Siêu Cấp Thiên Phú (Bản Dịch)

Chương 415 - Chương 414: Ám Ma Đế

Chương 414: Ám Ma Đế Chương 414: Ám Ma Đế

Nhưng mà, đối mặt với dạng công kích này, Diệp Thiên lại nở một nụ cười gằn.

"Phá!" Chỉ thấy hắn vung đao lên, Quỷ Đao vừa ra, trong nháy mắt liền chém vỡ Ám Quang Kiếm của đối phương.

"Chấn động không gian!" Diệp Thiên vung tay lên, không gian liên tục chấn động.

Sau một khắc, từng chiếc phi thuyền vũ trụ bị chấn động không gian đánh vỡ nát, một lượng lớn hải tặc vũ trụ cũng bị chấn động không gian phá huỷ thân thể.

Sau một cái hô hấp, đám hải tặc vũ trụ toàn diệt, chỉ còn lại Ám Ma Đế.

Uy lực của năng lực chấn động không gian còn chưa thể giết chết một vị Cửu Tinh Đế cấp, cho nên Ám Ma Đế không có việc gì, nhưng lại sắc mặt lại trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Một kích của Diệp Thiên liền có thể nhẹ nhõm phá vỡ công kích của hắn, dạng thực lực này tối thiểu nhất cũng là Cửu Tinh Đế cấp cấp bậc thứ nhất a!

"Trốn!" Ám Ma Đế sợ hãi.

Vừa rồi, toàn bộ phi thuyền vũ trụ của đám hải tặc vũ trụ đã bị chấn bể, đã không còn thiết bị phong toả tin tức, chiếc phi thuyền vũ trụ dân dụng này đã có thể liên hệ với ngoại giới, nếu như bây giờ hắn không đi mà nói, vậy thì sẽ không đi được!

"Đi? Trước đó ta đã cho phép các ngươi ly khai, các ngươi lại không đi. Kỳ thật, ta cũng chẳng muốn quản một số việc nhỏ, nhưng ta đã nói qua là sẽ giết các ngươi, thì nhất định phải giết các ngươi!" Diệp Thiên thuấn di tới bên cạnh Ám Ma Đế, chém tới một đao.

Phốc! Đầu lâu của Ám Ma Đế bị cắt đứt, nhưng sinh cơ lại không tiêu tán.

Chỉ thấy trên người của hắn có một đạo ánh sáng màu vàng xuất hiện, đầu lâu dĩ nhiên lại khép lại.

"Ồ, vẫn còn có bảo vật bảo mệnh!" Diệp Thiên hơi kinh ngạc.

Dạng bảo vật bảo mệnh này có giá trị vô cùng cao, coi như là hắn cũng không có.

Đúng lúc này.

Oanh! ! ! ! Một sợi ý thức vượt qua tinh không giáng lâm lên trên người của Ám Ma Đế, hóa thành một đạo hư ảnh.

"Sư tôn, mau cứu ta!" Ám Ma Đế nhìn thấy đạo hư ảnh liền vội vàng cầu cứu.

Đạo hư ảnh này nhìn thoáng qua, liền nói với Diệp Thiên: "Vị tiểu hữu này, ta là sư tôn của Ám Ma Đế - Thanh Ma Chân Thần, dựa vào mặt mũi của ta, không bằng ngươi hãy tha cho hắn một lần, như thế nào?"

"Thanh Ma Chân Thần, đồ đệ của ngươi âm thầm điều khiển hải tặc vũ trụ ăn cướp phi thuyền vũ trụ dân dụng, mà ta cũng đang ở trên phi thuyền dân dụng, hắn muốn giết ta diệt khẩu, ta giết hắn, chẳng lẽ lại không được?" Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Thanh Ma Chân Thần không nói chuyện, đối với hắn mà nói, đây bất quá chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, trở về trừng phạt một chút liền tốt, nhưng bản thể của hắn đang ở địa phương khác, cách nơi này rất xa, tạm thời không qua được, cho nên cũng không dám chọc giận Diệp Thiên.

"Tiểu hữu, đồ đệ của ta thật sự đã làm sai, nhưng bằng vào mặt mũi của ta, ngươi không nên giết hắn, ta có thể bỏ ra thù lao để bồi thường cho ngươi, có được không?" Thanh Ma Chân Thần nói ra.

"Không thể!" Diệp Thiên cự tuyệt.

Lúc này, Thanh Ma Chân Thần liền nổi giận: "Đế cấp nhỏ bé, có lá gan cũng không nhỏ, ta thế nhưng là Chân Thần, ngươi dám làm trái lời của ta?"

"Chân Thần? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi?" Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Chỉ thấy hắn thúc giục ấn ký thiên kiêu trên mi tâm, ấn ký thiên kiêu tản ra quang mang sáng chói trong tinh không.

"Cái gì, ngươi là thiên kiêu! ! !" Thần sắc của Thanh Ma Chân Thần biến đổi.

Ám Ma Đế cũng biến sắc, cực kỳ hoảng sợ, hắn dĩ nhiên đã trêu chọc phải một vị thiên kiêu.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Diệp Thiên nếu không phải là thiên kiêu, làm sao có thể tuỳ tiện đánh bại hắn. Hắn vừa rồi bởi vì quá kinh hoảng, cho nên căn bản không cân nhắc đến vấn đề này.

