Ầm!
Yêu quang chín màu nổ vang trên người Ninh Nguyệt, mọi thứ xung quanh bay lên tứ tung hóa thành mảnh vụn trong luồng yêu quang chín màu.
Miên Dương trốn sau lưng Ninh Nguyệt, ánh mắt lại mở to. Trong luồng ánh sáng chín màu lại có một mảng màu xanh không ngừng lan ra khiến cho sức mạnh thần quang chín màu không thể thâm nhập vào được.
Sau khi thần quang chín màu tan đi lại nhìn thấy Ninh Nguyệt đứng ở nơi đó như không hề bị thương, trên người mặc thêm một chiếc áo lông vũ màu xanh đẹp đế giống như là một con chim khổng tước màu xanh đầy kiêu ngạo.
Ninh Nguyệt nhìn lên bầu trời, đôi môi khẽ nhếch lên nở ra một nụ cười: “Ta… Trở về rồi…”
“Nói lời thừa thãi gì vậy…” Cửu Đầu Quái điên cuồng rống lên, những cú đấm liên tục lao về phía Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt chỉ bình tĩnh nhìn Cửu Đầu Quái, hai tay không hề có bất cứ động tác nào nhưng áo lông vũ trên người lại phóng ra từng sợi lông khổng tước biến thành từng nhát kiếm quang xanh biếc.
Từng thần quang chín màu của Cửu Đầu Quái lao đến liền bị kiếm quang màu xanh xuyên qua, cho dù Cửu Đầu Quái phóng đến bao nhiêu thần quang chín màu thì kết quả vẫn như vậy.
Ngược lại lông khổng tước bay ra từ trên người Ninh Nguyệt càng lúc càng nhiều, Cửu Đầu Quái đã không thể chống đỡ được nữa, một đường kiếm quang màu xanh trong nháy mắt xuyên qua đầu của nó nổ tung.
Nhưng cái đầu đó lập tức mọc trở lại, khôi phục lại như ban đầu.
Cửu Đầu Quái tức giận rống lên: “Ngươi không giết được ta, ông đây phải xé nát ngươi ra.”
Nói xong, Cửu Đầu Quái nâng hai tay lên muốn bổ nhào đến Ninh Nguyệt.
Đôi mắt của Ninh Nguyệt khế nheo lại, lông khổng tước trên áo lông vũ sắp thành hàng phía sau lưng hắn như một tấm màn khổng tước, trong chớp mắt biến thành kiếm quang đầy trời rơi xuống Cửu Đầu Quái.
Bùm bùm bùm bùm!
Cửu Đầu Quái dốc toàn lực quơ hai cánh tay để chống đỡ, nhưng lại càng có nhiều kiếm quang đâm xuyên qua cơ thể và đầu của nó, trong chốc lát khiến cho cơ thể và chín cái đầu của nó nổ tung.
Cơ thể khổng lồ của Cửu Đầu Quái biến thành sương máu, đến cuối cùng vẫn không thể lành lặn trở lại.
“Đệt, tên nhãi không giống nam cũng chả giống nữ này lại mạnh như vậy…” Miên Dương há hốc mồm không dám tin nhìn vào Ninh Nguyệt cao quý như khổng tước, quả thực không thể liên kết hắn với Ninh Nguyệt bình thường yếu đuối nhát gan, khóc sướt mướt cả ngày được.
“Đi thôi, xem ra lần này rắc rối to rồi.” Áo lông vũ trên người Ninh Nguyệt biến thành một đôi cánh mang theo cơ thể của hắn bay lên, trong chốc lát biến thành một luồng ánh sáng màu xanh tan biến phía chân trời.
“Đợi đợi ta với… Đừng bỏ lại ta nha…” Lúc này Miên Dương mới khôi phục lại tinh thần kêu la về phía Ninh Nguyệt biến mất.
Một sợi lông khổng tước màu xanh bay ngang qua bầu trời khiến cho Miên Dương hết hồn lui người về sau, nó tưởng Ninh Nguyệt muốn xử lý nó.
