Ầm!
Đúng lúc ta cảm thấy toàn thân mình lâng lâng như lướt trên mây, một tiếng nổ đột ngột vang lên, khiến linh hồn đang bay bổng của ta bị rơi từ thiên đường về chốn nhân gian.
Ánh sáng vàng lập loè khắp trời, Thần Long màu vàng kim vọt lên từ lòng sông, phần lớn thân nó dựng thăng, ngửa mặt lên trời, trông như một pho tượng vàng đang tỏ vẻ bất mãn với trời cao, những chiếc vảy rồng cũng lóe lên ánh sáng huyền ảo và lạnh như băng.
“Tiêu rồi… Có chủng gen lén lẻn vào thần mạch thôn phệ linh của thần mạch… Đã tiến hoá thành thú Phá Giới…” Kiếm Duy Nhất kinh hãi, tóm lấy Hàn Lâm, định phá không bỏ chạy.
Tuy nàng là con cưng của trời, thiên phú và xuất thân đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể nói là sự tồn tại bất khả chiến bại so với bạn cùng trang lứa, nhưng nàng vẫn còn cách ngưỡng Phá Giới một khoảng vô cùng xa.
Tất nhiên ta cũng biết rõ sự đáng sợ của thú Phá Giới, trong lòng chợt thấy lo lắng.
Thật bất hạnh, điều ta lo lắng đã biến thành hiện thực một cách rất nhanh chóng. Một tiếng thét vang dội, con thú Phá Giới trông khá giống Hoàng Kim Long gầm lên, một chùm sáng màu vàng tụ lại trong miệng nó, lập tức bắn về phía ta và Kiếm Duy Nhất.
Chùm tia sáng vàng kim giáng xuống như một thứ ánh sáng chết chóc, ngay cả tốc độ bay nhanh nhất của Kiếm Duy Nhất cũng không thể tránh né nó.
“Nhớ cho kỹ, có một cô gái tên là Kiếm Duy Nhất từng thích ngươi, nhớ lấy dáng vẻ xinh đẹp hiện tại của nàng.” Kiếm Duy Nhất nở nụ cười xán lạn với ta, đột nhiên vận sức hất ta ra xa, sau đó rút kiếm trong tay ta, vạn làn kiếm quang bay lên khỏi người nàng, đối mắt với chùm sáng vàng chết chóc.
“Đừng…” Cơ thể ta lùi về sau trong không trung, mắt thấy kiếm quang trên người Kiếm Duy Nhất va chạm với chùm ánh sáng vàng kia.
Lúc này, kiếm quang vốn có sức mạnh vô địch bỗng giống như một tờ giấy, bị ánh vàng xé nát ngay lập tức, sắp sửa trút xuống cơ thể Kiếm Duy Nhất.
Khoảng cách quá xa, ta không nhìn rõ biểu cảm lúc này của Kiếm Duy Nhất, nhưng dường như ta đã thấy nàng quay đầu lại nhìn ta, ngay trước khoảnh khắc chùm sáng vàng dội xuống người nàng, dưới luồng ánh sáng vàng kim sáng chói chiếu rọi, rốt cuộc ta cũng thấy rõ nét mặt nàng.
“Tạm biệt…” Dường như ta vừa thấy nàng hé miệng nói ra hai chữ ấy, vẻ mặt nàng khi đó không cách nào tả lại được.
Ta cũng không thể nói rõ đó là vẻ mặt gì, nhưng khi nhìn vào nó, trong lòng ta cảm thấy đau lòng một cách khó giải thích, trong lòng dâng †rào sự không cam lòng và phãn nộ khó nói thành lời.
Ta hận, hận mình không thể tu hành, hận chính mình không có sức mạnh, thậm chí không cứu nổi một cô gái, ta chưa từng căm thù sự bất lực của bản thân như chính tại thời khắc này.
Ta dốc sức tung nắm đấm, mặc dù biết làm vậy là hoàn toàn vô ích, thậm chí ta còn không thể ngăn cơ thể mình tiếp tục bay ra xa.
