"Giang Nam đệ nhất tiểu thư đồng"? Trời đất ạ, ta có cái ngoại hiệu này từ lúc nào thế không biết? Triệu Tử Văn nghe mà thầm tức cười. Gã tài tử phương Bắc này không phải là định phong danh hiệu đó cho ta luôn đấy chứ?
Lão tiên sinh cười ha hả. Tài học của thư đồng này hoàn toàn không thể dùng lời mà diễn tả được. Danh thơ tuyệt cú chỉ cần hắn há mồm là có cả đống. Lão tiên sinh cười nói:
- Hạ Văn, tài học của ngươi vì sao lúc nào cũng xuất chúng như thế hả?
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Ta vốn là người rất là khiêm tốn. Bất đắc dĩ hôm nay có nhiệm vụ trong người cho nên không thể không thể hiện một chút.
Lão tiên sinh đương nhiên biết thư đồng này không thích khoe khoang tài học. Hôm nay hắn đến tham gia tỷ võ chiêu thân cũng chỉ ăn mặc trang phục thư đồng, quả là rất khiêm tốn! Nhưng nói là có nhiệm vụ trong người là ý gì? Lão tiên sinh nghe mà không hiểu ra được là ý gì cả. Chẳng lẽ là không phải hắn thích Đại tiểu thư nên mới tới ư?
Những người miễn cưỡng được thăng cấp đều căm tức nhìn tên thư đồng này. Một bài thơ của hắn, quả thực đè bẹp toàn bộ những bài thơ họ đã làm. Những người vây quanh chả ai còn nhớ đến những bài thơ họ đã làm nữa cả.
Một nam tử nóng nảy mới vừa thăng cấp lại dẩu mỏ lên nói:
- Tiên sinh, hay là nhanh đưa ra đề mục đi thôi.
"Đề mục cuối cùng hôm nay là tỷ võ chiêu thân. Thư đồng này hình như là không biết tí võ công nào, xem ra cũng là uổng phí công toi thôi." Lão tiên sinh vốn không màng thế sự sao biết được những chuyện của Triệu Tử Văn, nghĩ thế mà khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài.
Lão tiên sinh khẽ vuốt râu.
"Hạ Văn có thể cưới được tiểu thư hay không cũng chẳng liên quan gì đến mình". Lão cũng chẳng cần phải nghĩ nữa làm gì nên tiếp tục nói chuyện vừa rồi:
- Được rồi. Những người thăng cấp đi theo ta, thực hiện một đề mục nữa.
- Tỷ tỷ, Hạ Văn đến rồi.
Hạ Văn Đăng trở lại sương phòng ở lầu các trong thuyền hoa lần nữa, cao hứng đẩy cửa phòng nói với Hạ Vũ Tình.
Hạ Bình đứng bên cạnh Hạ Vũ Tình khẽ cười nói:
- Thiếu gia, chúng ta đã sớm nhìn thấy là Hạ Văn đã đến rồi.
- Thế à?
Hạ Văn Đăng kinh ngạc thất thanh kêu lên. Có thể hiểu được là tỷ tỷ đứng bên bức rèm kia để lén nhìn về tiểu đình ở trên Tô Đê, chính là để nhìn cái gã nam tử cao ngất ngăm ngăm kia.
Hạ Văn Đăng cũng tò mò nhìn lại. Bộ dạng của Hạ Văn này uy vũ cường tráng, thân cao hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa, da dẻ ngăm ngăm với nụ cười xấu xa, lẫn lộn trong đám đông các tài tử trắng trẻo kia thì thật sự là hạc lạc giữa bầy gà, cực kỳ thu hút sự chú ý. Bảo sao mà tỷ tỷ lại phát hiện ra hắn nhanh như vậy.
- Văn Đăng, vừa rồi Hạ Văn ngâm thơ gì thế?
Hạ Vũ Tình đã sớm biết là Hạ Văn Đăng đến, nhưng đôi mắt nàng vẫn đang chăm chắm nhìn về Triệu Tử Văn cứ như sợ hắn tự dưng biến mất, nên nàng hỏi nhưng cũng không quay đầu lại.