Nhưng sợi lông khổng tước dừng lại trước người Miên Dương vòng qua một vòng cung rồi trực tiếp mang Miên Dương phá không bay lên, trong nháy mắt bay thẳng lên trời.
Các cường giả của tộc Thái Thượng và căn cứ Kính Hồ đều đang chiến đấu, nhưng mà thú Phá Giới xuất hiện ở Thiên Ngoại Thiên càng lúc càng nhiều, tình thế đã không thể khống chế được nữa.
Ngọc Thiện Tâm bước đến như bước trên đài sen mà đáp xuống trên lưng một con thú Phá Giới giống Phượng Hoàng. Mặc cho con quái điểu đó cố gắng bay nhào nhưng Ngọc Thiện Tâm lại cứ như dính chặt vào nó, làm thế nào cũng không quăng xuống được.
Mặc dù Ngọc Thiện Tâm không thể đánh bại thú Phá Giới nhưng thú Phá Giới đó cũng không thể đả thương Ngọc Thiện Tâm.
“Xem ra số phận làm tằm của ta đã kết thúc rồi.” Ngọc Thiện Tâm thở dài, trên người như có một gông xỉiềng nào đó vỡ tan ra khiến cho khí tức trên người Ngọc Thiện Tâm càng khó có thể nắm giữ, hắn bay lượn giữa trời đất với phú Phá Giới Phượng Hoàng đó.
Trong thất đại đế quốc cũng xuất hiện rất nhiều thú Phá Giới , nhưng mà số lượng thú Phá Giới lại kém xa với đại vũ trụ gen, nhưng cho dù là thế thì cũng khiến thất đại đế quốc chịu rất nhiều tổn thất.
Cũng may thất đại đế quốc cũng có cường giả cấp Phá Giới bảo vệ, hơn nữa bản thân bọn họ tín ngưỡng Thần Linh, nhận được sự che chở của Thần Linh cũng không khốc liệt giống như trận chiến ở đại vũ trụ gen.
Hàn Sâm vốn chuẩn bị quay lại Hoa Viên Không Trung trước tiên, nhưng hắn vẫn chưa lên đường thì nhìn thấy Cổ Ma không biết từ đâu đi tới.
“Hàn Sâm, có hứng thú đến Tam Thập Tam Thiên một chuyến nữa không?” Cổ Ma rõ ràng biết Hàn Sâm ở đây nên mới đến tìm hắn.
“Bây giờ ta không có thời gian.” Hàn Sâm nói xong rồi chuẩn bị rời đi.
Cổ Ma lại nói: “Nếu như không lấp kín những lối đi của vũ trụ chính phản thì ngươi cảm thấy ngươi có thể giết được bao nhiêu thú Phá Giới? Huống hồ mục tiêu của những mệnh hồn kia không chỉ là dị chủng, bọn chúng có thể sẽ ở trên người người thân hoặc bạn bè của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ giết bọn họ sao?”
“Ngươi có ý gì?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Cổ Ma hỏi.
Hắn biết Cổ Ma nói không sai, cho dù sức mạnh của hắn mạnh như thế nào cũng không thể giết hết tất cả mệnh hồn cũng không thể bảo vệ mọi người không bị thương.
“Nếu ta đoán không sai, Thiên Đế có lẽ đã thức tỉnh rồi.” Cổ Ma nhìn chăm chú vào hố đen trên không trung nói.
“Rốt cuộc Thiên Đế có lai lịch thế nào?” Hàn Sâm cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Thiên Đế. Thiên Đế vừa mới Phá Giới thì có thể sai khiến các chủng gen binh khí của Lợi Nhẫn Thiên để hắn sử dụng, hơn nữa Tần Tu coi trọng hắn, những điều này đã đủ để Hàn Sâm có thể đưa ra một vài nhận xét và phán đoán.