Nhưng chính một giây sau, đột nhiên ta cảm thấy một luồng sức mạnh khó hiểu đang dâng tràn trong cơ thể mình, thúc đẩy thân thể ta giống như máy bay phản lực, lập tức phá không bắc ngược trở lại, lao về phía con thú Phá Giới như một cơn bão.
Ta không có thời gian để suy nghĩ xem sức mạnh này đến từ đâu, liệu có đủ mạnh để chống lại con thú Phá Giới hay không, ta chỉ biết liều mình đấm một phát vào thú Phá Giới.
Dường như thời gian xung quanh đang bị làm chậm lại, chùm sáng vàng không trút xuống người Kiếm Duy Nhất nữa, ta cũng đã vọt tới †rước mặt nàng, một tay kéo nàng nép vào người mình, tay còn lại nắm thành quyền, không chút do dự mà nện thẳng về chùm tia sáng đang quét tới.
Đùng!
Ánh sáng vàng vỡ tan khắp vùng trời, ta trơ mắt nhìn chùm sáng bị nổ tung bởi nắm đấm của mình, chính ta cũng không tin rằng con thú Phá Giới kinh khủng kia đã nổ banh xác dưới một quyền của mình, cứ như thể nó không phải một con thú Phá Giới hùng mạnh mà chỉ là một bức tượng pha lê dễ vỡ.
Ta ngơ ngác nhìn những mảnh ánh sáng lấp lánh đang tản ra khắp trời như thể mưa sao băng, khi xoay đầu lại, ta phát hiện Kiếm Duy Nhất đang nhìn ta bằng ánh mắt mơ màng, lòng ta không kìm được mà rung động, bá đạo ôm eo nàng, nói: “Không phải sợ, có ta ở đây rồi, không kẻ nào trong vũ trụ này có thể làm tổn thương đến nàng.”
Trong lòng đang kiêu ngạo đắc ý, ta còn muốn nói thêm hai câu, nhưng nguồn sức mạnh bên trong cơ thể đột nhiên mất tích không còn tăm hơi, khiến ta mất khả năng bay, rơi xuống một cách mất kiểm soát.
Hết chương 3466.
Chương 3467. Ngoại truyện 2: Vũ trụ của ta ở đóNgười đàn ông áo đen tóc đen, con ngươi như mực đứng ở trên cành câycủa một gốc cây đại thụ cao chọc trời, lá cây rậm rạp gần như che khuất người hắn, nhưng mà đôi mắt của người đàn ông kia lại như lưỡi đao của ngọn gió, xuyên qua khe hở của cành lá nhìn xuống tiểu viện tường trắng ngói xanh ở cách đó không xa.
Người đàn ông đã đứng ở chỗ này được chừng một tháng rồi, đứng im bất động cứ như một pho tượng đá chẳng bao giờ nhúc nhích nửa phân, đến con kiến, sâu lông và sóc con trên cây cũng đều coi hắn thành một phần của cây đại thụ, không hề có chút sợ hãi nào, thỉnh thoảng còn bò qua người hắn nữa.
Người của người đàn ông không động, nhưng ánh mắt thì lại càng ngày càng trở nên cổ quái.
Ở trong tiểu viện đó có mấy nhà ở chung, trẻ có già có nữ có nam có, còn có rất nhiều con thú kỳ quái, có mèo, có hồ ly, còn có sinh vật giống long nữa.
Nhưng người đàn ông ấy lại chẳng bao giờ nhìn kỹ những sinh vật cổ quái kia, sự chú ý của hắn luôn đồn lên người của một thiếu nữ chỉ có mười bảy, mười tám tuổi.
Cô gái kia trông dịu dàng, xinh đẹp tuyệt trần, im lặng, tóc đen mắt đen, mang trong mình sự uyển chuyển của người phụ nữ chốn Giang Nam.
Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến người đàn ông này chú ý tới nàng, hắn ở đây nhìn một tháng, mỗi ngày nhìn cô gái kia bận rộn ở trong sân, không sửa sang quét dọn đình viện, thì lại là quần áo nấu cơm cho người trong nhà, quả thực giống như một cô hầu gái nhỏ cần cù chăm chỉ.
Điều này khiến cho người đàn ông thấy tức giận vô cùng, đến ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn chút.
“Đây không nên là cuộc sống của nàng, cuộc sống của nàng vốn nên An”
sáng lạn hơn thế này chục ngàn lần.” Trong mắt người đàn ông lóe lên một cảm xúc kỳ dị, như thể hắn đã đưa ra một quyết định nào đó vậy.
Hôm nay là ngày đi mua sắm, Linh vẫn giống như thường ngày, nàng lái một xe máy con con màu hồng phấn chầm chầm tới khu thành trấn cách nơi này gần nhất.
Mặc dù với năng lực của Linh, nàng hoàn toàn có thể tới bất kỳ ngóc ngách nào ở trong tinh cầu này chỉ trong nháy mắt, nhưng mỗi lần nàng ra ngoài, nàng vẫn luôn lát con xe máy bàn đạp màu hồng phấn cũ kỹ này, chậm rãi đi tới thành trấn mua thức ăn.
Tiểu viện xây ở vùng ngoại ô trống trải không người, con đường đá mới xây không bao lâu nên còn khá là bằng phẳng, hai bên đường đá đều là hoa cải mênh mông vô bờ, những bông hoa cải vàng rực ấy chìm trong ánh nắng sớm chiếu xuống, tản ra mùi thơm tươi mát.
Linh lái xe máy con chậm rãi đi về phía trước, nhìn đoạn đường đá có hơi gồ ghề phía trước thì không nhìn được nỏ một nụ cười.
Những đá phiến này đều là khi Hàn Sâm dạy Linh Nhi kiếm pháp, để Linh Nhi gọt ra bằng từng kiếm từng kiếm một, ban đầu Linh Nhi không khống chế được lực cho nên chém cho phiến đá trở nên không đều, và rồi nàng tức giận một hồi lâu, Hàn Sâm dỗ dỗ mãi nhưng vẫn không ăn thua gì, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi ra tay thì mới làm Linh Nhi nín khóc mỉm cười.
Đột nhiên, ở phía trước xe gắn máy, không biết lúc nào xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông kia đứng thẳng tắp ở trước xe gắn máy, thấy xe gắn máy xông tới nhưng lại không định lui tí nào.
Kíttt
Linh vội vàng thắng xe, may mà nàng lái xe vốn không nhanh nên cuối cùng bánh xe cũng dừng lại ở chỗ cách người đàn ông chưa đầy nửa thước.
Linh nhìn người đàn ông không nói gì, nàng không phải một người phụ nữ thích nói chuyện.
Người đàn ông cũng nhìn Linh, thấy Linh không có ý định nói chuyện thì chỉ đành ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, nói một cách trang nghiêm đứng đắn: “Ngươi muốn trở thành chủ của vũ trụ này không? Chỉ cần ngươi bằng lòng, thì ta có thể biến ngươi thành người vĩ đại nhất vũ trụ này, mệnh lệnh ban ra, cả vũ trụ đều phải nghe theo…”
Nói đến điểm làm người ta hưng phấn, người đàn ông giơ một ngón tay chỉ lên bầu trời, như kiểu trên trời dưới đất, mình ta là nhất.
Bíp bíp! Bíp bíp!
Người đàn ông nói đang hăng say thì lại thấy Linh lái xe máy con tu tu đi sượt qua người hắn, mà người đàn ông thì vẫn còn duy trì tư thế đứng chỉ trời kia, nhưng trông hắn lúc này lại chẳng có tí khí thế nào, mà còn trông khó xử vô cùng.
