Tô Đông Pha mỉm cười đứng bên cạnh Tần Thiếu Du, nhưng lão không nói gì hết chỉ tươi cười thân thiện với những tài tử đang đứng ở xung quanh.
Tô đại nhân là cận thần bên cạnh đương kim Hoàng đế, là đệ nhất mưu sĩ của Đại Kinh, các tài tử xung quanh đều xúc động, tay chân có vẻ hơi run rẩy. Bởi vì nếu như ai được Tô đại nhân coi trọng, thì cho dù người đó chỉ là học sinh cũng có thể một bước đến trời. Tần đại nhân chính là ví dụ điển hình. Lão là học sinh của Tô Đông Pha, nhưng được Tô đại nhân một tay cất nhắc lên tới chức vị Hàn Lâm Viện sĩ. Mọi người ở đây đều tới tấp chen lấn thể hiện trước mặt Tô đại nhân, mong được lão để mắt tới.
- Sư phụ, cái đố đèn đầu tiên sư phụ hãy mở trước đi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.comTần Quán bình thường cũng không hay gọi Tô Đông Pha là sư phụ, dù sao thì hai người cũng đã già rồi, tuổi cũng chỉ suýt soát nhau cho nên gọi như vậy có vẻ không tự nhiên. Tuy nhiên tối nay chính là lễ hội Nguyên Tiêu, tài tử ở thư viện đều tập hợp ở đây, cho nên phải xưng hô kính trọng một chút.
Tô Đông Pha khẽ vuốt ve bộ râu dài, hào sảng nói:
- Thiếu Du, ông thân là học sĩ viện Hàn Lâm cho nên chuyện giải đố đèn ở thư viện này dĩ nhiên sẽ do ông chủ trì và là người mở đố đèn!
Đây chính là tôn sư trọng đạo, Tần Quan muốn để cho Tô Đông Pha là người đầu tiên mở đố đèn cho nên liền tỏ vẻ tôn kính đối với ông, đùn đẩy lần nữa.
- Sư phụ, người thích hợp hơn.
- Thiếu Du, ông thích hợp hơn.
- Sư phụ, người thích hợp hơn.
Hạ Vũ Tình, Hạ Bình được thân hình to lớn Triệu Tử Văn chen lấn rẽ lối cho nên dễ dàng tiến lên được phía trước. Nhìn thấy hai vị lão nhân này đùn đẩy cho nhau, Triệu Tử Văn cảm thấy thật nhức đầu, thầm mắng, các ngươi không nhanh lên để chúng ta sốt ruột chết sao.
Bỗng nhiên, một thân hình yểu điệu từ phía sau tiến tới, bàn tay mảnh mai chen vào nói:
- Các ngươi không muốn mở thì để ta mở cho.
Cả đương kim trọng thần Thái sư Tô Thức và Hàn Lâm Viện sĩ Tần Quan đều mắng thầm nữ tử. Người coi trời bằng vung này chính là An Ninh quận chúa. Đám tài tử nhìn thấy An Ninh quận chúa xuất hiện thì đều biến sắc, có người định lén lút rời đi. Không thể trách được bọn họ bởi vì An Ninh quận chúa này chính là một tiểu ma vương hung dữ, ở thư viện này vài ngày họ đã nếm qua không ít mùi đau khổ do nàng gây ra.
Ai bảo bây giờ trong hoàng thất chỉ có một nữ tử duy nhất là nàng chứ, Hoàng thượng cũng không làm gì được nàng. Hàn Lâm Thư Viện đặc biệt phải thu học sinh nữ cũng bởi vì nàng cả. Có thể thấy được An Ninh quận chúa chính là mặt trăng đượccác vì sao vây xung quanh. Không chỉ vậy, các đại nhân, công tử ở mọi đảng phái đều mong muốn có thể cưới được nàng, cho nên ai dám đắc tội với nàng chứ?
Đáng tiếc là ở thời khắc nguy nan, lão Hoàng đế sẽ vẫn hy sinh nàng. Triệu Tử Văn cũng nhìn nàng An Ninh quận chúa mà cảm thấy nàng có vẻ hơi đáng thương. Hung Nô ở chốn xa xôi đó, chỉ cần lão Hoàng đế gật đầu, mà An Vương và Hoài Vương lại có bất hòa con dao đâm sau lưng chắc chắn là không nhỏ, cho nên viêc này tám chín phần mười là sẽ thành.
Đại tiểu thư và Hạ Bình chưa từng tiếp xúc với An Ninh quận chúa nhưng khi nhìn thấy Quả ớt nhỏ này hai tay chống nạnh, ngang ngược kiêu ngạo khiến cho Tần đại nhân và Tô đại nhân phải đỏ mặt tía tai, xấu hổ thì không kìm được bưng miệng cười.