“Năm đó hội Thần Loạn gần như đánh hạ Thần điện Gen, cuối cùng bởi vì chủ của Thần điện đời trước dựng lại đại vũ trụ mà sắp thành lại bại. Mặc dù kết quả không tốt lắm nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Quy tắc vũ trụ của đại vũ trụ đế quốc bị tàn phá nghiêm trọng, vùng đệm của hai vũ trụ cũng nứt ra tạo thành Tam Thập Tam Thiên, thật ra đây không phải ngẫu nhiên mà là kết quả của lão hội trưởng đã chuẩn bị xong từ lâu.” Cổ Ma nói.
“Có ý gì?” Hàn Sâm cau mày hỏi.
Cổ Ma khẽ mỉm cười nói: “Phá vỡ sự thống trị của Thần Linh, đương nhiên phải xây nên một trật tự mới. Tam Thập Tam Thiên chính là một Thần giới mới trong tưởng tượng của lão hội trưởng. Sau khi phá hủy Thần điện Gen, Tam Thập Tam Thiên sẽ trở thành trung tâm của hai vũ trụ, thống trị sinh tử luân hồi của tất cả sinh linh, vượt lên vạn vật.”
Hết chương 3308.
Chương 3309. Rút lui“Ngươi đợi một chút.” Hàn Sâm không đợi Cổ Ma nói tiếp thì nhoáng cái đã biến mất tăm.
Khi bóng dáng của Hàn Sâm dừng lại thì đã quay lại Hoa Viên Không Trung, Động Huyền Khí Tràng lập tức bao phủ toàn bộ Hoa Viên Không Trung, mọi cảnh tượng bên trong đó đều thu hết vào trong đầu.
Vừa hay lúc này Huyết Sắc Đại Xà đang tấn công Kỷ Yên Nhiên, vốn Hàn Sâm muốn đến cứu nhưng lại nhìn thấy Linh Nhi biến thành thể Thần Linh siêu cấp trực tiếp giết chết con rắn khổng lồ màu máu đó.
Biết được hai mẹ con nàng bình an, bóng dáng của Hàn Sâm lại lóe lên một cái đến bên ngoài căn cứ.
Một con Ngưu Đầu Quái mọc một đôi cánh ác ma sau lưng đang tấn công vào căn cứ, đám người Tần Huyên, Linh, Linh Lung và nữ đế Sát Na đang giao đấu với con Ngưu Đầu Quái này.
Nhưng móng vuốt của con Ngưu Đầu Quái này làm chấn động cả mặt đất, không một ai có thể chống đỡ sức mạnh tấn công của nó ở chính diện, sức mạnh đó chấn động khiến căn cứ sụp đổ, rất nhiều người, dị linh và các tộc trong căn cứ đều bị chấn thương.
Trong đám cường giả đóng giữ không có ai am hiểu phòng ngự như Lâm Phong, cố gắng ngăn cản được Ngưu Đầu Quái đã khiến cho Tần Huyên và Linh bị thương.
Những thanh niên đó đã bao giờ phải trải qua trường hợp thế này đâu, giỏi giang cỡ nào đi nữa thì e rằng cũng có phần sợ hãi la hét trong †ình huống bản thân bị nghiền nát như con kiến thế này.
Nhìn thấy Ngưu Đầu Quái dùng đôi chân đạp mạnh xuống đất lần nữa, mặt đất dâng lên giống như sóng thần cuồn cuộn ập vào bên trong căn cứ, không một ai có thể ngăn cản thế tấn công của nó được nữa.
Linh và nữ đế Sát Na chỉ có thể tấn công từ bên cạnh, rất khó đối đầu từ trực diện.
Một bóng dáng xuất hiện trước căn cứ, ngón tay khẽ bắn ra, một kim †ệ ngay lập tức dán lên trán của con Ngưu Đầu Quái đó khiến cho cơ thể của nó ngã ầm lên mặt đất, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không nhấc người lên được giống như bị ngọn núi đè xuống mặt đất vậy.
“Hàn Sâm!” Tần Huyên nhìn thấy kim tệ đó liền biết là ai đã đến.
