Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 17

Không nghĩ rằng phu nhân đoán được thiếu gia nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, quả thật hiểu con không ai bằng mẹ, Triệu Tử Văn nói:
- Ta sẽ giám sát thiếu gia thật kỹ
Lại cười ha hả nói với Tần Quán ở bên cạnh:
- Tối hôm qua hẳn là cùng Đào Tâm Nhi du dương vài lần phải không???
Triệu Tử Văn nói xong liền cười dâm đãng rồi rời đi, Tần Quán đỏ mặt, xấu hổ ho khan vài tiếng, liếc nhìn bóng dáng hắn, cảm giác tên thư đồng này dường như cái gì cũng biết, chẳng lẽ hắn thực là kỳ nhân?
Hạ Văn Đăng thấy Hạ Văn đi cả nửa ngày, trong lòng thấp thỏm bất an, chẳng lẽ Hạ Văn bị mẫu thân phát hiện, đang răn dạy hắn trong phòng, trong lòng hắn có chút lo lắng, bỗng nhiên mắt sáng ngời, thấy Hạ Văn từ trong nội đường đi ra. Hắn chạy tới hỏi:
- Thế nào, sao lâu vậy mới ra, không bị mẫu thân phát hiện chứ?
- Quả thật bị phu nhân phát hiện rồi
Triệu Tử Văn thở dài nói
Hạ Văn Đăng nghe thấy, tâm tình như quả bóng xì hơi, thần tình khổ sở.
- Tuy nhiên
Triệu Tử Văn thấy thiếu gia như vậy, cười nói:
- Tuy nhiên phu nhân cho phép chúng ta ra ngoài
- Thật sao?
Hạ Văn Đăng cao hứng cười:
- Tốt, Hạ Văn, ngay cả thiếu gia ngươi cũng dám trêu đùa
- Hạ Văn, hôm qua làm sao ngươi có thể đối lại lão tiên sinh? Có thể dạy ta không?
Hạ Văn Đăng hôm qua tuy rằng có chút buồn ngủ, nhưng cũng nghe được Hạ Văn đối đáp cùng lão tiên sinh, biết hắn đánh bại lão tiên sinh, vô cùng bội phục hắn, cho nên mới buông lỏng thân phận, thân cận cùng hắn như vậy, hy vọng có thể có được phương pháp không cần cố sức mà vẫn có thể học được.
Triệu Tử Văn vốn đang để ý tới sự náo nhiệt ở chợ, nghe thiếu gia hỏi liền cười nói:
- Chỉ là trùng hợp mà thôi, ta cũng không am hiểu nhiều lắm về câu đối.
- Ngươi có thể đối được tuyệt đối của lão tiên sinh, còn nói rằng không am hiểu?
Hạ Văn Đăng nhướng mày
- Có phải ngươi không chịu day ta?
Vấn đề làm thế nào để có thể đối câu đối, làm sao để học, Triệu Tử Văn có muốn nói cũng không biết nói thế nào, đành phải giải thích đơn giản:
- Đối câu cũng không phải là có kỹ xảo gì đặc biệt, chỉ là đối từng chữ, từng từ sao cho đúng.
Triệu Tử Văn thấy cặp mắt Hạ Văn Đăng vẫn mê mang, đành phải nói cách khác:
- Phong đối bằng vũ, ánh trăng đối bằng ánh mặt trời, trắng đối bằng hồng
Nói xong hắn lại thì thầm:
- Phong cao thu nguyệt bạch, vũ tễ vãn hà hồng. (Gió thổi trăng thu mờ, mưa rửa nắng chiều hồng)
- Đối hay, đối hay
Hạ Văn Đăng vỗ tay nói
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ đảo cặp mắt:
- Không biết thiếu gia nghe có hiểu không, ta cũng chỉ là tùy tiện đọc mà thôi.
Hạ Văn Đăng chỗ hiểu chỗ không, cười nói:
- Hạ Văn, ngươi quả thực là tài cao, lão tiên sinh có giảng thế nào ta cũng không hiểu, không ngờ ngươi chỉ vừa nói, ta đã hiểu ra một chút.
Câu đối này, kỳ thật không phải quá khó, nếu muốn đối tốt, có ý thơ mới thực sự là khó, Triệu Tử Văn gật gật đầu:
- Nếu thiếu gia hiểu được, tinh tế cân nhắc một chút, có lẽ sẽ tìm ra diệu dụng của câu đối.
Thấy thiếu gia trầm tư, Triệu Tử Văn cũng không quấy rầy hắn, cước bộ chậm lại đi theo sau lưng thiếu gia. Khi tới một cửa hàng, Triệu Tử Văn đột nhiên ngừng lại, cảm giác rất quen thuộc, hắn ngẩng đầu nhìn, tiệm giày Tử Vũ Hiên, hắn cười cười:
- Không nghĩ đã trở về đây.
Cửa hàng rất náo nhiệt, phong quang, dòng người không ngừng ra vào, bên ngoài, các tài tử chỉ chỏ, rung đùi đắc ý ngâm nga đôi liễn đối ngoài cửa, ra vẻ bộ dáng đẹp đẽ, xuất chúng.
