Bảo sao năm đó Hoàng đế Đại Kinh không thể thi hành chính sách tước phiên với Sở Vương được. Mấy trăm năm các đời Sở Vương đều ẩn nấp ở đây thì ai đến đây mà tước phiên bọn họ cho được?
- Chúng ta đã tra ra tổng đà của bọn họ rồi. Có phải là nên trở về không hay đi đâu đây?
Triệu Tử Văn hỏi lại La Thanh Yên.
La Thanh Yên giơ bàn tay thon dài mảnh dẻ lên, nói:
- Chúng ta tiến lên điều tra xem, xem xem rốt cuộc thì Ám Kiếm Các có bao nhiêu thực lực!
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cũng biết Bạch Phát Ma Nữ này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định là hy vọng có thể biết người biết ta được. Hắn cười nói:
- Được rồi, bất quá ta cảm thấy việc này rất mạo hiểm. Cái này gọi là cường long không ép được rắn độc đấy.
- Hừ, lúc trước ở Vọng Giang Thành, ngươi một người giết lui được hơn một ngàn phản quân, làm sao hiện giờ lại nhát gan như thế?
La Thanh Yên thần sắc bình tĩnh nói, trong lời nói còn có ý tứ cười nhạo.
La tỷ tỷ này lại dùng phép khích tướng rồi. Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Hôm nay khó mà tới được rừng hoa đào, không bằng lúc này ngâm vài bài dâm thơ, hát vài tiểu khúc có phải là tốt hơn không?
- Ngươi không đi thì ta đi một mình.
Thần sắc La Thanh Yên vẫn thản nhiên, nhưng lời nói đã bộc lộ hàn ý kinh người.
Nàng áo trắng như tiên, đứng đầu vách núi, ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt nàng sâu xa thăm thẳm khó dò. Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta làm sao lại để La tỷ tỷ một mình đi mạo hiểm được. Để ta và ngươi cùng tiến lên đi.
La Thanh Yên thản nhiên gật đầu, trong mắt thoáng qua một ý vui mừng rất nhanh. Nàng đi trước bước về phía đáy cốc. Triệu Tử Văn theo sát mà đi về phía lầu cao kia. Sở Vương phủ đứng sừng sững trước mắt hai người, trên bảng hiệu đại môn viết ba chữ thiếp vàng rực rỡ
"Sở Vương phủ" khiến người ta nhìn mà biến sắc.
Đại môn Sở Vương phủ đóng chặt, ngoài cửa không hề có một gã thị vệ nào. Sở Vương phủ này ở trong núi sâu, căn bản là không có ai lai vãng gì cả, còn cần phái thị vệ thủ hộ làm gì?
Triệu Tử Văn và La Thanh Yên bay qua bức tường cao ba thước bao quanh Sở Vương phủ, lặng yên không một tiêng động tiến vào bên trong phủ của Sở Vương. Thân thủ của bọn họ nhanh nhẹn, rất ít người có thể phát hiện được.
Bên trong Sở Vương phủ được xây dựng theo mô hình giả sơn kết hợp với hồ sen, đều là do bàn tay con người xây dựng nên, có thể thấy được trình độ xa xỉ tới mức nào. Phủ viện to như thế nhưng gia đinh và nha hoàn lại ít đến không ngờ. Điều này càng dễ cho Triệu Tử Văn và La Thanh Yên tiện điều tra bí mật ở đây.
"Giết! Giết! Giết!" Tiếng hò hét bất thình lình sau giả sơn khiến Triệu Tử Văn và La Thanh Yên giật nảy mình, cả kinh. Tiếng hô 'giết' vang vọng cả thiên địa này phải là của chừng hơn một ngàn người. Chẳng lẽ đây là binh lực của Sở Vương?
Bọn nha hoàn thưa thớt không hề có vẻ kinh ngạc, vẫn lui lui tới tới chăm sóc cây cỏ như trước, giống như các máy móc tự động vậy.
Triệu Tử Văn và La Thanh Yên liếc nhau, thân hình quỷ mị lập tức chợt lóe lên, phóng về phía phát ra thanh âm. Bọn nha hoàn ít ỏi căn bản là không thể phát hiện ra thân ảnh nhanh như tia chớp của bọn họ.
Kỳ thực, Triệu Tử Văn không phải là kinh ngạc về binh lực của Sở Thăng mà lo lắng là binh lực đó là huấn luyện cho An Vương. Nếu như thật sự đó là binh mã của An Vương, hơn nữa lại thêm vào những thân tín của y trong Ngự Lâm Quân, nếu như đột nhiên phát sinh binh biến thì căn bản là không ai có thể ngăn cản nổi. Lần này mà không tra ra được đầu dây mối nhợ thì thật không thể rời đi được.
La Thanh Yên cũng mặt đầy sương lạnh. Dù sao thì Sở Thăng càng ngày càng mạnh mẽ và cường hãn hơn. Hy vọng báo thù của nàng lại càng xa vời. Trong núi sâu như vậy không ngờ là cũng có nhiều binh mã xuất hiện như thế.
Hai người xuyên qua một hậu hoa viên to lớn, chỉ thấy ở phía sau cánh cửa của hậu hoa viên là một mảnh đất trống trải, trên đất đá có hơn một ngàn võ sĩ mặc khôi giáp màu đen đang cầm cương đao thao luyện, tiếng kêu giết rung trời chuyển đất.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGGG.Com chấm cơm.Triệu Tử Văn và La Thanh Yên nhất tề nhìn về phía đó, thấy đội quân ngàn người ở phía sau cửa cho nên đều nghẹn họng trân trối. Đây là binh lực của Sở Vương ư? Hiện giờ Vương gia Đại Kinh chỉ được phép có hơn trăm thị vệ, mà Sở Vương lại có quân đội đến cả ngàn người, hơn nữa lại còn là đội quân thân tín của gã nữa. Có thể thấy được chỗ lợi hại của gã.
