Không phải chỉ là xướng một khúc thôi hay sao? Hai ba phút sau, tính cách lãng mạn của Triệu Tử Văn cũng bộc lộ. Lúc ở trường còn tham gia thi thố khá nhiều, cũng có chút cởi mở, lại không muốn Trương Nhữ Chu và Mã Trí Viễn cố tình đưa mình ra làm trò cười cho thiên hạ, cho nên hắn dựa vào một chút cảm giác say say, ngồi thẳng lên ở ngay trên tiệc rượu, cầm đũa nhẹ nhàng gõ vào bát.
Tiếng đũa gõ vào bát rất khẽ, phát ra âm vang trong trẻo, lập tức, từng đợt tiết tấu nhẹ nhàng ngân vang. Nhịp điệu đũa gõ vào bát rất nhịp nhàng, dứt khoát, tươi vui, nghe rất êm tai. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bát đũa mà cũng có thể tạo ra được tiết tấu kỳ diệu như thế, thật không thể lường được thư đồng này rốt cuộc là còn có bao nhiêu tài lẻ mà họ không biết đến nữa.
Triệu Tử Văn cầm đũa trúc nhẹ nhàng gõ thành giai điệu, hạ giọng khàn khàn bắt đầu xướng lên:
"Tâm khiêu loạn liễu tiết tấu,
Mộng dã bất tự do,
Ái thị cá tuyệt đối thừa nặc, bất thuyết.
Xanh đáo nhất thiên niên dĩ hậu,
Phóng nhâm vô nại, yêm một trần ai,
Ngã tại vị lai chi trung thủ trứ nhĩ tẩu lai.
Ngã đích lệ quang, thừa tái bất liễu,
Sở hữu nhất thiết nhĩ yếu đích ái,
Nhân vi tại, nhất thiên niên dĩ hậu
Thế giới tảo dĩ một hữu ngã,
Vô pháp thâm tình vãn trứ nhĩ đích thủ,
Thiển vẫn trứ nhĩ ngạch đầu,
Yếu đẳng đáo, nhất thiên niên dĩ hậu,
Sở hữu nhân tài hội ký đắc ngã,
Ngã na thì hồng sắc hoàng hôn đích sa mạc,
Năng hữu thùy, giải khai triền nhiễu thiên niên đích tịch mịch" (1)
Tạm dịch:
Nhịp đập con tim đã lạc điệu
Ngay cả trong mơ cũng không được tự do
Tình yêu là một lời hứa hẹn tuyệt đối không thể nói được ra
Cho đến một ngàn năm sau,
Mặc cho cát bụi nhấn chìm,
Anh ở tương lai mãi chờ đợi em quay lại
Nước mắt anh không thể chịu nổi
Tất cả tình yêu mà em mong muốn
Bởi vì một ngàn năm sau
Anh đã sớm không còn trên thế giới này nữa,
Không có cách nào có thể níu giữ được tay em,
Hôn nhẹ lên trán em
Phải chờ đợi đến một ngàn năm sau.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnTất cả mọi người mới nhớ tới anh,
Trong ánh hoàng hôn màu đỏ trên sa mạc khi đó,
Còn ai có thể thoát khỏi nỗi cô đơn quẩn quanh hàng nghìn năm…..
Tiết tấu của bát đũa nhẹ nhàng, như không mà lại như có. Trong ca khúc kia lại ẩn chứa nỗi bi thương sâu sắc, giọng hát khàn khàn hùng hậu lại thê lương. Tất cả đó khiến cho các tiểu thư công tử ngồi đó không kìm nổi mà run hết cả lên, hoảng hốt. Hôm nay lại là ngày vào đông, những tiếng vui đùa cãi vã trên thuyền hoa thoáng chốc chợt biến đổi thành sự thương cảm.
Còn ai có thể thoát khỏi dòng chảy của thời gian? Trong lòng mọi người chỉ còn biết thở dài, một ngàn năm sau, cảnh còn, người mất.
Ca từ bi thương réo rắt thê thiết, lại mang theo cả tình yêu tha thiết chân thành và triết lý nhân sinh. Một khúc nhạc này, các công tử và tiểu thư mới nghe qua lần đầu tiên, so với khúc nhạc vừa rồi lại có biến hóa long trời lở đất. Nếu như khúc trước là ý cảnh tuyệt đẹp thì khúc này lại là ý cảnh thê lương.
- Công tử, tài cao!
Bọn công tử ngồi đó đều không thể không bội phục.
