Ầm!
Ngọn lửa bộc phát, một con cá con màu trắng xuất hiện trước mặt các nàng, uy thế của hầu gái rồng lập tức tiêu tán, phảng phất bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
“Ngươi chơi cùng con cá con kia đi.” Lowe Kidd lạnh nhạt nói.
Hầu gái rồng đáp một tiếng, trong chốc lát thân thể đã bành trướng, làm nứt vỡ bộ trang phục hầu gái màu đen kia. Trong chớp mắt, nàng đã biến thành một con cự long màu đen rơi trên mặt đất, làm cả Lâu đài cổ Phượng gia đều chấn động không ngừng. Cự long phun một ngụm long tức về phía Tiểu Phi Ngư.
Tiểu Phi Ngư miệng phun lửa trắng, va chạm với long tức màu đen của cự long, lại giữ vững một cục diện khó phân trên dưới. Hai ngọn lửa một đen một trắng không ngừng va chạm rồi tan rã.
Lowe Kidd vòng qua chiến trường, đi về hướng Bảo Nhi phía sau, mang trên mặt nụ cười mỉm thân sĩ: “Tiểu công chúa đáng yêu không cần sợ hãi, chú chỉ mời ngươi đến tòa thành xinh đẹp làm khách thôi.”
“Thật sao?” Bảo Nhi nháy mắt, hỏi.
“Bảo Nhi, không nên tin hắn, hắn là người xấu.” Phượng Âm Âm ôm Bảo Nhị, liên tiếp lui về phía sau.
“Hai chữ ‘người xấu’ này không quá chuẩn xác, bởi vì ta không phải người, mà là thần. Ngươi có thể gọi ta là thần xấu hoặc Tà Thần cũng được. Tên ta là Lowe Kidd, thần vị chính thức là Chỉ Thần.” Lowe Kidd mỉm cười, vừa nói vừa đi về phía Bảo Nhi.
“Chúng ta đi thôi.” Phượng Phi Phi bảo vệ các nàng, muốn dẫn các nàng chạy trốn.
Lowe Kidd lại tiện tay vung lên, lập tức có hai trang giấy bay ra từ trong †ay hắn. Gậy chống trong tay kia như lưỡi dao cắt mấy lần, hai trang giấy kia đã lập tức bị cắt thành hai người giấy rơi trên mặt đất.
Hai người giấy lại tự đứng lên. Theo động tác của chúng nó, thân thể của Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lại mất khống chế mà ngừng lại, giống như đang học người giấy, không tự chủ được buông ra Bảo Nhi ra, đi sang một bên.
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp không cần lo lắng. Làm một thần linh có phong cách, xưa nay ta không giết phụ nữ.” Lowe Kidd mỉm cười, nói, người đã đi tới giữa các nàng, thẳng đến trước mặt Bảo Nhi.
“Tiểu công chúa xinh đẹp, mời đến trong thành bảo của ta làm khách được không?” Lowe Kidd cúi người, ra hiệu mời.
“Được!” Bảo Nhi cười gật đầu, duỗi tay nhỏ ra, đặt trên tay Lowe Kidd.
Lowe Kidd tràn đầy ý cười khắp khuôn mặt, mà Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lại tràn đầy lo lắng. Thế nhưng các nàng không có cách nào động đậy, cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi bị Lowe Kidd dẫn đi về hướng cổng chính của lâu đài cổ.
“Buông ra tiểu thư Bảo Nhi ra.” Một âm thanh bình tĩnh vang lên trong pháo đài cổ.
Lowe Kidd quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên bưng khay trà đang đi về phía bên này, nhìn trang phục của hắn, dường như chỉ là người hầu bên trong lâu đài cổ.
Thế nhưng Lowe Kidd nhìn thấy người kia, ánh mắt lại ngưng động, nhìn chằm chặp người trung niên, nói ra từng chữ, kêu lên một cái tên: “Kiếm… Bất… Cô…”
“Mời buông tiểu thư Bảo Nhi ra.” Kiếm Bất Cô đi tới từng bước một, vẻ mặt cũng không có thay đổi rõ ràng.
Lowe Kidd lại nắm lấy tay Bảo Nhi không buông, hơn nữa còn nở nụ cười: “Kiếm Bất Cô, đại nguyện của ngươi chưa xong, cho dù ngươi ở đây thì có ích lợi gì? Ngươi có thể ngăn cản ta sao? Hay là ngươi muốn vi phạm đại nguyện, ra tay với ta?”
Kiếm Bất Cô lạnh nhạt nói: “Nếu ta đã ưng thuận đại nguyện, cho dù chết đi cũng sẽ không phá nguyện.”
“Vậy ngươi tới nơi này thì có ích lợi gì đâu? Kiếm Bất Cô thì thế nào? Một Kiếm Bất Cô không thể sử dụng kiếm thì không khác gì một kẻ rác rưởi.” Lowe Kidd bĩu môi, nói.
Kiếm Bất Cô không trả lời, chỉ đi đến trước mặt Bảo Nhi, nâng khay trà lên trước mặt Bảo Nhi: “Tiểu thư Bảo Nhi, đây là món quà tặng cho ngươi.”
Lowe Kidd vô cùng kiêng ky Kiếm Bất Cô. Hắn không ra tay, mà chỉ nhìn chằm chằm đồ vật bên trong khay trà kia, quan sát tỉ mỉ.
Đó là một thanh kiếm, một đoản kiếm được chế tạo từ đầu gõ, chỉ dài khoảng một thước, thoạt nhìn như đồ chơi cho nhỉ đồng dùng.
Lowe Kidd là nhân vật bậc nào, đương nhiên có thể nhìn ra, thanh kiếm gỗ kia tuyệt đối không phải chủng gen, cũng không phải là vũ khí tế thần, phảng phất chỉ là một vật phẩm trang sức được điêu khắc từ gỗ mà thôi.
