Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 24

Vị lão gia kia cầm ngọc phiến, thỉnh thoảng phe phẩy, trong mắt hiện vài tia âm độc, hừ một tiếng:
- Ta thấy hắn chưa nếm đủ đau khổ, tiếp tục giáo huấn.
- Các ngươi không được đánh ca ca ta, muốn đánh thì đánh ta
Bảo Nhi thấy hai tên hùng hổ đi về phía ca ca, nàng liều lĩnh nhào lên người ca ca, khóc ròng.
Nha đầu kia sao lại ngu như vậy, vì tên ca ca hèn nhát này, đáng giá sao?
Triệu Tử Văn thầm thở dài.
Hai tên tay chân kia bị hành động của tiểu thư này khiến kinh ngạc một lúc, quay đầu nhìn về phía lão gia, muốn xem nên làm thế nào. Bên kia, lão gia kiên quyết gật đầu, ngọc phiến trong tay vẫn tiếp tục phe phẩy.
- Chậm đã !!!
Triệu Tử Văn thấy hai tên tay chân giơ tay định đánh Bảo Nhi, hắn vội vọt tới. Hắn không muốn Bảo Nhi bị thương tổn gì, hô lớn.
Hai tên tay chân kia lại ngây ra một lúc. Nhìn qua Triệu Tử Văn, bọn họ vốn tưởng rằng tiểu tử này là thư đồng của đám công tử đang xem kịch vui, không nghĩ tới lại chạy ra. Tên tay chân bên trái khi nhìn rõ mặt hắn, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, tên bên phải thấy có người cản trở, cả giận nói:
- Thằng nhỏ kia, muốn xen vào việc người khác sao?
Thấy vị lão gia kia vẫn không ngừng phe phẩy cây quạt nhỏ, hắn cũng đoán được bảy, tám phần, khóe miệng lộ ra ý cười. Triệu Tử Văn nhìn hắn cười ha hả:
- Không biết vị Dư lão gia này vì sao lại đánh bằng hữu của ta.
Lão gia kia nghe thấy tên thư đồng này gọi thẳng tục danh của mình, thân mình không khỏi run rẩy, lắc lắc cây quạt nhỏ, làm bộ bình thản cười nói:
- Ta thấy tiểu ca nhận lầm rồi, ta không phải họ Dư
- A….
Triệu Tử Văn kêu một tiếng quái dị. Hắn biết tri huyện lão gia họ Dư, khi hắn phát hiện tên thủ hạ gọi lão gia, hắn liền đoán được đây chính là "lão gia" kia. Trong mắt hắn hàm ý thâm trầm, cười nói:
- Có thể là tại hạ nhận sai người…
- Ồ….
Dư lão gia thở phào một hơi. Hai tay thủ hạ không thấy lão gia tiếp tục ra lệnh, liền lui về bên người. Tên bên trái thì ghé vào tai lão gia nói vài câu. Trong mắt Dư lão gia ban đầu là kinh hoảng, sau đó lại có vài tia tiếu ý, nhìn vào mắt tên thư đồng mang theo chút thâm ý, cười nói:
- Vị tiểu ca này có vài phần đặc sắc, ngươi quen biết hắn, vậy chuyện đêm nay bỏ qua….
- Đa tạ lão gia
Triệu Tử Văn ôm quyền hướng về Dư huyện lệnh nói.
Dư lão gia lại phe phẩy cây quạt nhỏ vài cái, rồi dẫn thuộc hạ rời đi.
Thấy vị lão gia kia và hộ vệ rời đi, Bảo Nhi nhất thời kinh ngạc. Vừa rồi mấy tên hộ vệ bộ dạng như hung thần ác sát, như thế nào lại không đánh, chẳng lẽ lão gia này thực sự quen biết Triệu đại ca sao? Sao nói đi là đi? Nàng nhẹ nhàng nói:
-Triệu đại ca, huynh quen vị lão gia kia?