Hóa đá mất nửa giây, người đàn ông thu ngón tay lại, mặt không cảm xúc lại đuổi theo tiếp, hắn vừa đi bên cạnh xe gắn máy vừa nói: “Ngươi có nghe rõ không đó? Ta ta có thể biến ngươi thành người mạnh nhất vũ trụ này, làm ngươi không cần ăn nhờ ở đậu nữa, không cần sống một cuộc sống phải nhìn sắc mặt của kẻ khác nữa…”
Linh lại chẳng thèm nhìn người đàn ông ở bên cạnh, nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, từ từ lái con xe máy con con của nàng về đằng trước.
“Xem ra ngươi đang thấy nghỉ ngờ về năng lực của ta” Người đàn ông hít một hơi sâu, chỉ trong giây lát đã vọt tới trước xe máy, một tay đặt lên đầu xe và rồi làm chiếc xe ngừng lại ngay tức khắc, lốp xe không tài nào di chuyển được tí ti gì trên mặt đất.
Linh nhả chân ga, cuối cùng nàng cũng nhìn người đàn ông và cất tiếng nói chuyện: “Ta biết ngươi, ngươi tên Cổ Ma, bị người ta giết luôn trong một chiêu.”
“Không, ngươi vẫn chưa biết hết về ta thôi„ ta không phải là Cổ Ma bị người ta giết trong một chiêu ở trong trận chiến Bia Gen diễn ra ở Tam Thập Tam Thiên kia.” Người đàn ông đính chính lại.
“Thế ngươi là cái gì?” Linh mặt không cảm xúc hỏi.
Cổ Ma há miệng nhưng rồi đột nhiên hắn phát hiện hình như bản thân không có danh hiệu gì hay ho để khoe ra trước mặt Linh.
Quan hệ giữa hắn và Hàn Kính Chi không thể nói ra được, mà dù nói ra được thì trong vũ trụ của bây giờ, cũng không có mấy sinh vật biết tới tên của vị Thần đại nhân đó nữa rồi.
Nếu nói là hắn từng là phó hội trưởng của hội Thần Loạn thì cái này còn không đáng để lôi ra khoe khoang hơn, đến cả Tần Tu từng là hội trưởng hội Thần Loạn còn bị Hàn Sâm một chiêu đánh bại, thế nên danh hiệu phó hội trưởng hội Thần Loạn cũng chẳng vinh quang gì cho cam.
Nhưng dầu gì thì Cổ Ma cũng là cáo già đã sống vô số năm tháng, nên hắn chẳng thấy xấu hổ gì cả, hắn đổi giọng điệu nói chuyện một cách rất là tự nhiên: “Ta có thần thông có thể biết trước được quá khứ và tương lai, ta nhìn ra được kiếp trước của ngươi và cũng có thể nhìn thấy được kiếp sau của ngươi, vận mệnh của ngươi vốn không nên như bây giờ.”
“Thế vận mệnh của ta phải nên ra làm sao?” Sắc mặt của Linh vẫn không có chút thay đổi nào.
Cổ Ma thấy tâm cảnh của Linh như giếng cạn không có sóng thì, không khỏi nói tán thưởng: “Không hổ là người mà vị đó đào tạo ra, mặc dù vẫn chưa lớn lên, nhưng mà tâm cảnh này đã không phải là thứ mà sinh vật bình thường có thể sánh được.”
Cổ Ma biết nếu hắn không có tin tức gì hơi chấn động thì rất khó lay động được thiếu nữ trông thánh khiết không tỳ vết, không có tí tâm cơ gì này.
“Tương lai ngươi sẽ thành Thần, chủ của cả vũ trụ tinh không.” Cổ Ma nói.
“Giống những kẻ ở trong Thần miếu kia à?” Linh hỏi.
Cổ Ma tỏ ra trang nghiêm lắc đầu: “Không, là vị Thần giống với vị ở trong Thần điện Gen kia, không, phải nói là vị Thân còn mạnh hơn cả
hắn, ngươi sẽ trở thành người có địa vị chí tôn vô thượng nhất trong Thần điện Gen”
Hết chương 3467.