Hạ Bình thì mắt sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc, cười hi hi nói:
- Hạ Văn này lại không biết là đọc lên bài thơ xuất sắc nào. Tỷ cứ xem mặt những tài tử kia thì biết.
Bài thơ mà Triệu Tử Văn vừa ngâm, ý cảnh tuyệt đẹp, nghe là thuộc ngay. Trong chớp mắt đã phát tán trên khắp Tô Đê. Sắc mặt của các tài tử đang ở đó có người thì xấu hổ xám xịt, có người lại ghen tị hai mắt vằn đỏ lên, có người còn ra vẻ khinh miệt nữa. Không phải chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ thôi sao? Cũng không biết là thơ từ cóp nhặt ở đâu mang đến nữa.
Hạ Văn Đăng vì đại sự hôm nay của Hạ phủ nên ăn mặc cực kỳ chải chuốt. Một bộ trường bào màu trắng, đầu đội mũ trắng, trong tay còn cầm một cái quạt ngọc. Hắn mô tả lại dáng vẻ lắc đầu nhẹ giọng ngâm:
- Tô Đê thúy liễu cổ đình tây,
Thủy diện sơ bình vân cước đê.
Tối ái hồ đông hành bất túc,
Lục dương âm lý bạch sa đê.
- Lục dương âm lý bạch sa đê.......
Hạ Vũ Tình cũng khẽ ngâm lại câu thơ đó theo bản năng, đôi mắt đẹp sáng ngời, tỏa ra ánh hào quang duyên dáng, lẩm bẩm nói:
- Trình độ thơ từ của Hạ Văn, thực sự là không ai có thể so sánh được.
Hạ Bình gật gù nói:
- Đúng rồi. Cái kẻ bại hoại kia đúng là lợi hại nhất.
- Văn Đăng, đệ đi xuống nhìn hắn, có động tĩnh gì thì trở về nói cho ta hay.
Hạ Vũ Tình vẫn như si như ngốc luôn nhìn về tên thư đồng cười xấu xa kia, khẽ nói.
- Thế thì đệ phải đi đây.
Hạ Văn Đăng luôn luôn là tỷ tỷ nói gì thì nghe đó, vội vàng bước xuống thuyền hoa, đứng ở một chỗ bí mật giám thị nhất cử nhất động của Triệu Tử Văn.
- Hạ Bình, muội cảm thấy ta đối với muội thế nào?
Hạ Vũ Tình thấy Văn Đăng đã rời đi, mặt cười ửng đỏ, hạ giọng nói.
Hạ Bình kéo tay Hạ Vũ Tình, cười nói:
- Tiểu thư đối đãi như muội muội, từ nhỏ đã chiếu cố muội. Ở Hạ phủ này, người đối xử với muội tốt nhất chính là tiểu thư.
- Thế ......sau này ta cũng sẽ là tỷ tỷ của muội có được không?
Hạ Vũ Tình khẽ cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng, dịu dàng hỏi.
Hạ Bình nhấp nháy mắt, cao hứng túm lấy cánh tay Hạ Vũ Tình, nũng nịu nói:
- Tiểu thư vẫn luôn là tỷ tỷ của muội mà. Bây giờ như thế, sau này cũng thế.
Khuôn mặt Hạ Vũ Tình vốn lạnh như băng bỗng nở nụ cười sáng lạn như hoa đào, đến cả Hạ Bình nhìn thấy cũng sửng sốt. Nhưng Đại tiểu thư trong lòng vẫn còn nỗi lo lắng mơ hồ, không biết cái đèn Khổng Minh kia có thật sự làm cho ước nguyện của nàng trở thành sự thật được không.
- Bây giờ đề mục chính là làm từ. Lấy dương liễu Tây hồ là chủ đề để làm đi.
Lão tiên sinh đưa những người thăng cấp đi dừng lại dưới một cây liễu, chỉ vào cây liễu, cười nói.