“Kim Tệ đại nhân!” Thiếu niên các tộc đều vui mừng kinh ngạc, có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện, đặc biệt là vào giờ phút này khiến cho bọn họ vui mừng không thôi.
“Chăm sóc cho người của chúng ta thật tốt.” Hàn Sâm nói một câu với Linh và Tần Huyên, cơ thể vừa nhảy lên thì đã biến mất trong không trung.
Mặc dù Hoàng Phủ Tĩnh và Cố Khuynh Thành đều là đang gặp nguy hiểm nhưng Hàn Sâm lại không cứu các nàng. Theo Hàn Sâm thấy thì mặc dù tình cảnh của các nàng nguy hiểm nhưng tính mạng không đáng lo, dựa vào sức mạnh của các nàng chỉ cần không tự đi tìm đường chết thì mấy con thú Phá Giới đó muốn giết các nàng cũng rất khó.
Hoa Viên Không Trung tạm thời không đáng lo cho nên Hàn Sâm sử dụng Tinh Không Đại Na Di đến Thiên Ngoại Thiên, thì nhìn thấy tình hình thảm khốc ở nơi này vượt xa Hoa Viên Không Trung.
Tộc Thái Thượng đã bảo vệ các tộc nhân già yếu rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, cho dù như thế vẫn gặp phải không ít sự tấn công đáng sợ của các thú Phá Giới, ngay cả tộc trưởng tộc Thái Thượng cũng chiến đấu đến mức cả người đầy máu, một vùng máu thịt đỏ tươi trong bầu thời đã không còn phân biệt được là máu của thú Phá Giới hay là máu của tộc Thái Thượng.
Đám người Tiểu Hoa và Tà Tình Đế cũng đang gian khổ chiến đấu, dòng máu màu bạc trên người Tà Tình Đế chảy tung tóe, một cánh tay đã bị chặt đứt, nắm đấm còn lại vẫn đang không ngừng dốc sức vung lên.
Áo Khổng Tước trên người Ninh Nguyệt phóng ra từng đường kiếm quang chấn động đang chiến đấu với con thú Phá Giới như con Đại Bàng Thần Điểu kia.
“Ninh Nguyệt đã Phá Giới rồi sao? Xem ra lai lịch của tiểu kiếm xanh biếc đó còn lớn hơn so với tưởng tượng trước kia.” Hàn Sâm hơi kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng. Dựa vào tính cách của Ninh Nguyệt cho dù không có tiểu kiếm xanh biếc thì Phá Giới cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tiểu Hoa đấu với mấy con thú Phá Giới, trên người không dính chút máu tanh nào, trông có vẻ còn dư sức. Thể Đế Linh cộng thêm sức mạnh đến từ thời không của Giới Vương Thần, cho dù Tiểu Hoa không Phá Giới cũng đủ để trấn áp những thú Phá Giới thông thường.
Kiếm linh vờn quanh người Hàn Nghiên, kiếm quang lưu chuyển ở từng nơi đi qua, vừa chiến đấu vừa thối lui với một con thú Phá Giới, thể Siêu Thần của nàng có liên quan đến linh thể, nhưng lại chỉ có kiếm linh hộ thể chứ không phải cơ thể linh hóa.
Nhưng mà thú Phá Giới ở Thiên Ngoại Thiên thật sự quá nhiều, chỉ những con thú Phá Giới mà Hàn Sâm nhìn thấy đã có hai mươi mấy con, không biết còn bao nhiêu con thú Phá Giới đang ẩn nấp bên trong Thiên Ngoại Thiên nữa.
Hơn nữa còn có những con thú Phá Giới đang xông ra từ Thiên Ngoại Thiên càng lúc càng nhiều.
Trong tay Hàn Vũ Phi cầm một cái ô đầy kỳ lạ chiến đấu với một con thú Phá Giới, mặc dù con thú Phá Giới đó mạnh hơn Hàn Vũ Phi rất nhiều, nhưng vẫn luôn không làm Hàn Vũ Phi bị thương được.