“Đây là cái gì?” Bảo Nhi cầm lấy kiếm, hơi tò mò mà hỏi thăm.
“Đây là một thanh kiếm gỗ mà tại hạ mang theo bên người thuở nhỏ, được cha tại hạ tự tay khắc khi ta còn bé, tặng cho ta như là quà sinh nhật.” Kiếm Bất Cô nói.
“Vật trân quý như vậy, ta không thể nhận được.” Bảo Nhi lắc đầu, muốn trả cho Kiếm Bất Cô.
Thế nhưng Kiếm Bất Cô đã thu hồi khay trà, khế cười nói: “Tiểu thư Bảo Nhi không cần để ý, phụ thân ta chỉ là một kẻ phàm nhân. Đến cả huyết mạch thần linh cũng không có. Kiếm gỗ hắn khắc, dù là vật liệu gỗ hay thủ công đều chỉ là vật phàm tục. Tiểu thư Bảo Nhi xin đừng
`.
nên ghét bỏ, nhất thiết phải nhận lấy. “Ta rất thích món quà này.” Bảo Nhi cầm kiếm gõ, nói.
“Kiếm Bất Cô, ngươi cho rằng thanh kiếm gỗ này có thể ngăn được ta sao?” Lowe Kidd nhìn chăm chú thanh kiếm gỗ này, lạnh mặt nói.
Hắn không nhìn ra kiếm gỗ rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào. Giống như lời Kiếm Bất Cô đã nói, đây chỉ là một thanh kiếm gỗ phổ thông, dù vật liệu hay thù công đều rất bình thường, giống như chỉ cần hắn muốn, là có thể dễ dàng bóp nát.
“Không thể” Kiếm Bất Cô lắc đầu đáp một câu, sau đó không nói thêm gì nữa, bưng khay trà trở về, cũng không có ý tiếp tục ngăn cản Lowe Kidd nữa.
Lowe Kidd nhìn Kiếm Bất Cô trở về hậu viện với vẻ mặt kỳ quái, sau đó lại nhìn kiếm gỗ trong tay Bảo Nhi, vẫn không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Tiểu công chúa Bảo Nhi, chúng ta đi thôi.” Mặc dù trong lòng Lowe Kidd hoài nghi, nhưng Kiếm Bất Cô đã không thể ra tay, hắn cũng không cần thiết kiêng kị gì nữa. Hắn không tin một thanh kiếm gỗ phổ thông như thế có thể làm gì hắn.
Bảo Nhi gật đầu, lại nói với Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm: “Phi Phi tỷ tỷ, Âm Âm, ta đi trong nhà hắn chơi một lát, sẽ mau chóng trở về”
Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lo lắng trong lòng, lại không thể động cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi nắm tay Lowe Kidd đi ra cổng lớn của lâu đài cổ.
Cổng lớn của lâu đài cổ kia phảng phất bị lực lượng nào đó vặn vẹo, sau khi bọn họ đi ra cổng lớn, bóng dáng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cự long màu đen mà hầu gái rồng biến thành bỗng phun ra một ngụm long tức, đẩy lui Tiểu Phi Ngư một chút, sau đó hóa về hình thái hầu gái rồng, cũng xông ra cổng chính theo. Khi Tiểu Phi Ngư lao ra theo, không gian khống chế cổng chính kia đã khôi phục bình thường. Tiểu Phi Ngư chỉ xông ra ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng Lowe Kidd và hầu gái rồng. Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm cũng khôi phục bình thường, cùng xông ra cổng lớn, nhưng tìm thế nào cũng không thấy tung tích Bảo Nhi.
Hết chương 3184.
Chương 3185. Ta muốn giết ngườiTrên chiến trường tinh không, cung tên trong tay Yến Đan bắn liên tiếp, mũi tên giống bay về phía Hàn Sâm như bão. Hắn cho rằng sau khi nghe được tin tức kia, tâm linh Hàn Sâm đã xuất hiện sơ hở.
Nhưng những mũi tên kia không đủ để làm Hàn Sâm bị thương được, thân thể Hàn Sâm vẫn duy trì loại trạng thái gần với bản năng sinh mệnh, không có bất kỳ một mũi tên nào có thể thương tổn được thân thể của hắn.
Hàn Sâm vẫn đang dốc toàn lực công phá phòng tuyến của Song Thương Phi Yến. Hắn có linh cảm, một khi thành công, rất có thể nó sẽ mang đến cho hắn bất ngờ.
Yến Đan lạnh lùng hừ một tiếng, chủng gen Chu Tước Nam Ly trên người bộc phát, hỏa diễm trên mũi tên đại phóng, không chỉ là cực hạn với hình thức của lực Hư Vô nữa.
Mũi tên đầy trời bắn về phía Hàn Sâm, mặc dù không ẩn hình nữa, nhưng nó lại mang theo lực lượng hỏa tiễn hùng mạnh, trong nháy mắt chạm đến thân thể Hàn Sâm, mũi tên nổ tung giống như mặt trời.
Từng vòng mặt trời nổ ra bên cạnh Hàn Sâm, lực lượng khủng bố giống như có thể hòa tan tinh không.
Nhưng sau khi từng vòng mặt trời dập tắt, thân hình Hàn Sâm phá không lao ra, vẫn không hề bị chút tổn thương nào, cũng không bị thương.
Yến Đan khẽ cau mày, sức mạnh của ba chủng gen tuyệt thế với thể cuối cùng - Chu Tước Nam Ly là mạnh nhất, ngay cả lực lượng Chu Tước Nam Ly cũng không thể làm tổn thương được Hàn Sâm, hai chủng gen còn lại càng không có tác dụng.
Đột nhiên, ánh mắt Yến Đan sáng lên, dường như trong mơ hồ, hắn cảm giác được gì đó.
