Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 429 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cơ thể Hàn Sâm đâm vào trong rừng rậm vũ khí của mặt đất, ở trên mặt đất kéo ra một vệt ranh giới không biết dài bao nhiêu vạn dặm. Một đống vũ khí chủng gen đều bị đâm bay loạn tứ tung.

Ở cuối ranh giới kia hình thành một hố đá vô cùng lớn. Hàn Sâm đứng trong hố đá, đôi tay nắm kiếm Thốn Khôi. Chiến giáp Động Huyền mặc trên người lấy cánh tay hắn làm điểm bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, càng gần tới vị trí bàn tay, vết nứt càng nhiều, thậm chí áo giáp trên ngón tay đã có mảnh nhỏ rơi xuống.

Mà phía trước kiếm Thốn Khôi, kiếm quang kia vẫn còn tồn tại. Lực áp bách mạnh mẽ khiến kiếm Thốn Khôi lui về phía sau từng tấc từng tấc, đôi tay cầm kiếm của Hàn Sâm vẫn đang run rẩy không ngừng.

Tự thân trải nghiệm một kiếm này, Hàn Sâm mới biết được một kiếm này rốt cuộc mạnh như nào. Khó trách ngay cả kẻ yêu nghiệt như Đại Thiên Ma cũng bị trọng thương, phải biết rằng Đại Thiên Ma ít nhất là có được hơn chín mươi tỷ lệ Phá Giới.

Bây giờ khí tức trong cơ thể Hàn Sâm loạn tùng phèo cả lên, ngũ tạng lục phủ đều giống như bị vỡ vụn. Mà sức mạnh trên kiếm quang kia không yếu bớt mà còn mạnh lên.

“Gào!” Hàn Sâm phát ra tiếng rít gào giống như dã thú. Trong phút chốc đã tiến vào trạng thái thể Thần Linh siêu cấp, kiếm Thốn Khôi trong tay bị nhuộm sức mạnh trắng lóa, đột nhiên lùi một bước về phía sau, lại chém điên cuồng xuống kiếm quang, cuối cùng cũng đẩy lui kiếm quang kia.

“Đi!” Hàn Sâm cắn răng xông tới trước phi thuyền, một quyền xé rách hư không, đánh xuyên qua đường đi mà Lợi Nhẫn Thiên tới đại vũ trụ đế quốc, đẩy phi thuyền kia ra ngoài, bản thân cũng xông ra ngoài theo.

Thiên Đế nghe thấy tiếng kêu của Hàn Sâm, lại thấy dáng vẻ Hàn Sâm như vậy thì sao còn dám dừng lại, cũng toàn lực xông tới phía đường đi.

“Muốn chạy, không dễ vậy đâu!” Xạ ảnh trưởng lão kêu lên tiếng kỳ lạ rồi xông lại đây, hóa thành vô số bóng dáng khủng bố đánh tới Hàn Sâm và Thiên Đế cùng với chiếc phi thuyền kia.

Thiên Đế bị bóng dáng ngăn cản lại, không thể không dùng hết thủ đoạn của mình để đối kháng lại với những bóng dáng đó.

Cơ thể Hàn Sâm bị trọng thương, lúc đánh xuyên qua đường đi đã dùng hết sức, đẩy phi thuyền đi trước, hoàn toàn không còn sức để ứng phó với những bóng dáng đó.

“Keng!” Tiếng đàn giống như cuộn sóng vang lên tức khắc đánh nát những bóng dáng đó. Chỉ thấy một cây Phượng Đầu Cầm bay ra từ

trong phi thuyền, bay ở phía sau Hàn Sâm. Dây cầm không người tự động, phát ra từng đợt tiếng đàn khủng bố.

Cường ngạnh xông ra khỏi Lợi Nhẫn Thiên, một tay của Hàn Sâm bắt được Phượng Đầu Cầm. Thân hình chợt lóe đã dịch chuyển tức thời vào trong phi thuyền, sau đó nắm lấy Triệu Thu Ý sử dụng Tinh Không Đại Na Di trực tiếp lóe người rời đi.

Hội Thần Loạn phải đối phó với đám Hàn Sâm và Triệu Ngưng Nhi, bọn họ không ở trong phi thuyền. Những người trên phi thuyền sẽ an toàn chút, cơ hội còn sống càng lớn hơn.

Hàn Sâm mạnh mẽ sử dụng Tinh Không Đại Na Di, máu trong miệng phun ra không ngừng. Cho dù là sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cũng không ngăn được máu phun ra.

Không biết dịch chuyển ra ngoài bao nhiêu tinh vực, khi Hàn Sâm không chống đỡ được sự tiêu hao của dịch chuyển, ngã xuống từ trong hư không thì một vết kiếm quang giống như oan hồn quấn thân lại phá không lần nữa rồi chém tới.

Hàn Sâm đã không thể tiếp tục duy trì trạng thái thể Thần Linh siêu cấp, cơ thể lại bị trọng thương, trong lòng bay nhanh vô số ý nghĩ, mắt thấy kiếm quang đã chém xuống.

Dây cầm trên Phượng Đầu Cầm rung động, tiếng nhạc lớn giống như bão tố, hóa ra thành hàng lỏa sóng âm nghênh hướng kiếm quang.

Nhưng kiếm quang kia lại giống như lưỡi dao sắc bén chém vào trong sóng nước, hoàn toàn làm lơ sức mạnh sóng âm, trực tiếp chém xuống dưới, muốn bị chém vào trên Phượng Đầu Cầm.

Hàn Sâm có thể tưởng tượng được một kiếm này chém xuống, Triệu Ngưng Nhi chắc chắn sẽ bị hỏng cầm người vong. Dù nàng có được hơn sáu mươi tỷ lệ Phá Giới thì cũng không thể đỡ được sức mạnh của một kiếm này.

Lúc thật sự chạm đến vệt kiếm quang này, Hàn Sâm rõ ràng cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong kiếm quang làm hắn cảm thấy quen thuộc, đó là sức mạnh đến từ chính áo giáp Hắc Tinh.

