Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 233

Đêm tối, gió xuân hòa ái nhẹ nhàng thổi, đường phố hoàng thành yên tĩnh. Triệu Tử Văn vừa ra khỏi phủ Hoài Vương liền thấy ngay Triệu phủ của hắn đứng trước mặt. Đang có sẵn chút men say, Triệu Tử Văn không khỏi cười nói:
- Ở gần vẫn là tốt nhất!
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phủ ra, đi tới sương phòng Triệu phủ. Tối nay ánh trăng ảm đạm, trong hoa viên tối đen như mực. Triệu Tử Văn mặt mũi đỏ bừng, trong người toàn men rượu, chỉ có thể sờ soạng chậm rãi đi về phía trước.
Bất chợt, hắn đột nhiên phát hiện một bóng dáng xinh đẹp đứng trong một chỗ tối của hoa viên trước sương phòng. Vốn ánh trăng rất ảm đạm, hơn nữa Triệu Tử Văn lại hơi say say nên không thấy rõ nữ tử này là ai. Tuy nhiên hắn đánh giá một chút liền biết đây hẳn là Đại tiểu thư. Cô nàng này đơn giản chính là lo lắng mình uống rượu trong phủ Hoài Vương sẽ làm loạn gì đó, chính là có ý ghen tuông nên mới chờ mình ở hoa viên trước sương phòng...
Triệu Tử Văn thoáng cười dâm không một tiếng động, lặng lẽ đi tới phía "Đại tiểu thư". Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy dáng người yểu điệu thướt tha của "Đại tiểu thư", không kìm nổi tâm thần rung động. Vốn cả tối nay Triệu đại nhân đã bị vũ cơ khiêu khích lửa dục toàn thân, hắn không kìm nổi vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng.
Cheng!
Một đạo hàn quang hiện lên, lập tức tiếng xé gió vang lên, một lưỡi kiếm sắc bén không biết từ đâu xuất hiện chợt lóe hào quang chém thẳng tới bàn tay dâm đãng của Triệu Tử Văn....
Nhìn lưỡi kiếm sắc bén quét tới, Triệu Tử Văn lập tức tỉnh rượu, cẩn thận nhìn liền thấy một mái đầu bạc dưới ánh trăng mờ, lập tức rùng mình vội vàng nhảy lùi lại tránh, sau đó giơ tay lên nói:
- Nhầm lẫn, nhầm lẫn. Ta còn tưởng rằng là Đại tiểu thư chứ.
- Hừ, nếu ngươi dám có tâm tư như vậy, ta liền phế hai tay của ngươi.
Khuôn mặt xinh đẹp của La Thanh Yên lạnh như băng. Vừa rồi cũng không biết là nàng đang nghĩ chuyện gì, cũng may là phản ứng kịp, nếu không suýt nữa thì khiến cho dâm tặc này chiếm tiện nghi!
- Sao có thể như vậy? Đây chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.
Triệu Tử Văn toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu thực sự đụng phải, có khi La Thanh Yên này sẽ nhất định liều mạng với mình. Hắn ngượng ngùng cười nói. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
La Thanh Yên thu lưỡi kiếm sắc bén vào trong tay áo dài, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh như băng, thận trọng nói:
- Ngươi có biết rằng hiện tại ngươi đã là cái đích cho mọi người chỉ trích hay không?
- Ồ, tỷ nói là chuyện ta làm Tể tướng hả?
Triệu Tử Văn vẻ mặt cầu xin nói:
- Ta cũng là bị ép buộc mà thôi.
Hiện giờ ba thế lực chủ yếu đều hiểu, vị Tể tướng Triệu Tử Văn này cũng như một lực lượng mới. Bọn họ đương nhiên đều muốn nắm lấy lực lượng mới này để thế lực của đảng phái mình lớn mạnh hơn. Tuy nhiên An Vương và Tể tướng này kết thù kết oán thâm hậu, chỉ sợ hai bên đều muốn diệt trừ nhau càng sớm càng tốt. Hoài Vương đối nhân xử thế hào sảng rộng rãi nhưng không thể loại trừ việc Lục Hoàng tử sẽ đối phó với hắn, cho nên tình cảnh hiện tại của Triệu Tử Văn là vô cùng nguy hiểm.
Nếu Tể tướng sắp nhậm chức này không phải là tướng công của đồ đệ nàng, La Thanh Yên cũng sẽ không thèm để ý tới hắn. Hơn nữa, trọng yếu hơn là Tể tướng này có thể giúp nàng diệt trừ Ám Kiếm Các. Nàng thấp giọng lẩm bẩm:
- Cũng không biết lão Hoàng đế này có phải mù mắt rồi hay không mà lại cho tiểu thư đồng như ngươi lên làm Tể tướng!
- Này này. Ta nói này La tỷ tỷ, nói như vậy không đúng đâu.
