Diệp Thiên ở dưới năng lực gia tốc thời gian 30 lần, đã tu luyện trọn vẹn trong 30 tháng, trọn vẹn chịu đựng hơn hai năm bị mặt trời thiêu đốt, tâm cảnh kém chút nữa hỏng mất, nhưng cuối cùng vẫn có thể chịu đựng được!
Vào một ngày, lực lượng tâm cảnh của Diệp Thiên bỗng nhiên phóng đại, khỏa mặt trời chói chang trong hư không dĩ nhiên đã không có một chút tác dụng nào đối với Diệp Thiên. Hắn đã luyện thành Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ nhất, tâm cảnh phóng đại!
Mở hai con ngươi ra, Diệp Thiên tràn đầy sự mỏi mệt.
"Phù, rốt cục cũng đã luyện thành Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ nhất, đạt đến Tiểu Nhật Tâm Cảnh, trước tiên đi ngủ một giấc!" Diệp Thiên ngã xuống đất nằm ngủ, giấc ngủ này vừa ngủ liền ngủ trọn vẹn trong ba ngày ba đêm. Sau khi thức tỉnh, Diệp Thiên liền cảm thấy toàn thân thư sướng.
"Tiếp tục tu luyện Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ hai!" Diệp Thiên bắt đầu tu luyện lần thứ hai!
Lần này, Diệp Thiên vừa mới thôi động Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ hai, một khỏa mặt trời còn to lớn hơn xuất hiện ở trước mặt của Diệp Thiên, cảm giác thiêu đốt còn mạnh mẽ hơn xa trước đó.
Kiên trì! Tiếp tục kiên trì!
Ý thức của Diệp Thiên nhiều lần rơi vào hôn mê, sau khi thức tỉnh lại tiếp tục tu luyện.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, thời gian liền trôi qua ba tháng!
Ở ngoại giới trôi qua ba tháng thời gian, Diệp Thiên ở dưới năng lực thời gian gia tốc đã chịu 8 năm mặt trời thiêu đốt, hôn mê rất nhiều lần.
Nếu không phải Diệp Thiên có ý chí vô cùng cứng cỏi, còn luyện thành Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ nhất, bằng không đã sớm không chịu nổi.
Cuối cùng, Diệp Thiên rốt cục cũng luyện thành Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ hai, tâm cảnh bước vào cảnh giới Trung Nhật Tâm Cảnh.
Diệp Thiên cũng không tiếp tục tu luyện Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ ba, căn cứ vào Đại Nhật Chân Kinh, muốn luyện thành tầng thứ ba, nhất định phải nắm giữ thần hồn, nếu không linh hồn Đế cấp căn bản sẽ không tiếp nhận được lực lượng Đại Nhật Chân Kinh, một khi cưỡng ép thôi động Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ ba mà nói, toàn bộ linh hồn đều sẽ bị mặt trời nướng thành hư vô.
"Đại Nhật Chân Kinh tầng thứ hai Trung Nhật Tâm Cảnh, cũng đã đủ khiến cho tâm cảnh của mình viễn siêu trước đó!"
Diệp Thiên có cảm giác tâm cảnh của bản thân đã trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều.
Không nóng không vội, lòng yên tĩnh như nước.
Hơn nữa tâm cảnh cường đại đủ có thể khiến cho hắn không xảy ra sai lầm trong khi chiến đấu, thậm chí là sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma, lại còn có thể nhanh chóng chưởng khống lực lượng của bản thân.
Cho dù tu vi của Diệp Thiên hiện tại đã tăng vọt lên rất nhiều lần, hắn cũng sẽ không mất khống chế, hơn nữa còn có thể ở trong một thời gian ngắn khống chế triệt để nhục thân, đây chính là chỗ tốt của tâm cảnh cường đại.
"Lấy cấp độ tâm cảnh hiện tại của mình, có lẽ đã đủ để thu hoạch phần truyền thừa kia?" Diệp Thiên suy đoán.
Thế là, hắn đi tới trước mặt pho tượng, dùng tay phải đụng vào pho tượng, câu thông với không gian truyền thừa trong pho tượng.
Rất nhanh, ý thức của Diệp Thiên liền tiến vào không gian truyền thừa, một lần nữa nhìn thấy quả cầu ánh sáng kia.
Diệp Thiên đi về phía quả cầu ánh sáng.
Vào thời điểm lần đầu tiên tới đây, hắn vừa mới tiếp cận quả cầu ánh sáng đã cảm thấy nguy hiểm, nhưng bây giờ cũng không còn loại cảm giác này.
Rất rõ ràng, tâm cảnh của Diệp Thiên trở nên cường đại, đã phù hợp với yêu cầu truyền thừa, cho nên cũng không cảm giác được sự nguy hiểm. Thế là Diệp Thiên đưa tay đưa tới, thoáng một cái chạm đến quả cầu ánh sáng.
