cô út của ngươi.” Hàn Sâm nói với Phượng Âm Âm, hắn không muốn khiến người khác nhìn hắn như nhìn quái vật.

“Được, đây là bí mật của hai người chúng ta.” Phượng Âm Âm nháy mắt nói.

“Hiện tại đợi Phượng Âm Âm đi thu phục chủng gen, rút ra chỗ tốt từ đó.” Hàn Sâm chờ mong trong lòng, chỉ không biết Phượng Âm Âm thu phục bao nhiêu chủng gen, mới có đủ lực lượng để hắn rèn đúc một thần cơ.

Nghĩ rồi, Hàn Sâm lấy ra một quả trứng gen cấp Vương cho Phượng Âm Âm, vừa cười vừa nói: “Ngươi thử xem, có thể sử dụng huyết mạch thần Tài ấp trứng, thu phục nó hay không?”

Phượng Âm Âm cũng không khách khí, tiếp nhận trứng gen rồi, trực tiếp sử dụng huyết mạch thần Tài thu phục nó. Huyết mạch thần linh cấp Hủy Diệt không thể coi thường, trứng gen cấp Vương kia trực tiếp bị nó thu vào bên trong lạc ấn thần linh, đồng thời ấp trứng ra.

Nhưng vào lúc này, Hàn Sâm cảm thấy một tia lực lượng kỳ dị bay ra từ trong lạc ấn thần linh, trực tiếp dung nhập vào trong Thiên Thần Quan.

Hàn Sâm lập tức cảm thấy hơi thất vọng. Đối với Thiên Thần Quan, một tia lực lượng này giống như đổ một chén nước vào trong ao, căn bản không nổi lên gợn sóng quá lớn, muốn rèn đúc thần cơ, chút lực lượng này chênh lệch quá xa.

May mà sau này chỉ cần chủng gen tiến hóa bên trong lạc ấn thần linh của Phượng Âm Âm, Hàn Sâm có thể rút ra một phần lực lượng, đẳng cấp chủng gen tiến hóa càng cao, lực lượng có thể rút ra cũng càng nhiều.

Hiện tại chỉ ấp trứng ra, lực lượng rút ra rất ít cũng có thể lý giải.

“Khó trách thần linh cần rất nhiều tín đồ, chỉ dựa vào một tín đồ, rèn

đúc một thần cơ không biết cần bao lâu.” Hàn Sâm cũng tính toán làm thế nào mới có thể có nhiều mấy tín đồ ưu tú.

Nhưng nghĩ lại, trực tiếp xử lý những tên kia của hội Thần Loạn, có thể thu hoạch được thần cơ luôn, chẳng phải là càng nhanh, càng trực tiếp hơn thu tín đồ sao.

“Không biết thân miếu của tên Lowe Kidd kia ở đâu?” Hàn Sâm muốn bắt lấy Lowe Kidd, đáng tiếc đến cả người của hắn cũng không tìm thấy, chớ đừng nói chỉ là tìm thần miếu của hắn.

Dẫn theo Phượng Âm Âm và Bảo Nhi trở lại lâu đài cổ Phượng gia, phát hiện Phượng Phi Phi đã sớm trở lại, mà vẫn luôn tìm bọn họ.

“Các ngươi đi đâu? Sao mới vừa rồi không thấy các ngươi đâu?” Sau khi Phượng Phi Phi nhìn thấy bọn họ trong hoa viên, hơi nghi hoặc mà hỏi thăm.

Trước đó nàng đã hỏi người hầu bên trong lâu đài cổ, họ đều nói chưa từng gặp bọn họ, cũng không tìm được ở nơi nào.

“Cô út, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì không?” Phượng Âm Âm đổi chủ đề, hỏi.

Hiển nhiên tâm tình của Phượng Phi Phi rất không tồi. Nàng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề trước đó nữa, mà kéo tay Phượng Âm Âm nói: “Tiểu Âm, ta đã nói chuyện với Thần Ngôn Vương rồi, hắn cho phép ngươi khẩn cầu huyết mạch thần linh với thần Dự Ngôn, hôm nay ngươi chuẩn bị đi, ngày mai đi cùng tới ta thần miếu Dự Ngôn.”

“Cô út, không cần, ta đã có huyết mạch thần linh rồi.” Phượng Âm Âm hơi thấp thỏm nhìn Phượng Phi Phi, lúc này mới lên tiếng nói.

“Cái gì?” Phượng Phi Phi lập tức thất thần, không tin tưởng nói: “Sao ngươi lại có huyết mạch thần linh?”

Phượng Âm Âm lấy dũng khí nói: “Cô út, ta xin Tam Mộc dẫn ta đi miếu thần Tài, đã khẩn cầu được huyết mạch thần Tài trong miếu thần Tài rồi”

Trong chốc lát, cả người Phượng Phi Phi đều ngây ra, biểu cảm trên

mặt không ngừng thay đổi, nói không nên lời là tư vị gì.

Nàng dùng hết tâm cơ, không biết tốn hao bao nhiêu tâm huyết, thiếu bao nhiêu ân tình, mới có thể cầu được cơ hội lần này, ai biết một câu của Phượng Âm Âm đã bác bỏ toàn bộ tâm huyết của nàng.

Hết chương 3163.

Chương 3164. Thật là cấp Hủy Diệt.

“Tiểu Âm, lần này ngươi làm cho cô út đau lòng quá.” Đôi mắt Phượng Phi Phi đỏ hoe, nước mắt đã sắp chảy ra.

€ó trời mới biết nàng chịu bao nhiêu đau khổ, trả giá bao nhiêu tâm huyết vì huyết mạch thần linh của Phượng Âm Âm, dùng chín chín tám mươi mốt khổ nạn để hình dung cũng không đủ.

Nàng trả giá vì Phượng Âm Âm như thế, lúc này đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh, lại há có thể không khó chịu.

Nếu đổi thành những người khác, chỉ e càng không chịu được, Phượng Phi Phi đã coi như rất kiềm chế.

“Cô út, thật xin lỗi, ta biết ngươi tốt với ta, thế nhưng thần linh Tam Mộc tìm cho ta thật sự rất tốt, không hề kém gì thần Dự Ngôn.” Phượng Âm Âm thấy dáng vẻ cô út như thế, trong lòng cũng khó chịu, kéo tay của nàng giải thích.

“Cho dù tốt thì có thể tốt hơn thần Dự Ngôn được sao? Thôi thôi, ngươi lớn rồi, sau này không cần cô út lại quản ngươi nữa.” Phượng Phi Phi chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí.

Nếu không phải Hàn Sâm có ơn lớn với nàng, nàng còn muốn giết Hàn Sâm.

Đôi mắt Phượng Âm Âm cũng phiếm hồng, nàng kéo tay Phượng Phi Phi không buông, sốt ruột giải thích: “Cô út, ngươi đừng như vậy, Âm Âm nhìn rất khó chịu. Thần linh Tam Mộc giới thiệu cho ta thật sự rất tốt, là một vị thần linh cấp Hủy Diệt.”

“Thần linh cấp Hủy Diệt? Là vị nào? Ngươi được huyết mạch gì?” Phượng Phi Phi há lại thật sự không quan tâm Phượng Âm Âm, nghe nói huyết mạch thần linh Phượng Âm Âm đoạt được tới từ một vị thần linh cấp Hủy Diệt, lập tức lại dâng lên một chút hi vọng.

