Mười phút sau, Mạc Ân giận dữ hét lên: "Thực lực của ngươi mạnh hơn so với ta một chút, nhưng lại không có khả năng giết chết ta, vì sao cứ một mực muốn truy sát ta? Ngươi đây là đang làm lãng phí thời gian! Ma vật vực sâu rất khó bị giết chết, trừ phi thực lực của ngươi siêu việt ta xa xa, mới có hi vọng giết chết ta!"
"Nếu là như thế, ta sẽ không ẩn giấu thực lực nữa!" Diệp Thiên nhàn nhạt đáp lại.
"Liệt Không Thuật!" Diệp Thiên tiện tay đánh tới một kích.
Chỉ thấy hư không ở vị trí của Mạc Ân vỡ ra, thân thể của Mạc Ân cũng đột nhiên nứt ra.
Một cỗ lực lượng kinh khủng lan tràn về phía thân thể cùng với linh hồn của Mạc Ân, triệt để khiến cho hắn bị thương nặng.
"Đây là... Đạo Thuật! !!" Mạc Ân bắt đầu sợ hãi.
Đây cũng không phải là thần thông bản nguyên a, mà là Đạo Thuật!
Nửa bước Chân Tổ có thể thi triển Đạo Thuật, đây là khái niệm gì?
Hơn nữa, Đạo Thuật của Diệp Thiên rõ ràng là cảnh giới đại thành thậm chí là cảnh giới viên mãn, có uy lực cực kỳ đáng sợ!
"Ngươi...ngươi đã từng tiến vào Thiên Phú Tổ Trì?" Mạc Ân nghĩ đến cái khả năng này.
Thiên Phú Tổ Trì, đó thế nhưng là địa phương mà hắn đã từng tha thiết ước mơ muốn đi vào, nhưng lại không có tư cách tiến vào, thậm chí là ngay cả Ngự Thú Tông cũng không có một cái danh ngạch nào.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy ghen ghét, điên cuồng, hận không thể giết chết Diệp Thiên.
Nhưng hắn lại chạy trốn càng thêm điên cuồng!
Diệp Thiên thi triển Liệt Không Thuật, chỉ vẻn vẹn một kích liền đánh cho hắn bị thương nặng, đây là chỗ cường đại của Đạo Thuật!
Hắn không thể không trốn, bằng không thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Diệp Thiên có một chút đáng tiếc đối với việc một kích của mình không thể giết chết Mạc Ân, lúc trước hắn sở dĩ không sử dụng Đạo Thuật, chính là vì không muốn bại lộ ở trước mặt của Long Hải Chân Quân, bây giờ ở nơi này chỉ có hai người bọn hắn, cho nên cho dù có thi triển Đạo Thuật, cũng sẽ không bị bại lộ.
Chỉ cần giết chết Mạc Ân, sẽ không có ai biết được là hắn nắm giữ Đạo Thuật!
Xoẹt! Diệp Thiên thi triển Liệt Không Thuật một lần nữa, xé rách thân thể ma vật vực sâu của Mạc Ân.
Bất quá, ở trên người của Mạc Ân cũng có bảo vật bảo mệnh, không đến mức bị Diệp Thiên dễ dàng đánh chết.
Chỉ thấy ở trên người của Mạc Ân nở rộ hào quang, thân thể sắp vỡ vụn lại khôi phục lại một lần nữa.
Chợt, Mạc Ân khởi động một kiện bảo vật hư không loại trốn chạy ở trên người, xé rách hư không trong nháy mắt, lấy tốc độ khó mà tưởng tượng vượt qua hư không biến mất không thấy.
Kiện bảo vật hư không loại trốn chạy này cũng không đơn giản, cho dù là Chân Tổ đỉnh tiêm cũng khó có thể truy sát được Mạc Ân, là bảo vật đào mệnh cao cấp nhất ở trên người của Mạc Ân, thậm chí là một số Đạo Tổ vừa mới tấn thăng không có năng lực truy tung gì. Cũng không nhất định có thể thành công truy sát được Mạc Ân.
Nếu như Diệp Thiên vẻn vẹn chỉ có một môn thần thông Hỗn Độn Dịch Chuyển Tức Thời, không có thủ đoạn khác, cũng sẽ không có cách nào đuổi kịp Mạc Ân.
Cho dù Diệp Thiên có thi triển thần thông bản nguyên loại tốc độ, cũng không có cách nào tiến hành truy tung, thậm chí là không có dấu vết để tìm kiếm.
Nếu không phải là như thế, kiện bảo vật hư không loại trốn chạy cũng sẽ không được nhận định là bảo vật bảo mệnh đỉnh tiêm, Mạc Ân nếu không phải sợ chết, cũng sẽ không vận dụng kiện bảo vật bảo mệnh mà ở trong vô tận năm tháng hắn cũng chưa sử dụng này.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp Diệp Thiên, Diệp Thiên còn có hai môn thiên phú bản mệnh cấp Đạo Hư Nhận cùng với Độn Vũ có quan hệ đến tốc độ và dính đến không gian, hơn nữa Diệp Thiên căn cứ vào hai môn thiên phú bản mệnh này đã luyện thành một môn Đạo Thuật liên quan đến di động—— Không Gian Độn!