Lúc này, số người thăng cấp không phải chỉ là mười người, mà là hai tổ hợp lại thành ra là hai mươi người, vẫn là do lão tiên sinh phụ trách khảo thí. Vừa rồi đã lấy Tô Đê làm đề cho thơ, nội dung có vẻ rộng quá, nhưng làm cũng thoải mái hơn. Giờ lại lấy dương liễu làm đề cho từ, lập tức mức độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng quy củ là do người ta đưa ra, những người thăng cấp đều e sợ sự uy nghiêm của Hạ tướng quân, nào dám hé răng oán hận, đều chỉ cúi đầu trầm tư. Có chút xíu thời gian mà cần phải làm ra được một bài từ vịnh liễu, quả thật là có chút khó khăn.
- Xin hỏi tiên sinh, bài từ này cần phải tả liễu hay là có mang từ liễu là được?
Một vị tài tử như có đôi chút thắc mắc nên hỏi lại lão tiên sinh.
Lão tiên sinh cười cười đáp:
- Tả liễu và dùng liễu để gửi gắm tình cảm.
- Thế thì tại hạ đã làm xong rồi.
Tài tử cao hứng ngâm nga:
- Tây hồ dương liễu lộng khinh nhu,
Động ly ưu, lệ nan thu.
Do ký đa tình tằng vi hệ quy chu.
Bích dã chu kiều đương nhật sự,
Nhân bất kiến, thủy không lưu!
Dịch nghĩa:
Dương liễu Tây hồ lay động mềm mại
Làm cảm động nỗi ưu sầu vì chia ly, lệ rơi khó kìm lại nổi.
Vì nhớ đa tình từng giữ thuyền quay lại
Câu chuyện của ngày đó về đồng bích (ruộng đồng xanh), cầu son (cầu sơn son),
Người không gặp, nước không chảy.
- Từ hay!
Lão tiên sinh không kìm nổi vỗ tay khen ngợi. Mượn liễu để biểu đạt mối tình sầu rất tuyệt diệu. Có thể thấy được bài từ này cũng là rất tinh tế, tài hoa.
Tài tử được khen không hề kiêu ngạo, thản nhiên nói:
- Đa tạ!
Lão tiên sinh gật đầu, tỏ ý đã thăng cấp, lại càng tỏ vẻ tán thành vị tài tử này. Tài mà không kiêu ngạo, thật sự là một tài tử hiếm có. Chỉ có điều, không biết là chàng ta có thể qua được cửa ải luận võ hay không.
Sau nửa nén hương, đề mục này cũng mới chỉ có một vị tài tử vừa rồi làm được.
Lão tiên sinh thở dài, nhìn Triệu Tử Văn đang đứng phía sau các tài tử nhàn nhã ngắm nghía phong cảnh Tây hồ, cười nói:
- Hạ Văn, ngâm thơ từ mà ngươi làm được ra đi.
Lão có chút tin tưởng với thư đồng này, nhưng đây là quy củ cuộc thi, đương nhiên là phải ngâm bài từ tự làm được ra.
- A......
Triệu Tử Văn không mấy để tâm, đáp lại một tiếng rồi chậm rãi quay đầu cười hỏi:
- Là thơ từ về dương liễu hả?
Lão tiên sinh mỉm cười gật đầu nói:
- Ngươi mau mau đọc ra đi.
Triệu Tử Văn nhìn về phía trước, bước một bước, khẽ ngâm:
- Dương liễu thanh thanh trứ địa trọng,
Dương hoa mạn mạn giảo thiên phi,
Liễu điều chiết tẫn hoa phi tẫn,
Tá vấn hành nhân quy bất quy. Nguồn: http://truyenggg.com
Dịch nghĩa:
Dương liễu xanh xanh chạm tới đất,
Hoa dương bay đầy trời
Cành liễu gãy hoa cũng ngừng rơi,
Thử hỏi người đi có trở về hay không.
Tạm dịch thơ:
Dương liễu xanh mặt đất,
Hoa liễu bay đầy trời,
Cành liễu gãy lìa hoa ngừng rơi
Hỏi người đi có biết nơi quay về?