Chỉ có Trương Nhữ Chu là khinh miệt nói:
- Câu trước thì bảo
"Một ngàn năm sau thế giới không còn ta ta". Câu sau lại nói
"Một ngàn năm về sau, mọi người mới có thể nhớ đến ta". Hai câu này thật đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Trương Nhữ Chu cũng không phải là loại có tư duy mẫn tiệp gì, mà chẳng qua là cẩn thận lắng nghe khúc xướng của Triệu Tử Văn bằng tâm trạng tìm xương trong trứng gà. Mọi người cũng nghe Triệu Tử Văn xướng như thế, cũng có chút cảm thấy không hiểu nổi. Một ngàn năm sau này, làm gì còn ai tồn tại nữa đâu. Nhưng một ngàn năm sau thì mọi người mới có thể nhớ đến mình. Câu này vô cùng quái dị. Chẳng lẽ thư đồng này có thể biết chắc được là hắn có thể đi xuyên qua lịch sử, hoặc là có thể sống tới ngàn năm chăng?
Triệu Tử Văn không muốn giải thích gì cả, cũng chỉ cười khổ một tiếng, đi ra ngoài bức rèm che. Không ai biết nỗi đau trong lòng hắn. Một ngàn năm sau, có lẽ hắn sẽ lại xuất hiện trên thế giới này. Tất cả những người biết hắn chỉ là thân nhân và bằng hữu. Khi đó, hắn còn có thể gặp lại cha mẹ và bạn bè nữa. Nhưng hắn lại không thể chờ đợi đến một ngàn năm sau được, trong lòng ảm đạm đi về phía đầu thuyền.
Đại tiểu thư nhìn Triệu Tử Văn, trong ánh mắt hắn có nỗi ưu thương sâu sắc, trong lòng nàng run lên, lẩm bẩm:
"Người xấu, ngươi làm sao vậy?"Lâm Mộng Phỉ cũng không hiểu được vì sao thư đồng này lại trở nên bi thương như thế, trong lòng không khỏi tự trách, "Không phải chỉ là xướng một khúc thôi ư? Sao lại làm khó cho ngươi đến thế chứ?
Gió lạnh đầu đông thổi ào ào trên mặt hồ phẳng lặng, làm lay động cả đám liễu ven hồ và cả mặt hồ gợn sóng. Triệu Tử Văn đang đứng ở mũi thuyền lại không cảm giác được. Hắn nhìn du thuyền trên Tây Hồ như thoi đưa, ánh mắt lại nhìn về một tòa lầu các cao ngất cách đó không xa. Đây là tòa lầu có thể nhìn thấy cả sông Tiền Đường.
- Hạ Văn, đều là ta không tốt.
Hạ Bình đi đến phía sau hắn, đầu cúi thấp như đứa nhỏ mắc lỗi, lầm bầm nói.
Triệu Tử Văn vuốt ve cái trán của nàng, cười nói:
- Không liên quan gì đến nàng. Là ta tâm tình không tốt thôi.
- Hạ Văn/ đại ca, ngươi/ huynh không sao chứ?
Lý tài nữ và Hạ Văn Đăng cũng từ trong lầu các theo ra, đến trước mặt Triệu Tử Văn khẽ hỏi.
"Đúng thế! Nơi đây ta còn có huynh đệ, bằng hữu, còn có cả lão bà
". Triệu Tử Văn thấy bọn họ quan tâm, trong lòng ấm áp, lập tức thấy cởi mở hơn, cười ha hả nói:
- Không sao đâu. Ta là tiểu cường đánh không chết được. Ta làm sao lại có vấn đề gì được chứ.
- Tiểu cường là ai? Là nhũ danh của đại ca à?
Lý tài nữ băn khoăn hỏi.
"Hì hì", Hạ Văn Đăng và Hạ Bình thì hiểu được ý tứ mà Triệu Tử Văn định nói, nhưng thấy Lý tài nữ hỏi thế thì phì cười. Hạ Bình bụm cái miệng nhỏ nhắn, cười hì hì nói:
- Lý tiểu thư, tiểu cường nghĩa là con gián ý. Đại ca so mình với con gián, có đánh cũng không chết được.
Lý tài nữ oán giận trừng mắt lườm Triệu Tử Văn, nói:
- Đại ca nói chuyện chẳng ra đầu ra cuối gì cả, bảo sao chả ai hiểu nổi.
Trong lòng ba người đều cảm thán rằng tâm tình Triệu Tử Văn biến hóa khó có ai theo kịp được.