Đó là áo giáp Hắc Tinh đã trợ giúp Hàn Sâm rất nhiều trong lúc hắn trưởng thành, bây giờ lại biến thành chướng ngại lớn nhất của Hàn Sâm, thậm chí là lưỡi hái đoạt mệnh của tử thần.

Hàn Sâm biết bản thân cần phải vượt qua một màn này, nếu không đừng nói là đánh thắng Tần Tu đoạt lại áo giáp Hắc Tinh, e là hôm nay cũng không sống nổi.

Đầu tiên kiếm quang chạm vào dây cầm, dây cầm tức khắc đứt đoạn từng dây, hoàn toàn không thể ngăn cản kiếm quang rơi xuống, nhìn thấy kiếm quang sắp dừng trên thân cầm.

Hàn Sâm nhỏ giọng rít gào, kiếm Thốn Khôi trong tay rung động, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy nổ vang.

Bây giờ Hàn Sâm đã không còn lựa chọn nào khác, hắn cần phải tiếp được một kiếm này, cần phải sống sót, đường ra duy nhất cũng chỉ có thể liều mạng.

“Muốn Hàn Sâm ta chết, không dễ vậy đâu!” Trong cơ thể đã trọng thương kia của Hàn Sâm lại có một sức mạnh kỳ lạ bùng nổ, đó là sức mạnh bắt nguồn từ gen vật ngữ.

Nói chính xác thì đó là sức mạnh nghịch gen vật ngữ.

Sức mạnh của gen vật ngữ cũng không thích hợp để chiến đấu, cũng không có tác dụng gì mấy với việc đề cao sức chiến đấu.

Nhưng nghịch gen vật ngữ thì lại không giống vậy. Nghịch gen vật ngữ có được sức mạnh mang tính hủy diệt, cho dù Hàn Sâm chỉ vận chuyển trong nháy mắt nhưng đã gần như khiến hắn nổ tang xác mà chết, đó là sức mạnh đáng sợ như nào.

Hiện giờ Hàn Sâm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng nghịch gen vật ngữ liều mạng một lần, xem thử cơ thể hắn nổ tung trước hay là kiếm quang bị chém nát trước.

Hay là dù sử dụng tới lực lượng của nghịch gen vật ngữ rồi, nhưng vẫn không chống lại được kiếm quang.

Hàn Sâm không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Một kiếm kia của Tần Tu quá mạnh, đây không chỉ là do Tân Tu mạnh mà còn có áo giáp Hắc Tinh nghịch thiên kia trợ giúp nữa. Là người đã từng sở hữu áo giáp Hắc Tinh, Hàn Sâm biết rất rõ áo giáp Hắc Tinh đáng sợ như nào.

Đùng! Đùng!

Tế bào trên người Hàn Sâm nứt toác ra. Cả người như đang nổ mạnh, máu thịt xương cốt như sắp nổ tung.

Hàn Sâm chẳng hề để ý tới cơ thể đã rách tươm, máu tươi đổ như xối, đôi tay không ngừng tuôn ra huyết vũ thịt vụn nắm chặt lấy kiếm Thốn Khôi, điên cuồng chém xuống kiếm quang kia.

Hết chương 3284.

Chương 3285. Chiếm đoạt linh

“Âm!”

Kiếm quang vỡ vụn, máu tươi nổ tung, sau đợi tất cả mọi thứ tiêu tán thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Hàn Sâm và chị em nhà họ Triệu đâu.

Nhiều sinh vật khủng bố ở Tam Thập Tam Thiên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ một kiếm của Tần Tu mà đã có sức mạnh khủng khiếp như vậy thì sao có thể không khiến người khác sợ hãi được chứ.

Dẫu sao Hàn Sâm cũng là người có thể đánh bại Táng Đạo Thiên, nhưng hắn lại chẳng thể ngăn cản nổi một kiếm quang của Tần Tu, điều này khiến sắc mặt của Táng Đạo Thiên và các thành viên thuộc hội Thần Loạn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong tháp cổ, ánh mắt của Tần Tu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ người này lại có thể đánh nát kiếm quang, thật thú vị, xem ra áo giáp Hắc Tinh lựa chọn hắn làm chỗ ở nhờ là có nguyên do của

nó…

Bất chợt, Tần Tu lộ vẻ thống khổ, cơ thể run rẩy nhè nhẹ, dường như hắn đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó, hắn đứng im một chỗ rất lâu.

“Muốn thừa dịp này cướp quyền khống chế ư? Đáng tiếc, nếu đồ đã rơi vào trong tay Tần Tu ta thì không có ai có thể cướp lại.” Ánh mắt Tần Tu lộ vẻ kiên định, hắn để mặc đau đớn lan tràn, từ đầu tới cuối không hề dao động.

Ở tại một tinh cầu nhỏ không biết tên, sắc mặt Triệu Ngưng Nhi trắng xanh, quần áo màu trắng thuần trên người nay lại gân như bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

“Chị ơi, ngươi không sao chứ?” Triệu Thu Ý nhìn Triệu Ngưng Nhi đang mở mắt, nàng hỏi với vẻ lo lắng.

“Ta không sao.” Triệu Ngưng Nhi lắc đầu, đôi mắt nhìn vào một bóng người đang nằm bên trong hang núi.

Nàng bị thương không nhẹ, nhưng nếu so với người đang nằm trong hang thì vết thương của nàng chẳng đáng vào đâu.

Triệu Thu Ý cũng đang nhìn Hàn Sâm trong hang núi với vẻ mặt lo lắng, tình hình hiện giờ của Hàn Sâm thật sự có hơi đáng sợ.

Hai cánh tay của Hàn Sâm gần như vỡ nát, những vết thương khắp người hắn đều nổ tung, cả người hắn trông giống như một quả lựu đang mở bung ra.

Nhưng điều may mắn duy nhất đó là dòng máu đỏ trong cơ thể Hàn Sâm đều đang ở trạng thái kết tinh, chúng đọng lại bên trong mạch máu, không bị chảy ra ngoài.

“Hắn còn sống không?” Triệu Thu Ý nhìn cơ thể ấy, nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì. Một người bị thương đến mức độ này sợ là sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, nhìn sao cũng không giống như một người sống.