Hắn dung hợp một tia Thần Chi Linh của Lowe Kidd, mặc dù vẫn chỉ có thể coi là Yến Đan, không thực sự bị linh hồn chân chính của Lowe Kidd khống chế, nhưng trong tăm tối vẫn có một tia liên hệ kỳ dị với Lowe Kidd.
“Con gái của ngươi đã ở trong tay Lowe Kidd, nếu như không muốn nàng gặp chuyện không may, bây giờ từ bỏ trận chiến này ngay lập tức.” Yến Đan dùng bí pháp truyền âm cho Hàn Sâm, hắn hiển nhiên không muốn người khác biết hắn dùng phương pháp hèn hạ như thế để giành thắng lợi.
“Vậy sao?” Hàn Sâm cuối cùng cũng nói một câu, thân hình cũng ngừng lại.
Mà Song Thương Phi Yến trong tay hắn lúc này cũng ngừng rung động, bị Hàn Sâm nắm trong tay giống như một vật chết.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện trên thân thương màu đen kia có từng vết huyết sắc, giống như huyết mạch kinh lạc rải rác trên thân Song Thương Phi Yến.
Huyết mạch lực Phá Giới cuối cùng đã hoàn toàn ăn mòn Song Thương Phi Yến, và quyền khống chế đã nằm hoàn toàn trong tay Hàn Sâm.
Lúc này Hàn Sâm cảm thấy vô cùng kỳ diệu, tất cả cấu tạo của Song Thương Phi Yến đều hiện ra trong đầu hắn, thậm chí Hàn Sâm còn có thể cảm giác được sự rung động và linh hồn bên trong Song Thương Phi Yến.
Cảm giác như vậy không cách nào hình dung được, giống như Song Thương Phi Yến là tác phẩm của hắn vậy, mà hắn chính là Thượng Đế đã sáng tạo ra Song Thương Phi Yến.
Nhưng lại không hoàn toàn là sao cả, cho dù là Thượng Đế thì cũng chưa chắc có thể thấu hiểu hoàn toàn tâm hồn của một người, nhưng mà cảm giác của Hàn Sâm bây giờ giống như là đã hiểu hết Song Thương Phi Yến.
“Hàn Sâm, ngươi có nghe hay không, ngươi phải bị ta đánh bại, nếu không con gái của ngươi sẽ mất mạng.” Giọng của Yến Đan truyền đến lần nữa.
Ánh mắt Hàn Sâm lập tức lạnh lếo, giống như lưỡi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Yến Đan.
Hàn Sâm không phải là một người hiếu sát, cho dù là kẻ địch của hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng nổi lên sát tâm, bởi vì hắn có thể hiểu được, đứng ở vị trí đối địch, đối phương muốn giết hắn là chuyện rất bình thường, nên đối phó thế nào thì làm thế đó, không nhất thiết phải phát sinh bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào vì điều này.
Nhưng mà những lời này của Yến Đan, đã khơi lên sát cơ của Hàn Sâm.
Yến Đan bị Hàn Sâm nhìn chằm chằm, trong lòng vậy mà run lên, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã khôi phục bình thường.
Bảo Nhi ở trong tay Lowe Kidd, mà Hàn Sâm bây giờ đang ở chiến trường tinh không, cho dù Hàn Sâm không quan tâm đến sự sống chết của con gái thì hắn cũng có cơ hội nhận thua và rút lui khỏi chiến trường tinh không, không cần phải sợ Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, nếu như ngươi không tin, ta có thể nói cho ngươi biết, con gái của ngươi có đeo một cặp Mặc Kính, Mặc Kính đó là…” Yến Đan cho rằng Hàn Sâm không tin Bảo Nhi đã bị Lowe Kidd mang đi, hắn miêu tả lại trang phục của Bảo Nhi một lần.
“Ta chưa từng gặp con gái ngươi, càng không có khả năng biết được dáng vẻ hiện tại của nàng, bây giờ ngươi đã tin chưa? Nếu như ngươi không bại, vậy thì con gái của ngươi nhất định phải chết.” Yến Đan †ruyền âm nói.
“Ta tin ngươi, ngay từ đầu ta đã tin ngươi.” Hàn Sâm nhìn Yến Đan lạnh lùng nói, đồng thời bàn tay đang nắm Song Thương Phi Yến của hắn cũng bộc phát ra sức mạnh kỳ dị.
“Nếu ngươi đã tin, vậy thì ngươi lựa chọn thế nào?” Yến Đan nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi.
“Giết ngươi.” Hàn Sâm vô tình nói, giọng lạnh như băng.
Hàn Sâm vừa nói, Song Thương Phi Yến trong tay hắn xảy ra biến hóa, thân thương gần như không thể phá hủy kia bị tháo rời ra, trong nháy mắt biến thành phân tử nguyên thủy nhất, giống như một mảnh khói hư vô bao trùm quanh hai tay Hàn Sâm.
Theo ý niệm của Hàn Sâm, hoặc là nói Hàn Sâm đã hàng phục linh hồn của bản thân Song Thương Phi Yến, dùng bản nguyên làm bản gốc, tháo rời và đúc lại Song Thương Phi Yến.
Quá trình này không cần hỏa diễm nung, cũng không cần dùng sức mạnh để đập, đây là trạng thái chuyển đổi vật chất nguyên thủy nhất, cũng là việc đúc lại phù hợp nhất với các đặc điểm riêng của bản thân chúng.
Sương mù hư vô chia ra ngưng tụ trên hai tay Hàn Sâm, rất nhanh đã ngưng tụ thành hình trên tay hắn.
Trong tay trái Hàn Sâm xuất hiện một cây đoản cung màu đen, mà trong tay phải thì ngưng tụ ra một mũi tên màu đen, cả cung cả tiễn đều tản ra thần lực hư vô mãnh liệt.