"Thanh Ma Chân Thần, ngươi còn muốn bảo trụ vị đồ đề này của ngươi hay sao?" Diệp Thiên hỏi lại.

"Hừ!" Đạo hư ảnh của Thanh Ma Chân Thần biến mất, hiển nhiên là đã từ bỏ Ám Ma Đế. Bởi vì hắn biết rõ bản thân không thể bảo trụ Ám Ma Đế, lại không có cách nào trả thù Diệp Thiên, chỉ có thể trực tiếp biến mất.

"Sư tôn, sư tôn! ! !" Ám Ma Đế hô to, nhưng sư tôn của hắn căn bản đã mặc kệ hắn.

"Sư tôn của ngươi đã từ bỏ ngươi, ngươi đã có thể đi chết!" Đao của Diệp Thiên chém xuống.

"Đừng giết ta!" Ám Ma Đế cầu xin tha thứ, nhưng đao vẫn chém xuống, một đao miểu sát hắn.

Ám Ma Đế Cửu Tinh Đế cấp cấp bậc thứ nhất, ở trong tinh hệ Cửu Luân cũng coi là như là Đại Đế nổi danh hiển hách, cứ như vậy vẫn lạc ở chỗ này.

Sau khi đánh chết Ám Ma Đế, Diệp Thiên liền lấy đi nhẫn không gian của hắn, hơi luyện hoá một chút, dùng thần thức quét qua, lập tức mỉm cười.

Tài sản của Ám Ma Đế xác thực không ít, bảo vật do đoàn hải tặc vũ trụ này đánh cướp nhiều năm qua đoán chừng đều ở trên người của hắn, cho nên tài sản của hắn so với Cửu Tinh Đế cấp bình thường còn muốn phong phú hơn.

Diệp Thiên tính toán đại khái một chút, tài sản của Ám Ma Đế có lẽ là khoảng 3 tỷ tinh điểm.

Lúc đầu, tài sản của Diệp Thiên cũng rất ít, thoáng một cái chiếm được tài sản của Ám Ma Đế, tài sản lập tức tăng vọt.

"Không tệ, xem như là một khoản thu hoạch nhỏ!" Tâm tình của Diệp Thiên hết sức tốt.

Vù! Hắn thuấn di vào bên trong khoang thuyền phi thuyền vũ trụ, ngồi vào chỗ ngồi của bản thân.

"Anh vừa đi đâu thế?" Tiểu Manh hỏi, từ khuôn mặt ướt nhem của nàng, hẳn là vừa mới khóc một trận, nhưng bây giờ đã có thể ổn định cảm xúc, không còn khóc nữa.

"Anh vừa mới đi đánh đuổi người xấu!" Diệp Thiên cười nói.

Lúc này, có một nhóm Võ Giả, thậm chí bao gồm cả ông nội của Tiểu Manh đều nhao nhao khom lưng nói: "Bái kiến thiên kiêu! Cảm tạ ân cứu mạng của thiên kiêu!"

"Bái kiến thiên kiêu!"

"Bái kiến thiên kiêu!"

"Bái kiến thiên kiêu!"

Ở bên trong khoang thuyền phi thuyền vũ trụ, tràng diện đám người khom lưng bái kiến vô cùng hùng vĩ, có không ít Võ Giả phổ thông vào thời điểm này cũng biết được thân phận của Diệp Thiên, cũng biết rõ người đã cứu bọn hắn là ai.

Thiên kiêu! Đây là một loại xưng hào vinh quang cỡ nào, cho dù tu vi yếu một chút nhưng những Võ Giả có kiến thức không tệ đều đã nghe nói qua, đó là tồn tại rất cường đại bên trong Đế cấp, thậm chí chính là nhân vật thiên tài mà ngay cả Thần Cấp cũng không dám trêu chọc, mới có thể được gọi là thiên kiêu.

Một vị thiên kiêu ngồi chung với bọn hắn ở bên trong phi thuyền vũ trụ dân dụng, đây là vinh hạnh bực nào a.

"Ngồi xuống đi!" Giọng nói của Diệp Thiên tràn ngập bên trong khoang thuyền.

Từng vị Võ Giả nhao nhao ngồi xuống, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn hội tụ trên người của Diệp Thiên, đều hết sức kích động.

Có thể ở trong một khoảng cách gần như vậy nhìn thấy một vị thiên kiêu, dạng kinh lịch này đã đủ để cho bọn hắn nói khoác rất nhiều năm.

Có một vị nam tử mặc trường bào màu đen đi tới, nói: "Thiên kiêu đại nhân, ta là thuyền trưởng của chiếc phi thuyền vũ trụ này, chúng ta đã sắp xếp xong khu vực khách quý, mời đại nhân đi đến khu vực khách quý tiến hành nghỉ ngơi!"

Diệp Thiên nhìn đối phương một cái, đạm nhiên nói: "Được rồi, ta ngồi ở nơi này là được rồi, phi thuyền vũ trụ còn khởi động được hay không?"

Bình Luận (0)
Comment