“Có lẽ hắn còn sống.” Thật ra Triệu Ngưng Nhi không chắc lắm. Khắp người Hàn Sâm không có chỗ nào lành lặn cả, thậm chí nội tạng của hắn cũng chồng chất vết thương giống như vừa bị nổ tung, trong cơ thể không còn cơ quan nào có thể hoạt động bình thường.

Nhưng hơi thở trên người Hàn Sâm không có tản đi, trừ điều này ra, nàng thật sự không tìm thấy dấu hiệu sống trên người hắn.

Nhưng trên đỉnh đầu của Hàn Sâm lại có nửa cây nến màu trắng đang cháy, một khi Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý ở bên cạnh Hàn Sâm, hoặc là nói khi hai nàng ở bên cạnh cây nến trắng thì sẽ xuất hiện tình trạng tinh thần bất ổn. Ngay cả Triệu Ngưng Nhi cũng không dám đến gần, nàng cũng không biết công dụng của nửa cây nến ấy.

Triệu Ngưng Nhi biết nửa cây nến đó bay ra từ trên người Hàn Sâm, nàng nghĩ đó là đồ của hắn nên không cưỡng chế lấy đi.

Đáng tiếc các nàng chưa từng chứng kiến sự kinh khủng của ngọn nến ấy, bằng không sợ rằng hai nàng chẳng dám đứng ở chỗ này.

Nửa ngọn nến kia trôi lơ lửng trên trán của Hàn Sâm, ngọn lửa màu xanh tựa ma trơi, dường như có vô số linh hồn đang thút thít rên rỉ bên trong ngọn lửa.

Người dân Tần quốc chỉ biết nửa ngọn nến đó có tên là Kính Nguyệt, nó có năng lực cải tử hồi sinh, nhưng họ lại không biết năng lượng mà ngọn nến cần để đốt cháy chính là linh hồn.

Kính Nguyệt ở đâu, nếu có sinh vật nào chết đi, linh hồn của họ sẽ bị ánh nến thu hút và thiêu đốt, không thể tiến vào Thần điện Gen để đầu thai và sống lại, từ đó hoàn toàn biến mất trong vũ trụ.

Lúc này Kính Nguyệt tự động bay ra ngoài, không phải vì nó muốn giúp Hàn Sâm, bản thân nó không có tình cảm, đối với nó Hàn Sâm không

khác gì những sinh vật khác. Với Kính Nguyệt, Hàn Sâm chẳng khác gì một con mèo hay một con chó, tất cả đều là nơi chứa thức ăn mà thôi.

Kính Nguyệt tự động bay ra ngoài là do nó cảm nhận được linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, cho nên mới tự động bay ra, đợi hút linh hồn ấy vào bên trong ngọn lửa.

Linh hồn không có hình dạng, hoặc có thể nói linh hồn nhẹ hơn bất kỳ vật chất nào trên thế giới, cho nên sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể sẽ tự động bay lên và trôi về Thần điện Gen.

Vũ trụ không có phân chia trên dưới, nhưng đối với linh hồn mà nói, Thần điện Gen chính là bên trên.

Khi năng lượng sinh mệnh của một người nào đó suy yếu đến một mức độ nhất định, linh hồn sẽ mất đi sức ràng buộc, nó sẽ lập tức rời khỏi cơ thể và bay lên.

Lúc này năng lượng sinh mệnh của Hàn Sâm đã thấp đến mức độ đó, có thể nói hắn không khác gì người chết, nhưng linh hồn của hắn vẫn chậm chạp không rời khỏi thân thể để bay lên.

Kính Nguyệt vẫn luôn đợi linh hồn của Hàn Sâm rời khỏi thể xác, nhưng nó chờ mãi mà chẳng có gì xảy ra.

Điều này làm Kính Nguyệt hơi nghi ngờ, ánh nến dao động không ngừng, nó muốn kéo linh hồn Hàn Sâm ra khỏi cơ thể không còn sức sống kia.

Nếu bình thường Kính Nguyệt sẽ không làm như thế, vì linh hồn trên thế giới thật sự quá nhiều, nó chẳng cần phải làm thế, cũng chẳng cần vất vả cướp đoạt linh hồn của vật còn sống làm chỉ.

Mỗi một giây trôi qua trong vũ trụ đều có sinh mệnh chết đi, vì lẽ đó có một số lượng lớn linh hồn để cho nó dùng.

Nhưng linh hồn của Hàn Sâm vẫn có chút ít sức hấp dẫn riêng biệt đối với Kính Nguyệt.

Tuy cơ thể rõ ràng đã chết, nhưng linh hồn vẫn chậm chạp không chịu bay ra khỏi cơ thể. Ánh nến của Kính Nguyệt ngày càng sáng, tỏa ra một màu xanh quái dị, sức hút đối với linh hồn ngày càng mạnh, muốn thu hút linh hồn của Hàn Sâm đến đó.

Nếu Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý có thể nhìn thấy linh hồn thì hai nàng sẽ hoảng sợ phát hiện ra rằng linh hồn của các tinh cầu gần đây đang lao về phía ngọn nến như thủy triều, nhiều linh hồn bị hút vào bên trọng ngọn nến rồi bị thiêu rụi, phát ra tiếng khóc tỉ tê khiến người khác phải run rẩy.

Đáng tiếc hai nàng chẳng thấy gì cả, chỉ cảm nhận được hình như bên trong hang núi càng ngày càng lạnh, trên người đều nổi da gà, nhưng rõ ràng nhiệt độ bên trong hang núi không hề thấp đến vậy.

Bất kể ánh nến Kính Nguyệt có rực rỡ ra sao, dù tất cả linh hồn trên tinh vực đều bị hấp dẫn đến đây thì linh hồn của Hàn Sâm trước sau đều không hề dao động.

Lúc này Kính Nguyệt cực kỳ khó hiểu, nó đã sống vô số trăm triệu năm nhưng chưa từng gặp chuyện nào như thế. Linh hồn của bất kỳ sinh vật nào cũng đều là các cá thể tự do, sau khi mất đi năng lượng ràng buộc của sinh mệnh, nó chắc chắn sẽ bay ra khỏi thân xác mới phải.