“Ngươi không cần mạng của con gái ngươi sao? Chẳng lẽ mạng sống của nàng còn không quan trọng bằng một trận thắng lợi sao? Nếu như ngươi không nhận thua, nàng nhất định sẽ phải chết, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm…” Hai mắt Yến Đan đỏ như máu, lớn tiếng truyền âm cho Hàn Sâm.
“Không ai có thể giết con gái của ta, mà ngươi chắc chắn phải chết, cho dù là chư thiên thần ma cũng không giữ được mạng của ngươi.” Hàn Sâm lắp mũi tên vào đoản cung, chậm rãi kéo dây cung.
Cây cung không lớn, nhưng trong nháy mắt Hàn Sâm kéo dây cung, trái tim m Yến Đan quả thật run lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dường như bóng ma tử vong đang bao trùm lấy hắn.
Yến Đan cảm giác được nguy cơ tử vong mãnh liệt, hắn biết Hàn Sâm thật sự muốn giết hắn chứ không phải làm bộ làm tịch.
Yến Đan gần như không chút do dự, lập tức nhận thua. Mặc dù trong lòng hắn vô cùng không cam lòng, nhưng hắn cũng không dám kiên trì nữa.
“Hàn Sâm, con gái của ngươi chết chắc rồi.” Yến Đan oán hận truyền âm với Hàn Sâm lần nữa, đồng thời thông đạo không gian bên cạnh hắn đã hình thành, Yến Đan trực tiếp tiến vào trong đó, chuẩn bị rời khỏi chiến trường tinh không.
Thất Đế quyền quý đang xem cuộc chiến không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng thấy Yến Đan nhận thua cũng biết cuộc chiến này sẽ kết thúc với chiến thắng thuộc về Kim Tệ.
Tuy nhiên lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hàn Sâm vang lên: “Ta cũng đã nói rồi, hôm nay ngươi chết chắc.”
Thân hình Yến Đan đã sắp hoàn toàn xuyên qua thông đạo không gian, nghe vậy khinh miệt nói: “Rất đáng tiếc, hôm nay ngươi không có cơ hội giết ta, sau này càng không có cơ hội.”
Yến Đan hiểu rất rõ, hắn đã nhận thua, có được sự che chở của thần linh, thần linh sẽ không để cho một người đã nhận thua bị tấn công, huống chỉ hắn đã tiến vào thông đạo không gian.
“Bất kể là vị thần linh nào trông coi chiến trường tinh không, ta dùng †ên Kim Tệ phong cấm chiến trường tinh không, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi, ta muốn giết người.” Hàn Sâm đã kéo cung tên đến cực hạn, đồng thời cất giọng nói.
“Có phải hắn điên rồi không?” Mọi người nghe được những lời này của Hàn Sâm đều ngẩn ra, khuôn mặt Yến Đan lại càng đầy vẻ khinh thường.
Phiên ngoại: Kết cục không phải kết quả cuối cùngTa tên Hàn Kính Chỉ, là đứa nhỏ năm tuổi ở trường mẫu giáo Con Voi, ở độ tuổi mà lẽ ra cuộc sống sẽ tràn đầy sức sống và rực rỡ như một nụ hoa, nhưng đối với ta đó lại là một quãng thời gian u ám.
Ta xuất thân từ thế gia lừa đảo, ba của ta là tên lừa đảo, ông của ta là tên lừa đảo, ông của ông ta cũng là tên lừa đảo. Dù sao cũng không biết bắt đầu từ vị nào, cả nhà chúng ta đã trở thành thành viên của phái Giang Tương.
Phái Giang Tương, một tổ chức của những kẻ lừa đảo giả danh thầy tướng, đi coi bói xem phong thủy lừa gạt người khác. Mặc dù các thành viên của tổ chức này biết xem tướng coi bói, nhưng lại không ai †in vào số mệnh. Cái gọi là số mệnh, đối với thành viên phái Giang Tương chẳng qua chỉ là một công cụ để đi lừa gạt mà thôi.
Phái Giang Tương không tin thiên mệnh luân hồi, không tin nhân quả báo ứng, không quan tâm nhân tình, sở trường là liệu cơm gắp mắm, tính toán lòng người.
Nếu như người nào bị người của phái Giang Tương nhắm tới, vậy thì quả thực là tai họa, nhẹ thì hao tài thoát nạn, nặng thì tan cửa nát nhà thê tử ly tán.
Ta sinh ra trong một gia đình có bối cảnh như vậy, nhưng ta tin tưởng vào số mệnh, nói chính xác là ta có thể thấy được số mệnh.
Đúng vậy, dùng cách nói của người hiện đại, ta chính là một người “siêu năng lực”, năng lực của ta chính là có thể nhìn thấy vận mệnh.
Năng lực của ta không chỉ có thể thấy được vận mệnh của con người, mà còn thấy được vận mệnh của tất cả vật chất trên thế giới này.
Ví dụ như, ta có thể thấy được hình ảnh của lần quay xổ số tiếp theo và biết được mã số trúng giải cuối cùng. Lại ví dụ như, chỉ cần ta muốn, †a có thể xem hình ảnh chiến thắng cuối cùng của cuộc đua ngựa.
Thậm chí ngay cả công việc của một người sắp làm trong tương lai, hoặc ai kết hôn, khi nào sẽ chết, chỉ cần ta muốn, ta đều có thể xem được kết cục.
Mặc dù loại năng lực này của ta không thể nhìn thấy quá trình, nhưng chỉ cần nhìn được kết quả, thế là đủ rồi.
Ta giống như một học sinh gian lận đã xem trước đáp án của bài thị, bất kể quá trình có như thế nào, đáp án cuối cùng chắc chắn sẽ không thể sai.
Có người cảm thấy việc này thật hạnh phúc, giống như một cuộc đời gian dối làm càn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đố ky đến phát điên.