Cái ô đó lúc thì biến thành súng laser, lúc thì biến thành tấm khiên, lúc thì bắn ra từng sợi xích li ti giống như có vô số công dụng kỳ diệu, gặp bất cứ nguy hiểm gì đều có cách đối phó.
Hàn Sâm nhìn thấy Bạch tiên sinh đi ra từ Thiên Ngoại Thiên, mỗi bước đi đều để lại dấu chân trong tinh không, hắn vẫn chưa chiến đấu với thú Phá Giới, mặc dù không biết hắn đang làm gì nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy an tâm một cách lạ thường.
“Có Bạch Tiên sinh ở đây có lẽ tộc Thái Thượng có thể rời khỏi Thiên Ngoại Thiên.” Hàn Sâm nhìn Bạch tiên sinh đi đến bên này thì bèn đứng từ xa hành lễ với Bạch tiên sinh.
Thấy Bạch tiên sinh khẽ gật đầu với hắn thì Hàn Sâm biết ở đây có lẽ không còn vấn đề gì nữa, nên trực tiếp sử dụng Tinh Không Đại Na Di rời đi.
Hàn Sâm dịch chuyển rời đi không bao lâu, Bạch tiên sinh đi đến sát mép cửa ra vào Thiên Ngoại Thiên, vừa giậm chân xuống thì chợt nhìn thấy trong tinh không xuất hiện một quang trận khổng lồ như khóa chặt tinh không lại vậy.
Quang trận được tạo thành từ hàng loạt dấu chân, đóng chặt lối ra vào của Thiên Ngoại Thiên lại khiến những con thú Phá Giới chưa xông ra đều bị chặn lại bên trong.
Thú Phá Giới bên trong Thiên Ngoại Thiên phẫn nộ muốn xông ra quang trận, nhưng khi sức mạnh của bọn chúng va vào quang trận thì không những không thể phá vỡ quang trận mà còn bị quang trận hút lấy sức mạnh, bao vây càng thêm chặt chẽ.
Tộc Thái Thượng và các cường giả đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Bạch tiên sinh đầy cảm kích. Thú Phá Giới của Thiên Ngoại Thiên thật sự quá nhiều, nếu như toàn bộ đều xông ra ngoài thì chỉ e ngày hôm nay tộc Thái Thượng sẽ cảm kích bị tiêu diệt hết toàn bộ, ngay cả rút lui cũng không được.
Trong Trấn Thiên Cung cũng thành một mớ hỗn loạn, Tiên Hồ Đằng múa may điên cuồng, từng tiên quang bên trên Tiên Hồ bay ra tiêu diệt toàn bộ những thứ gần đó.
Hàn Sâm thấy Tiên Hồ như vậy thì biết nó cũng bị mệnh hồn chiếm cơ thể và đã dung hòa với mệnh hồn rồi Phá Giới, không khỏi chau mày lại.
Cảnh tượng khủng khiếp bên trong Trấn Thiên Cung không chỉ như thế, Bạch Ngọc Kinh trong hư không lại hiện lên tản ra thần quang rực rỡ, Thập Nhị Lâu và Ngũ Thành đều hiện thế, tiên khí lượn lờ, yêu quang xuyên trời, có rất nhiều thú Phá Giới đáng sợ đều xông ra từ bên trong.
Tâm mắt Hàn Sâm nhìn thấy một con thú Phá Giới giống như Phi Thiên Ma Nữ bay ra từ Ngọc thành, mang theo một loại khí tức thần bí và mạnh mẽ khiến cho những nơi đi qua đều hóa thành ngọc.
Địa cung vốn nhốt bảy mươi hai con sát thú cũng bị mở ra, những con sát thú đây đáng sợ xông ra ngoài, khí tức trên người vô cùng khủng khiếp, rõ ràng đã Phá Giới.
“E rằng Trấn Thiên Cũng cũng khó trấn thủ được!” Hàn Sâm nhìn thấy Cung chủ Trấn Thiên Cung và cường giả Trấn Thiên Cung đều đang liều mạng chiến đấu, che chở cho những đệ tử Trấn Thiên Cung rời đi.