Nhưng cơ thể của Hàn Sâm rõ ràng đã mất hết năng lượng sinh mệnh, †ại sao linh hồn của hắn vẫn không chịu bay lên, điều này khiến Kính Nguyệt không cách nào hiểu được.

Kính Nguyệt không phải nhân loại, do đó nó không có cảm xúc thuộc về loài người. Tuy nó không tò mò, nhưng nó có thể cảm nhận được linh hồn của Hàn Sâm sẽ có ích lợi với nó, cho nên sau khi Kính Nguyệt không cách nào hấp dẫn được linh hồn của Hàn Sâm bèn từ từ hạ xuống người hắn.

Mặc dù trước giờ nó chưa từng thẳng tay cướp đoạt linh hồn của vật sống nhưng hiện giờ Hàn Sâm chẳng thể xem là người sống, vì thế Kính Nguyệt muốn thử trực tiếp cướp lấy linh hồn của hắn.

Cây nến rơi trên trán Hàn Sâm, nơi đó đều là máu thịt mơ hồ, thậm chí xương sọ cũng đã nứt ra, có thể thấy bộ não bên trong nhão nhoẹt như keo dán.

Sau khi cây nến rơi xuống, một âm thanh “xè xè” vang lên như thể da thịt bị nung đỏ bởi thanh sắt nóng hổi.

Hết chương 3285.

Chương 3286. Hiểm cảnh

Ngọn lửa bên trên ngọn nến tựa như ma trơi, quấn lấy cả người Hàn Sâm vào trong.

Tuy ngọn lửa không thể thiêu hủy thể xác nhưng nó có thể thiêu đốt linh hồn, dù cho thể xác có cứng rắn đến mức nào cũng chẳng thể bảo vệ nổi linh hồn.

Thế mà Hàn Sâm lại là một trường hợp ngoại lệ. Hắn có thể Thần Linh siêu cấp, cơ thể và linh hồn của hắn chẳng thể tách ra, đây chính là nguyên nhân tại sao linh hồn của hắn không rời khỏi cơ thể để bay lên.

Rất nhiều người trong Tí Hộ Sở có thể Siêu Thần, nhưng bản thân thể Siêu Thần hoàn toàn khác nhau, không có chung thuộc tính.

Giống như Hàn Sâm, thể Siêu Thần của hắn có thuộc tính linh hồn, lại là duy nhất, Tiểu Hoa và Linh Nhi được di truyền gen của hắn nên trời sinh thể chất của bọn họ cũng có thuộc tính linh hồn, thể xác có thể hóa linh.

Kính Nguyệt chỉ cần linh hồn, nó không hề cần thân xác, vì lẽ đó ngọn lửa của nó không hề gây ảnh hưởng đến thân xác, điều này khiến nảy sinh một vấn đề.

Thể xác và linh hồn của Hàn Sâm vốn là một thể, nhưng Kính Nguyệt chỉ có thể thiêu cháy linh hồn, cho nên sau khi thể xác của Hàn Sâm bị ngọn lửa vây lấy thì nó chẳng nảy sinh phản ứng gì đối với ngọn lửa.

Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý nhìn ngọn lửa vây quanh Hàn Sâm thì chẳng biết nên làm gì, thậm chí các nàng không biết nó làm thế là có lợi hay có hại cho Hàn Sâm, do đó họ không biết quyết định ra sao.

“Hàn Sâm như vậy có chuyện gì không?” Triệu Thu Ý nhìn Triệu Ngưng Nhi và hỏi bằng giọng lo âu.

“Nửa ngọn nến đó bay ra từ người Hàn Sâm, vốn là vật của hắn, chắc nó sẽ không hại hắn đúng không? Hơn nữa tình trạng lúc này của hắn xém chút nữa là mất mạng, cứ xem chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy.” Triệu Ngưng Nhi trả lời.

Hai người đứng bên cạnh nhìn ngọn lửa không ngừng đốt cháy thân thể bị thương của Hàn Sâm, thịt mỡ trong vết thương lộ ra đều bị ngọn lửa đốt cháy, ngọn lửa tỏa ra sự âm u.

Cơ thể của Hàn Sâm nhanh chóng bị đốt cháy không còn ra hình ra dạng, cháy bừng bừng như một ngọn đuốc.

“Chị ơi, cứ để vậy sẽ không có gì chứ?” Triệu Thu Ý nhìn ngọn lửa rừng rực thiêu đốt Hàn Sâm, nàng hỏi bằng giọng không chắc chắn.

“Dẫu sao vẫn tốt hơn một người chết không có phản ứng.” Triệu Ngưng Nhi trả lời.

Thân thể bị thiêu đốt không ngừng, tốc độ thiêu đốt thịt xương cũng không nhanh, mỗi chỗ máu thịt bị đốt cháy sẽ sinh ra nhiều khói bụi, đó là các tạp chất mà Kính Nguyệt không hấp thu.

Ban đầu thân thể Hàn Sâm không có phản ứng, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt thì nó tiến hành bảo vệ mình theo bản năng. Một vầng sáng màu bạc khuếch tán ra, mạnh mẽ phá nát áp chế của quy tắc vũ trụ, biến thành thể Thần Linh siêu cấp.

Sức mạnh Thần Linh siêu cấp và Kính Nguyệt đan xen vào nhau nhưng nó không thể ngăn cản ngọn lửa đang thiêu đốt, trái lại bởi vì thân thể hoàn toàn hóa linh khiến ngọn lửa càng cháy mãnh liệt hơn.

Chuyện này không hẳn là chuyện xấu, trong trạng thái vượt qua thể Thần Linh, cuối cùng Hàn Sâm đã khôi phục ý thức.

Hàn Sâm nhận thức rõ trạng thái của mình bây giờ, hắn lập tức hoảng sợ trong lòng. Cơ thể của hắn đã bị hỏng ngoài sức tưởng tượng, đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã chết mấy trăm lần.

Cho dù thân thể của hắn đã tiến hóa gần như đã đạt tới cực hạn của nhân loại, nếu như không có thể Thần Linh siêu cấp, sợ rằng hắn không thể tỉnh lại nữa.

Chỉ dưới trạng thái thể Thần Linh siêu cấp, hắn mới trở nên mạnh mẽ để bản thân sống sót.