Chương 3468. Ngoại truyện 2: Vũ trụ của ta ở đó (2)“Vì sao?” Ánh mắt của Linh hình như không có tí thay đổi gì.
Cổ Ma thấy Linh không hề bị dao động thì buộc lòng phải ném mồi nhử tiếp: “Bởi vì bên trong thân thể của ngươi có chứa gen Thần siêu cấp vĩ đại nhất vũ trụ.”
Những lời này của Cổ Ma cũng không phải nói ngoa, mà là một câu nói thật, nếu không thì Cổ Ma cũng chẳng sẽ tới tìm Linh.
Nếu như nói người biết được lai lịch chân chính của Linh ở trên thế giới này, thì cũng chỉ có một mình Cổ Ma thôi.
Ban đầu Cổ Ma bị điện chủ tiền nhiệm của Thần điện Gen phái tới hội Thần Loạn nằm vùng, kết quả điện chủ tiền nhiệm lại đánh với hội trưởng hội Thần Loạn tới mức thành người một nhà luôn, rồi sau đó lại xảy ra sự cố là Nhân Tổ làm phản.
Vì có thể tiếp tục kế hoạch của bọn họ, Cổ Ma chỉ đành chuyển sinh tới vũ trụ phản ngược. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là vốn là kế hoạch của bọn họ là, Cổ Ma sẽ triệu hồi điện chủ tiền nhiệm của Thần điện Gen hàng lâm vũ trụ phản ngược ở chính vũ trụ phản ngược ấy. Khi đó lão điện chủ sẽ mượn cơ thể của Cổ Ma ở vũ trụ phản ngược để giáng trần, đi tìm Nhân Tổ và tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính, bởi vì khi điện chủ tiền nhiệm khởi động lại đại vũ trụ đã xảy ra vào vấn đề, hơn nữa Cổ Ma lại triệu hồi hắn ở nơi như Tí Hộ Sở; nên điện chủ tiền nhiệm được triệu hồi tới vốn đã bị trọng thương, lại cộng thêm bị lực lượng quy tắc của Tí Hộ Sở bài xích nữa nên thành thử ra buộc phải để thể Thần Linh đang bị trọng thương dung hợp với A Tu La, còn chân linh thì lại chuyển thế trùng sinh thành một người đàn ông nhân loại tên là Hàn Kính Chi.
Sau lại, mặc dù Hàn Kính Chi đã thức tỉnh được ký ức của kiếp trước, nhưng cuối cùng thì hắn đã không còn là chủ của Thần điện Gen trước kia nữa.
Sau khi Hàn Kính Chi lấy lại được ký ức của kiếp trước thì lại sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, hắn muốn lấy gen của bản thân dung hợp với gen của A Tu La, để xem thử sẽ tạo ra được sinh vật thế nào, liệu sinh vật đó có cơ hội bước tới một bước kia không.
Trong gen của A Tu La có chứa gen của lão điện chủ, mà Hàn Kính Chỉ thì lại tự xưng là người đã vượt qua lão điện chủ, mặc dù phần lớn là bốc phét nhưng không thể phủ nhận được rằng sự kết hợp của hai người này, đúng là đã cho ra đời một sinh vật có vô hạn khả năng.
Đáng tiếc, suy cho cùng Hàn Kính Chi vẫn chỉ là Hàn Kính Chi, mà không phải chủ Thần điện Gen, thực lực khi đó của hắn hoàn toàn không cướp được gen của A Tu La, thế nên chỉ đành sử dụng phương pháp khá là lằng nhằng, vào trong tộc Tu La để lừa gạt, nói dối là muốn giúp tộc nhân của tộc Tu La nghiên cứu cách để tiến vào Tí Hộ Sở mà không bị bài xích, hắn đã lừa mất nguyên dịch gen ở trong hoàng mộ của tộc Tu La.