Cho dù không phải thần linh hệ Âm, nhưng chỉ cần là cấp Hủy Diệt, thì cũng coi như không tệ, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tùy tiện tìm một tòa huyết mạch cấp thấp thần cầu xin.

“Lần trước Tam Mộc đã nói rồi, chính là vị thần Tài kia.” Phượng Âm Âm vội vàng nói.

Khi Phượng Phi Phi nghe thấy hai chữ thần Tài, lập tức thất vọng, bên trong mười hai chính thần cấp Hủy Diệt căn bản không có một vị như thần Tài.

“Ngươi không cần an ủi cô út. Dù sao việc đã đến nước này, cô út cũng không có bản lĩnh giúp ngươi đổi một huyết mạch khác, tức giận thế nào cũng vô dụng.” Phượng Phi Phi thở dài nói.

“Cô út, ta thật sự không có lừa ngươi, thần Tài thật là thần linh cấp Hủy Diệt, hơn nữa còn là chủ thần của một miếu, bên trong miếu kia còn có một vị phó thần cũng là cấp Hủy Diệt.” Phượng Âm Âm thấy Phượng Phi Phi không tin, sốt ruột giải thích.

“Ngươi, đứa nhỏ này, càng nói càng thái quá, ta đã nói không trách ngươi, nếu ngươi còn nói láo nữa, cô út sẽ thật không vui.” Phượng Phi Phi nào chịu tin.

Trong thần miếu của mười hai chính thần cấp Hủy Diệt, quả thực có phó thần tồn tại, nhưng vẫn tương đối ít, mà phó thần đều là thần linh cấp Tai Nạn, nào có giống như chủ thần, đều là cấp Hủy Diệt.

“Cô út, ta thật sự không có lừa ngươi.” Phượng Âm Âm không biết nên giải thích thế nào tốt, chỉ ăn ngay nói thật: “Thần Tài và một vị phó †hần khác đều là thần linh cấp Hủy Diệt, thần Tài còn ban cho ta huyết mạch Truyền Thừa nữa.”

Phượng Phi Phi nghe thấy bốn chữ huyết mạch Truyền Thừa, lập tức ngẩn ngơ tại đó. Nàng thật sự không dám tin tưởng, không phải người nào cũng có thể đạt được huyết mạch Truyền Thừa, cho dù là huyết mạch Truyền Thừa cấp Phá Hoại cũng cực kì tôn quý, bao nhiêu gen sư muốn cầu cũng không cầu được.

Thế nhưng lời của Phượng Âm Âm thực sự quá không hợp thói thường, Phượng Phi Phi căn bản không có cách nào tin tưởng.

Thần linh bình thường chỉ chọn cho một gia tộc làm huyết mạch Truyền Thừa, mười hai vị thần linh cấp Hủy Diệt đều đã có người thừa kế, không phải Hoàng tộc thì chính là chúa tể một phương, nào dễ dàng đạt được như vậy.

“Âm Âm, cho Phượng đại gia xem lạc ấn thần linh của ngươi đi, nàng đương nhiên sẽ tin tưởng.” Hàn Sâm đứng ở một bên, nhẹ giọng nhắc nhở.

Vừa rồi Phượng Âm Âm quá gấp, bị Hàn Sâm nhắc nhở như vậy mới nhớ ra, vội vàng biểu hiện ra lạc ấn thần linh của mình.

Một đồng vàng óng ánh nổi lên trên trán Phượng Âm Âm, giống như một vầng mặt trời màu vàng, phía trên đồng vàng kia được khắc một chữ “Tài”, toả ra thần vận kỳ diệu.

Trong khoảnh khắc, khí tức thần linh kinh khủng bao phủ cả hoa viên, phía trên đồng vàng còn có tiêu chí đại biểu cho thần linh cấp Hủy Diệt.

“Thật là cấp Hủy Diệt… Tiểu Âm… Đây thật là huyết mạch Truyền Thừa của thần linh cấp Hủy Diệt sao?” Phượng Phi Phi nhìn thấy tiêu chí kia, lập tức vừa mừng vừa sợ.

Nếu thật sự như lời Phượng Âm Âm nói, nàng có được huyết mạch Truyền Thừa của thần linh cấp Hủy Diệt, vậy đây nhất định chính là chuyện vô cùng tốt không cách nào tưởng tượng được, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thần Dự Ngôn mà nàng đi cầu kia.

Mặc dù thần Dự Ngôn cũng là cấp Hủy Diệt, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cho Phượng Âm Âm một huyết mạch Hoàn Mỹ, không có khả năng cho nàng huyết mạch Truyền Thừa.

Huyết mạch Truyền Thừa trân quý không chỉ đơn giản là thu hoạch của một người, mà là vinh quang vô thượng có thể ban ơn cho đời sau.

Cho dù Phượng Âm Âm có được huyết mạch Hoàn Mỹ của thần Dự Ngôn, thì tối đa chỉ rạng danh một thế hệ. Thế nhưng có được huyết mạch Truyền Thừa, lại có thể khiến đời đời con cháu cũng rạng danh vì đó, được người tôn kính đời đời kiếp kiếp, hưởng thụ đãi ngộ của quý tộc, khác biệt trong đó không thể so sánh nổi.

Đừng nói là cấp Hủy Diệt, cho dù chỉ là cấp Tai Nạn, thậm chí là huyết mạch Truyền Thừa cấp Phá Hoại đã đủ để Phượng Phi Phi liều mạng đi tranh thủ.

Thế nhưng thần linh sẽ không tùy tiện lựa chọn người huyết mạch Truyền Thừa, cho dù với thiên phú và địa vị của Phượng Âm Âm, cũng cầu còn không được, đến cả huyết mạch Truyền Thừa cấp Phá Hoại cũng không cầu được.

“Cô út, tiểu Âm đã từng lừa ngươi lúc nào chứ? Vị thần Tài Tam Mộc †ìm cho ta thật sự là thần linh cấp Hủy Diệt, hơn nữa còn cho ta huyết mạch Truyền Thừa. Hơn nữa, phó thần của miếu thần Tài thật là cấp Hủy Diệt, hiện tại ta có hai đặc quyền thần lực cấp Hủy Diệt gia trì, một là tài vận, một là tử hình.” Phượng Âm Âm nói.

Lạc ấn chỉ có thể nhìn ra là cấp Hủy Diệt, không nhìn ra được có phải là huyết mạch Truyền Thừa hay không, Phượng Phi Phi đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm như muốn chứng thực.

Hàn Sâm khẽ gật đầu, Phượng Phi Phi lập tức vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn không dám tin tưởng.

Chuyện này thật sự hơi quá nghịch thiên, khiến người ta khó có thể tin, Phượng Phi Phi hơi động trong lòng, chuyển Tiên Âm Phượng Hoàng của mình cho Phượng Âm Âm.

Tiên Âm Phượng Hoàng của nàng là chủng gen cấp Thần, lại đã tiến hóa đến trạng thái chung cực, lại thêm không phải do chính Phượng Âm Âm tiến hóa ra. Cho dù nàng chuyển nó cho Phượng Âm Âm, nếu Phượng Âm Âm không có huyết mạch Truyền Thừa cấp Hủy Diệt cũng rất khó khống chế tự nhiên.