Nhưng vì đệ tử Trấn Thiên Cung quá nhiều, không ít người như tộc Thái Thượng nên khi rời đi vô cùng rắc rối, không ít các đệ tử Trấn Thiên Cung đã gặp phải tai họa.
Hàn Sâm không hề do dự nữa, thoáng chốc đã xông đến tinh cầu tộc
Rebet sinh sống, nhìn thấy Isa đang chiến đấu đẫm máu với một con thú Phá Giới, liều chết che chở cho tộc nhân tộc Rebet rời đi.
Hết chương 3309.
Chương 3310. Đệ tử tham kiến sư tônTừng người trong tộc Rebet đều sợ hãi nhảy lên phi thuyền, chốc lát có phi thuyền bay lên lao đến Nguyệt Chỉ Hiệp.
Nhưng dưới sức mạnh khủng bố của thú Phá Giới càn quét không ít phi thuyền chịu ảnh hưởng mà nổ tung trong không trung khiến vô số người chết.
Isa đã dốc toàn lực giao đấu với thú Phá Giới, tiếc rằng sức mạnh của nàng còn kém thú Phá Giới một khoảng, sức mạnh của Tuyệt Nha Đao không thể chém rách da thịt của thú Phá Giới, chỉ có thể mở to mắt nhìn thú Phá Giới tàn sát bên trong Nguyệt Chi Hiệp.
Bùm!
Một chiếc phi thuyền bị nứt ra một cái lỗ lớn bởi ảnh hưởng của cái đuôi thú Phá Giới quét qua, thân tàu cũng mất đi khống chế chao đảo trên tinh không.
Rất nhiều đứa trẻ mới vài tuổi của tộc Rebet đều bị văng ra, còn có rất nhiều đứa trẻ khóc lóc trong thuyền, đó là phi thuyền cứu viện của trường học.
Thú Phá Giới phát ra một tiếng rống vui mừng, há to miệng về mấy đứa trẻ bị văng ra và chiếc phi thuyền ấy, nó muốn nuốt chửng mấy đứa trẻ này cùng với chiếc phi thuyền kia.
Isa cắn chặt răng, dù biết không địch lại được nhưng vẫn nâng thanh đao trong tay lên đối mặt thú Phá Giới mà chém xuống.
Sức mạnh Tuyệt Nha bá đạo chém lên lân giáp của thú Phá Giới ngay lập tức bắn tung tóe khắp nơi, cái miệng lớn của thú Phá Giới đã ở ngay trên đầu của Isa muốn nuốt chửng nàng vô bụng.
Sức mạnh Tuyệt Nha trên người Isa điên cuồng bộc phát, đao khí tím than nổi lên xuyên đêm, đây chính là điềm báo nàng muốn hủy diệt tất cả.
Đột nhiên Isa cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang truyền vào cơ thể nàng, khiến cho sức mạnh Tuyệt Nha đang bộc phát trong người của nàng biến mất, làm cho Isa vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nàng tưởng rằng có một sinh vật đáng sợ nào đó đã đến.
Nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện người đứng sau lưng nàng là Hàn Sâm, một tay của Hàn Sâm lúc này đang đặt trên sống lưng nàng, khẽ nói: “Đệ tử tham kiến sư tôn, ở nơi đây cứ giao lại cho đệ tử.”
Nói xong, cơ thể khỏe khoắn của Hàn Sâm lách qua người Isa chắn ở trước mặt nàng, đấm một cú về phía thú Phá Giới.
Sức mạnh Phá Giới mạnh mẽ của Động Huyền Kinh trực tiếp đánh tan cơ thể của thú Phá Giới, con quái thú khổng lồ bị nghiền nát thành mảnh vụn trong một cú đấm, chỉ có một hạt tinh thể như giọt lệ rơi xuống.
