Ầm!
Mặt đất chấn động, cực quang và quang ảnh màu vàng lùi lại, quang ảnh màu vàng kia rõ ràng là Kim Mao Hống.
Chỉ một kích liều mạng với Tinh Thần Bạo Long thôi mà trên trán của Kim Mao Hống đã nhỏ xuống máu màu vàng, kim quang trên người sáng chói, phát ra tiếng rít gào đầy tức giận, một Hoàng Kim Đại Môn được phun ra từ trong miệng nó.
Tinh Thần Bạo Long như thể biết đã gặp phải kình địch, nó thận trọng nhìn Kim Mao Hống và Hoàng Kim Đại Môn, thử phát ra sóng âm rít gào để đối phó với Hoàng Kim Đại Môn.
Sóng âm đập vào Hoàng Kim Đại Môn, nhưng Hoàng Kim Đại Môn lại giống như chẳng có cảm giác gì, vẫn chậm rãi mở ra, lộ ra một luồng ánh sáng màu vàng.
Mặt khác, Cố Khuynh Thành và Hoàng Phủ Tĩnh cuốn lấy Tứ Dực Bạch Hổ, sức mạnh thời không của Hoàng Phủ Tĩnh khiến nàng có thể dịch
chuyển tức thời vô hạn, tuy Tứ Dực Bạch Hổ mạnh, nhưng cũng không thể làm tổn thương được nàng.
Kiếm của Cố Khuynh Thành như kinh hồng, kiếm khí bá đạo phóng lên trời đêm, nhưng cũng chỉ ngăn cản được một chút thế công của Tứ Dực Bạch Hổ.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầmI
Mặt đất rung chuyển, rừng rậm vô biên đều run rẩy, một Thiết thụ khổng lồ giống như tháp cao đi tới từ cuối rừng rậm, đó là thú Phá Giới hệ thực vật, hướng mà nó đi là thành phố của nhân loại - Hoa Viên Không Trung.
“Nơi này giao cho ta.” Hoàng Phủ Tĩnh nói với ánh mắt sáng quắc.
“Được!” Cố Khuynh Thành cả người và kiếm đều biến thành một kiếm quang phá không đánh về phía Thiết thụ khủng bố kia.
Những nhân loại và dị linh có thể tới đây thì đều là cường giả đã trải qua vô số thử thách sinh tử, cho dù lúc này tình thế nguy cấp, cũng không có ai thật sự tuyệt vọng, càng không có ai cầu khấn với Thần Linh, và vẫn không có Thần Linh nào giáng xuống trong Hoa Viên Không Trung, chỉ có cường giả của Hoa Viên Không Trung đang liều chết chiến đấu với thú Phá Giới khủng bố.
Trong tinh vực Thiên Hà, Vương Vũ Hàng đang ngồi trên xe máy hạng nặng của hắn phá không mà đi, ban đầu hắn định tới Thiên Ngoại Thiên trước, xem đám Tiểu Hoa bên kia tiến hóa thế nào.
Nhưng trong tinh không lại xuất hiện một lỗ đen, một mệnh hồn thân thể như u linh, đầu đội vương miện, dáng người như Phi Thiên Ma rơi xuống, trực tiếp xông về phía thân thể của Vương Vũ Hàng.
“Cái quái gì thế này?” Vương Vũ Hàng nhìn thấy mệnh hồn kia, ngưng †ụ sức mạnh vung một quyền đánh về phía mệnh hồn.
Nhưng sức mạnh của hắn không đụng được tới mệnh hồn, mà mệnh hồn thì giống như u linh xuyên qua nắm đấm của hắn, trực tiếp vọt vào trong người hắn.
Ngay tức khắc, Vương Vũ Hàng cảm thấy đại não đau đớn như muốn nứt ra, ôm đầu kêu thảm thiết, đồng thời trên người có một ngọn lửa trong suốt thiêu đốt.
Trong Thiên Ngoại Thiên cũng đang không ngừng chiến đấu, chiến đấu ở đây còn kịch liệt hơn ở Hoa Viên Không Trung, sinh vật hùng mạnh ở Thiên Ngoại Thiên nhiều hơn ở Hoa Viên Không Trung, nên mệnh hồn vọt vào đây nhiều nhất, gần một phần tư mệnh hồn đã tới đây.
Căn cứ đã chia năm xẻ bảy, tộc Thái Thượng cũng đang chiến đấu, Tiểu Hoa biến thân thành thể Đế Linh, đồng thời sử dụng sức mạnh của Thánh thể, vây khốn vô số thú Phá Giới, nhưng lại rất khó để ý được tới những thứ khác.
“Cứu mạng…” Ninh Nguyệt vừa chạy trốn vừa thét chói tai, nước mắt không ngừng bay ra từ khóe mắt.
Một con thú Phá Giới chín đầu đang đuổi theo sau Ninh Nguyệt và Miên Dương đang chạy.
“Lão đại, ngươi đừng đuổi theo ta… Ta vừa gầy vừa cứng, ăn không ngon, ngươi muốn đuổi theo thì hãy đuổi theo cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, ăn hắn là ngon nhất…” Miên Dương vừa chạy vừa la †o.
Vốn với tư chất của Miên Dương thì rất khó tiến vào đại vũ trụ gen, nhưng Miên Dương luôn ôm chặt đùi của người nhà họ Hàn, có được nhiều chỗ tốt, cuối cùng lao ra khỏi Tí Hộ Sở, sau đó lại có quan hệ tốt với Hàn gia ở trong Liên Minh, gần đây vừa khéo tới đại vũ trụ gen.
Nhưng ai ngờ vừa tới chưa được mấy ngày thì đã gặp phải đại kiếp nạn như thế, khiến Miên Dương tức muốn hộc máu.
Ninh Nguyệt bên kia nghe thấy Miên Dương bảo thú Phá Giới ăn hắn thì vừa kinh vừa sợ, khóc lóc kêu gào: “Ngươi muốn ăn thì ăn con Miên Dương béo kia, nó mới ngon, vừa béo vừa non…”
“Cái đồ chất băm chết vằm nhà ngươi, sao ngươi biết ta vừa béo vừa non, ta thấy ngươi đã sớm có ý chơi ta rồi, đúng chứ?” Miên Dương hét lên giận dữ.
“Ồn chết mất!” Con Cửu Đầu Quái sốt ruột hét lên, một quyền đánh xuống mặt đất, sức mạnh có tính bạo tạc đập vào mặt đất, khiến một vùng đất lớn bị sụp xuống, Miên Dương và Ninh Nguyệt ngã xuống ngay tức khắc, ôm nhau ngã vào trong hố sâu.
“Ông đây chán ghét đám yêu tinh khóc lóc sướt mướt, thăng chẳng ra thằng, ông chẳng ra ông như các ngươi.” Cửu Đầu Quái rất đàn ông, giơ luôn nắm đấm lên, đánh vào trong hố sâu.
Nắm đấm của hắn còn to hơn cả cái phòng, một quyền nện xuống, thoáng cái Miên Dương và Ninh Nguyệt đều bị bao trùm luôn.
“Lão đại… Tha mạng… Thật ra ta là đứa con trai đã thất lạc nhiều năm của ngươi” Miên Dương sợ đến mức run rẩy cả người, vừa bò lên đã bái lạy.
“Nhảm nhí… Ông đây chẳng có cái loại con trai như ngươi đâu.” Nắm đấm khổng lồ của Cửu Đầu Quái lại dội xuống liên tục.