“Tiểu Âm, ngươi thử xem có thể hợp thể cùng Tiên Âm Phượng Hoàng hay không” Trong lòng Phượng Phi Phi chờ mong mà khẩn trương, nàng thật sự rất hi vọng lời Phượng Âm Âm nói đều là thật, nhưng lại sợ là công toi.

Sau khi hượng Âm Âm tiếp nhận Tiên Âm Phượng Hoàng, trực tiếp triệu hoán ra Tiên Âm Phượng Hoàng rồi hợp thể.

Tiên Âm Phượng Hoàng rất mạnh, thế nhưng dưới thần uy của hai đại thần linh Hủy Diệt cấp, nó căn bản không dám phản kháng chút nào, để Phượng Âm Âm thuận lợi triệu hoán ra hợp thể, đơn giản giống như đã sớm hợp thể trăm ngàn lần vậy.

Phượng Âm Âm sợ Phượng Phi Phi không tin, còn sử dụng Tiên Âm Phượng Hoàng kỹ năng gen hợp thể Phượng Minh Tiên Âm. Khi Phượng Phi Phi nghe thấy âm thanh kia, nhìn thấy Phượng Âm Âm sử dụng thuần thục kỹ năng gen hợp thể Tiên Âm, nước mắt đều không cầm được mà chảy xuống.

“Cô út, sao ngươi… không phải ta đã làm được rồi sao?” Phượng Âm Âm giật nảy mình, vội vàng đi đỡ Phượng Phi Phi.

Phượng Phi Phi lại hành đại lễ trước mặt Hàn Sâm: “Đại ân đại đức của Hàn tiên sinh đối với Phượng gia chúng ta, Phi Phi và Tiểu Âm không thể báo đáp…”

Hàn Sâm không chờ nàng bái xuống, đã trực tiếp đưa tay đỡ lấy nàng: “Ta và Âm Âm hợp ý, giúp nàng chút việc nhỏ mà thôi, cái khác thì không cần nhiều lời, chỉ cần ngươi không giận ta tự chủ trương thì tốt rồi”

“Phi Phi ánh mắt thiển cận, trách oan Hàn tiên sinh, tiên sinh muốn trách phạt thế nào, Phi Phi đều cam tâm tình nguyện.” Phượng Phi Phi đỏ mặt nói.

Hết chương 3164.

Chương 3165. Thích phụ nữ xấu xa.

“Phượng đại gia nói quá lời, trách phạt thì không dám, nhưng thật có một chuyện, nghĩ mời Phượng đại gia hỗ trợ.” Hàn Sâm nói.

“Hàn tiên sinh có mệnh lệnh, chỉ cần Phi Phi có thể làm được, cho dù dốc hết tất cả, cũng nhất định đạt thành mong muốn của tiên sinh.” Phượng Phi Phi nghiêm nghị nói.

“Không nghiêm trọng như vậy, ta chỉ muốn mời Phượng đại gia giúp ta chăm sóc Bảo Nhi đôi chút, giúp ta dẫn nàng đi chơi khắp nơi một chút, gần đây ta có chút việc muốn làm, bây giờ không có thời gian dẫn nàng ra ngoài.” Hàn Sâm nói.

“Hàn tiên sinh xin yên tâm, ta sẽ chăm sóc Bảo Nhi như chăm sóc con gái mình.” Phượng Phi Phi nói xong, đột nhiên cảm thấy lời nói này của mình không ổn lắm, gương mặt lập tức ửng đỏ.

Nhưng Phượng Phi Phi cũng biết, loại thời điểm này không thể giải thích, nếu không càng giải thích chỉ càng xấu hổ, dứt khoát giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.

“Như vậy Bảo Nhi xin nhờ Phượng đại gia.” Hàn Sâm vừa cười vừa nói.

“Hàn tiên sinh, ngươi vẫn gọi ta là Phi Phi đi, trước mặt tiên sinh, ta thực không dám nhận hai chữ ‘đại gia.” Phượng Phi Phi kéo tay Bảo Nhi, nói nhỏ.

“Cũng được.” Hàn Sâm khẽ gật đầu, sau đó nói với Bảo Nhi: “Bảo Nhi, ngươi muốn ăn cái gì chơi cái gì, cứ nói với Phi Phi tỷ tỷ, gần đây lão ba có một số việc muốn làm, không có thời gian ở cùng ngươi.”

“Biết, lão ba.” Bảo Nhi nháy mắt nói.

Hàn Sâm nhìn nét mặt của nàng, liền biết trong lòng nàng chắc chắn đang có ý đồ quỷ quái gì, nhưng hắn cũng lười suy đoán Bảo Nhi rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Gần dây hắn đã nắm được chút thời cơ, nghĩ muốn rèn sắt nhân lúc còn nóng, hi vọng có thể hợp nhất Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và Huyền Hoàng Kinh, mau chóng ngộ ra lực Phá Giới.

Mặc dù Thần nói lực Phá Giới sẽ ảnh hưởng đến sự vận chuyển của toàn bộ đại vũ trụ, thế nhưng nếu đến cả tính mạng mình còn không giữ nổi, cho dù đại vũ trụ vận chuyển tốt thì có ích lợi gì.

Lowe Kidd và hội Thần Loạn nhìn chằm chằm trong bóng tối, Hàn Sâm nhất định phải chuẩn bị càng nhiều.

Hàn Sâm trở lại gian phòng của mình, liền bắt đầu nghiên cứu lực Phá Giới, hi vọng có thể mau chóng lĩnh ngộ trước khi trận chiến Thần Tiền bắt đầu.

“Bảo Nhi, có nơi nào muốn đi chơi không?” Phượng Phi Phi ngồi xổm trước mặt Bảo Nhi, hỏi.

“Ta cũng không rõ nơi này có chỗ nào chơi vui, Phi Phi tỷ tỷ, ngươi làm chủ thì tốt rồi” Bảo Nhi rất ngoan ngoãn nói.

Phượng Phi Phi suy nghĩ rồi nói: “Tỷ tỷ dẫn ngươi đi công viên trò chơi có được không?”

“Những nơi kia đều là chỗ trẻ con đi, ta mới không muốn đi.” Bảo Nhi lắc đầu nói.

“Vậy ngươi muốn đi nơi nào?” Phượng Phi Phi cười hỏi, cho rằng Bảo Nhi chỉ giả vờ người lớn.

“Ở đây có nơi nào như quán bar không?” Bảo Nhi chớp mắt hỏi.

“Ngươi còn quá nhỏ, nơi thế ấy không thích hợp ngươi.” Phượng Phi Phi khó khăn nói.

Bảo Nhi nháy mắt, nhìn Phượng Phi Phi nói: “Phi Phi tỷ tỷ, ngươi như vậy là không được đâu.”

“Cái gì?” Phượng Phi Phi không rõ ràng lắm nhìn Bảo Nhi, không biết vì sao nàng lại nói như vậy.

“Có phải ngươi thích lão ba ta không?” Bảo Nhi như cười như không nhìn Phượng Phi Phi hỏi.

Phượng Phi Phi đỏ mặt: “Bảo Nhi, ngươi nói nhăng gì đấy?”