Những người sống sót trong tộc Rebet nhìn thấy cảnh tượng này đều reo lên, còn Isa thì lại ngơ ngác nhìn tấm lưng của Hàn Sâm nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì, từng cảnh tượng ở trong quá khứ lướt qua trong đầu của nàng như một thước phim.
Đó là con cháu của Tinh tộc bị các tộc ruồng bỏ, không một ai bằng lòng thu nhận, bởi vì một cuộc đánh cược mà được nàng nhận làm đệ tử. Nhưng Isa của lúc đó dù thế nào cũng không tưởng tượng được đứa đệ tử này chính là Kim Tệ mà nàng xem là kẻ thù.
Càng không thể ngờ đứa đệ tử này lại trở thành một trong những truyền thuyết vĩ đại nhất của vũ trụ gen, hơn nữa lúc này còn cứu nàng và tộc Rebet.
Đủ loại cảm xúc phức tạp đang quấn quýt trong lòng của Isa khiến Isa, khiến nàng bỗng không biết nên nói chuyện với Hàn Sâm thế nào.
Đệ tử? Kẻ thù? Một người lạ quen thuộc nhất? “Giết chết thú Phá Giới Xích Vĩ Sát, phát hiện gen Phá Giới.”
Hàn Sâm giơ tay bắt lấy gen Phá Giới, sau khi thu vào trong lòng mới quay đầu lại hành lễ lần nữa nói: “Đệ tử tham kiến sư tôn.”
“Ngươi đang chê cười ta đó à?” Isa như tự giêu mà nói.
Hàn Sâm nghiêm túc lắc đầu: “Nếu năm đó không có sư tôn thu nhận và nuôi dưỡng thì đệ tử sẽ chẳng có tài nguyên và cơ hội thăng cấp, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, ân đức của sư tôn đệ †ử nào dám quên chứ? Một ngày làm thầy cả đời là thầy, sư tôn mãi mãi là sư tôn của đệ tử”
“Sư tôn, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, xin sư tôn đưa tộc Rebet mau chóng rời khỏi Trấn Thiên Cung, nơi này đã không còn thích hợp để sinh sống, chỉ cần rời khỏi phạm vi Trấn Thiên Cung thì sẽ bớt đi nhiều nguy hiểm. Nếu có thể mong sư tôn đưa tộc Rebet đến Hoa Viên Không Trung, nơi đó tạm thời vẫn an toàn.” Hàn Sâm lại nói với lsa.
lsa cũng biết bây giờ không phải là thời gian để nói chuyện, nhìn Hàn Sâm bằng nét mặt phức tạp rồi khẽ gật đầu, sau đó quay lại tộc Rebet chỉ huy tộc trưởng tộc Rebet lên phi thuyền rời đi.
Rất nhiều tộc nhân của tộc Rebet đều nhận ra Hàn Sâm, năm đó còn có rất nhiều người xem Hàn Sâm kẻ địch, nhưng hôm nay khi gặp lại Hàn Sâm lần nữa thì lại cảm thấy khác nhau rõ rệt, một cảm giác đã không thuộc về thế giới này.
“Thế sự khó lường, ai ngờ được con cháu của Tinh tộc lúc đầu không được các tộc trong đại vũ trụ xem trọng đó, lại là thần thoại của đại vũ trụ hiện nay?” Một vị Vương của tộc Rebet thở dài nói.
Gần đây không có thú Phá Giới tấn công, Hàn Sâm lại xông vào Trấn Thiên Cung, áp sát vào Cung chủ Trấn Thiên Cung, nơi đó là nơi trận chiến diễn ra khốc liệt nhất.
Để che chở đến cùng cho đệ tử Trấn Thiên Cung, Cung chủ Trấn Thiên Cung và đám cường giả liều chết chiến đấu với thú Phá Giới khủng bố xông ra từ Bạch Ngọc Kinh, đã có rất nhiều cường giả của Trấn Thiên Cung ngã xuống, trong Trấn Thiên Cung máu chảy đầm đìa, đã không còn phân biệt được là máu của ai.