Triệu Tử Văn lườm nàng một cái, căm giận bất bình nói:
- Ta cũng được cho là ngọc thụ lâm phong (cây ngọc trước gió), phong lưu, tự nhiên, phóng khoáng. Sao một thanh niên tốt như vậy lại không đáng một đồng trong mắt tỷ chứ?
La Thanh Yên này dám trắng trợn gọi Đại Kinh Hoàng thượng là lão Hoàng đế, chẳng lẽ chỉ dựa vào một khối miễn tử kim bài của Vong Phu Các là có thể kiêu ngạo như vậy sao? Có thể thấy được thân phận của Bạch Phát Ma Nữ này cũng không đơn giản chỉ là Các chủ Vong Phu Các. Dường như nàng và lão Hoàng đế có chút ân oán gì đó. Triệu Tử Văn thầm cẩn thận suy xét...
Bạch Phát Ma Nữ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đỏ lên, lập tức lại lạnh lùng nói:
- Cái gì thanh niên tốt? Cũng không biết ngươi đã gây tai họa cho bao nhiêu nữ tử rồi!
Người trong Vong Phu Các hận nhất là hạng nam tử ba vợ bốn nàng hầu, mà hiện tại Triệu Tử Văn đã có năm vị hồng nhan tri kỷ. Nếu Lăng Nhi không mang cốt nhục của hắn, La Thanh Yên có lẽ đã hận không thể bóp chết tươi thư đồng đáng giận này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phát Ma Nữ lạnh như băng, thân thể mềm mại ẩn hiện sát khí, Triệu Tử Văn tươi cười nói:
- La tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến không phải là để thăm thanh niên tốt là ta đó chứ?
- Ta là sư phụ của Lăng Nhi, còn gọi ta là tỷ tỷ nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đây!
Mái tóc bạc của La Thanh Yên tung bay trong gió, tựa như ma nữ giáng thế trông rất dọa người. Đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng tức giận khuôn mặt ửng đỏ, nói.
Sẽ không phải là đột nhiên xuất ra một cây roi da để quất ta đấy chứ? Triệu Tử Văn phẫn nộ âm thầm nói.
La Thanh Yên gặp thư đồng vô sỉ này, phải là Tể tướng sắp nhậm chức mới đúng, luôn bị hắn áp đảo, tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn không chút biểu tình, nói:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, có lẽ trong mấy ngày này An Vương khả năng sẽ xuống tay với ngươi.
Gấp như vậy sao? Thần sắc cợt nhả của Triệu Tử Văn lập tức trở thành đại biến. Hắn nhướn mày nghiêm mặt nói:
- Đa tạ La Các chủ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận phòng bị!
Nhìn hắn biến sắc mặt còn nhanh hơn cả mình xoay người, La Thanh Yên hơi nao nao, sau đó lại trầm giọng nói:
- Ta đây là giúp Lăng Nhi, cũng không phải giúp ngươi!
- Biết rồi. La sư phụ còn chuyện gì khác nữa không?
Triệu Tử Văn gật đầu, lại khôi phục bộ dạng không kiềm chế được, cười ha hả nói.
La Thanh Yên lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng. Nàng cũng biết không rõ Tể tướng này rốt cuộc tính tình thế nào nữa, lúc thì phóng đãng không kềm chế được, lúc lại nghiêm túc cương nghị, nàng thấp giọng nói:
- Ngươi còn phải nhớ kỹ đáp ứng chuyện của ta. Ta đang điều tra xem tổng đà Ám Kiếm Các ở đâu. Đến lúc đó ngươi phải trợ giúp ta một tay!
Không phải là muốn ta phái tướng sĩ bao vây tiễu trừ Ám Kiếm Các sao? Thực ra trong lòng Triệu Tử Văn không để ý Bạch Phát Ma Nữ lợi dụng hắn. Ma nữ này đã mấy lần cứu hắn, giúp nàng một lần cũng coi như là hoàn trả một nhân tình đi. Hơn nữa Sở Thăng cũng không phải loại tốt lành gì, bắt buộc phải diệt trừ!
Triệu Tử Văn ngáp một cái nói:
- Không có chuyện gì khác thì ta đi ngủ đây, ngày mai còn phải vào triều sớm.
- Hừ!
La Thanh Yên hừ mạnh một tiếng. Nàng có ý tốt nhắc nhở Triệu tể tướng này phòng bị Sở Thăng và An Vương liên thủ đánh lén, hắn lại không kiên nhẫn như vậy. Nàng lạnh nói:
- Có lẽ đêm mai Sở Thăng sẽ phái rất nhiều sát thủ đến ám sát ngươi, ngươi cẩn thận phòng bị!
Có gì thì nói chính xác thời gian và địa điểm, ta sẽ không cần phải lo lắng đề phòng, Triệu Tử Văn âm thầm nói. Cho dù La Thanh Yên không nói, hắn cũng đoán được An Vương và Sở Thăng khẳng định là một phe, hiện giờ hai người liên thủ, xem ra phải tăng nhân lực bảo hộ Hạ Bình!