“Cho nên ta nói rồi, ngươi cứ như vậy là không được, ta có mẹ đó. Ngươi như vậy thì đến cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.” Bảo Nhi nói rất chân thành.

Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Phượng Phi Phi, nhưng nàng vẫn kéo tay Bảo Nhi, ngồi xổm trước mặt nàng, cười nói: “Bảo Nhi, ngươi nghĩ nhiều quá, Phi Phi tỷ chỉ có cảm kích và sùng kính đối với Hàn tiên sinh, không có thứ khác, càng sẽ không phá hoại gia đình của các ngươi.”

“Sai, vô cùng sai, Phi Phi tỷ, đây chính là chỗ không đúng của ngươi rồi. Mẹ của ta ở một thế giới khác, hiện thế giới này chỉ có một mình lão ba, ngươi biết hắn cô độc, tịch mịch dường nào không? Hơn nữa, một người đàn ông độc thân như hắn còn phải chăm sóc một cô con gái, ngươi biết hắn vất vả đến mức nào không? Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp hắn sao?” Bảo Nhi nói với vẻ mặt kích động.

Nếu Hàn Sâm nghe thấy những lời này của Bảo Nhi, thế nào cũng hộc máu, sau một khoảng thời gian tên này ở cùng Hàn Kính Chi, đã trở nên càng ngày càng tệ.

Mặc dù đó đều là lời nói thật, thế nhưng nói ra lại hoàn toàn thay đổi hương vị.

“Mẹ ngươi…” Phượng Phi Phi quả nhiên hiểu lầm, ánh mắt càng trở nên mềm mại, vầng sáng mẫu tính lóe lên trên mặt nàng, muốn ôm chặt Bảo Nhi an ủi.

Bảo Nhi lại dùng tay nhỏ ngăn lại động tác của nàng, bày ra dáng vẻ cụ non nói: “Cho nên, Phi Phi tỷ, ngươi như vậy là không được. Đàn ông thích phụ nữ xấu xa, phụ nữ thiện lương, xinh đẹp giống như ngươi rất khó chiếm được đàn ông yêu thích.”

“Hàn… Cha ngươi thích phụ nữ xấu xa?” Phượng Phi Phi do dự hỏi.

“Không phải xấu xa thật sự, chính là phụ nữ bề ngoài thoạt nhìn có chút xấu xa, nội tâm lại rất tốt. Nội tâm và bề ngoài của ngươi đều được, chỉ thiếu một chút cảm giác xấu xa khiến cha ta động tâm. Ngươi lại cố gắng thêm chút nữa, cha ta chắc chắn sẽ yêu chết ngươi.” Bảo Nhi bày ra vẻ mặt thành thật.

“Vậy cái gì mới là cảm giác xấu xa?” Phượng Phi Phi nhìn Bảo Nhi hỏi.

Nàng là người có thanh danh tốt nhất trong ba đại ca cơ, nổi danh bởi vẻ thánh khiết đoan trang, tiếng ca cũng xuất trần, vô cấu nhất.

Trên thực tế, tướng mạo và tính cách của nàng cũng quả thực thuộc về loại hình tương đối đoan trang, thiếu mấy phần vũ mị mà phụ nữ vốn nên có.

“Nhân sinh cần quan sát, chúng ta đi quán bar trước, sau đó ta lại chỉ cho ngươi xem, cha ta thích loại phụ nữ nào, ta hiểu rõ nhất.” Bảo Nhi kéo tay Phượng Phi Phi đi ra ngoài.

Mặc dù Phượng Phi Phi cảm thấy hình như không đúng chỗ nào lắm, thế nhưng trong chốc lát, nàng bị Bảo Nhi lừa gạt được, cùng Bảo Nhi đi ra lâu đài cổ Phượng gia.

Hàn Sâm đương nhiên không biết Bảo Nhi mượn danh nghĩa của hắn lừa dối Phượng Phi Phi dẫn nàng đi quán bar, còn đang lĩnh hội lực Phá Giới bên trong phòng của mình.

Mặc dù Huyền Hoàng Kinh và Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cùng ra từ một mạch, thế nhưng cả hai lại có thuộc tính hoàn toàn tương phản, giống như hai thái cực của băng và lửa, vốn rất khó dung hợp chúng nó làm một.

Huống chỉ bởi vì vấn đề quy tắc thế giới, lại dẫn đến cả hai không cân bằng.

Hàn Sâm đã nghiên cứu trong một khoảng thời gian rất dài, vẫn luôn không có tiến triển quá lớn. Nhưng sau khi hóa thân thành thần Tài lần nữa, lại hành sử một chút quyền lực của thần linh, lại làm cho hắn có được linh cảm.

“Thần linh có thể mượn nhờ thân thể con người giáng lâm, để lợi dụng lực lượng của bản thân ở mức lớn nhất có thể, đồng thời không bị quy tắc vốn có chế ước, có phải loại biện pháp này cũng thích hợp với ta không?” Hàn Sâm vừa nghiên cứu vừa tiến hành thí nghiệm.

Đương nhiên, Hàn Sâm không giáng lâm giống thần linh thật, thật ra vật dẫn hắn nói tới là chính hắn.

Để chuẩn bị, có lẽ hắn nên tự tu luyện một bộ phận, tựa như chiến giáp được tạo thành từ Động Huyền Kinh, Chú Ngữ mà gen vật ngữ biến thành.

Nếu vận chuyển thuật gen chính từ những vật này, mà thân thể của chính hắn vận chuyển thuật gen nghịch, xung đột giữa hai bên sẽ giảm đến nhỏ nhất, đồng thời lại có hiệu quả như thân thể của hắn cùng lúc vận chuyển hai loại thuật gen.

Hiện tại, vấn đề duy nhất là Hàn Sâm chưa từng nghịch chuyển Động Huyền Kinh và nghịch chuyển gen vật ngữ, mà Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh lại không có ngoại vật cùng loại để dùng được.

“Không biết thân thể Chú Ngữ có thể vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh của ta hay không?” Hàn Sâm chủ yếu muốn làm một thí nghiệm này.

Hết chương 3165.

Chương 3166. Trận chiến Thần Tiền mở ra.

Hàn Sâm mạnh mẽ phá vỡ quy tắc thế giới, trong thời gian có hạn, kêu gọi Chú Ngữ ra.

Dáng vẻ của Chú Ngữ không có thay đổi quá lớn, áo giáp màu trắng, †óc dài màu trắng và đồng tử màu trắng, tinh mỹ dường như tượng ngọc Venus.

Không có quá nhiều thời gian đi nhìn dáng vẻ của Chú Ngữ, dưới trạng thái này, thời gian Hàn Sâm có thể kiên trì rất ngắn, tâm niệm vừa động, lực lượng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh đã bắt đầu chuyển động ngay trong thân thể Chú Ngữ.

Thế nhưng vẻn vẹn lưu chuyển một chút, khí tức đã biến mất không thấy gì nữa, mà không ngưng tụ ra khí lực.

Trong lòng Hàn Sâm chợt lạnh, biết nếm thử thất bại. Sau khi lại vận chuyển một lần, xác định Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh không cách nào tự động vận chuyển trong thân thể Chú Ngữ, chỉ có thể thu hồi lực lượng, đến về sự áp chế của quy tắc thế giới.