Hàn Sâm thấy khí tức trên người Cung chủ Trấn Thiên Cung dâng lên như hải triều, cố ngăn chặn những bức tượng ngọc như Phi Thiên Ma Nữ kia nhưng lại không hề lép vế, rõ ràng đã Phá Giới.
“Trong đại vũ trụ của ta cuối cùng vẫn có cường giả cấp Phá Giới tồn tại!” Trong lòng Hàn Sâm tán thưởng, nhân vật có thể Phá Giới trong vũ trụ gen đều là người cực kỳ phi thường.
Độ khó này cao hơn đại vũ trụ đế quốc nhiều, Cung chủ Trấn Thiên Cung quả thật là vô địch của một thế hệ.
Tuy Cung chủ Trấn Thiên Cung đã Phá Giới nhưng cũng không ngăn được nhiều thú Phá Giới đến như vậy, cường giả Thiên tộc liều chết cũng không rút lui, trận chiến vô cùng thảm khốc.
Hàn Sâm nhìn khí tức trong Thập Nhị Lâu và Ngũ Thành của Bạch Ngọc Kinh càng lúc càng mạnh, không biết có bao nhiêu sinh vật khủng bố đang dung hợp với mệnh hồn rồi, hắn biết trận chiến này chỉ có thất bại chứ không thắng, nên chỉ đành che chở Trấn Thiên Cung rời đi.
“Cung chủ, xin dẫn đệ tử Trấn Thiên Cung rời đi, ta cản ở phía sau.” Hàn Sâm rút kiếm Thốn Khôi ra lấy kiếm làm đao, từng đao quang chém nát hư không, những đao quang xen kẽ ngang dọc nghịch thiên nổi dậy, chém về phía ngoài Bạch Ngọc Kinh.
Những con thú Phá Giới chạm phải đao quang thì bị chặt đứt cơ thể, máu thú văng tung tóe trên hư không.
“Tên nhóc hay lắm, đến thật đúng lúc.” Cung chủ Trấn Thiên Cung toàn thân là máu nhìn thấy Hàn Sâm thì vui mừng khôn xiết. Những sinh vật đáng sợ bên trong Ngọc Bạch Kinh thật sự quá nhiều, bảy mươi hai con sát thú cũng phá cung điện chui ra. Nếu Hàn Sâm không đến thì e rằng dù có chiến đấu đến máu chảy thành sông thì cũng chưa chắc có thể rút lui an toàn.
“Ngươi chống chọi ở đây, ta phải đi xem bên phía Tiên Hồ.” Cung chủ Trấn Thiên Cung cũng không khách sáo với Hàn Sâm, dù sao thì hắn cũng từng dạy dỗ Hàn Sâm, sau đó còn nhận Hàn Nghiên làm đệ tử, quan hệ giữa hắn và cả nhà Hàn Sâm không tầm thường.
“Cung chủ cứ đi, ở đây đã có ta.” Hàn Sâm chém ra từng nhát đao, lưỡi đao được hình thành bằng đao pháp dưới bầu trời ngăn chặn lối đi ra ngoài của Bạch Ngọc Kinh, khiến cho thú Phá Giới khó mà xông ra được.
Hàn Sâm căn bản không có thời gian giết từng con thú Phá Giới, sức mạnh bản thân hắn có hạn. Khi hắn giết thú Phá Giới thì càng có nhiều sinh mệnh bị thú Phá Giới khác giết hại. Điều Hàn Sâm có thể làm lúc này chính là ngăn cản phần lớn thú Phá Giới, che chở cho Trấn Thiên Cung rút lui, người còn sống càng nhiều càng tốt.
Từng đường đao quang xen kẽ ngang dọc giống như tấm lưới giá trời đang bao phủ toàn bộ tinh không, cùng với đao quang nhanh nhẹn của Hàn Sâm, những khe hở được còn sót lại càng lúc càng nhỏ.
Nhiều con thú Phá Giới lao đến lưới đao muốn xông ra ngoài đều bị lưới đao làm cho bị thương.