- Đúng rồi, tỷ có biết thân phận đích thực của Sở Thăng là gì không?
Triệu Tử Văn đổi đề tài, hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng của La Thanh Yên đột nhiên đại biến. Nàng trợn mắt, đỏ bừng mặt phẫn nộ quát:
- Ngươi không cần biết!
Có cần kích động như vậy không? Tai Triệu Tử Văn bị nàng đột nhiên gầm cũng hơi ong ong, lại tò mò Sở Thăng này rốt cuộc có thân phận gì? Dường như giữa La Thanh Yên và y có liên hệ gì đó. Hiện tại Triệu Tử Văn cảm giác đầu óc hơi choáng váng. Sở Thăng, La Thanh Yên, Lý chưởng quỹ, ba vị cao nhân thần bí này rốt cuộc có quan hệ thế nào?
- Đêm mai ngươi phải cẩn thận phòng bị. Ta cáo từ!
Bộ dạng thất thố của La Thanh Yên đều lọt cả vào trong mắt Triệu Tử Văn. Ma nữ đương nhiên cảm thấy mất hết thể diện, không nhanh không chậm nói.
Ngay khi La Thanh Yên sắp xoay người rời đi, Triệu Tử Văn cười ha hả thử hỏi:
- La tỷ tỷ, nếu vừa rồi ta thật sự đụng vào người tỷ, tỷ sẽ làm gì?
La Thanh Yên không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, nàng hơi ngẩn người ra, tiếp theo đôi mắt lạnh như băng bắn ra hàn quang, lạnh lùng nói:
- Giết không tha!
Không cần khoa trương như vậy chứ? Triệu Tử Văn còn sợ hãi ngượng ngùng cười nói:
- La tỷ tỷ xin cứ yên tâm, sao ta có thể làm chuyện cầm thú như vậy chứ!
La Thanh Yên không muốn giằng co nhiều với hắn, khẽ dậm gót sen đi ra ngoài phủ...
- Không bằng cầm thú nha!
Triệu Tử Văn lẩm bẩm cảm thán một câu, nhưng trong đêm đen yên tĩnh, những lời này đều lọt cả vào tai La Thanh Yên.
La Thanh Yên ngẩn người, lập tức bùng nổ kinh thiên rống giận:
- Triệu Tử Văn!
Bất chợt, gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc bạc dài của La Thanh Yên tung bay phất phơ... Bàn tay mềm mại cầm kiếm, đôi mắt của Bạch Phát Ma Nữ tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Triệu tể tướng không sợ chết kia!
- Má ơi, quỷ!
Nhưng Triệu Tử Văn nói xong câu đó thì đã có chuẩn bị, hắn hô lớn một tiếng, liền trực tiếp bỏ chạy mất tăm mất tích...
Lúc này La Thanh Yên mới hồi phục tinh thần, nhìn Triệu Tử Văn đang vội vàng chạy trốn, không tự chủ được cười khổ hai tiếng, trong nháy mắt cũng biến mất ở trong bóng tối.
- Chẳng phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Thế mà lại muốn lấy mạng ta!
Triệu Tử Văn đứng trước sương phòng, nhìn Bạch Phát Ma Nữ biến mất, lau mồ hôi lạnh trên trán, căm giận nói.
Bên trong vườn lại trở về yên tĩnh. Hắn nhìn quanh một vòng, sau đó tiến vào sương phòng. Ngồi xuống giường, hắn cũng không ngủ ngay mà lấy Tạm Kim Hổ Đầu Thương giấu dưới gầm giường ra. Hổ Đầu Thương hoàn toàn do huyền thiết rèn thành, lấp lóe hàn quang dưới ánh trăng mờ. Đầu thương uy vũ toát lên khí thế uy nghiêm, hùng mạnh, sợ rằng ai gặp phải đều không kìm nổi tán thưởng:
- Quả là một thanh thần binh!
Hắn vuốt ve Hổ Đầu Thương, cẩn thận đánh giá nó, bởi vì Triệu Tử Văn biết, có lẽ thần binh Hổ Đầu Thương này có một bí mật nào đó. Đáng tiếc là hắn không thể nhìn ra được điều gì.
- Huynh đệ, đêm mai, chúng ta sẽ hợp tác với nhau!
Hắn nhìn đầu thương lạnh lẽo, thản nhiên cười nói, nhưng sát ý và khí phách trong mắt hắn lại bùng lên mạnh mẽ khiến ngay cả Hổ Đầu Thương cũng lâm vào ảm đạm!
Đêm nay là một đêm tĩnh lặng, Triệu Tử Văn nắm chặt Hổ Đầu Thương dần dần tiến vào giấc mộng.
Bình Luận (0)
Comment