“Xem ra không có thân thể của ta chèo chống, cho dù là Chú Ngữ cũng không thể sử dụng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, vậy suy nghĩ của ta hoàn toàn thất bại.” Trong lòng Hàn Sâm hơi có chút phiền muộn.

Nhưng điều khiến Hàn Sâm giật mình lại phát sinh, hắn không dùng sức mạnh xé ra quy tắc thế giới, vốn cho rằng Chú Ngữ sẽ tự động trở lại trong cơ thể của hắn bởi vì quy tắc thế giới áp chế.

Thế nhưng trên thực tế Chú Ngữ lại không nhúc nhích, vẫn đứng ở đó. Hơm nữa thân thể của nàng lại không có bị quy tắc thế giới này bài xích.

“Tại sao có thể như vậy? Nàng là gen vật ngữ sản phẩm, hẳn là đại vũ trụ gen lực lượng sản phẩm, sao lại thế…” Hàn Sâm đột nhiên ngẩn người, hắn nhớ tới trước đó phát hiện gen vật ngữ cổ văn phiên bản.

Tâm niệm vừa động, Hàn Sâm thử để Chú Ngữ sử dụng lực lượng của nàng. Hàn Sâm đã mau chóng phát hiện, Chú Ngữ lại có thể tự do sử dụng lực lượng của mình mà không bị quy tắc thế giới áp chế.

Thế nhưng nếu chính Hàn Sâm sử dụng lực lượng gen vật ngữ, sẽ bị quy tắc thế giới áp chế, để Hàn Sâm rất phiền muộn, thoáng chốc không nghĩ rốt cuộc là đạo lý gì.

Rõ ràng Chú Ngữ là thân thể do hắn sáng tạo nên, thế nhưng lực lượng Chú Ngữ có thể sử dụng, hắn lại không cách nào sử dụng.

Không gì hơn cái này, Hàn Sâm lại nghĩ tới một chuyện tốt. Nếu Chú Ngữ có thể tự do sử dụng lực lượng của gen vật ngữ, như vậy hắn chỉ cần nghiên cứu ra gen vật ngữ nghịch, thì có thể hợp thể cùng Chú Ngữ, trực tiếp tiến vào trạng thái Phá Giới.

Như vậy, cho dù gen vật ngữ chính hay phản đều sẽ không bị thế giới này bài xích.

“Muốn nghiên cứu ra gen vật ngữ nghịch chuyện thế nào thì dễ, nhưng nếu Lão Miêu cũng có thể nghiên cứu ra Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh nghịch, không có đạo lý ta không làm được.” Hàn Sâm quyết định, muốn trước nghiên cứu ra gen vật ngữ nghịch.

Nhưng nghiên cứu một loại thuật gen mới, cho dù trên cơ sở của người đi trước, cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày. Hắn vốn muốn nghiên cứu ra lực Phá Giới trước trận chiến Thần Tiền, hiện tại xem ra là không được.

Quả nhiên, công việc nghiên cứu gen vật ngữ không quá thuận lợi, đồ vật liên quan trong đó rất nhiều, không chỉ đơn giản là vận chuyển ngược thuật gen.

Cho đến khi trận chiến Thần Tiền bắt đầu, nghiên cứu gen vật ngữ của Hàn Sâm chỉ vừa mới bắt đầu.

Hàn Sâm cũng coi như người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, thế nhưng cảnh tượng trận chiến Thần Tiền mở ra vẫn làm hắn giật nảy mình.

Trong tinh vực vô biên, từng luồng sáng giống như trụ trời kết nối trời đất, những chùm sáng kia đều tới từ thần miếu. Trong đó, chùm sáng huy hoàng nhất, chói mắt nhất chính là chùm sáng của mười hai toà thần miếu Hủy Diệt.

Toàn bộ tinh không giống như biến thành một rừng rậm tia sáng, chùm sáng của mười hai toà thần miếu Hủy Diệt chính là mười hai gốc đại thụ chọc trời bắt mắt nhất trong rừng rậm. Chùm sáng khác, dù yếu một chút, lại cũng có được huy hoàng nối liền trời đất.

“A, một chùm thần quang kia đến từ nơi nào?” Bình dân và quý tộc của bảy đại đế quốc đột nhiên phát hiện, có một vệt sáng lại có thể sánh cùng chùm sáng của mười hai toà thần miếu Hủy Diệt.

Chùm sáng của thần miếu Hủy Diệt đều có khác biệt của nó, đều mang thần uy của thần linh và thuộc tính của bản thân thần miếu.

Mà chùm sáng có thể sánh bằng cấp Hủy Diệt này, toàn thân vàng óng ánh, giống như một cây cột vàng vô cùng to lớn chèo chống duy trì thiên địa, thoạt nhìn nó có ánh vàng sáng chói, tràn ngập khí chất nhà giàu mới nổi.

Thời gian Thần quang liên tục rất ngắn ngủi, đều đã thu liễm về. vô số cường giả chỉ có thể đánh giá ra luồng thần quang hoàng kim kia tới từ tinh vực Kim Tinh, lại không cách nào biết được vị trí cụ thể của nó.

Khi Hàn Sâm dẫn theo Phượng Âm Âm và Bảo Nhi truyền tống về đến miếu thần Tài, phát hiện trước tượng thần Tài có thêm một màn ánh sáng, có thể nhìn thấy một mảnh tinh không kỳ quái bên trong màn sáng kia.

Mặc dù Phượng Âm Âm vừa mới có được huyết mạch thần linh, nhưng huyết mạch thần linh của nàng vô cùng mạnh, đã có thể sử dụng chủng gen cực mạnh. Thế nhưng Tiên Âm Phượng Hoàng do một tay Phượng Phi Phi tiến hóa ra, độ phù hợp với Phượng Phi Phi quá cao, cho nên Phượng Âm Âm còn phải đích thân bồi dưỡng.

Phượng Phi Phi cho nàng một con chủng gen cấp Thần, đáng tiếc vẫn chỉ là trạng thái ấu sinh, mà không quá mạnh.

Phượng Phi Phi vốn không cho phép Phượng Âm Âm mạo hiểm tham gia trận chiến Thần Tiền, nhưng Phượng Âm Âm rất muốn tham gia náo nhiệt, cho nên đáp ứng sẽ không đích thân tiến vào chiến trường, mà chỉ khống chế chủng gen của mình tham chiến.

Trận chiến Thần Tiền có thể đích thân tiến vào, cũng có thể chỉ dùng chủng gen tham chiến. Chỉ cần không gặp kẻ địch quá mạnh, người bình thường đều chọn dùng chủng gen đối địch trước.

Hàn Sâm cũng tính toán như vậy,

Nhưng làm bản tôn thần linh, Hàn Sâm không có cách nào đăng ký dự thi, chỉ có thể lấy xuống Thiên Thần Quan, rồi mới đã đăng ký được như ước nguyện.

Hàn Sâm vẫn dùng hai chữ Kim Tệ đăng ký, Bảo Nhi thấy hắn dùng danh hiệu, cũng đặt một danh hiệu Nguyên Bảo theo, muốn cùng tham chiến.

Phượng Âm Âm cảm thấy thú vị, suy nghĩ, lúc ghi danh cũng lấy một danh hiệu “Chiêu Tài”.