- Tiên sinh, Hạ Văn làm thơ chứ không phải làm từ. Như thế có tính là phạm quy không?
Mấy tài tử lập tức tìm ra điểm sơ sót của thư đồng này, lập tức chĩa mũi nhọn về Triệu Tử Văn, kêu ca rầm lên.
Lão tiên sinh vừa rồi quả thật đã nói đề ra là làm từ, nhưng Hạ Văn này lại làm thơ, lão không thể phủ nhận được, gật đầu nói:
- Phạm quy rồi.
- Phạm quy thì phải hủy bỏ tư cách.
Vị tài tử vừa rồi làm ra được bài từ khinh miệt nhìn về hướng này, nói với Triệu Tử Văn.
Tài tử này mặc một bộ trường bào màu xanh giản dị, mày rậm mắt to, hai bên mép có hai phết râu như râu cá trê, trông hơi buồn cười, khẩu âm lại là tiếng phương Bắc. Vừa nhìn đã biết là tài tử phương Bắc, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Ta quả thật là không để ý nghe rõ đề. Nhưng mà ta đã hỏi tiên sinh có phải là làm thơ từ không thì tiên sinh lại gật đầu. Như thế thì tiên sinh cũng có trách nhiệm rồi.
Lão tiên sinh đỏ mặt lên. Quả thật là vừa rồi lão không nghe rõ Triệu Tử Văn đã hỏi lại, còn tưởng là thư đồng này chắc cũng chú ý nghe đề mục rồi, ai biết được là hắn căn bản không hề để tâm đến cái đề mục này. Thế này không phải là đến để xin cưới Đại tiểu thư, rõ ràng là đến phá rối.
Lão tiên sinh có khổ mà không nói ra được, gật đầu bảo:
- Là lão phu sai rồi. Hạ Văn ngươi giờ làm lại một bài từ đi.
Nhưng tài tử phương Bắc này chắc chắn chẳng phải kẻ tốt đẹp gì. Triệu Tử Văn nhanh mắt đã phát hiện Cửu Hoàng tử Hạng Long Đào ở một tổ khác cách đó không xa cứ thỉnh thoảng lại nháy mắt ra hiệu với gã tài tử này. Rõ ràng rằng đây chính là tay trong do Hạng Long Đào mời đến.
Lão tiên sinh phải chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, tài tử đang kêu ca đương nhiên không thể nói được gì nữa rồi. Bọn họ cũng không tin là thư đồng này không xem trọng Đại tiểu thư, bằng không thì đến đây tỷ võ chiêu thân mà làm gì. Chắc chắn là hắn không làm được bài từ nào, cho nên ngâm đại một bài thơ qua loa cho xong. Chẳng qua bài thơ này vô luận là ý cảnh hay là câu đối thì cũng đều là dạng xuất sắc, đáng được khen tặng là một bài thơ hay.
Nhưng không ít những tài tử không thể thăng cấp được không chịu buông tha, lại nói:
- Như thế thì Hạ Văn cũng có chỗ sai. Phạt ngươi trong ba bước phải làm ra được một bài từ, làm không ra thì tính là thua luôn.
Chỉ từng nghe
"bảy bước thành thơ" chứ chưa nghe ai
"ba bước thành từ" cả, lão tiên sinh lập tức toát mồ hôi lạnh. Lão biết rằng ba bước thành từ là rất khó khăn, nhưng lực lượng quần chúng đông đảo, lão cũng đành bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Thế cứ theo như lời mọi người đi.
Ba bước thành từ ư? Trời ạ, chắc chắn là Cửu Hoàng tử mua người đến phá rối ta. Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn về phía Cửu Hoàng tử đang ở phía kia lắc đầu ngâm từ. Cửu Hoàng tử đầu đội mũ tím, mặc một trường bào bằng gấm thêu rồng vàng, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, đi qua đi lại rất có phong độ, thật sự là một tài tử phong lưu vô cùng.