Sau lại chuyện bại lộ, lão lừa đảo mang theo vật thí nghiệm bỏ trốn, hắn luôn bị tộc Tu La đuổi giết, không còn cách nào nữa đành phải vào trong Tí Hộ Sở tị nạn. Ai dè hắn xui xẻo đụng phải một sinh vật Thần siêu cấp, kết quả suýt nữa thì bị ăn sạch và cũng làm mất luôn vật thí nghiệm và thể thí nghiệm.
Mà Linh chính là thể thí nghiệm đó, khi Hàn Kính Chi lại gặp nàng thì
nàng đã đi theo Hàn Sâm rồi, hơn nữa tốc độ tiến hóa của nàng cũng không nhanh như trong tưởng tượng của lão lừa đảo, thế nên lão lừa đảo cũng không cưỡng chế mang Linh đi, để cho nàng ở lại bên cạnh Hàn Sâm.
Chuyện này Cổ Ma sau khi gặp lại lão lừa đảo thì mới được nghe hắn kể.
Lão lừa đảo từng nói với Cổ Ma, nếu như sau khi hắn ra ngoài nhưng không về nữa, mà con cháu đời sau của Hàn gia không nghĩ ra được cách để ra ngoài thì Cổ Ma cũng có thể tìm Linh để thử vận may, với gen của nàng thì khả năng đi được tới một bước kia cũng sẽ chẳng thấp hơn Tần Tu.
Trong mười mấy năm qua, thực lực của Cổ Ma đã đạt đến cực hạn của vũ trụ này, nhưng rồi hắn lại giống như lão điện chủ năm đó, không tài nào tăng tiến được thêm, hắn cũng muốn bước ra khỏi cánh cửa kia để xem thử, thế nên mới tới Hàn gia để thử vận may.
Hắn vốn cũng không muốn lợi dụng Linh, nhưng khi nhìn thấy Linh vốn đã được định sẵn là một nhân vật trác tuyệt, lại đang bị sai khiến như một con ở ở trong Hàn gia thì hắn quả thật là không chịu được.
Cho dù hắn không muốn mượn lực lượng của Linh để bước ra khỏi cánh cửa kia thì hắn cũng không muốn Linh có một cuộc sống như thế, suy cho cùng thì Linh cũng được coi là đời sau của lão điện chủ.
“Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ dạy ngươi phải kích hoạt gen Thần siêu cấp trong người như thế nào, để ngươi trở thành chủ của vũ trụ…” Cổ Ma tiếp tục đầu độc.
“Không cần.” Linh nói một câu đầy lạnh nhạt, rồi vít ga đi vòng qua Cổ Ma, tiếp tục đi về phía trước.
Dù là người tốt tính như Cổ Ma thì lúc này cũng phải thấy có hơi bực. Nếu là người khác thì cũng thôi, Linh có gen kép của lão điện chủ, nhưng lại sa đọa đế mức này, cam tâm tình nguyện là kẻ hầu người hạ cho người ta, dù kẻ đó là Hàn Sâm thì hắn cũng vẫn không chấp nhận được.
“Ngươi không cần thì ta càng muốn cho ngươi.” Người của Cổ Ma cứ như bóng am quỷ ảnh, chỉ trong phút chốc đến trước mặt Linh, duõi †ay muốn bắt lấy tay nàng, hắn muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này.
Trong lòng Cổ Ma thầm nghĩ: “Đợi ngươi chiếm được lực lượng kia thật thì ngươi sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.”
Nhưng mà tay của Cổ Ma vừa mới vươn ra thì lại thấy Linh khế chuyển †ay, vừa khéo né được bàn tay của hắn.
Cổ Ma hơi ngẩn ra, trong mắt toát ra sự nghỉ ngờ, một giây sau, hai tay của Cổ Ma bộc phát ra lực lượng rất khó tưởng tượng, hắn như thể hóa thân thành Thiên Thủ Ma Thần vậy, vô số bàn tay nhào về phía Linh.
Người Linh như cành liễu đung đưa theo gió, nhẹ nhàng lay động, song lại tránh được tất cả công kích của Cổ Ma.