Triệu Tử Văn cười gượng, lại nhìn đến Trương Nhữ Chu và Mã Trí Viễn cũng mới đi ra từ trong lầu các. Tuy nhiên, một vị công tử mặc áo dài màu trắng, đầu đội mũ trắng đi sau hai kẻ này mới khiến người ta chú ý tới. Vị công tử này khuôn mặt như ngọc, mày liễu mắt phượng, hai chân thẳng dài, nhìn từ xa đã có thể thấy được sự dẻo dai của đôi chân.
Vị công tử này kéo theo hai nữ ca kỹ mảnh mai, hưởng thụ "Tề nhân chi phúc" (2). Theo lý mà nói, chàng ta chắc là có đường quan lộ rộng mở, thật là tiêu sái. Nhưng sắc mặt chàng ta lại tiều tụy, trong ánh mắt phảng phất như có vẻ thê lương, dường như có tâm sự ai oán như bị người ta bỏ rơi vậy.
Vị công tử ôm nàng ca kỹ mảnh mai khiến cho tất cả các nữ nhân khác đều hâm mộ khuôn mặt tươi cười tràn trề hạnh phúc kia. Thỉnh thoảng, chàng ta còn chạm vào vành tai và tóc mai của nàng ca kỹ, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng phong lưu khoái hoạt.
Nhưng vị công tử này không biết vì sao mà thường liếc nhìn Triệu Tử Văn, quan sát thần sắc của hắn.
Triệu Tử Văn nhìn lướt qua vị công tử tuấn tú kia rồi chậm rãi xoay người, … bước đi luôn, cơ bản là không thèm biết đến sự tồn tại của chàng ta mà chỉ chú ý đến sóng nước bập bềnh của Tây Hồ và hàng dương liễu trên bờ.
Trong lòng chàng công tử vô cùng chua xót, nhưng vẫn chưa buông bàn tay nhỏ bé đang ôm ngang lưng nàng ca kỹ. Nỗi niềm bi ai vì bị người ta vứt bỏ lại càng thêm dày đặc trong mắt. Chàng đau khổ cúi đầu.
Hai nàng ca kỹ thấy thần sắc chàng công tử tuấn tú đột nhiên ảm đạm thì khó hiểu, hỏi:
- Dư tiểu thư, người làm sao thế?
Chú thích:
(1). Bài hát "Một ngàn năm sau" của Lâm Tuấn Kiệt. Triệu Tử Văn có thay đổi một số từ trong ca từ để bày tỏ nỗi lòng mình.
Mời nghe tại đây: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Xy-j1izEGq
(2). Cụm từ này xuất phát từ điển cố:
Nước Tề có một người, trong nhà có một vợ, một thiếp. Người chồng mỗi lần đi ra ngoài, nhất định là ăn ăn uống uống đến say khướt mới về. Người vợ hỏi anh ta những người cùng ăn uống với anh ta là ai. Anh ta nói rằng toàn là những người có tiền có của cả. Người vợ nói chuyện với người thiếp rằng: "Tướng công mỗi lần ra ngoài, luôn ăn no uống say mới trở về. Hỏi chàng cùng ăn uống với những ai thì chàng bảo rằng đều là những người có tiền có của cả. Nhưng chúng ta cũng không phải là loại người có tiền có của gì mà qua lại với họ cả. Ta định lén đi coi coi chàng rốt cuộc là đi đến đâu."
Sáng ngày thứ hai, người vợ bám theo chồng, đi khắp mọi nơi, cũng không thấy ai dừng lại nói chuyện cùng chồng mình cả. Cuối cùng, anh ta đi tới nghĩa địa phía đông thành, lấy những tế phẩm và đồ cúng còn thừa trên các mộ để ăn. Chưa hết, lại đi hết chỗ này đến chỗ khác để xin ăn. Thì ra đây chính là biện pháp để anh ta no say rượu thịt.
Người vợ về đến nhà, kể lại cho người thiếp và nói: "Tướng công là người chúng ta nương tựa cả một đời. Mà hiện giờ, không ngờ là chàng lại như vậy.
" Hai người ở trong nhà vừa mắng vừa khóc, còn người chồng vẫn không hay biết gì cả, dương dương tự đắc trở về, tiếp tục ra oai trước mặt hai người đàn bà.
Nhìn những kẻ quân tử, dùng phương pháp nào để thăng quan phát tài mà không khiến cho thê thiếp của mình phải hổ thẹn mà rơi nước mắt thì cũng thật là ít. Mọi người lấy điển cố này gọi là "Tề nhân chi phúc"; ý ám chỉ cuộc sống phú quý của một chồng, một vợ và nhiều thiếp.