Oanh! ! ! Một cỗ lực lượng ý thức đáng sợ, thoáng một cái bao trùm thể ý thức của Diệp Thiên.
Sau một khắc, Diệp Thiên liền đi tới một cái thế giới thần bí, thấy được một đứa con nít sinh ra.
Mà ý thức của hắn đang bám vào trên người của đứa con nít này.
Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhìn đưa con nít này chậm rãi trưởng thành.
Rất nhanh, Diệp Thiên liền biết được, đây cũng không phải là thế giới chân chính, mà là một đoạn ký ức.
Hắn đang tiếp thụ ký ức truyền thừa.
Từ người bình thường, đến Đế cấp, Thần Cấp, Chân Thần, Đại Thần, cấp Tinh Hệ...Diệp Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình một vị đại năng từ nhỏ yếu đến cường đại, nếu không phải tâm cảnh của Diệp Thiên đã cường đại đến cảnh giới Trung Nhật Tâm Cảnh, nói không chừng đã bị vô tận ký ức đồng hóa.
Cuối cùng, hắn thấy được người này trở thành đại năng cấp Thiên Hà, nhưng sau đó không lâu, vị đại năng cấp Thiên Hà này đã trọng thương ngã gục trong khi chém giết với dị tộc, quay trở về Đao Thần Tông, sau đó chế tạo một pho tượng, đem ký ức truyền thừa của bản thân lưu lại bên trong pho tượng, xem như là một môn truyền thừa của Đao Thần Tông.
Diệp Thiên vốn cho rằng truyền thừa đã sắp kết thúc, nhưng vào cái thời điểm này.
Ầm một tiếng ! ! ! Một văn tự cổ phác xuất hiện, thoáng một cái khiến cho Diệp Thiên cảm thấy giật mình.
"Văn tự Thiên Đạo!" Nếu như là vào trước đó, Diệp Thiên căn bản không biết đây là văn tự Thiên Đạo, nhưng bây giờ lại biết được.
Hắn đang tiếp thụ ký ức truyền thừa của vị đại năng cấp Thiên Hà này, cho nên nhãn giới không biết đã khuếch trương lên bao nhiêu lần, mặc dù hắn không có ấn tượng gì về công pháp bí tịch trong hình ảnh, dù sao cái mà hắn nhìn thấy cũng chỉ là ký ức hình ảnh, không có cách nào từ ký ức hình ảnh học tập được cái gì.
Nhưng hắn lại biết được không ít bí mật, đây mới là đại thu hoạch.
Ví dụ như văn tự Thiên Đạo, đó chính là văn tự đầu tiên xuất hiện khi vũ trụ sinh ra, mỗi một văn tự Thiên Đạo đều đại biểu cho một loại truyền thừa bản nguyên, một khi xuất hiện một văn tự Thiên Đạo, tuyệt đối sẽ khiến cho vô số đại năng chém giết tranh giành.
Mà xuất hiện ở trước mắt của Diệp Thiên chính là một trong những văn tự Thiên Đạo—— Đao!
Từ bên trong ký ức truyền thừa, Diệp Thiên đã biết được lai lịch của đạo văn tự Thiên Đạo này, là do vị đại năng này thu hoạch được trong khi đang chém giết với vị tộc, cũng là đồ vật trân quý nhất hắn thu hoạch được trước khi chết, vì đạo văn tự Thiên Đạo này, hắn đã mạnh mẽ đánh chết ba vị dị tộc cấp Thiên Hà, bản thân cũng trọng thương chết đi không lâu sau đó.
Diệp Thiên từ bên trong ký ức truyền thừa biết được chuyện này, nhưng vốn cho rằng đạo văn tự Thiên Đạo này đã bị Đao Thần Tông lấy đi, không ngờ được vậy mà lại ở bên trong pho tượng.
Ký ức truyền thừa của vị đại năng này cũng không phải là rất đầy đủ, không có những ký ức sinh hoạt bình thường, chỉ ghi lại một số chuyện quan trọng, cho nên hắn cũng không rõ ràng lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào giờ phút này, Diệp Thiên cũng không ngăn cản được sự hưng phấn.
Hắn thu được một đạo văn tự Thiên Đạo, nếu như bị những cường giả cấp Tinh Hệ cùng với cấp Thiên Hà biết được mà nói, bọn hắn tuyệt đối sẽ ghen ghét, thậm chí nói không chừng sẽ vì văn tự Thiên Đạo, không tiếc vi phạm mệnh lệnh của cao tầng nhân loại, xuống tay với thiên kiêu.
"Tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!" Trong lòng của Diệp Thiên tự nói với tự mình.