Việc này còn phải cảm ơn Kính Nguyệt vì nó đã kích hoạt thể Thần Linh siêu cấp của hắn, nếu không Hàn Sâm không khác gì một người thực vật.

Nhưng tuy Kính Nguyệt tạo ra một đường sống cho Hàn Sâm nhưng chính nó cũng mang lại hậu quả rất nguy hiểm cho hắn. Ngọn lửa khủng khiếp cứ kéo dài sẽ đốt cháy linh thể của Hàn Sâm, cho dù thể Thần Linh siêu cấp cũng khó mà chống chọi.

“Rốt cuộc Kính Nguyệt là thứ gì? Ngay cả thể Thần Linh siêu cấp của †a cũng bị thiêu đốt.” Trong lòng Hàn Sâm sửng sốt, nhưng hắn biết hiện giờ không phải thời điểm tò mò, trước mắt phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết hoàn cảnh khó khăn này.

Điều duy nhất làm Hàn Sâm vui mừng đó là do bản thân là thể Thần Linh siêu cấp nên hắn vẫn có thể sử dụng các thuật gen, vì thế hắn vội vàng vận hành các loại thuật gen, muốn dập tắt ngọn lửa trên người.

Kết quả lại không hề có tác dụng, sức mạnh kia rất giống với thể Thần Linh siêu cấp, bất kỳ sức mạnh nào khác đều không ảnh hưởng đến ngọn lửa, chỉ có thể lấy thể Thần Linh siêu cấp chống cự lại nó.

“Rốt cuộc nó là thứ quái quỷ gì vậy?” Hàn Sâm lập tức thấy rất đau đầu.

Nếu như thể Thần Linh siêu cấp có thể dập tắt ngọn lửa thì tốt rồi, nhưng hiện giờ thể Thân Linh siêu cấp lại bị ngọn lửa áp chế ngược lại. Nếu kéo dài như vậy, Hàn Sâm sẽ chết vì bị đốt thành khói bụi mất.

Khi đó hắn sẽ mất cả cơ hội tiến vào vòng luân hồi và đầu thai.

Hàn Sâm bị ngọn lửa quấn lấy, đau đớn không ngừng xâm nhập vào hệ †hần kinh. Hắn đã sử dụng đủ mọi cách, kết quả lại không có lợi ích gì, thể Thần Linh siêu cấp bị đốt ngày càng yếu dần.

“Làm thế nào bây giờ?” Hàn Sâm nghĩ ra vô số biện pháp, nhưng không có cái nào là hữu hiệu.

“Đại Thiên Ma…Ngươi đang ở đâu..” Hàn Sâm thử kêu gào Đại Thiên Ma, có lẽ lão quái vật Đại Thiên Ma sống vạn năm sẽ biết cách đối phó với Kính Nguyệt.

Nhưng Đại Thiên Ma hoàn toàn không trả lời, Hàn Sâm vẫn chưa biết Đại Thiên Ma bị thương rất nặng, đang ở trong giấc mộng của Hàn Sâm nghỉ ngơi điều dưỡng, trừ phi Hàn Sâm đi vào mộng, bằng không hắn không thể gặp được Đại Thiên Ma.

Linh hồn bị thiêu đốt đau đớn vô cùng, mỗi một giây tựa như là một thế kỷ dài đằng đẳng. Hàn Sâm vẫn còn chịu được đau đớn như vậy, nhưng hắn lại thấy tuyệt vọng, không thấy được một tia hy vọng sống sót nữa, làm cho bản thân gần như điên cuồng.

“Chẳng nhẽ Hàn Sâm ta phải chết ở đây sao?” Hàn Sâm nghĩ tới Kỷ Yên Nhiên, nghĩ tới con trai Tiểu Hoa và con gái Linh Nhi, còn có mẹ La Lam, cha Hàn Ngọc Phi thì rất không cam lòng.

Nhưng dù không cam lòng ra sao, hắn cũng không có đủ sức mạnh để kéo cục diện trở về.

Đối với Tần Tu, Hàn Sâm chỉ là một sự bất ngờ, vào lúc hắn không thể khống chế áo giáp Hắc Tinh, trùng hợp Hàn Sâm may mắn được áo giáp Hắc Tinh chọn làm chỗ trú tạm mà thôi.

Ngoài việc này, Hàn Sâm không có chút ý nghĩa nào với Tần Tu.

Tí Hộ Sở của nhân loại không phải do Tần Tu tạo ra, là kiệt tác của Giới Vương Thần có được thân thể của Hàn Sâm và Tinh tộc. Đừng nói huyết thống bên trong của Tí Hộ Sở không thuần chủng như nhân loại, cho dù nhân loại thuần chủng ở Tần quốc cũng là huyết mạch của Tần Tu, hắn vẫn chưa bao giờ quan tâm đến họ.

Hàn Sâm nghĩ tới rất nhiều cách, hắn không ngừng vùng vấy tìm kiếm cơ hội sống, nghĩ hết các biện pháp để sống sót.

“Làm sao bây giờ? Còn vật gì có thể giúp ta không?”

Hàn Sâm lôi hết đồ vật trên người ra, lấy ra từng món một, nhưng không có thứ gì hữu dụng.

Ngay cả sức mạnh của kiếm Ma Thần cũng chẳng thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến ngọn lửa.

Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý nhìn Hàn Sâm không ngừng lôi móc trái phải, nhưng ngọn lửa kia lại không đốt cháy bất kỳ đồ vật gì, chỉ thiêu đốt thân thể Hàn Sâm, trông rất kỳ lạ.

Tiếc rằng các nàng không hiểu rốt cuộc tình huống bây giờ là gì.

Khi Triệu Ngưng Nhi tìm ra một ít manh mối, nàng mới hỏi: “Hàn Sâm, ngươi có cần ta giúp không?”

Hết chương 3286.

Chương 3287. Nghịch chuyển vô cực

Hàn Sâm nói với Triệu Ngưng Nhi: “Dùng sức mạnh của ngươi giúp ta dập lửa trên người hoặc là bẻ gãy nửa ngọn nến.”