Triệu Tử Văn cười một cách thần bí, ghé vào tai nàng nói:
- Ở đây ai cũng biết hắn.
Vừa rồi, Triệu đại ca gọi hắn là Dư lão gia, Bảo Nhi suy nghĩ một lúc lâu, đôi mắt đẹp sáng ngời, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ đó là Dư…
Còn chưa nói xong, nàng đã bị Triệu đại ca bịt kín đôi môi anh đào. Triệu đại ca thì thầm bên tai nàng:
- Đúng, nhưng đừng nói lung tung, nếu không sẽ mang họa vào thân.
Bảo Nhi mơ hồ nghe thấy, nhưng nghĩ rằng giờ đang là Trung thu, thời tiết mát mẻ, mà vừa rồi Dư lão gia không ngừng quạt quạt, lập tức hiểu ra, hóa ra chiếc quạt này chỉ là dùng để che, lại càng bội phục Triệu đại ca. Nàng nhẹ nhàng nói:
- Triệu đại ca, huynh quan sát thật tỉ mỉ.
Triệu Tử Văn véo cái mũi nhỏ của nàng, trêu đùa:
- Không ngờ Bảo Nhi của ta thật thông minh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Bảo Nhi thấy Triệu đại ca gọi nàng là "Bảo Nhi của ta", còn khen mình thông mình, trong lòng vừa mừng vừa thẹn, khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nắm tay đại ca, đôi mi dài chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, làn da hồng nhuận, mê người, con mắt sáng có chút ánh lệ trông như mặt nước, trong suốt, động lòng người, lại thêm nụ cười tươi đẹp kia, càng khiến người ta động lòng.
Triệu Tử Văn nhìn thấy bộ dáng diễm lệ vô song của Bảo Nhi, trong lòng rung động mạnh, nuốt mấy ngụm nước miếng, ngây ngốc nói:
- Bảo Nhi, muội đẹp quá….
- Khụ khụ…
Lý Thiên Chính thấy hai người đứng trước mặt một người bị trọng thương là mình mà vẫn liếc mắt đưa tình, tức giận ho khan vài tiếng.
Mẹ ơi, tiểu tử này bị đánh thành như vậy còn muốn phá hoại, Triệu Tử Văn vừa rồi không để ý tới hắn, chỉ lo đùa giỡn Bảo Nhi, thật có chút ngượng ngùng, đành cười ha hả nói:
- A, Lý huynh chưa chết sao?
Thấy tiểu tử này đã để ý tới mình, Lý Thiên Chính đang không có chỗ phát tiết khí giận, liền mắng:
-Chẳng lẽ ngươi muốn ta chết sao?
Bảo Nhi vừa rồi cũng động tình, quên ca ca đang ở bên cạnh, bị tiếng ho khan của y thức tỉnh, khuôn mặt ửng đỏ, nhìn ca ca gắt giọng:
- Triệu đại ca vừa cứu ca, còn là…muội…
- Ta là muội phu của ngươi….haha
Thấy Bảo Nhi ngượng ngùng không nói ra miệng, Triệu Tử Văn liền trừng mắt nhìn Bảo Nhi, trêu đùa.
- A
Thấy Triệu đại ca nói ra miệng, Bảo Nhi trong lòng vừa vui vừa thẹn, hai má ửng đỏ, cúi đầu
Nụ cười ngọt ngào như bàn đào tháng ba, thấm vào tận ruột gan. Triệu Tử Văn nhìn nàng nở nụ cười xấu xa, lưu manh, khiến Bảo Nhi lại một lần nữa đỏ bừng mặt.
Lý Thiên Chính khinh khỉnh lật mình. Hai người này căn bản không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục tán tỉnh nhau, hắn hô lớn:
- A, nhanh lên cõng ta về, ta chịu không nổi.