Cổ Ma càng ngày càng thấy kinh ngạc, hắn phát hiện Linh cứ như thể biết trước vậy, nàng lui tới vị trí mà hắn không tài nào công kích tới, lần nào nàng cũng né được công kích của hắn.
“Năng lực dự báo tương lai sao? Chuyện này không thể nào… Nàng vẫn chưa thức tỉnh… Không thể nào có lực lượng của lão điện chủ…” Cổ Ma nhìn chằm chằm vào Linh, ánh mắt của hắn càng ngày càng nóng rực.
“Ngừng”” Linh đột nhiên quát lớn rồi lui về phía sau mấy bước, rời khỏi vòng chiến.
“Ngươi đổi ý rồi à?” Cổ Ma nhìn chằm chằm vào Linh, hỏi.
“Không, ta chỉ muốn nói với ngươi, đừng có mà cố phá hư hao xe của †a, ta sẽ rất tức giận đó.” Linh nói.
Cổ Ma có hơi ngẩn ra: “Có ý gì?”
“Không có ý gì hết, ta chỉ cho ngươi một cơ hội để thay đổi vận mệnh thôi.” Linh nói.
Cổ Ma nhìn thoáng qua chiếc xe máy con màu hồng phấn ở bên cạnh, trong lòng hắn đột nhiên dấy lên một ý nghĩ không tài nào đè nén được. Một giây sau, trên khuôn mặt của Cổ Ma lộ ra vẻ quyết tuyệt, hắn ngưng tụ ra một lực lượng kinh khủng và tung một quyền đánh về phía chiếc xe máy con màu hồng phấn ấy.
“Quả nhiên vận mệnh không thể thay đổi được sao?” Linh thở dài, trên người nàng có một lực lượng kỳ dị dâng lên, nàng hơi giơ ngón tay lên rồi chỉ về phía Cổ Ma.
Một luồng lực lượng kỳ dị dâng lên ở trên người Linh, nó giống như một vụ nổ lớn của vũ trụ lúc mới sinh ra, cứ như thể có vô số ngôi sao đang phát sinh thay đổi và chuyển động vậy.
“Lực Vũ Trụ… Ngươi đã đi tới một bước này rồi ư…” Cổ Ma còn chưa nói hết câu thì đầu ngón tay của Linh đã bắn ra một lực lượng vô hình, trong phút chốc đã đánh nát lực lượng từ tay của hắn, lực lượng vô hình kia đánh thủng lồng ngực của hắn, nó ghim chặt hắn xuống nền đất như một cây giáo vô hình.
Máu tươi tràn ra từ lỗ máu nơi lồng ngực hắn, trong nháy mắt đã chảy đầy đất.
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng có mà đụng vào xe của ta, nhưng ngươi lại vẫn chọn cho mình vận mệnh bết bát nhất.” Linh đẩy xe vừa đi vừa nói.
“Vì sao chứ? Vì sao ngươi đã đạt đến cảnh giới này rồi, mà vẫn muốn làm một người hầu của Hàn gia? Chẳng nhẽ ngươi không biết, ngươi thừa sức trở thành chủ nhân của cả vũ trụ sao?” Cổ Ma nhìn Linh với vẻ rất khó tin, hắn hỏi.
Linh liếc về phía tiểu viện, sau đó mới thản nhiên nói: “Cả vũ trụ của ta đều ở đó.”
Cổ Ma có hơi ngẩn ra, nhìn Linh lái xe máy bàn đạp con màu hồng phấn kia ở trên đường nhỏ dần dần đi xa với vẻ đầy ngơ ngác.
Gió nhẹ thổi qua mặt đất, nó cuốn theo một đợt cánh hoa, đùa nghịch mái tóc dài màu đen của Linh, ở trên lớp vỏ ngoài của mặt bên chiếc xe ấy có một hàng chữ được phun lên bằng nước sơn.
“Lâm Dữ Linh!”
Hết chương 3468.