Triệu Ngưng Nhi không nói lời nào bèn biến thành Phượng Đầu Cầm, dây đàn rung lên, và âm thanh huyền diệu của Vấn Tâm lao về phía nửa ngọn nến, nhưng tiếng đàn mạnh mẽ xuyên qua cấy lên và ngọn nến, không hề tạo thành ảnh hưởng gì với nó.

Ngược lại, Hàn Sâm bởi vì sức mạnh của bản thân rất yếu, đã bị một số tiếng đàn ảnh hưởng.

“Đừng nhúc nhích!” Hàn Sâm lập tức gọi, chỉ một cú đánh này, hắn có thể chắc chắn âm thanh Vấn Tâm của Triệu Ngưng Nhi cũng không có tác dụng gì với ngọn nến, nếu tiếp tục sẽ có hại cho hắn.

Thiên Thần Quan cũng bị Hàn Sâm lấy ra, dùng thân phận của Thần Tài truyền tống thẳng về Thần miếu.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Hàn Sâm dịch chuyển trở lại, bỏ Thiên Thần Quan.

Ngọn nến đó gần như đốt cháy miếu Thần Tài, nếu Hàn Sâm không nhanh chóng rời đi, e là sẽ rơi vào kết cục miếu hủy Thần chết.

Một loạt thứ mà hắn lấy ra đầu không có tác dụng gì, nên bị hắn ném hết xuống đất, nhưng khi Hàn Sâm lấy ra món đồ thì lòng bàn tay hơi dừng lại.

Hàn Sâm lấy ra một quả trứng gen kỳ lạ, gen có nửa đen nửa trắng, trong đen có viên trắng như trứng bình thường, trong trắng lại có viên đen, chính là trứng Vô Cực mà Hàn Sâm lấy được trước đó .

Trước đó Hàn Sâm lấy ra rất nhiều thứ, ngay cả kiếm Thốn Khôi cũng không có chút phản ứng với ngọn nến, nhưng trứng Vô Cực này sau khi chạm vào ngọn nến lại phát ra chút chấn động.

Hàn Sâm có thể cảm nhận rõ ràng bên trong trứng Vô Cực có tiếng đập giống như trái tim. Hơn nữa, đồ án Thái Cực được tạo thành bởi hai màu đen và trắng đang dần tăng tốc độ quay của nó.

Hàn Sâm như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, chỉ ôm trứng Vô Cực không nhúc nhích, hi vọng có thể dùng trứng Vô Cực tìm kiếm một tia sinh mệnh.

Tuy trứng Vô Cực có phản ứng lại nhưng cũng không thể giải quyết được tình trạng khó khăn của Hàn Sâm, đồ án Thái Cực chậm rãi xoay tròn, không hề đối đầu với ngọn nến, cũng không có dị tượng hấp thụ ánh nến.

Hàn Sâm dồn sức mạnh mình vào trong trứng Vô Cực, cảm giác bên trong trứng Vô Cực vô cùng vô tận, cho dù là sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp, cũng không thể khiến nó có có chút phản ứng nào.

Huống hồ, hiện giờ Hàn Sâm rất yếu ớt, sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp yếu hơn trước rất nhiều.

Hàn Sâm nuốt trứng Vô Cực vào bụng: “Dù sao cứ tiếp tục như vậy cũng là ngõ cụt, cứ nghe theo số phận.”

Vốn Hàn Sâm cũng không ôm chút hy vọng nào, nhưng hắn cũng không muốn làm gì, chỉ chờ bị thiêu chết.

Nhưng mà khi trứng Vô Cực tiến vào trong cơ thể, trứng Vô Cực đột nhiên toát ra một cỗ sức mạnh kỳ diệu, lập tức lan tràn khắp cơ thể Hàn Sâm.

Coi trứng Vô Cực là trung tâm, sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp đã bị sức mạnh của trứng Vô Cực phá tan, chuyển từ màu trắng rực sang một loại màu vàng giống như mặt trời mọc.

Hàn Sâm rất quen thuộc với sức mạnh màu vàng kim này, Tần Uyển Nhi tóc vàng đã thể hiện rất nhiều lần, loại sức mạnh này và thể Thần Linh siêu cấp của Hàn Sâm tương sinh tương khắc, chính là sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh.

Sức mạnh trên người Hàn Sâm đã bị trứng Vô Cực đảo ngược và biến thành sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh, thể Thần Linh siêu cấp màu trắng rực dần được thay thế bằng sắc vàng, hơn nữa còn càng ngày càng sáng.

Ban đầu thể Thần Linh siêu cấp vốn bị quy tắc vũ trụ bài xích, vì đã biến thành một Nghịch thể Thần Linh, không còn bị quy tắc của vũ trụ áp chế nữa, khiến thân thể của Hàn Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hàn Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Trứng Vô Cực thực sự có thể đảo ngược sức mạnh của linh thể Thần Linh siêu cấp ư?”

Hàn Sâm giờ đã hiểu tại sao những người đó lại gặp xui xẻo sau khi lấy được trứng Vô Cực, cơ thể người thường vốn không thể chịu được áp lực bị vũ trụ bài xích sau khi đảo ngược sức mạnh.

Cho dù không nuốt trứng Vô Cực như Hàn Sâm, chỉ bị trứng Vô Cực tác động, bị quy tắc của đại vũ trụ bài xích, gặp xui xẻo thường xuyên là chuyện bình thường.

Mặc dù trứng Vô Cực không đơn giản như vậy, nhưng từ việc nó có thể đảo ngược sức mạnh, thì cũng biết nó tà môn đến mức nào.

Trong lòng Hàn Sâm ngạc nhiên: “Rốt cuộc Vô Vi Đạo Tổ đó là người như thế nào? Trứng Vô Cực có thực sự là vật mà hắn đã có khi sinh ra không?”

Nghịch thể Thần Linh hiển nhiên khác với thể Thần Linh siêu cấp, về cơ bản là hai thái cực.

Thể Thần Linh siêu cấp là một loại sức mạnh ôn hòa, trong khi khiến cơ thể của Hàn Sâm linh hóa thì còn mang lại cho Hàn Sâm khả năng bất khả xâm phạm, dường như không bị tổn thương bởi bất cứ sức mạnh nào.