Tần Quán và Tô Thức đều thẹn đỏ mặt, đối với cô quận chúa điêu ngoa này họ chẳng còn cách nào khác, chỉ ngượng ngùng cười nói.
- Vậy thì quận chúa hãy mở câu đố của cái đèn thứ nhất đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạng An Ninh hiện lên một vẻ đắc ý. Nàng cười hì hì nói:
- Thế thì ta mở câu đố đèn của ta trước.
- Đúng, đúng, quận chúa hãy mở trước đi.
Tô Đông Pha đối xử với mọi người đều rất phóng khoáng cho nên cũng không so đo với một tiểu quận chúa. Sau khi bình tĩnh không còn xấu hổ nữa, ông vuốt vuốt bộ râu bạc rồi cười ha hả.
Hôm nay An Ninh quận chúa mặc một chiếc quần màu phấn hồng, lông mày như vẽ, đôi mắt như làn thu thủy. Lồng đèn ở phía trên đầu nàng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Vẻ xinh đẹp khiến cho các công tử ở đây tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào cô quận chúa mỹ lệ này.
Cô nàng này lại còn ra đố đèn đêm nay sao? Triệu Tử Văn cảm thấy thật buồn cười, cô quận chúa này đến thư viện căn bản chỉ là để quấy rối, làm cho thư viện trở thành nơi nơi gà bay chó chạy. Những tài tử ở trong thi viện thấy nàng là trốn tránh thật xa. Tần lão đầu lần này đúng là khóc không ra nước mắt, có khổ mà không nói nên lời.
An Ninh quận chúa mỉm cười hạ chiếc lồng đèn trên đầu xuống, đắc ý nói:
- Con vật gì đi đường dễ bị trượt chân nhất?
Câu đố đèn như vậy những tài tử ở đây mới nghe được lần đầu, bọn họ cảm thấy hơi mơ hồ, vội vàng tiến tới xem xem câu đố này có phải là do An Ninh quận chúa thuận miệng nói ra không. Kết quả đương nhiên là khiến họ phải thất vọng, bởi vì câu đố đèn thứ nhất đúng là đoán động vật.
Cổ nhân ra đố đèn thường là đoán một câu thơ hay đoán một chữ gì đó để tao nhã lịch sự. Cô nàng An Ninh quận chúa này ra một câu đố đèn quái dị như vậy khiến cho các tài tử nghĩ hoài cũng không ra.
Tô Thức và Tần Quán nhìn nhau cười khổ, câu đố đèn này thật là
"tuyệt". Triệu Tử Văn thì mỉm cười, câu đố đèn này rõ ràng là bắt người ta phải thay đổi cách suy nghĩ, nếu như hiểu được điều cốt lõi thì trong nháy mắt là có thể đóan ra. Tuy nhiên nếu như không tìm ra manh mối thì cả đời cũng không đoán ra được, đây chính là điều vi diệu, ảo diệu ở chỗ đó, người giải đố phải thay đổi cách suy nghĩ.
Đại tiểu thư và Hạ Bình khẽ cười, hai nàng lại có vẻ hơi yêu thích cô nàng An Ninh quận chúa tinh nghịch này.
- Tử Văn, mấy ngày trước đây chiếc xe lăn của quận chúa An Ninh cũng là do nàng tự mình nghĩ ra sao?
Đại tiểu thư ghé tai vào Triệu Tử Văn nhỏ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
- Chiếc xe lăn đó là do ta phát minh ra.
- Đồ mặt dày!
Hạ Vũ Tình khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên.
Cô bé này đã lấy trộm bản quyền của ta, Triệu Tử Văn trừng mắt lườm An Ninh quận chúa một cái. Lời nói này của hắn dĩ nhiên là có ý nghĩa, lần đó An Ninh quận chúa không may bị thương hắn đã làm cho nàng một chiếc xe lăn. Nào ngờ nàng tiểu quận chúa lại vô cùng yêu thích cái xe này, mang xe đi dạo khắp trong thư viện, còn vô sỉ nói đây là phát minh của mình.
Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn ra, không phục nói:
- Nàng quận chúa làm ra được đồ vật đó thì ta cũng làm được, tuổi của ta chỉ xấp xỉ nàng, dĩ nhiên là không muốn thua nàng ta.
Hạ Bình dường như lớn hơn công chúa An Ninh một chút, vậy phải là tỷ tỷ của nàng ta. Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm không phục của nàng thì thầm đánh giá trong lòng.
Sau thời gian uống một chén trà, An Ninh đưa mắt nhìn hết những tài tử phía dưới, nửa ngày sau không thấy ai tiến ra trả lời, trong đôi mắt lại hiện ra một vẻ đắc ý, chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:
- Chỉ cần người nào đoán ra câu đố, bản quận chúa sẽ tặng cho khối ngọc bội này.