Tổ của gã hình như chỉ có ba bốn người gì đó. Ăn mặc kiểu hoàng tộc như gã thì ai dám ra tỷ thí nữa. Kẻ nào dám tranh thăng cấp với gã thì đến tính mệnh cũng không cần nữa ư? Triệu Tử Văn cũng không ngờ là gã vẫn không chịu buông tha Đại tiểu thư, đến lúc này còn mang đến đây bao nhiêu người giúp đỡ, chắc chắn là muốn tạo phe cánh để đắc thủ.
- Ba bước thành từ thì có gì là khó?
Triệu Tử Văn nói một cách khí phách, khẽ dậm chân hai bước liền thốt lên:
- Nhất khê yên liễu vạn ti thùy,
vô nhân hệ đắc lan chu xử.
Chu tử chi, Tô Đê hành.
Nhàn sầu tối khổ, hưu khứ ỷ nguy lan,
tà dương chánh tại, yên liễu đoạn tràng xử.
Dịch nghĩa:
Một dòng suối khói, vạn liễu mành buông,
Có ai giữ được chốn thuyền lan
Linh chi trên thuyền, đi ở Tô Đê.
Nỗi sầu nhàn hạ là khổ nhất, bỏ đi ý dựa dẫm vào hương lan
Ánh mặt trời còn đó, nơi khói liễu đoạn trường.
- Hai bước thành từ. Từ hay!
Các tài tử Giang Nam đứng bên Triệu Tử Văn đều vỗ tay, biểu lộ ý rằng tài tử Giang Nam còn giỏi hơn tài tử phương Bắc.
Một bài từ này không chỉ là viết về Tô Đê, ý cảnh so với bài từ mà tài tử phương Bắc kia đã làm còn có vẻ xuất sắc hơn. Hơn nữa lại là hai bước thành từ, những tài tử đứng xung quanh đó đều nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thán tài học của thư đồng thật là làm cho người ta kinh hãi.
"Keng......" Một tiếng thanh la của gia đinh Hạ phủ gõ lên. Gia đinh lại lớn tiếng nói:
- Những người thăng cấp đợt hai ở các tổ, rút thăm tỷ thí câu đối. Hai người một đôi. Người thắng được thăng cấp tiếp theo!
"Trời ạ, sao lại còn thi câu đối nữa chứ? Hơn nữa lại còn là đấu loại hai người một nữa." Triệu Tử Văn cảm thấy thật đau đầu, còn không bằng đi đánh đấm một hồi cho thống khoái.
Tổ của lão tiên sinh phụ trách chỉ còn có hai người Triệu Tử Văn và tài tử phương Bắc kia nên chẳng cần rút thăm phiền phức làm gì, hai người trực tiếp ra vế đối cho nhau là được rồi. Nhưng mà ai ra đối, ai tiếp đối thì vẫn phải rút thăm. Lão tiên sinh rút ra hai cây thăm trong người, cười nói:
- Các ngươi tới rút thăm đi, ai rút trúng thăm ra thì ra đối, còn ai rút trúng thăm tiếp thì tiếp đối. Người tiếp đối chỉ cần đối được tất cả những câu đối của người ra vế đối thì tính là thắng, bằng không thì tính là thua.
Giang Nam đệ nhất tiểu thư đồng đối với tài tử phương Bắc, trò hay như thế này, làm sao mọi người bỏ qua cho được. Những người chưa thăng cấp đều đứng đó xem kịch vui, để xem xem công phu đối câu đối thì ai là người lợi hại nhất.
Rút thăm thế này thì chỉ cần một người rút là được, Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Người đến là khách, chủ nhường khách, mời vị công tử phương Bắc này đến rút thăm đi.
Công tử phương Bắc cũng hiểu được đạo lý này, cho nên gật đầu, rút một cây thăm trong tay lão tiên sinh, vừa mở ra thì thấy một chữ
"RA" thật to.
"Phù, quá tốt! Hắn ra đối là tốt rồi chứ nếu để mình ra vế đối thì chả có gì hay ho cả." Triệu Tử Văn lén vuốt mồ hôi trên đầu, lòng thầm kêu may mắn.