Không có nhiều sức mạnh trong vũ trụ có thể làm tổn thương Thần Linh siêu cấp, hơn nữa, muốn tiêu diệt hoàn toàn thể Thần Linh siêu cấp lại càng khó hơn.

Nghịch thể Thần Linh hoàn toàn khác, Hàn Sâm có thể cảm nhận được sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh có sức hút khiến thân thể hàn Sâm giống như một dòng xoáy.

Ngọn nến Kính Nguyệt vốn quấn lấy hắn đã bị hút vào trong Nghịch thể Thần Linh, và ngay cả nửa ngọn nến trên trán hắn cũng bị hút vào.

Kính Nguyệt bị Hàn Sâm hút vào trong não, bên trong ngọn nến vẫn còn cháy, cả người Hàn Sâm cũng được lấp đầy bởi ánh nến.

Lúc trước Hàn Sâm giống như một người đang bốc cháy, nhưng bây giờ hắn giống như bình pha lê hình người với ngọn lửa bùng cháy bên trong.

Điều này khiến Hàn Sâm càng thêm đau đớn, tuy rằng Nghịch thể Thần Linh nuốt chửng Kính Nguyệt và ngọn nến, nhưng không thể tiêu hóa nó, hơn nữa tốc độ đốt cháy càng nhanh hơn.

Hàn Sâm hơi thất vọng, Nghịch thể Thần Linh vẫn không thể cứu sống mạng của hắn: “Cho dù thể Thần Linh siêu cấp được đổi thành Nghịch thể Thần Linh, nhưng lượng không thay đổi, muốn chống lại ngọn nến

của Kính Nguyệt vẫn là điều khó khăn.”

Khi Hàn Sâm thất vọng, trứng Vô Cực lại thay đổi, sức mạnh vốn được chuyển thành Nghịch thể Thần Linh lại được chuyển thành sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp.

Cơ thể giống Thần Linh màu vàng của Hàn Sâm nhanh chóng biến thành một màu trắng rực, chỉ khác là Kính Nguyệt và ngọn nến vẫn đang cháy trong cơ thể hắn.

Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ thấy Hàn Sâm lúc biến thành màu trắng, lúc lại biến thành màu vàng.

Hàn Sâm cảm thấy mình sắp bị trứng Vô Cực chơi hỏng, cái tên này có thể tùy ý đảo ngược sức mạnh của hắn, dường như việc đảo ngược âm dương vũ trụ chỉ là cái nhấc tay đối với nó, lúc lại khiến Thần Linh siêu cấp của Hàn Sâm đảo ngược, một lúc lại chuyển trở lại, cả hai luân phiên thay đổi, dường như đang chơi cò quay.

Nhưng Hàn Sâm thảm rồi, thân thể bị thương nặng, sức mạnh giảm sút rất nhiều, bị ngọn nến thiêu đốt lâu như vậy, sắp đi đời rồi.

Lúc này, bị trứng Vô Cực chơi như thế này quả thực là muốn mạng già của hắn, khiến sức đề kháng của hắn càng ngày càng yếu.

Sự tồn tại của trứng Vô Cực không những không giúp được gì cho Hàn Sâm mà còn khiến tình hình của hắn nguy hiểm hơn.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh cực kỳ nguy cấp này, Hàn Sâm lại cảm thấy một cơ hội sống.

Tuy rằng Trứng Vô Ky làm rối năng lực của Hàn Sâm và khiến hắn được này mất nọ, nhưng cũng khiến cho Hàn Sâm cảm nhận được sức mạnh và phương pháp nghịch chuyển, đây chắc chắn là một cơ hội đối với hắn: “Nếu thể Thần Linh siêu cấp có thể Phá Giới, nói không chừng †a vẫn còn có cơ hội sống…”

Hết chương 3287.

Chương 3288. Phá Giới thất bại

Hàn Sâm biết không còn nhiều thời gian cho mình, nếu như sức mạnh của hắn bị nuốt quá nhiều, dù hắn có lĩnh hội được phương pháp Phá Giới của thể Thần Linh siêu cấp thì cũng không đủ sức để Phá Giới.

Hắn phải phá vỡ thể Thần Linh siêu cấp trước khi sức mạnh của hắn suy giảm quá nhiều.

Trứng Vô Cực liên tục đảo ngược sức mạnh của Hàn Sâm, để hắn chuyển đổi qua lại giữa linh thể siêu cấp và Nghịch thể Thần Linh. Mỗi lần biến thành Nghịch thể Thần Linh là lúc Hàn Sâm cảm nhận được sự thần bí của nó.

Sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp là vạn pháp bất xâm, nhưng Nghịch thể Thần Linh có thể chứa và nuốt chửng mọi thứ, vì vậy cảm giác sức công phá của Nghịch thể Thần Linh có vẻ mạnh hơn, nhưng thực tế lại chỉ là khuynh hướng năng lực khác nhau mà thôi.

Vốn việc Hàn Sâm muốn đảo ngược thể Thần Linh là rất khó, nhưng đặc tính của trứng Vô Cực đã cho Hàn Sâm cơ hội dùng Nghịch thể Thần Linh trước.

Dù Hàn Sâm có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng có thể hiểu được mấu chốt để đảo ngược thể Thần Linh, huống hồ Hàn Sâm vốn không phải là một người ngu ngốc.

Mỗi lần khi trứng Vô Cực biến cơ thể của Hàn Sâm thành Nghịch thể Thần Linh thì Hàn Sâm sẽ có một vài lĩnh ngộ, càng hiểu sâu sắc về Nghịch thể Thần Linh hơn, cũng nắm chắc vài phần có thể tự mình vận hành thể Nghịch thể Thần Linh.

Tuy nhiên, vẫn còn một số khó khăn trong việc Phá Giới.

Khó khăn này chính là trứng Vô Cực. Phá Giới đòi hỏi sự cân bằng và dung hòa của hai lực lượng âm và dương, trứng Vô Cực đã và đang thay đổi các thuộc tính thân thể của Hàn Sâm. Trong tình hình này, Hàn Sâm rất khó khiến hai sức mạnh chính và nghịch đạt đến điểm cân bằng.