Triệu Tử Văn thấy hắn rên rỉ đau đớn, lại đành hít một hơi không khí, căm giận liếc mắt nhìn. Mới vừa rồi bị đánh đập co đầu rụt cổ, giờ tên hộ vệ đi khỏi lại nhảy lên...
- Ca ca, huynh có sao không?
Thấy Lý Thiên Chính đứng lên lại kêu đau, Bảo Nhi đau lòng, khóe mắt rưng rưng, lo lắng hỏi.
- Ta bị bọn họ đánh đập, toàn thân đau đớn
Lý Thiên Chính vẻ mặt đau khổ, lại liếc về phía Triệu Tử Văn nói:
- Không bằng làm phiền Triệu huynh cõng ta trở về.
- Ta cõng ngươi???
Triệu Tử Văn chỉ vào mũi mình nói, liếc qua lại thấy khóe mắt Bảo Nhi ẩn hiện nước mắt, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, đang nhìn hắn. Hắn gật đầu bất đắc dĩ, ai bảo ta là muội phu của tên khốn này cơ chứ, ôi...
- Triệu đại ca, huynh thật tốt.
Bảo Nhi kéo tay Triệu đại ca, ngọt ngào nói.
Cõng một người lớn như vậy, làm người tốt cũng thực khó khăn, vẻ mặt Triệu Tử Văn đầy đau khổ, ai bảo ta là muội phu của hắn….ai……
Hắn buông tiếng thở dài, ngồi xổm xuống, Lý Thiên Chính không khách khí nhảy lên lưng Triệu Tử Văn.
Lúc này, lũ công tử phong lưu vây quanh xem đã sớm tản đi, lầu Bách Hoa cũng hiện ra trước mắt Triệu Tử Văn. Hai tầng lầu cổ xưa, quỳnh lâu, điện ngọc, rực rỡ lóa mắt, trong ngoài đầy những công tử ăn mặc hoa lệ. Trên lầu son, không biết bao nhiêu mỹ nữ quơ quơ khăn tay, vặn vẹo cái mông khêu gợi, không ngại "phô" ra bên ngoài, mời gọi người đi đường.
Triệu Tử Văn thích thú nhìn kỹ viện, ngẩng đầu quan sát vài lần rồi chuyển hướng nhìn lại. Hắn hiện tại bị tên khốn này đè nặng, không có mấy tâm tình thưởng thức, chậm rãi xốc tên khốn này lên lưng, nếu hắn không có chút sức mạnh, quả thực không thể nào cõng nổi tên khốn vô lại này.
Trên đường về nhà, Lý Thiên Chính dường như đã quên rằng mình vừa bị đánh đập sợ hãi thế nào, lại nổi cơn điên, không ngừng lải nhải bên tai Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn bực bội thiếu chút ném hắn xuống hồ. Bảo Nhi ở bên cạnh Triệu Tử Văn thấy thần tính hắn khổ sở, cái miệng nhỏ len lén cười, rạng ngời dưới ánh trăng.
Trên mặt nước tĩnh lặng của Tây Hồ, ánh sáng nhàn nhạt, ánh trăng thản nhiên chiếu lên ba người. Bên hồ, hàng dương liễu soi bóng dưới mặt nước. Bảo Nhi nhìn lưng Triệu đại ca đang cõng ca ca, nàng cảm thấy thật tĩnh lặng, vui vẻ, khiến nàng không kìm nổi nhẹ nhàng đi tới dựa vào vai Triệu đại ca, thì thầm:
- Triệu đại ca, muội cảm thấy thật hạnh phúc.
- Nha đầu ngốc, về sau sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.
Triệu Tử Văn cũng cảm nhận được sự ấm áp, loại cảm giác thân tình này khiến hắn cảm thấy thật tốt. Hắn nhìn Bảo Nhi, nhưng gánh nặng trên lưng lại khiến hắn khó chịu.
- Ừ….
Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, tựa vào vai hắn, cùng nhau bước chầm chậm ven Tây Hồ.
Bình Luận (0)
Comment