- Công tử phương Bắc ra đối, Hạ Văn tiếp đối.
Lão tiên sinh công bố kết quả rút thăm.
- Hai người các ngươi bắt đầu đi. Người thắng sẽ thăng cấp, người thua sẽ bị loại.
Cuộc chiến câu đối sắp bắt đầu, tài tử phương Bắc và tài tử Giang Nam đều toát mồ hôi lạnh, không biết cuối cùng ai thắng ai thua nữa.
Công tử phương Bắc lui lại phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách với thư đồng này. Y đương nhiên đã nghe nói qua thư đồng này rất giỏi đối câu đối. Dò xét hắn cẩn thận một hồi rồi y mới nói:
- Tại hạ là thất tỉnh Văn Trạng nguyên kiêm Tham mưu tướng quân, tên hiệu là
"vua đối - đối thủng bụng".
- Chàng ta là
"vua đối" Sử Trinh Tương?
Tài tử Giang Nam đều mở to hai mắt, không thể tin nổi là vị
"vua đối" ở Kinh quốc này hôm nay cũng đến tham gia tỷ võ chiêu thân của Đại tiểu thư.
Trạng nguyên lại kiêm cả tham mưu tướng quân, chức quan quả thật là rất lớn. Chẳng qua là chức Tham mưu tướng quân này không cần nói cũng biết là tướng quân tham mưu cho Cửu Hoàng tử. Hôm nay Trạng nguyên Trần Chính Hào kia hình như không tới. Triệu Tử Văn nhìn quét quanh bốn phía cũng không thấy thân ảnh của Trần Trạng nguyên đâu.
"Đối thủng bụng cơ à? Không phải là đối đến mức xuyên thủng bụng ta ra đấy chứ?" Triệu Tử Văn nghe xong thì chỉnh sửa lại cái mũ thư đồng, cười ha hả nói:
- Tiểu đệ đọc qua vài cuốn sách, một tiểu thư đồng lạc đường trần thế thôi, tên hiệu là
"vua đối - đối chết người".
- Người xấu này, cái gì mà
"vua đối - đối chết người" chứ? Chỉ làm loạn lên thôi.
Đại tiểu thư đứng ở sương phòng trong thuyền hoa, nhưng tiếng nói của Triệu Tử Văn cực to, thuyền hoa đang đậu ở gần nên nàng nghe thấy rõ ràng, bịt cái miệng nhỏ nhắn mà cười nói.
- Đối chết người à?
Sử Trinh Tương có chút kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ Hạ Văn ngươi đối câu đối còn có thể đối chết người ta được sao?
Triệu Tử Văn cười hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ Sử huynh có thể đối thủng bụng người ta ra sao?
- Ta từng đối cho người ta đến mức cơm không thể nuốt xuống được, nước không thể uống được, bụng rỗng không cho nên mới có tên hiệu là
"đối thủng bụng".
Sử Trinh Tương vân vê cái ria cá trê, cười đắc ý, giải thích.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Tại hạ từng đối cho người ta phun ra vài chục lượng máu, thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma, cho nên mới có tên hiệu là
"đối chết người".
Đối cho người ta khó nuốt trôi thì còn hợp tình hợp lý, chứ đối cho người ta phun ra vài chục lượng máu, suýt mất mạng thì liệu có hay không? Mọi người thấy thư đồng này mở to mắt bốc phét thì đều khúc kha khúc khích cười thành tiếng. Đại tiểu thư lặng lẽ nhìn qua mành, vừa mừng vừa sợ khẽ cười nói:
- Tiểu thư đồng lạc đường trần thế lại còn có thể đối cho người ta phun ra vài chục lượng máu nữa? Đồ bịa đặt!
- Tiểu thư, Hạ Văn cứ như là biết chúng ta đang nhìn lén cho nên mới to tiếng như thế để bọn mình nghe thấy vậy.