Trong lòng không có gì chắc chắn, nhưng Hàn Sâm biết mình không thể đợi thêm được nữa, hiện giờ thể Thần Linh siêu cấp của hắn đã rất suy yếu, nếu do dự thêm nữa, cho dù có Phá Giới thì e cũng không làm gì được Kính Nguyệt.

Hàn Sâm nghiến răng, khi trứng Vô Cực biến cơ thể hắn thành Nghịch thể Thần Linh, hắn buộc phải chuyển đổi một phần sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp, bắt đầu dung hợp hai loại chính nghịch này: “Dù sống hay chết thì cũng phải liều một lần.”

Bởi vì đã có kinh nghiệm sử dụng hai loại sức mạnh, dung hợp rất trơn tru, hai loại sức mạnh được hòa trộn với nhau, quá trình kết hợp mượt mà hơn Hàn Sâm tưởng tượng.

Trên thực tế, đây không chỉ là bởi vì tác dụng của trứng Vô Cực, mà còn có một nguyên nhân quan trọng nữa đó Hàn Sâm đã mang Uyển Nhi theo nhiều năm như vậy, sức mạnh hai người trung hòa lẫn nhau, khắc chế lẫn nhau. Điều này khiến thể Thần Linh siêu cấp thích ứng với sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh. Có thể nói, khoảng thời gian đó đã tạo nên nền tảng quan trọng lại vững chắc cho sự dung hợp của hai lực lượng.

Chỉ dựa vào cảm giác và lĩnh hội trong thời gian ngắn như vậy thì không thể dung hợp suôn sẻ như vậy được.

Sự dung hợp suôn sẻ đến bất ngờ không khiến Hàn Sâm cảm thấy thoải mái, bởi điều tiếp theo mới là khủng hoảng thực sự mà hắn phải đối mặt.

Chỉ sau vài phút, sức mạnh của trứng Vô Cực đã lập tức đảo ngược sức mạnh thân thể của Hàn Sâm, khiến sức mạnh của Hàn Sâm bị đảo ngược hoàn toàn.

Đây mới là điểm chết người, Hàn Sâm vốn đang cưỡng chế ngưng tụ sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp và dung hợp sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh, sau khi trứng Vô Cực đảo ngược sức mạnh, sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh thoáng cái đã thành sức mạnh của thể Thần Linh siêu cấp. Còn Hàn Sâm đang cưỡng chế vận chuyển thể Thần Linh siêu cấp, sự kết hợp hai loại sức mạnh chính - nghịch lập tức trở thành kết hợp chính chính, dung hợp Phá Giới lập tức thất bại.

“Lại nào.” Hàn Sâm không có thời gian để thất vọng hay tức giận, lần này Hàn Sâm cưỡng chế vận chuyển sức mạnh của Nghịch thể Thần Linh dung hợp với thể Thần Linh siêu cấp của chính mình.

Quá trình diễn ra suôn sẻ như mọi khi, nhưng sau vài phút, khi trứng Vô Cực đảo ngược sức mạnh một lần nữa, Hàn Sâm đã tính toán thời điểm đảo ngược sức mạnh, ngay lập tức, hắn cưỡng ép sức mạnh của mình thay đổi từ Nghịch thể Thần Linh thành thể Thần Linh siêu cấp.

Cũng may lúc này Hàn Sâm có linh thể hóa, hoàn toàn không có chút máu nào, nếu không hắn sẽ phun ra ba lít máu.

Khi hắn cưỡng chế chuyển đổi sức mạnh của mình thành thể Thần Linh siêu cấp, nhưng tốc độ đảo ngược sức mạnh của trứng Vô Cực lại chậm hơn nửa nhịp, khiến cho sự hợp nhất của Hàn Sâm lại thất bại.

Hàn Sâm đã thử hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng đều thất bại hết.

Trứng Vô Cực như thể có ý thức riêng vậy, nó như chơi trò trốn tìm với Hàn Sâm. Hàn Sâm đã tính toán thời điểm đảo ngược sức mạnh của nó nhiều lần, nhưng lần nào trứng Vô Cực không chậm hơn nửa nhịp thì là nhanh hơn nửa nhịp, không bao giờ để Hàn Sâm thành công.

Thân thể linh thể của Hàn Sâm càng ngày càng yếu, so với trước còn ảm đạm hơn rất nhiều, hắn biết mình sắp hết thời gian rồi, có lẽ trong mười phút nữa thân thể sẽ không đủ chống đỡ hắn Phá Giới.

Đấn lúc này, Hàn Sâm không còn cách nào khác là tiếp tục cố gắng, chỉ cần chưa chết, thì hắn không muốn từ bỏ hy vọng sống.

Nhưng mà trứng Vô Cực giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lại giống như một tay du kích giàu kinh nghiệm, rất thông thạo nguyên tắc địch tiến thì ta lui, địch lui thì ta đuổi, không bao giờ cho Hàn Sâm cơ hội dung hợp suôn sẻ.

Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý nhìn vầng sáng màu trắng và ánh vàng rực rỡ trên người của Hàn Sâm thay đổi liên tục, tuy bọn họ không biết Hàn Sâm đang làm gì, nhưng nhìn từ bóng dáng của Hàn Sâm dần xám xịt, hiện giờ đã gần như biến mất thì họ biết rằng tình hình hiện giờ của Hàn Sâm rất tồi tệ.

Triệu Ngưng Nhi nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cách nào để giúp Hàn Sâm, Triệu Thu Ý cũng lo lắng.

Sau khi thử lần nữa, thời cơ chuyển đổi sức mạnh đã bị ảnh hưởng bởi Trứng Vôc Cực, Hàn Sâm muốn chửi ầm lên, nhưng hắn không có thời gian để chửi.

Cảm giác suy nhược trong cơ thể hắn càng ngày càng mạnh, thân thể linh thể cũng trở nên như có như không, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Trong lòng Hàn Sâm tức giận, lại vận chuyển lực lượng: “Đậu mòe nhà ngươi, ngươi muốn chơi thì ta sẽ hầu ngươi tới cùng.”

Nhưng lực lượng mà lần này Hàn Sâm vận chuyển không phải thể Thần Linh siêu cấp hay Nghịch thể Thần Linh, mà là nghịch gen vật ngữ suýt nữa đã giết chết hắn lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment