Trên thuyền hoa, một vị tiểu thư lãnh diễm từ trong lầu đi ra, tất cả mọi người cùng ồ lên một tiếng, ngay lúc này mệnh lệnh được ban ra, người chèo thuyền lập tức tăng tốc, hơn mười chiếc du thuyền đồng loạt lướt đi khung cảnh nhìn như một cuộc đua thuyền mà trung tâm là chiếc thuyền hoa lớn, cảnh tượng thật tráng lệ.
Lúc này, trong lầu, một tiếng đàn chậm rãi vang lên, tiếng đàn lay động lòng người, uyển chuyển, ung dung, nhưng Triệu Tử Văn nghe có phần quen thuộc.
Ở ban công nhà thủy tạ, đình đài, lầu các lóng lánh, du thuyền rẽ nước lướt đi, cảnh tượng Tây Hồ khi đứng trên thuyền ngắm nhìn càng thêm xinh đẹp, thêm vào giọng hát động lòng người khiến tất cả như si như mộng.
Trương Nhữ Chu gõ gõ cây quạt ngọc, hưởng thụ cảnh sắc xinh đẹp, tiếng ca tuyệt vời, nhất thời ý thơ bột phát, đắc ý chậm rãi ngâm:
- Hồng trang dục túy nghi tà nhật, bách xích thanh hồ tả thúy nga, thúy nga thiền quyên sơ nhật huy, mỹ nhân canh xướng vũ la y.
(Dịch thơ: Rượu hồng uống mãi cho say, trăm thước thanh hồ tựa thiền quyên, du dương trong gió người đẹp say ca múa.)
- Hay !
Mã Trí Viễn là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi:
- Trương huynh quả thực tài cao !
Nhóm tài tử, tiểu thư đang đứng trên thuyền cũng khẽ ngâm nga, câu thơ này miêng tả cảnh sắc đẹp đẽ của Tây Hồ, phong cảnh thực tươi đẹp, lại có các mỹ nữ đang ca hát, đàn tấu, tiếng ca du dương theo gió lan xa. Câu thơ khiến hình ảnh mỹ nữ như mộng như ảo xuất hiện trong đầu mọi người khiến mọi người si mê không thể tự kiềm chế, tất cả đều trầm trồ khen ngợi:
- Thơ hay ! Trương công tử quả nhiên tài học phi phàm.
- Các vị huynh đài, tiểu thư quá khen
Trương Nhữ Chu cầm quạt ngọc ôm quyền cười nói, trong ánh mắt lộ ra một tia đắc ý, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Tử Văn.
Lâm Mông Phỉ cũng có chút khâm phục, gật gật đầu rồi lại nhìn Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, chi bằng ngươi cũng làm một bài thơ ?
Mẹ nó, sao ta luôn luôn bị gây khó dễ vậy chứ, Triệu Tử Văn có chút tức giận, không hiểu sao Lâm Mộng Phỉ luôn tìm cách gây phiền toái cho hắn, khiến hắn có chút ác cảm.
- Hạ Văn, nghe nói ngươi từng đối bại Trần Chính Hào, Trần Trạng Nguyên, vậy làm một bài thơ hẳn cũng không khó phải không ?
Trương Nhữ Chu giả dối nhìn Triệu Tử Văn.
Ở đây có rất nhiều người biết Triệu Tử Văn từng đánh bại Trần Trạng Nguyên, những người không biết khi nghe được đều mở to hai mắt, không thể tin được, Trần Trạng Nguyên là một cao thủ, từng được xưng thiên hạ vô địch, sao lại có thể bại dưới tay một tên thư đồng nho nhỏ như vậy, điều này chứng tỏ tài học của hắn thật phi phàm.
Mã Trí Viễn vì đêm hôm đó đã bị dọa quá kinh hãi nên hôm nay không dám nói gì….Triệu tướng quân…..hôm nay hắn chỉ đứng cạnh Trương Nhữ Chu vẽ đường cho hươu chạy, tính toán, khích bác, Triệu Tử Văn biết rõ điểm này, tên Mã Trí Viễn muốn mượn tay Trương Nhữ Chu để giáo huấn mình.
Triệu Tử Văn mỉm cười, nhìn Lâm Mộng Phỉ nói:
- Ta có một bài hát, Lâm Các chủ có thể hát không ?
Lâm Các Chủ không biết tên thư đồng này có chủ ý gì, nhưng vẫn gật gật đầu nói:
- Ta sẽ hát !
- Vậy nếu Lâm các chủ và các thương nữ hợp ca, ta sẽ làm một bài thơ, được chứ?
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười.
- Hạ Văn, nếu muốn nghe, vậy dạy muội hát, sau này mỗi ngày muội sẽ hát cho huynh nghe.
Hạ Bình hấp háy mắt nói nhỏ
Lý tài nữ cũng phụ họa:
- Đại ca, dạy muội nữa
Lý tài nữ muốn hát cho Triệu Minh Thành nghe? Cũng tốt, Triệu Tử Văn không suy nghĩ nhiều, cười nói:
- Được, được rồi, ai cũng dạy cả
- Hạ Văn
Hạ Văn Đăng nhìn thấy Lý tài nữ có tình ý với Hạ Văn, hắn thầm cảm thán, không hiểu sao tất cả nữ tử đều cắn câu của Triệu Tử Văn, thật là không có đạo lý mà.
Triệu Tử Văn cũng không đợi thiếu gia nói hết, hừ một tiếng rồi mắng:
- Ngươi đứng qua một bên
- Phì…
Lý Thanh Chiếu và Hạ Bình bụm miệng cười
Lúc này, Đại tiểu thư và Dư Tư Lăng đang nhìn Lý Thanh Chiếu và Hạ Bình, cả hai thần sắc ảm đạm cúi đầu, Đại tiểu thư cảm thấy khó chịu, liền tới cạnh Dư Tư Lăng nói:
- Dư muội muội, muội bận gì mà đã lâu ta không thấy, mấy lần ta định tìm muội trò chuyện nhưng không được.
Dư Tư Lăng sớm đã không còn đồng tình luyến ái, không còn thích Đại tiểu thư như trước, nàng cười nói:
- Gần đây nha môn bận bịu, không thể ra ngoài, lúc nào rảnh ta sẽ tìm tỷ tỷ
- Được !!
Đại tiểu thư gật gật đầu rồi tiếp tục tán chuyện với Dư Tư Lăng, có lẽ chỉ có cách nói chuyện mới có thể dời được sự chú ý tới bên kia, giảm bớt nỗi đau trong lòng, hai vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thì thào tâm sự, thỉnh thoảng lại miễn cưỡng cười.
Lâm Mộng Phỉ do dự nửa ngày, cuối cùng thầm nghĩ, yêu cầu của Triệu Tử Văn cũng là hợp lý, nhưng trong lòng nàng thầm cảm thấy, đây là một cạm bẫy, có điều suy xét mãi vẫn không hiểu hát bài hát này thì có cạm bẫy gì ? Nàng nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta hát một đoạn, ngươi làm một câu thơ, được không ?
Triệu Tử Văn thản nhiên gật đầu, Lâm Mộng Phỉ liền quay về phía lầu, vỗ tay nói:
- Tấu khúc, Ngọc Thụ Sau Đình Hoa
Tiếng nhạc khúc lập tức vang lên, Lâm Mộng Phỉ khẽ bước, hát:
- Lệ vũ phương lâm đúng gác cao, tân giả bộ tươi đẹp chất bản nghiêng thành; ánh hộ ngưng kiều chợt không tiến, ra duy ngậm thái cười đón chào. Yêu cơ mặt giống như hoa ngậm lộ, ngọc thụ lưu quang chiếu sau đình; hoa nở hoa lạc không lâu dài, lạc hồng đầy đất về tịch trung!
(Dịch:
Rừng thơm, nhà ngọc, lầu quỳnh,
Điểm trang sắc đẹp khuynh thành là đây.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.ComNgại ngùng dừng bước phút giây,
Vén rèm, dáng đọng nét cười đón nhau.
Trẻ trung hoa thắm tươi màu,
Nàng như cây ngọc chiếu sau hậu đình.)
Lâm Mông Phỉ diễm lệ, giọng hát uyển chuyển, ấm áp, động lòng người, chỉ có thể dùng từ
"líu lo oanh hót" để miêu ta, tiếng hát thật êm tai, khiến mọi người nghe si mê, rung động.
Dưới tiếng ca du dương của Lâm Mộng Phỉ, bầu trời cũng dần tối, vầng trăng sáng tỏ lặng lẽ soi bóng dương liễu, tia sáng thản nhiên chiếu xuống Tây hồ, bên bờ Tây Hồ, khách qua lại tửu quán nhộn nhịp, ánh trăng chiếu sáng cả Tây hồ, tạo thành từng đạo hào quang lóng lánh, xuyên qua đám sương mù, từ xa ngắm nhìn cảm thấy cảnh vật thật mông lung, huyền ảo, đây là cảnh đẹp của Tây Hồ, đây là cảnh đêm tuyệt vời của Tây Hồ, khung cảnh mà không ai ngắm nhìn mà không khỏi cảm thán.
- Thế nào ? Ta đã thực hiện lời hứa, giờ tới lượt ngươi
Lâm Mộng Phỉ rất tự tin với giọng hát của mình, nàng đắc ý cười nói với Triệu Tử Văn
- Được, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa
Triệu Tử Văn bước vòng quanh vài bước rồi ngâm:
- Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, dạ bạc tây hồ cận tửu gia. Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa!"