Nhưng mà ta thà không có loại năng lực này. Năng lực nhìn thấu vận mệnh khiến cho cuộc đời của ta trở nên xám xịt. Mặc dù ta chỉ mới năm tuổi, nhưng đã giống như một ông già sắp chết, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.
Khi còn học mẫu giáo, ta có một người bạn rất thân, hắn cực kỳ thích đá bóng, ước mơ của hắn là trở thành một cầu thủ bóng đá vĩ đại trong tương lai, hơn nữa còn hy vọng ta sẽ tập luyện bóng đá với hắn, trở thành đồng đội tốt nhất, tương lai chinh phục giải World Cup, trở thành ngôi sao sáng nhất.
Lúc ấy ta cảm thấy như thế rất tốt, nhưng khi ta nghĩ như vậy, siêu năng lực lại không tự chủ được mà lập tức khởi động. Ta thấy được tương lai của người bạn kia.
Nhưng trong tương lai, hắn không phải là một cầu thủ bóng đá, mà là một nhân viên bán hàng trung niên bụng phệ, mỗi ngày đều uống say như chết, đừng nói đến đá bóng, cho dù chạy năm mươi mét cũng sẽ thở hổn hển như sắp chết.
Trong khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn mất hứng thú với bóng đá. Bởi vì †a biết, cho dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể trở thành cầu thủ bóng đá, tất cả chỉ là uổng phí sức lực mà thôi. Vận mệnh mà ta nhìn thấy chắc chắn sẽ không sai, lại càng không thể bị thay đổi.
Ở trường mẫu giáo Con Voi của chúng ta, có một bạn học nữ cực kỳ xinbh đẹp, ta rất thích nàng, vốn muốn trở thành bạn thanh mai trúc mã với nàng, tương lai có lẽ còn có thể tiến thêm một bước.
Khi ta đang nghĩ như vậy, siêu năng lực lập tức khởi động, cho nên ta nhìn thấy tương lai của nàng. Tương lai nàng gả cho một ông chú đầu hói hơn bốn mươi tuổi, mặc áo cưới bước vào giáo đường cùng người đàn ông kia.
Trong khoảnh khắc đó, cuộc sống của ta như bị hủy diệt.
Ta mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, bởi vì bất kể ta muốn làm gì, ta đều sẽ nhìn thấy tương lai và kết cục.
Ta đi xem đá bóng thì biết trước kết quả; ta đi xem phim thì thấy trước kết cục; ngay cả đi xem một người đẹp bơi lội cũng nhìn thấy được dáng vẻ đáng sợ lúc tuổi già sức yếu của người đẹp đó. Đối với ta, thế giới này tràn đầy ác ý, khắp nơi đều là một màu u ám.
Ta cũng từng thử thay đổi vận mệnh. Ví dụ như ta ghét ăn hành tây nhất, khi ta đoán được tương lai, sáng hôm sau mẹ ta nhất định sẽ làm món trứng tráng hành tây, ta đã vứt hết tất cả hành tây ở trong nhà đi, hơn nữa còn mua hết hành tây từ tất cả các siêu thị và cửa hàng rau trong ba con phố gần đó.
Đừng hỏi ta vì sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể làm được chuyện như thế này, bởi vì từ trước đến giờ, tiền chưa bao giờ là vấn đề với ta.
Nhưng sáng ngày hôm sau khi thức dậy, ta phát hiện trên bàn vẫn bày món trứng tráng hành tây, tâm hồn bé nhỏ của ta muốn vỡ ra.
“Cục cưng, con phải ăn nhiều hành tây một chút. Gần đây ông nội ở quê nghỉ dưỡng đã trồng rất nhiều hành tây, năm nay được mùa, ông đã gửi cho chúng ta rất nhiều.” Lúc ấy mẹ vô cùng vui mừng nói với ta. Cho nên, suốt một tháng, nhà chúng ta ăn toàn hành tây. Ta nghi ngờ, đây chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho việc ta muốn thay đổi vận mệnh.
Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của ta, thế giới này vĩnh viễn không có chuyện mà ta không biết, cũng vĩnh viễn không có được cảm giác mới mẻ. Ta mất đi thứ quý giá nhất của đời người, khát khao đối với tương lai.
Trên đường đi học về, nhìn ánh hoàng hôn buông xuống bên sông, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Hỏi ta tại sao một đứa bé mẫu giáo năm tuổi lại đi học về một mình? Thật ra thì cũng không có gì, ba mẹ ta, ông bà nội, ông bà ngoại đều là đệ tử phái Giang Tương, hơn nữa còn là những nhân vật cấp nguyên lão. Bọn họ rất bận rộn, làm gì có thời gian đón ta tan học?
Dĩ nhiên, mẹ ta cũng đã từng cố gắng đưa đón ta đi học, nhưng trên đường đưa ta đi học, nàng đã lừa được tổng cộng hai cái ví tiền và một chiếc xe điện. Sau khi đến trường học, còn cố gắng muốn lừa gạt giáo viên trường mẫu giáo của ta, bị ta đẩy thẳng ra khỏi trường mẫu giáo, hơn nữa cầu xin bọn họ sau này không cần phải đưa đón ta đi học nữa.
“Ai, cuộc đời của ta rốt cuộc còn có ý nghĩa gì chứ?” Ngồi trên bờ đê, tâm hồn ta mờ mịi.
Việc về nhà đối với ta chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì nơi đó căn bản không có ai. Nghe nói lần này cả nhà lên đường, muốn đi lừa gạt một †ên siêu giàu Trung Đông, đã nửa tháng rồi ta chưa gặp họ.
“Em trai, sao lại ngồi một mình ở đây? Em bỏ nhà đi sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai ta.