Hạ Văn Đăng cũng bị đám tài tử này hấp dẫn, khi nhìn vào vế đối, kinh ngạc nói:
- Đây không phải bút tích của Tần đại nhân sao? Nhà này là cửa hàng mới mở của ai, không ngờ Tần đại nhân lại đích thân đề bút.
- Đây thật sự là bút tích của Tần đại nhân?
Tài tử của Hạ Văn Đăng đứng cạnh nói, có vẻ không tin.
- Đúng vậy
Hạ Văn Đăng gật gật đầu, đắc ý nói:
- Ta đã gặp bút tích của Tần đại nhân, trong nhà còn có tranh chữ của đại nhân, tất không phải giả.
- Thật là Tần đại nhân ….. thật là …..
Các tài tử vốn không thể tin, không hiểu tại sao Tần đại nhân lại đề bút cho cửa hàng này, nghe thấy có người xác định đây là bút tích của Tần đại nhân, tất cả đều chấn động. Nghĩ lại, ai cũng nghĩ tuyệt đối này là do Tần đại nhân đối ra, Tần đại nhân học thức vô cùng uyên thâm, lại ham thích câu đối.
Không ngờ Tần Quán lại nổi danh như vậy, Triệu Tử Văn mỉm cười, không nói gì rồi ngẩng đầu nhìn vào trong quán, nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp, đang giới thiệu hài, bán giày, lấy tiền thối, mồ hôi ướt trán, đọng lại trên khuôn mặt non nớt, đôi mắt đẹp thản nhiên thoáng có quầng mắt đen.
Vừa thấy đã biết, Bảo Nhi mở cửa ban ngày, tối phải làm hài. Nhìn thân ảnh cô đơn, kiên cường kia, Triệu Tử Văn quả thực muốn đi vào giúp nàng, nhưng hắn không thể, bởi sau lần bị Lý Thiên Chính lợi dụng, hắn đã có cảm tình không tốt với ca ca nàng. Hắn vào Hạ phủ cũng là để không nợ nần gì nhau, hiện tại hắn đi tìm Bảo Nhi vì cái gì? n đã báo, chẳng lẽ hắn tìm Bảo Nhi vì nàng thích hắn?
Buồn cười, thật sự buồn cười. Triệu Tử Văn tự giễu, ta tính cái quái gì vậy nhỉ, ta chỉ là một kẻ đáng thương, thậm chí còn không có cả mộng tưởng, mà thôi.
- Hạ Văn, ngươi làm sao vậy?
Hạ Văn Đăng nhìn đám tài tử trước mặt, đắc ý đi lại, chợt phát hiện thư đồng của mình có chút trầm ngâm, quan tâm hỏi.
- Ha ha
Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng:
- Không có gì, thiếu gia, chúng ta đã phải đi chưa?
- Được, tới kia mua vài món đồ, ở đó có nhiều tiểu thư!
Hạ Văn Đăng cảm thấy thư đồng này có chút bí hiểm, cũng không biết tại sao sắc mặt hắn lại như vậy, vừa rồi vẫn hỉ hả tươi cười, bây giờ lại lộ vẻ cô đơn.
Triệu Tử Văn vô lực, gật đầu:
- Được, chúng ta đi thôi
Bảo Nhi đang ở trong cửa hàng, cảm thấy ở bên ngoài có chút gì đó quen thuộc, nàng nhìn ra ngoài, trong đám người dày đặc, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc khiến nàng ngây người.
- Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chưa thối tiền
Nữ tử đứng trước quầy tính tiền nói lớn.
- A, xin lỗi
Bảo Nhi lắc lắc đầu, "Không thể nào, hạ nhân không thể ra ngoài phủ một mình, nhất định đây là ảo giác. Triệu đại ca, Bảo Nhi rất nhớ huynh"
Hạ Văn Đăng cùng Triệu Tử Văn đi tới chừng trăm mét, nhìn cửa hàng bố trí hai bên đường. Nơi này hai bên có ba, bốn cửa hàng, cũng là những cửa hàng bán quần áo. Trên đường đi đa số là nữ tử, bọn họ mặc áo hoa gấm, đầu đội mũ hoa, ung dung, đẹp đẽ, quý giá, vừa thấy đã khiến người ta biết ngay là những kẻ có tiền tới đây mua quần áo.
Triệu Tử Văn cười thầm, không nghĩ thiếu gia này còn có loại ham mê đặc biệt với mỹ nữ, tuy nhiên…không phải mình cũng như vậy sao. Trước kia mình cùng anh em ở cùng phòng thường đến sân thể dục ngắm mỹ nữ, không ngờ xuyên việt trở về thế giới này, tiến vào Hạ phủ rồi vẫn được đi xem mỹ nữ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nhìn ánh mắt lang sói của Hạ Văn Đăng, Triệu Tử Văn bất đắc dĩ nói, triều đại này không phải giống thời Tống sao, khuê nữ như hoa cúc, không dễ dàng ra ngoài, nơi này cũng như chùa vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể đụng.