Hôm nay chỉ là thời gian đăng ký, trận chiến Thần Tiền chân chính sẽ bắt đầu ba ngày sau, khi đó mới có thể rút ra đối thủ của bọn họ.

“Bảo Nhi, ta đem Kim Sí Khổng Tước Vương cho ngươi dùng nhé?” Hàn Sâm thấy Bảo Nhi cũng muốn dự thi, biết trên người nàng hình như không có chủng gen mạnh mẽ nào, thế là nói.

Bảo Nhi ôm Tiểu Miêu, vừa chơi đùa với Tiểu Miêu vừa nói: “Không cần, ta có Tiểu Phi Phi và Tiểu Miêu.”

“Bọn chúng cũng có thể thay mặt ngươi tham gia trận chiến Thần Tiền sao?” Hàn Sâm nao nao, hắn vốn cho rằng chỉ có chủng gen được thu phục mới có thể tham chiến, mà Tiểu Phi Ngư và Tiểu Miêu đều là hoang dại.

“Chắc là có thể chứ.” Bảo Nhi cũng không quá khẳng định, nhưng nàng không sao cả, dự thi hoàn toàn vì chơi vui mà thôi.

“Vậy đến lúc đó lại xem đi.” Hàn Sâm suy nghĩ, lại chuyển Kim Sí Khổng Tước Vương của mình cho Phượng Âm Âm: “Âm Âm, mặc dù con chủng gen kia của ngươi có nội tình không tồi, nhưng chỉ có trình độ thể ấu sinh, rất khó đi xa, một con Kim Sí Khổng Tước Vương này tạm thời cho ngươi mượn dùng đi.”

“Được.” Phượng Âm Âm cũng không chối từ, nhận lấy Kim Sí Khổng Tước Vương.

Đổi thành người bình thường, cho dù là người thừa kế của thần linh cấp Hủy Diệt khác cũng căn bản không có khả năng thu phục khống chế Kim Sí Khổng Tước Vương trong thời gian ngắn. Dù sao Kim Sí Khổng Tước Vương đã có lạc ấn tinh thần của Hàn Sâm, chuyển cho những người khác cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể thuần phục một lần nữa.

Phượng Âm Âm lại hơi khác biệt, bởi vì nàng chính là người thừa kế của Hàn Sâm, có một tia tinh thần lực của Hàn Sâm thêm thân, lại thêm hai tầng thần quyền của thần linh Hủy Diệt gia trì, mới có thể miễn cưỡng khống chế Kim Sí Khổng Tước Vương.

Sở dĩ Hàn Sâm cho mượn Kim Sí Khổng Tước Vương, là bởi vì Huyết Thần Long hoàn thành tiến hóa. Có Huyết Thần Long rồi, Kim Sí Khổng Tước Vương không có huyết mạch chèo chống đã coi như có cũng được mà không có cũng không sao.

Hết chương 3166.

Chương 3167. Trận chiến bắt đầu.

Huyết Thần Long: Biến dị cấp Thần (thể chung cực). Kỹ năng gen: Huyết Long Thăng Thiên, Long Phệ, Thần Huyết Biến.

Huyết Thần Long thông thường có ba loại kỹ năng gen cực phẩm, tương xứng với Kim Sí Khổng Tước Vương, nhưng Huyết Thần Long có †hần mạch Huyết Long gia trì. Về mặt sức chiến đấu chân thực, Kim Sí Khổng Tước Vương kém hơn nó rất nhiều.

Hàn Sâm vốn định dùng Chú Thần Đình chế tạo nó thành chủng gen thần linh, nhưng cũng phải cần một khoảng thời gian, hiện tại đại chiến sắp đến, còn cần đến nó, chỉ có thể hoãn một chút trước.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, thần linh ban huyết mạch cho Phượng Phi Phi không ở thành Ngọc Bích, cho nên nàng rời khỏi thành Ngọc Bích đi tham gia trận chiến Thần Tiền.

Lý Băng Ngữ cũng dùng cớ này rời khỏi thành Ngọc Bích, trở về Vô Vi Đạo cung.

Trước khi đi, Lý Băng Ngữ vô cùng tin tưởng muốn ám sát Tần Bạch, cắt đứt huyết mạch truyền thừa của đế quốc Đại Tần.

Nàng quả thực tìm được rất nhiều cơ hội, thế nhưng càng ngày càng hiểu rõ Hàn Sâm hơn, nàng đã phát hiện mục đích của mình căn bản không có khả năng thực hiện.

Cho dù khi Hàn Sâm không có ở đây, nàng cũng không giết được Tần Bạch.

Có Kiếm Bất Cô, có Tiểu Phi Ngư bên cạnh Bảo Nhi, bất cứ một ai cũng khiến nàng bận tâm quá nhiều, căn bản không có cơ hội ra tay.

“Tông chủ, ngươi rốt cục trở về.” Một đám nữ đệ tử nhìn thấy Lý Băng Ngữ trở về, đều mừng rỡ, Tô Linh Nhi càng vui mừng ra mặt.

Lý Băng Ngữ lần này đi hung hiểm dị thường, có thể còn sống trở về, đã để Tô Linh Nhi chờ sư muội đệ tử rất là cao hứng.

“Mọi chuyện trong tông đều tốt chứ?” Lý Băng Ngữ nhàn nhạt hỏi.

“Có Lăng sư thúc chiếu cố, trong tông đến là không có vấn đề gì lớn.” Tô Linh Nhi nói.

Lý Băng Ngữ nhìn nét mặt của các nàng, liền biết trong tông chắc chắn phát sinh một vài chuyện.

Năm đó Kiếm Bất Cô trục xuất Vô Vi Đạo cung ra khỏi Tần quốc, sư phụ Lý Băng Ngữ, tông chủ Bất Vi tông, chết đi trong chiến dịch kia, mà Bất Vi tông đã không có trưởng bối có thể tiếp nhận vị trí Tông chủ đời tiếp theo. Lý Băng Ngữ trẻ tuổi đành tiếp nhận vị trí tông chủ Bất Vi tông, tuổi mới hơn hai mươi, đã gánh vác trách nhiệm của một tông.

Vô Vi Đạo cung có chín đại tông, Bất Vi tông là tông môn yếu nhất trong đó. Lý Băng Ngữ có thể dẫn dắt Bất Vi tông đi tới một bước ngày hôm nay, có thể nói là trả giá tâm huyết mà người thường không cách nào tưởng tượng được.

Nhưng dù sao đây cũng là thiên hạ đặt thực lực cao hơn hết, dù cho trong nội bộ Vô Vi Đạo cung, Bất Vi tông cũng là một loại tương đối bị khinh bỉ. Đệ tử Bất Vi tông khó tránh khỏi phải chịu chút cơn giận không đâu. Mặc dù Lý Băng Ngữ cố gắng thay đổi loại hiện trạng này, nhưng dưới tình huống không có cường giả đỉnh cấp tọa trấn, chung quy khó mà đứng ngang hàng với tám tông khác.

“Tô Linh Nhi, từ giờ trở đi, ngươi chấp chưởng Bất Vi tông thay ta, tạm thay vị trí Tông chủ.” Trên đại điện tông môn của Bất Vi tông, Lý Băng Ngữ giao tín vật đại biểu tông chủ Bất Vi tông cho Tô Linh Nhi.

“Tông chủ, ngươi làm gì vậy?” Tô Linh Nhi không nhận đồ vật, kinh sợ nhìn về phía Lý Băng Ngữ.

“Ta muốn vào giếng Bất Vi.” Lý Băng Ngữ lạnh nhạt nói.

Tô Linh Nhi nghe vậy thì kinh hãi: “Tông chủ, ngươi không thể đi vào. Nơi đó quá nguy hiểm, nhiều tiền bối của Bất Vi tông ta đã tiến vào giếng Bất Vi, cuối cùng đều không thể sống sót mà đi ra ngoài, cường giả tiền bối chết bên trong đó không có một ngàn cũng có tám trăm…”

Lý Băng Ngữ lại ngăn cản Tô Linh Nhi nói tiếp, khuôn mặt Hàn Sâm thoáng hiện qua trong đầu, ánh mắt nàng trở nên kiên nghị: “Thế giới này đang thay đổi, càng ngày càng nhiều cường giả xuất hiện. Nếu chúng ta không thể đuổi theo tiết tấu của thời đại, thì sẽ bị thời đại đào thái.”

“Thế nhưng không nhất định phải vào giếng Bất Vi, còn có rất nhiều phương pháp có thể mạnh lên.” Tô Linh Nhi nói.

Lý Băng Ngữ lắc đầu nói: “Không đủ, những phương pháp kia không thể để ta trở nên đủ mạnh, chỉ có con chủng gen trong giếng Bất Vi mới có thể khiến ta chân chính chống lại được những cường giả kia.”

Tô Linh Nhi còn muốn nói điều gì, lại bị Lý Băng Ngữ mạnh mẽ ngăn lại.

“Cầm nó đi. Nếu ta không thể ra khỏi giếng Bất Vi, thì sau này ngươi chính là tông chủ của Bất Vi tông ta.” Lý Băng Ngữ nhét tín vật cho Tô Linh Nhi, rồi tự quay người mà đi.

Tô Linh Nhi muốn đuổi theo, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lý Băng Ngữ truyền đến: “Dừng lại, gánh vác trách nhiệm ngươi nên gánh, đây là mệnh của ta, cũng là số mệnh của ngươi.”

Ánh mắt Tô Linh Nhi chớp lên, sau khi nhìn bóng lưng Lý Băng Ngữ biến mất trên đại điện Bất Vi tông, cuối cùng không tiếp tục nói ra một câu.

Ba ngày sau đó, bảng đối chiến rốt cục hiện ra.

Phía trên màn sáng Thần Tiền, lít nha lít nhít tên người, nhưng tên những người này đều có một tiền tố, trên cơ bản đều là thần nào đó.

Ví dụ như phía trước hai chữ Kim Tệ mà Hàn Sâm dùng chính là (thần Tài) Kim Tệ, điều này đại biểu Kim Tệ là huyết mạch của một hệ thần Tài, thay mặt thần Tài xuất chiến.

Hàn Sâm cố gắng tra một chút, phía trước Nguyên Bảo của Bảo Nhi và Chiêu Tài của Phượng Âm Âm cũng đều có chữ “thần Tài”. Thế nhưng ngoài Phượng Âm Âm, hắn và Bảo Nhi đều không phải huyết mạch thần Tài, bây giờ lại có tiền tố thần Tài, Hàn Sâm suy đoán nguyên nhân có thể là bởi vì bọn họ tham chiến bên trong miếu thần Tài.

Bảo Nhi có vẻ rất hưng phấn, đamh quan sát đối thủ của nàng.

Tên của đối thủ rất phổ thông, là loại nhét vào trong đám người thì không tìm được, mà lại thuộc về thần hệ không có danh tiếng gì, là một thần linh mà Hàn Sâm chưa từng nghe nói, chắc hẳn không phải thần linh cao cấp gì.

Đối thủ của Phượng Âm Âm cũng như thế, Hàn Sâm đại khái có thể tưởng tượng được, các nàng chắc hẳn có thể thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo, thế là lại đi nhìn đối thủ của mình.

Hắn chưa nghe nói về tên của đối thủ, nhưng thần linh đối phương phụ thuộc, Hàn Sâm lại như sấm bên tai.

Thần Hư Vô, một trong mười hai vị thần linh cấp Hủy Diệt, bản thân có thuộc tính không gian, nhưng lại không phải thuộc tính không gian tuyệt đối, còn có một chút thuộc tính thần bí gia trì, là một vị thần bí nhất trong mười hai chính thần Hủy Diệt.

Truyền thuyết Thần Hư Vô là sinh ra trong hỗn độn thiên địa sơ khai, là một vị thần linh vô cùng cổ xưa, mạnh mẽ. Hiện tại Thần Hư Vô là thần linh Hoàng thị Yến quốc thủ hộ.

Đối thủ tên là Yến Bắc Phi, đại khái có thể đoán được, hẳn là thành viên của Hoàng tộc Yến quốc.

Trên thực tế, Hàn Sâm không biết Yến Bắc Phi, thế nhưng trong đại vũ trụ bây giờ, người này tuyệt đối là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Nhắc đến bốn chữ đao khách Phi Yến này, trong bảy đại đế quốc, thật rất ít người không biết.

Lúc này Yến Bắc Phi cũng đang quan sát bảng đối chiến, nhìn thấy đối thủ của mình là Kim Tệ, thuộc vê một hệ của thần Tài.

“Nhị ca, không ngờ tới ngươi và ta lại được phân xa như thế, e là phải chiến tranh trước top 8, mới có cơ hội phân thắng bại.” Một người đàn ông mỉm cười nhìn Yến Bắc Phi, nói.

“Yến Đan, trận chiến này, ta tất đưa ngươi lên trước, để người trong thiên hạ này biết, Yến quốc chúng ta cũng xuất hiện một nhân vật có thể xưng hùng thiên hạ.” Yến Bắc Phi nhìn người đàn ông kia với ánh mắt kiên định rồi nói.

“Nhị ca, ngươi tội gì chứ, thiên phú và tư chất của ngươi đều không kém ta, thực lực cũng không dưới ta, chúng ta đều có cơ hội.” Yến Đan nói.

Yến Bắc Phi lại lắc đầu, nói: “Ta đã cẩn thận nghiên cứu bảng đối chiến rồi, nếu quả thật không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ gặp được Trác Đông Lai trước top 8.”

“Thế mà là hắn?” Yến Đan thay đổi sắc mặt.

Yến Bắc Phi lại nói với ánh mắt sáng rực: “Như vậy là tốt nhất, ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng, ngăn Trác Đông Lai ngoài top 8, đánh ra một con đường thông đến top 4 vì ngươi, ngươi chớ khiến ta thất vọng.”

Yến Đan lộ vẻ nghiêm nghị, khom người tới đất, chăm chú nói: “Đan chắc chắn sẽ vào hai vị trí đầu.”

Hết chương 3167.

Chương 3168. Yến Bắc Phi.

Cùng lúc cuộc tranh tài bắt đầu, Bảo Nhi và Phượng Âm Âm đều chỉ sử dụng chủng gen chiến đấu, không đi vào chiến trường bằng chân thân, không cần quá lo lắng cho vấn đề an toàn của các nàng.

Khi Hàn Sâm nhìn thấy dưới sự khống chế của Bảo Nhi, Tiểu Phi Ngư tiến vào tinh không chiến trường, đã biết dù nàng muốn thua cũng rất khó.

Hàn Sâm suy nghĩ, sau khi hợp thể cùng Huyết Thần Long, mới thông qua màn sáng Thần Tiền đi vào chiến trường tinh không.

Dù Huyết Thần Long đã rất mạnh, nhưng còn chưa hấp thu thần mạch Huyết Long tấn thăng làm chủng gen thần linh, nếu đụng tới một vài kẻ nắm giữ chủng gen thần linh, muốn thắng cũng không dễ dàng.

Yến Bắc Phi là Hoàng thị Yến quốc, khó đảm bảo hắn không có vài chủng gen thần dị, Hàn Sâm không muốn bị đào thải ngoài ý muốn ở vòng thứ nhất, cho nên cuối cùng vẫn dự định tự đi một chuyến.

Tâm tình Trần Thất không tồi lắm, vừa lúc một con chủng gen cấp Vương của hắn thăng đến thể trưởng thành, chuẩn bị đại triển quyền cước trên trận chiến Thần Tiền.

Hắn chưa từng nghĩ đạt tới thứ tự nào, thế nhưng nếu có thể biểu hiện trên trận chiến Thần Tiền, không chừng sẽ được thần linh mình tín ngưỡng nhìn với con mắt khác, lại cho hắn huyết mạch thần linh mạnh hơn chút cũng không tồi.

Đối với con người, trận chiến Thần Tiền là một trận tranh đấu, mà đối với thần linh, đây lại là một cuộc thi đấu tuyển chọn.

Thông qua quan sát tín đồ dưới trướng mình chiến đấu, thần linh xác định khả năng phát triển của bọn họ trong tương lai. Nếu có một vài tín đồ trước kia thoạt nhìn không xuất chúng lắm, bây giờ lại biểu hiện cực kỳ tốt, chưa hẳn không thể ban cho huyết mạch lần thứ hai.

Đương nhiên, nhất định phải có biểu hiện vô cùng đột xuất, mới có thể khiến thần linh động tâm vì đó, tỉ lệ xuất hiện loại tình huống này rất thấp.

Mặc dù Hàn Sâm cũng có quyền hạn thần linh, đáng tiếc dưới trướng thần Tài chỉ có một Phượng Âm Âm, đã cho huyết mạch cao cấp nhất, căn bản không cần thử thách nữa.

Ngoài điều đó ra, mỗi khi Phượng Âm Âm thắng lợi một trận, thần Tài cũng có thể có được một chút thần lực làm phẩn thưởng. Thứ tự của Phượng Âm Âm càng cao, thần lực mà thần Tài có được cũng càng nhiều, nếu Phượng Âm Âm có thể đạt được hạng nhất, thì thần lực ban thưởng mà thần Tài có được sẽ vô cùng kinh người, dùng để rèn đúc thần cơ cũng đủ.

Nhưng đáng tiếc, cho dù Phượng Âm Âm có được Kim Sí Khổng Tước Vương, cũng không có khả năng đi đến trình độ đó, cho nên Hàn Sâm không thật sự trông cậy vào nàng.

Mục tiêu của Trần Thất thấp hơn, chỉ muốn có chút biểu hiện mà thôi. Sau khi hắn nhìn thấy đối thủ vòng thứ nhất của mình là tín đồ của một thần Tài không chút danh tiếng gì đó, Nguyên Bảo, trong lòng lập tức vô cùng vui mừng.

Hắn thật sự rất sợ gặp được tín đồ của những thần linh có danh tiếng kia. Đừng nói là tín đồ của mười hai thần linh cấp Hủy Diệt, cho dù là tín đồ của thần linh cấp Tai Nạn, hắn cũng không nắm chắc gì.

Cho nên Trần Thất cẩn thận nghiên cứu tất cả thần linh đã biết, thần Tài gì đó này tuyệt đối không phải thần linh cấp Hủy Diệt và cấp Tai Nạn, thậm chí không phải thần linh cấp Phá Hoại nổi danh. Cái tên Nguyên Bảo này cũng chưa từng nghe nói đến. Kể từ đó, cơ hội của hắn sẽ rất lớn.

Khi Trần Thất nhìn thấy một con phi ngư bạch ngọc dài có một thước tiến vào chiến trường, hắn suýt nữa vui mừng đến cười ra tiếng.

Rất rõ ràng, đối thủ của hắn sợ chết, căn bản không dám đích thân tiến vào chiến trường, chỉ phái một con chủng gen tiến đến, hiển nhiên thực lực vô cùng bình thường.

Hơn nữa, con Tiểu Phi Ngư kia là thứ gì, một con nhỏ như vậy, còn mọc một đôi cánh, trông thật đáng yêu, nhưng đáng yêu thì có tác dụng gì đâu, xem dáng vẻ kia của nó, một bàn tay là có thể đánh bay.

“Đừng trách Trần Thất ta nhãn tâm, muốn trách thì trách thế giới này quá tàn khốc đi.” Trần Thất cười khà khà, kêu gọi chủng gen cấp Vương của hắn, Bạo Long Vương.

Đối mặt một con Tiểu Phi Ngư như vậy, Trần Thất đương nhiên không định tự ra tay, mà chuẩn bị dùng Bạo Long Vương trực tiếp nghiền ép nó, một ngụm nuốt luôn con Tiểu Phi Ngư kia.

Bạo Long Vương thể trưởng thành có hình thể to lớn, cao chừng ba †ầng lầu, sau khi rơi trên mặt đất, lập tức ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chấn động sơn hà, trông cực kỳ hung tàn, ngang ngược, hình thành chênh lệch rõ ràng với Tiểu Phi Ngư vỗ cánh nhỏ, thoạt nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu.

“A Thất, ngươi quá tuyệt, không hổ là con trai của Trần Lão Tài ta.” “Thất ca, ngươi mạnh nhất.” “Con trai, cứ thừa thế xông lên như vậy đi.”

“Lão Thất, hung hăng xử lý con cá con kia đi, đừng nương tay, nhân từ đối với kẻ địch nhân là tàn nhãn với chính mình.”

Một đám người thân bạn bè của Trân Thất đều đang xem hình ảnh bên trong màn sáng trước thần miếu, hưng phấn cổ vũ, động viên trợ uy vì Trần Thất.

Mặc dù không nghe được âm thanh của bọn họ, nhưng Trần Thất cũng rất hưng phấn giống vậy, chỉ huy Bạo Long Vương trực tiếp vọt về hướng Tiểu Phi Ngư, mở ra cái miệng lớn như bồn máu, muốn nuốt Tiểu Phi Ngư vào.

Mắt thấy Tiểu Phi Ngư sắp bị nuốt chửng, Trần Thất và một đám người thân bạn bè đều cho rằng trận đấu này kết thúc.

Thế nhưng một giây sau, chỉ thấy Tiểu Phi Ngư phun ra một ngọn lửa nhỏ, thoạt nhìn không đáng chú ý, gần như có thể bỏ qua, ngọn lửa màu trắng nho nhỏ trước mặt Bạo Long Vương tựa như một chút xíu tia lửa rơi vào trên mũi Bạo Long Vương.

Bình Luận (0)
Comment