Chóp mũi ta ngửi được một mùi hương thanh xuân tràn trề, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện đó là một chị gái xinh đẹp mặc đồ thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa.
Ta không khỏi ngẩn người, bởi vì ta chưa bao giờ nhìn thấy một chị gái xinh đẹp như vậy quanh đây, mà hiển nhiên nàng đang chạy bộ, hẳn là phải ở cách nơi này không xa mới đúng.
“Em trai, em tên là gì?” Chị gái thấy ta không nói lời nào, liền ngồi xổm xuống kéo tay ta, thân thiết hỏi.
“Em tên là Hàn Kính Chi.” Ta không tự chủ được trả lời. Nếu như là bình thường, ta căn bản sẽ không để ý đến những người đó, nhưng ai bảo †a là một nam sinh trường mẫu giáo mê cái đẹp chứ? Nể mặt sự xinh đẹp đáng yêu đó của nàng, vẫn nên trả lời nàng một câu.
“Tên của em thật thú vị, không giống cái tên mà tuổi này nên có.” Chị gái dịu dàng cười nói.
“Đây là tên ông đặt cho em, ông nói nhà em có thể không kính thần ma, không tôn lễ phép, không có tình cảm, không tin nhân luân, nhưng mà trong lòng nhất định phải có sự kính sợ, nếu không thì không được coi là người. Thế nên ông đặt tên em là Kính Chi, hy vọng em có thể giữ lại chút nhân tính cuối cùng.” Ta nói.
Thật ra thì ta cũng không hiểu ý của ông cho lắm, chỉ biết bọn họ lừa gạt người khác đến mất hết tính người, nhưng lúc về đến nhà lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện lừa gạt người ta.
“Ông của em thật thú vị” Chị gái cười nói, có thể nàng cho rằng ta đang nói đùa.
Ta hơi ái ngại nhìn thẳng nàng, bởi vì ta sợ mình sẽ không khống chế được mà nhìn thấy tương lai của nàng, nhìn thấy nàng già yếu chết đi, hoặc là thấy nàng bị một gã đàn ông già nào đó ôm lên giường, như vậy ta sẽ rất đau lòng.
“Tiểu Chi Chi, có muốn uống trà sữa với chị không?” Chị gái hỏi.
Mặc dù ta không thích uống trà sữa, nhưng mà ai bảo ta là một đứa trẻ mẫu giáo yêu cái đẹp chứ? Thế nên ta vẫn gật đầu, kéo bàn tay mềm mại của chị gái, đi vào cửa hàng trà sữa với nàng.
Chị gái quả thực rất đáng yêu và dịu dàng, uống trà sữa với nàng thực sự rất vui vẻ, ta có chút vui quên trời đất, không tự chủ được nhìn kỹ nàng. Nhưng đúng lúc này, năng lực đoán trước chết tiệt kia lại xuất hiện.
Thứ khiến ta tan nát cõi lòng chính là cảnh tượng hiện lên trong đầu ta. Chị gái xinh đẹp đáng yêu vừa bước xuống chiếc xe thể thao màu đỏ đã bị một đám người mặc áo đen dùng súng máy bắn tới tấp, toàn thân máu me đầm đìa, phun ra như mưa.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, nàng chắc chắn phải chết.
Tâm trạng của ta lập tức chìm vào bóng tối. Ta chỉ có thể đoán trước được hình ảnh tương lai, nhưng không thể biết được những hình ảnh kia sẽ xảy ra khi nào, cũng không biết nơi đó là nơi nào, càng không có năng lực ngăn cản những chuyện đó xảy ra.
Ta hận bản thân mình có năng lực như thế, lại càng đau đớn vì mình bất lực, cũng căm hận kết cục như vậy.
“Tiểu Chi Chi, em làm sao vậy?” Thấy tâm trạng của ta xấu đi, chị gái lo lắng hỏi.
“Chị à, thời gian tới chị có thể đừng đi xe thể thao màu đỏ được không?” Ta cố gắng muốn thay đổi vận mệnh.
“Tại sao vậy?” Chị gái có chút kỳ quái hỏi.
“Bởi vì em có thể đoán trước được tương lai. Nếu như chị lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, kết cục của chị chính là cái chết.” Ta biết chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, nhưng ta rất muốn thuyết phục nàng, bởi vì ta thực sự không muốn thấy nàng chết.
Chị gái sững sờ, sau đó dịu dàng xoa xoa đầu ta, cười nói: “Tiểu Chi Chỉ, thì ra em đang lo lắng cho chị. Cảm ơn em, chị sẽ không chết đâu.”
“Em biết ngay là chị sẽ không tin em mà, nhưng kết cục tương lai quả thực không cách nào thay đổi được.” Trong lòng ta vô cùng thất vọng, không khỏi cảm thấy đau lòng, căm hận sự bất lực của mình.
Nhưng chị gái lại kéo tay ta, nghiêm túc nói: “Chị tin em, Tiểu Chi Chi. Em phải nhớ kỹ, kết cục không phải là kết quả cuối cùng. Nếu như em thật sự có siêu năng lực đoán trước được tương lai, vậy sau này em nhìn thấy người cần được giúp đỡ, em tuyệt đối đừng bỏ cuộc. Bất kể kết cục thế nào cũng hãy cố gắng hết sức để làm những gì nên làm, được không nào?”
Tâm trạng của ta cực kỳ tồi tệ, gật đầu theo bản năng, nhưng không thực sự nghe lời. Sau khi trong lòng tràn đầy mất mát chia tay với chị gái, càng nghĩ càng cảm thấy không thể cứ từ bỏ như thế được.
Chị gái lương thiện đáng yêu như vậy, ta tuyệt đối không thể để nàng cứ như thế mà chết được.
“Cho dù ông trời có muốn nàng chết, ta cũng nhất định phải cứu nàng.” Một tinh thần chiến đấu không thể giải thích được dâng lên trong lòng ta.