Trải qua khoảng một tháng ở đây, Triệu Tử Văn tự nhiên rất rõ ràng, ở đây coi trọng nhất là trinh tiết của nữ tử. Nếu có chuyện làm nhục tới trinh tiết của nữ nhân, cô ta sẽ thắt cổ tự sát. Đáng tiếc là địa vị của nữ tử vẫn luôn thấp hơn nam nhân, quan điểm của nam nhân ở đây là: nữ nhân như quần áo, mặc cũ thì ném đi.
Hạ Văn Đăng nhìn ngắm nửa ngày, chỉ thấy vài nữ tử thanh xuân xinh đẹp, có chút thất vọng thở dài:
- Xem ra chúng ta tới không đúng lúc
Tiểu thư ở thời đại này căn bản là rất ít ra khỏi cửa, có ra ngoài cũng mang theo vài gia đinh tùy thân, thấy thì thấy nhưng không có biện pháp tới gần. Triệu Tử Văn cười nói:
- Nếu không có nhiều tiểu thư, vậy chúng ta trở về phủ thôi.
Hạ Văn Đăng lắc lắc đầu:
- Thật vất vả mới đi ra, tại sao có thể trở về sớm như vậy.
Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì, cái này không khác gì việc bồi tiếp bạn gái hắn đi dạo phố, rất buồn tẻ, chán nản. Hạ Văn Đăng thích xem tiểu thư, nhưng Triệu Tử Văn vẫn còn buồn rầu về chuyện của Bảo Nhi, đâu có tâm tình xem những thứ này. Đôi chân cảm thấy có chút mỏi mệt, hắn thầm nghĩ, trở lại phủ nằm trên giường vẫn hơn, nhưng lại không thể không nghe lời thiếu gia, đành phải đi theo phía sau Hạ Văn Đăng.
- Các vị tiểu thư hôm nay đi đâu vậy, hay là theo huynh đệ ta tâm sự đi.
Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng đi về phía trước vài bước, chợt nghe thấy thanh âm đùa giỡn, cả hai tò mò nhìn về phía đám người vây quanh, chỉ thấy ba tên lưu manh đang vây lấy ba vị tiểu thư mặc áo trắng. Ba vị tiểu thư mi thanh mục tú, dáng người nhỏ xinh, cũng coi như là mỹ nữ.
Ba tên lưu manh diện mạo xấu xí, thậm chí còn có chút ghê tởm, dâm đãng, bộ dạng hung hăng, nhưng ba vị tiểu thư trong mắt không hề có vẻ kinh hoàng, ánh mắt thong dong, đối với ba tên lưu manh còn có điểm khinh thường. Triệu Tử Văn tuy cảm thấy ngạc nhiên vì thế giới này cũng có lưu manh, nhưng hắn cũng rất tò mò, chẳng lẽ ba nàng diễn trò???
Thân là công tử của phủ tướng quân, đương nhiên muốn tỏ ra chính khí, trừ bạo an dân, Hạ Văn Đăng nhíu mày, nói với Triệu Tử Văn:
- Ngươi đi giáo huấn ba tên kia một chút cho ta…
- Ta??
Triệu Tử Văn chỉ vào mũi mình hỏi
- Không phải ngươi đi, chẳng lẽ thiếu gia ta đi sao?
Hạ Văn Đăng hung hăng đẩy Triệu Tử Văn.
Không nghĩ rằng Hạ Văn Đăng sức mạnh kinh người, chỉ một chút đã đẩy Triệu Tử Văn tới trước mặt ba tên lưu manh, tên lưu manh cao lớn nhất đột nhiên thấy một người vọt tới trước mặt mình, tưởng rằng hắn tới bênh vực mấy cô gái, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì, tìm chết hả?
Triệu Tử Văn lộ một tia cười khổ, không nghĩ rằng mình không phải chỉ là thư đồng, bạn sách của thiếu gia, mà còn là vệ sĩ của hắn, xem ra không thể không tiến lên. Nhìn ba tên lưu manh này chỉ là du côn, hắn cũng không biết mình có thể một đấu ba hay không, nhưng vẫn khoát tay khinh thường đáp:
- Ba vị đại ca, tiểu đệ đến là để xem hoa.
Thấy tên thư đồng bộ dáng lưu manh, tên lưu manh đầu đảng cười nói:
-Hóa ra là người đồng đạo, huynh đệ tới làm gì, chẳng lẽ cũng coi trọng ba vị tiểu thư này?
Hạ Văn Đăng nghe tên thư đồng nói chuyện, sắc mặt tức giận đến xanh mét, hóa ra tên thư đồng này cũng là một tên tiểu lưu manh, thật không hiểu tại sao mẫu thân lại nhận hắn. Lần này hồi phủ nhất định phải nói mẫu thân trục xuất hắn khỏi Hạ phủ. Đang muốn anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ lại đưa ra thêm một tên tiểu lưu manh, nhưng nghĩ tới, một chọi một còn có thể, giờ lại thêm một tên, làm thế nào để cứu ba vị tiểu thư?
Bình Luận (0)
Comment