Hạ Bình đã biết nhiệm vụ mà Đại tiểu thư giao cho Hạ Văn. Nàng cũng biết Đại tiểu thư rất đáng thương, để Hạ Văn giúp Đại tiểu thư thì không còn gì tốt hơn nữa cho nên cười cười, thăm dò, nói.
- Ừ.
Đại tiểu thư gật đầu, cũng hiểu được đây là người xấu cố ý bày ra. Đôi mắt đẹp lại chú ý hành động của Triệu Tử Văn.
Giang Nam đệ nhất tiểu thư đồng tiếp đối của người không chỉ là Văn Trạng nguyên mà lại còn là
"vua đối - đối thủng bụng" nữa. Trò hay thế này ai mà bỏ qua được. Trong thời gian uống cạn chung trà, Triệu Tử Văn và Sử Trinh Tương liền bị vây chật như nêm cối. Đám người bu vòng trong vòng ngoài kẹp chặt hai người bên trong.
Sử Trinh Tương biết thư đồng cợt nhả này đang ăn nói bậy bạ, cũng không muốn giằng co lằng nhằng với hắn nữa nên bước lên trước một bước nói:
- Họa thượng hà hoa hòa thượng họa!
Không hổ là vua đối, trong vòng một bước đã xuất ra được một vế đầu, có thể thấy được sự sáng tạo rất nhanh nhẹn. Tài tử Giang Nam cũng âm thầm khen ngợi, nhưng không ai nói ra miệng để tránh cổ vũ chí khí người khác mà lại diệt uy phong của thư đồng.
Triệu Tử Văn lập tức nói luôn:
- Thư lâm hán thư hàn lâm thư.
- Hay!
Xung quanh đây tài tử Giang Nam nhiều hơn. Bọn họ thấy thư đồng lập tức đối trả thì đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Sử Trinh Tương vốn định thử tài học của thư đồng, không ngờ là chỉ trong nháy mắt hắn đã đối trả được rồi, sự khinh thường của y giảm bớt đi rất nhiều. Lại thấy thư đồng này cợt nhả, y không kìm nổi, hừ nhẹ một tiếng, đọc tiếp:
- Nhị tam tứ ngũ. (Hai ba bốn năm)
Nhị tam tứ ngũ là cái gì? Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đây là vế đối kiểu gì vậy?
Triệu Tử Văn đối với vế đối không đầu không cuối này cũng hồi lâu không nắm được ý tưởng.
Sử Trinh Tương cười giảo hoạt, nói:
- Sao rồi? Không đối được phải không?
- Ai nói ta không đối được?
Triệu Tử Văn vừa chuyển mắt nhìn, lập tức hai mắt sáng ngời, cười nói:
- Lục thất bát cửu. (Sáu bảy tám chín)
"Nhất nhị tam tứ" đối với
"Lục thất bát cửu" chỉ cần giản đơn vậy thôi sao? Mọi người cảm thấy vế đối này có lẽ là không đơn giản như thế, nên có chút khó tin.
- Chậm đã, chậm đã.
Sử Trinh Tương khẽ nhướn mi nói:
- Huynh đài quả thật là không tệ. Nhưng có lẽ là ngươi đối bừa mà trúng được thôi. Ngươi phải nói ra được ý tứ trong đó thì mới tính là đối được.
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Không phải là
"Khuyết nhất" (khuyết y) đối lại với
"Thiếu thập" (thiếu thực) là gì?
DG chú thích:
"Nhị tam tứ ngũ" (Hai ba bốn năm) nghĩa là không có
"Nhất" (Một) =
"Khuyết nhất". Chữ
"nhất" đồng âm với chữ
"y" là y phục, quần áo. Cho nên vế trên tương đương với cụm
"Thiếu quần áo".
"Lục thất bát cửu" (Sáu bảy tám chín) nghĩa là không có
"Thập" (Mười) =
"Thiếu thập". Chữ
"thập" đồng âm với chữ
"thực" là lương thực, đồ ăn đồ uống. Cho nên vế đối lại của Triệu Tử Văn mang nghĩa là
"Ít lương thực".