Mặc dù ngay cả tên của chị gái kia ta cũng không biết, càng không biết nàng ở đâu, nhưng chuyện này đối với một người sinh ra trong một gia tộc lừa đảo không phải là vấn đề gì lớn.
Một trong những năng lực sở trường của kẻ lừa đảo chính là phân tích và suy đoán thông tin. Cẩn thận nhớ lại những hình ảnh tương lai đã nhìn thất, nơi chị gái bị bắn chết là một con đường lớn, mặc dù trong hình ảnh không có biển báo, nhưng nhìn những cây cối được trồng trong vành đai xanh ven đường, nơi đó có một loại cỏ ngải chỉ có ở vùng lân cận thành phố, thế nên địa điểm gặp nạn hẳn là ở thành phố này.
“Chiều rộng của đường chính hẳn là hơn bốn mươi mét, kiểu đường này vốn chỉ có ba con đường chính trong thành phố này có thể đáp ứng tiêu chuẩn…” Ta phân tích từng dữ liệu, đồng thời dùng chức năng bản đồ của máy truyền tin để xác định mục tiêu.
“Thời gian chắc là khoảng mười giờ mười lăm phút đêm, theo vị trí của ánh trăng… chính là đêm nay…” Ta vội vàng nhìn thời gian, phát hiện đã mười giờ kém năm.
“Không…” Ta hận chính mình đã không quyết định cứu chị gái sớm hơn. Nếu như có thể sớm hơn một chút, có lẽ có thể cứu được nàng.
Thậm chí trước khi tạm biệt, nếu như ta hỏi số điện thoại của nàng, có lẽ có thể tránh được mọi chuyện xảy ra.
Ta chạy ra khỏi phòng như điên, khởi động chiếc xe điện mini mà mẹ thường dùng để đi mua thức ăn, lao về địa điểm mà ta phán đoán.
Luật giao thông, đèn xanh đèn đỏ gì đó cũng mặc kệ, ta nhất định phải cứu được chị gái.
Tăng chân ga đến mức tối đa, nhưng mà tốc độ của xe điện khiến ta cảm giác chậm như rùa, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng ta càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, ta đã tới được con đường trong hình ảnh tương lai đã thấy, nhìn thấy xe thể thao màu đỏ của chị gái, thấy nàng đang từ trên xe bước xuống. Hôm nay nàng rất đẹp, mặc áo khoác đỏ và tất chân màu da, kết hợp với giày cao gót, vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Nhưng đồng thời, ta cũng nhìn thấy những người mặc áo đen cầm súng tiểu liên.
“Chị… chị… mau… chạy…” Đã quá muộn để cứu chị gái, ta vừa hét lên vừa lái xe tông vào những người mặc đồ đen kia.
Lạch cạch! Lạch cạch! Đoàng!
Tiếng súng và tiếng va chạm gần như vang lên cùng lúc. Ta và xe điện tông vào những người áo đen kia, súng trong tay người mặc áo đen cũng vang lên, tuy nhiên nó không bắn về phía chị gái.
“Tốt quá rồi!” Ta không suy nghĩ xem mình làm như thế có gây ra hậu quả gì không, chỉ cảm thấy có thể cứu được chị gái thực sự là quá tốt, trong lòng có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
“Cắt cắt cắt! Thằng nhóc đó là sao vậy?” “Xin lỗi đạo diễn, đó là bạn của tôi!”
Sau khi ngã xuống đất ta nhìn thấy một ông chú trung niên đang cầm loa tức giận hét to về phía này, bốn phía có đủ loại thiết bị và nhân viên làm việc, chị gái vẫn đang nói xin lỗi với ông chú kia. Choáng váng bởi cảm xúc chưa từng có từ khi sinh ra đến giờ, ta bối rối.
“Tiểu Chi Chi, cảm ơn em đã tới cứu chị, em không sao chứ?” Chị gái nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, ôm ta vào lòng lo lắng hỏi.
“Em không sao, chị không có việc gì là tốt rồi” Cuối cùng ta cũng hiểu ra là chuyện gì, ta cũng không buồn vì hiểu lầm của mình, có điều ta cảm thấy tất cả những chuyện này quá tuyệt.
Kể xong câu chuyện lúc năm tuổi của mình, ta châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, chậm rãi nhả khói ra, vẻ mặt chính trực nói: “Kể từ lúc đó, ta đã hiểu được kết cục không phải là kết thúc, thế nên gặp được người cần giúp đỡ, ta sẽ hỏi số điện thoại của họ, ngay cả chỉ có một phần triệu cơ hội, ta cũng sẽ dốc sức cứu bọn họ, bởi vì đây là giao ước của ta và chị gái.”
Cô gái xinh đẹp đối diện nhìn ta, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, giống như núi lửa phun trào, tức giận rống lên với ta: “Hàn Kính Chi, vừa rồi anh thừa dịp tôi đi vệ sinh để hỏi số của cô gái gợi cảm kia sao?”
Bốp!
Tiếp theo đó là một cái bạt tai vang dội và bóng lưng xoay người rời đi của cô gái xinh đẹp.
“Được rồi, ta thừa nhận, mặc dù câu chuyện kia là sự thật, nhưng ta quả thực chỉ muốn cua cô em gợi cảm kia thôi, không có cách nào khác, ai bảo ta là Hàn Kính Chi, một tên mê cái đẹp chứ.” Nhìn bóng lưng của cô gái xinh đẹp rời đi, ta thì thào một mình, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra làn khói, nhưng trong mắt lại nhớ lại hình ảnh tương lai của cô gái xinh đẹp kia.
ó là vị trí mà Hàn Sâm bây giờ đang ở, chẳng qua nơi này đã trở thành một biển lửa, ngọn lửa bao trùm khắp nơi trong quán bar, tia lửa bắn ra từ dây điện, rất nhiều đèn chùm từ trần nhà rơi xuống, trong đó có một chiếc đèn lớn hình tròn rơi trúng vào đầu cô gái.