Nói xong, Hạng An Ninh liền lấy ra một khối ngọc bội hình con chim phượng dắt bên hông của mình ra, khẽ quơ quơ ở trước đèn. Khối ngọc bội này vừa trong lại vừa sáng, vừa nhìn qua đã biết là bảo ngọc, ở dưới ánh đèn lồng muôn màu lại trông càng có vẻ rực rỡ hơn.
Hạ Bình nhìn khối ngọc bội này thì chấn động, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, bàn tay ngọc ngà khẽ nắm lấy tay của Triệu Tử Văn, run run lẩm bẩm nói:
- Tại sao nàng ta lại có khối ngọc bội này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ….
Triệu Tử Văn ngay lập tức cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Bình đang run rẩy. Hắn cúi đầu nhìn nàng thì thấy ánh mắt của Hạ Bình đang nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội trước mắt. Triệu Tử Văn lập tức hiểu được, mảnh ngọc bội mà Hạ Bình đeo trước ngực chính là nó.
- Quận chúa, khối ngọc bội là bảo vật của hoàng gia, không thể làm vật trao thưởng được.
Tô Thức và Tần Quán vội vàng hạ giọng nói với vị công chúa trời không sợ đất không sợ này.
Vật của hoàng gia, những lời này như sét đánh vào người của Hạ Bình, thân thể mềm mại của nàng chấn động kịch liệt, đôi mắt đẹp mở thật to, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay của Triệu Tử Văn, cố gắng kìm chế sự kích động và hoang mang trong lòng.
Xem ra Hạ Bình đã biết chuyện gì đó. Triệu Tử Văn cũng không ngờ cơ duyên xảo hợp đêm nay lại khiến cho Hạ Bình có thể biết được thân phận của nàng. Tất cả chuyện này đã cho thấy nàng chính là công chúa hoặc quận chúa trong hoàng thất đã gặp nạn.
An Ninh quận chúa chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:
- Câu đố đèn này ta phải nghĩ cả ngày mới ra. Ta không tin có người đoán ra được!
Quận chúa tự tin đến mức đem cả ngọc bội của hoàng thất là vật trao thưởng khiến cho Tô Thức và Tần Quán phải nhìn nhau cười khổ. An Ninh quận chúa này đã lớn như vậy mà còn điêu ngoa cổ quái, nếu như Hoài Vương biết nàng càn quấy như vậy chắc chắn sẽ đứng ra ngăn cản.
Nàng càn quấy như thế thì cho dù có người nghĩ ra đáp án cũng không dám trả lời, thử hỏi cả thi viện này ai dám nhật bảo vật của hoàng gia chứ? Tần Quán và Tô Thức hiểu được điều này cho nên không ngăn cản nàng quậy phá nữa.
Đáng tiếc là các tài tử ở Hàn Lâm Thư Viện chỉ quen đoán thơ giải đố đèn, phải thay đổi cách suy nghĩ khiến cho bọn họ rất khó đoán được. Đến cả câu đố đèn của một tiểu quận chúa mà nghĩ cả ngày cũng không ra, tất cả đều cúi đầu xấu hổ.
Lúc này, sự kích động của Hạ Bình đã qua đi, nàng đã khôi phục lại được sự bình tĩnh. Dù sao nàng cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, không giống như tiểu nha đầu vô tư vô lự trước đây, bây giờ nàng đã chín chắn hơn rất nhiều. Hạ Bình nắm lấy bàn tay của Triệu Tử Văn, mặc kệ nàng là công chúa hay quận chúa, chỉ cần có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Hạ Văn làm một thê tử nhu thuận là đã thỏa mãn lắm rồi.
Triệu Tử Văn cũng vui mừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Bình, trong lòng thầm nghĩ tiểu nha đầu này cuối cùng cũng đã lớn. Tuy nhiên, điều quan trọng chính là hy vọng tiểu nha đầu sau này đừng có ghen tuông, phải yêu thương lão công, trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Hừ, các tài tử đâu hết rồi?
An Ninh quận chúa chu cái môi nhỏ nhắn hồng hào ra, vênh váo nói:
- Ngay cả một nữ tử như ta mà các ngươi cũng không thắng được, các ngươi thật sự đã uổng công mười năm đèn sách!
Sắc mặt Tần Quán và Tô Thức lập tức biến đổi. Bọn họ biết rằng nàng quận chúa này điêu ngoa cổ quái nhưng không ngờ nàng lại nói những lời cay nghiệt như vậy. Khuôn mặt của hai người nhất thời trở nên trắng nhợt, định lớn tiếng mắng quận chúa vô lễ nhưng kìm lại, dù sao người ta cũng là quận chúa, bọn họ dám mắng sao? Chỉ có thể đè nén sự tức giận trong lòng, im lặng không nói gì.