Ầm!
Viễm tiễn bắn trúng ốc biển, ốc biển nổ tung ngay tức khắc trong sự hỗ trợ lẫn nhau của lực lượng viêm tiễn ở bên ngoài và lực lượng ngọn lửa ở bên trong ốc biển, mà ngọn lửa màu tím trắng kia cũng trào ra chỉ trong nháy mắt, bao phủ tất cả mọi thứ ở xung quanh, cả Hàn Sâm và Vĩ Hỏa thú đều bị ngọn lửa ấy bao phủ hết.
“Nhân loại đúng là ngây thơ, lại định lợi dụng lửa áp súc để giết chết Vĩ Hỏa thú, chẳng nhẽ hắn không biết, là chủ của Xích Phần Thiên, Vĩ Hỏa thú chính là Thần Minh của lửa, không một ngọn lửa nào có thể làm nó bị thương sao?” Một con thú Phá Giới khủng bố nói với giọng khinh miệt.
Rất nhiều sinh vật mạnh mẽ đều cảm thấy một chiêu này của Hàn Sâm e là dùng sai rồi, đố mặt với chủ của Xích Phần Thiên, công kích bằng lửa hoàn toàn không có tác dụng gì.
Lửa bị áp súc vô cùng không ổn định, nó chỉ giải phóng lực lượng khủng bố không gì sánh kịp ra trong tích tắc, rối sau đó tiêu tán ngay lập tức.
Khi mà ngọn lửa màu tím trắng dịu đi thì cuối cùng mọi người cũng thấy được tình hình chiến trường.
Hàn Sâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, ôm Bảo Nhi trong ngực không hề hấn gì, bên ngoài người hắn lại xuất hiện một ốc biển hộ tráo nữa, dẫn dắt ngọn lửa vào trong xoay tròn, làm tan nửa già lực lượng trùng kích mà vụ nổ sinh ra.
Còn Vĩ Hỏa thú mặc dù cũng đứng thẳng trên không trung, nhưng người nó đã nát rồi, thú huyết như dung nham chảy ròng ròng, đến mắt cũng bị mù mất một bên.
“Sao có thể cơ chứ?” Rất nhiều sinh vật kinh khủng đều lộ ra vẻ không thể tin vào mắt mình.
Đường Chân Lưu cũng nghẹn ngào cười nói: “Những thú Phá Giới kia đúng là không có văn hóa, thậm chí đến nguyên lý của đạn đơn giản thế mà bọn chúng cũng không hiểu sao? Thứ có sức sát thương khổng lồ thực sự không phải năng lượng bộc phát kiam mà là vật chất bị năng lượng thúc đẩy.”
Cả người Vĩ Hỏa thú chảy ra máu tươi như dung nham, nó ngửa mặt lên trời gầm thét muốn phong vân tái khởi. Nhưng nó vừa gầm lên thì cả người đột nhiên trở nên tàn tạ, máu tươi khắp người phun ra điên cuồng như hàng loạt núi lửa phun trào.