Không Gian Độn là một môn Đạo Thuật của Diệp Thiên ngoại trừ Liệt Không Thuật, trước mắt hắn cũng chỉ mới luyện thành Liệt Không Thuật cùng với Không Gian Độn, không phải là hắn không muốn tu luyện thêm nhiều Đạo Thuật, mà là bởi vì Đạo Thuật rất khó tu luyện, nếu như bỏ ra quá nhiều thời gian để tu luyện nhiều môn Đạo Thuật, vậy thì sẽ rất lãng phí thời gian, dẫn đến từng môn Đạo Thuật cũng không quá tinh thông.
Cho nên, hiện nay tinh thông hai môn Đạo Thuật là tình huống hợp lý nhất.
Mặt khác, truyền thừa Đạo Thuật mà hắn lấy được là không nhiều, đại bộ phận đều là Đạo Thuật tương đối rác rưởi, cũng chỉ tốt hơn một chút so với thần thông bản nguyên thượng phẩm mà thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian để tu luyện.
Chính vì vậy, hắn chỉ tu luyện Liệt Không Thuật cùng với Không Gian Độn.
Liệt Không Thuật có thể dùng để công kích, Không Gian Độn có thể dùng để chạy trốn cùng với truy sát, bằng vào hai môn Đạo Thuật này đã đủ để cho Diệp Thiên ứng phó với tuyệt đại đa số tình huống.
Ở trước mặt Diệp Thiên vốn có Không Gian Độn, cho dù Mạc Ân có vận dụng bảo vật hư không loại trốn chạy, cũng không có biện pháp triệt để che đậy sự dò xét của Diệp Thiên.
Vù! Diệp Thiên không coi hư không ra gì, nhẹ nhõm phá vỡ hư không, thân thể vượt qua cự ly vô cùng xa xôi trong nháy mắt, truy tìm tung tích của Mạc Ân, tiến hành truy sát.
...
Ở một nơi nào đó trong khu vực hạch tâm của mảnh vỡ Vực Sâu Vô Cực.
Mạc Ân chui ra từ bên trong không gian, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Hẳn là đã thoát được vị nửa bước Chân Tổ kia!"
Nhưng thần sắc của hắn liền biến đổi.
"Nơi này là khu vực hạch tâm của mảnh vỡ Vực Sâu Vô Cực?" Mạc Ân sợ hãi thốt lên.
Phải biết rằng, vào trước khi các cao tầng Ngự Thú Tông còn chưa xuất thế, khu vực hạch tâm đối với bọn hắn mà nói là cấm khu a!
Quy tắc ở nơi này vô cùng cường đại, chỉ sợ là ngay cả quy tắc chuẩn Đạo Giới cũng rất khó kéo dài tới, cho nên Thâm Uyên Lãnh Chúa ở nơi này có thể phát huy ra thực lực rất mạnh, lại không cần phải ngủ say.
Trước đó, có một vị đệ tử Ngự Thú Tông đi tới đây, đã trực tiếp bị một đầu Thâm Uyên Lãnh Chúa dùng một ngụm nuốt sống.
"Phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, nếu không sẽ rất nguy hiểm!" Mạc Ân nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, gợn sóng không gian trở nên nhộn nhạo, một thân ảnh hiển hiện.
"Cái gì, ngươi vậy mà lại có thể đuổi theo!" Mạc Ân quá sợ hãi.
Hắn thế nhưng đã vận dụng bảo vật hư không loại trốn chạy đỉnh tiêm duy nhất của bản thân—— Hư Không Già Diệp, hơn nữa còn xuyên thẳng qua không có mục đích, bởi vì cự ly xuyên thẳng qua là quá xa, ngay cả chính hắn cũng đều khó mà khống chế được phương hướng, cho nên đã xuyên thẳng qua đến khu vực hạch tâm của mảnh vỡ Vực Sâu Vô Cực.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, cho dù như vậy, Diệp Thiên vậy mà cũng có thể truy sát tới, đây là thủ đoạn gì?
Hắn không nghĩ ra được, dù sao thì cho dù Diệp Thiên cũng có bảo vật cùng loại với Hư Không Già Diệp, cũng sẽ không có biện pháp khống chế phương hướng xuyên thẳng qua.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà là tiếp tục chạy trốn!
Trọng thương!
Khôi phục!
Trọng thương!
Khôi phục!
...
Mạc Ân hoàn toàn dựa vào từng kiện bảo vật bảo mệnh để kiên trì, lại chạy trốn lung tung.