Tingl Tiếng chuông báo cháy vang lên đúng lúc này.
“Tương lai có thể thay đổi hay không?” Nhìn đám người kinh hoàng chạy tứ tán và đám cháy lan nhanh, ta chỉ im lặng ngồi trước quầy bar, tiện tay cầm một ly rượu trên quầy lên uống, ánh mắt vẫn dừng lại ở vị trí chiếc đèn chùm hình tròn trong quán bar.
Hết chương 3185.
Chương 3186. Nhất tiễn tru tâmTrận chiến Thần Tiền là trận đấu do thần linh điều khiển, tất cả các quy tắc đều nằm trong tay thần linh. Nếu nhận thua sẽ được thần linh che chở, ngay cả huyết mạch truyền thừa của Hoàng thị thất quốc cũng không thể phá vỡ quy tắc.
Hàn Sâm lại muốn thần linh phong tỏa một tên đã nhận thua, không cho rời khỏi chiến trường, điều này thoạt nhìn hiển nhiên là không thể nào.
Không chỉ có Yến Đan không tin, căn bản không một ai tin được sẽ có chuyện như vậy.
Hàn Sâm cũng biết thần linh sẽ không nghe theo mệnh lệnh của mình, có điều hắn nói như vậy vốn dĩ không phải muốn ra lệnh cho thần linh, chẳng qua hắn muốn cho thần linh biết, tên này chắc chắn sẽ bị giết, để những thần linh kia đừng nhúng tay vào.
Lúc Hàn Sâm nói chuyện, hắn đã xé nát quy tắc của thế giới, đẩy lực lượng của bản thân đến cực hạn, cuồn cuộn rót vào trong cây cung.
“Hàn Sâm này, càng ngày càng vô pháp vô thiên, dám uy hiếp cả chúng ta!” Thần Hư Vô lạnh mặt nói.
Dù sao Yến Đan cũng là một thành viên trong gia tộc truyền thừa huyết mạch của hắn, hành động đó của Hàn Sâm hiển nhiên là khiến Thần Hư Vô rất không thoải mái.
“Đại nhân, Hàn Sâm tùy tiện phá vỡ quy tắc như thế, e rằng sẽ là Tân Tu tiếp theo, chúng ta thực sự cứ để hắn tiếp tục như thế sao?” Nữ thần Kshana hành lễ nói với chủ của thần điện.
“Mặc dù quả thực Hàn Sâm có sai, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Người Thần Hội ra tay đối phó hắn, chẳng lẽ để Hàn Sâm đứng im mặc người chém giết sao?”
“Hắn còn gọi là mặc người chém giết sao?”
Mười hai vị thần linh rõ ràng chia làm hai phe, một phe muốn khống chế Hàn Sâm, lúc cần thiết thậm chí có thể ra tay diệt trừ. Phe còn lại lại cho rằng có thể thuận lợi cho Hàn Sâm ở một mức độ nhất định, chỉ có một hai thần linh vẫn giữ vững thái độ trung lập.
Chủ của thần điện thở dài nói: “Phong tỏa chiến trường tinh không đi, nếu không toàn bộ chiến trường cũng sẽ bị hủy diệt.”
“Vâng, đại nhân.” Chủ của thần điện đã quyết định, mặc dù vẫn còn có thần linh bất mãn trong lòng, nhưng cũng không ai nói gì nữa.
Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ, nếu như để mặc Hàn Sâm phá hủy hoàn toàn chiến trường tinh không, thể diện của thần linh sẽ càng khó coi hơn.
Không gian và thời gian bên trong Thần điện Gen không giống với bên ngoài, các thần linh thảo luận lâu như vậy, ở bên ngoài cũng chỉ là †rong chớp mắt mà thôi.
Yến Đan còn chưa hoàn toàn rời khỏi chiến trường, có điều thông đạo không gian đã sắp hoàn toàn đóng lại.
Nhưng đúng lúc đó, thông đạo không gian vốn đã đóng lại lại mở ra, Yến Đan đã sắp truyền tống rời đi lại bị truyền tống ngược lại chiến trường tinh không.
Yến Đan vẻ mặt kinh hãi lần nữa trở lại chiến trường tinh không, vẻ mặt đó không cách nào hình dung nổi, thông đạo không gian sau lưng hắn cũng đã đóng cửa.
“Tại sao có thể như vậy… Ta nhận thua… Ta đã nhận thua rồi… Thần linh đại nhân… Ta đã nhận thua rồi… Tại sao…” Yến Đan lần nữa nhận thua, nhưng chiến trường tinh không lại không hề có chút phản ứng, căn bản không có thông đạo không gian nào xuất hiện, cả chiến trường tinh không đều vô cùng yên tĩnh.
Bên trong đại vũ trụ cũng vô cùng tĩnh mịch, không ai tin nổi sẽ xảy ra chuyện như thế. Thần linh thực sự phong tỏa chiến trường tinh không theo lời Kim Tệ.
“Thần à! Tại sao? Ta là tín đồ trung thành của ngài, làm theo quy tắc của ngài, không dám mạo phạm dù chỉ một chút, tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu? Uy tín của thần ở đâu?” Yến Đan bi thống gầm thét, chất vấn ông trời.
Dân chúng và những kẻ quyền quý của Yến quốc cũng mang vẻ mặt bi phẫn. Trong mặt bọn họ, Yến Đan bị đối xử cực kỳ không công bằng.
“Ngươi đã không tôn trọng thần linh, tội đáng trừng phạt.” Giọng Hàn Sâm lạnh lùng, giống như thẩm phán của chư thần, đồng thời buông lỏng tay đang kéo căng dây cung.