- La Các chủ, Sở Thăng có con nối dòng không?
Triệu Tử Văn lúc này đang núp trong góc của hậu hoa viên, quan sát qua khe cửa của hậu hoa viên, và hỏi La Thanh Yên bên cạnh.
La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Sở Thăng là nhân yêu thì lấy đâu ra con nối dòng?
"Ta ngất, thật sự là nhân yêu à?" Triệu Tử Văn ngạc nhiên nói:
- Xem ra là Sở Thăng là vị Sở Vương cuối cùng. Bất quá hiện giờ hắn huấn luyện nhiều binh mã như vậy để làm gì? Hắn lại không thể làm Hoàng đế được, không phải đều là để giúp An Vương đấy chứ?
- Sở Thăng coi trọng nhất là tiền. Còn An Vương coi trọng quyền lợi.
La Thanh Yên thản nhiên nói, trong mắt đồng thời hiện ra vẻ chán ghét.
Nhân yêu đáng chết này, còn cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn muốn xây dựng nơi này thành ra giống hoàng cung như đúc hay sao? Triệu Tử Văn nhớ tới ánh mắt diêm dúa lẳng lơ của Sở Thăng, lại thấy cuồn cuộn lên trong bụng, thiếu chút nữa phải nôn ra, căm giận nói:
- La tỷ tỷ, hiện giờ phải làm sao bây giờ? Có muốn hai người chúng ta xử lý hơn một ngàn người này hay không?
Một câu này làm cho La Thanh Yên dở khóc dở cười, tức mình nói:
- Ngươi còn không biết là Sở Thăng này có ở trong phủ hay không. Nếu hắn có ở nhà, để ta xem ngươi có còn đảm lượng nói ra lời này hay không.
Hiện giờ ở kinh thành gió nổi mây bay, Sở Vương phủ ở cách xa kinh thành như thế, Sở Thăng tuyệt đối sẽ không chạy tới chạy lui giữa hai đầu làm gì. Triệu Tử Văn nói cũng không phải là nói nhảm, liên thủ với Bạch Phát Ma Nữ này, cho dù không thể tiêu diệt được toàn bộ đội quân ngàn người này, chỉ giết được trăm tên bỏ chạy thì cũng là có thể. Chẳng qua chỉ sợ Sở Thăng trở về trợ giúp kịp thời, sẽ ngăn chặn mất động khẩu xuống núi thì thực sự là rơi vào thế chết tắc.
Triệu Tử Văn nhìn La tỷ tỷ bên cạnh, cười hì hì nói:
- Có phải đợi đến lúc ta có binh quyền thì lúc đó có thể dẫn đại quân đến tiêu diệt bọn họ được không?
- Có lẽ không bao lâu sau bọn họ sẽ được chuyển ra khỏi Đào Hoa Cốc thôi.
La Thanh Yên không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn mà nói một cách ý vị thâm trường.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn lóe ra ánh sáng lạnh, hắn cúi đầu trầm tư.
"Lời nói của La Thanh Yên có ý tứ gì? Chẳng lẽ An Vương không đợi được nữa phải tiến hành binh biến ngay ư? An Vương lòng dạ hiểm sâu, đã nhẫn nại nhiều năm như vậy thì chắc sẽ không nóng lòng gì thêm một khắc nữa. Xem ra "không lâu
" trong lời nói của La tỷ tỷ ý là sau khi lão Hoàng đế băng hà."Hơn ngàn tướng sĩ bên ngoài phủ Sở Vương vẫn ra sức thao luyện, hàn quang từ ngàn thanh cương đao lóe sáng, khiến cho ánh nắng cũng phải ảm đạm thất sắc. Sát khí tỏa ra xung quanh làm từng đàn chim trong rừng cây bị chấn kinh mà bay đi hết.
La Thanh Yên tinh tế đánh giá phía sau thân thủ của mỗi người trong đội quân ngàn người, thật lâu sau mới hạ giọng lẩm bẩm:
- Thân thủ bọn họ còn cao hơn binh lính bình thường một bậc nữa, lại đã qua huấn luyện nhiều năm, bọn sơn tặc ở Vọng Giang Thành cũng không thể so sánh được.
Tin tức này có vẻ trọng yếu. Triệu Tử Văn cười nói:
- Như vậy hiện giờ chúng ta có phải là nên trở về rồi không?
La Thanh Yên thản nhiên nói:
- Chúng ta đến thư phòng của Sở Thăng nhìn xem, xem có thể tìm được tin tức trọng yếu nào khác nữa không.
- Có thích khách!
La Thanh Yên vừa chuẩn bị nhích người đi tìm thư phòng của Sở Thăng thì nghe thấy một tiếng kêu to vang vọng toàn bộ Sở Vương phủ. Triệu Tử Văn trong lòng nhảy lên, thầm kêu to: Không tốt rồi!
Biến hóa bất ngờ khiến hai người không phản ứng kịp, nhưng khi phát hiện xung quanh không có nha hoàn lui tới thì lập tức hiểu ra, còn có một nhóm người khác đến dò xét Sở Vương phủ.
Bên ngoài Sở Vương phủ tiếng bước chân thình thịch rung trời, còn có cả tiếng dao động của khôi giáp chỉnh tề, khiến cho Triệu Tử Văn và La Thanh Yên cười khổ liếc nhìn nhau. Triệu Tử Văn gỡ Hổ Đầu Thương trên lưng xuống, nắm chặt trong tay. Còn La Thanh Yên cũng lập tức lăm lăm trường kiếm.
Cũng không biết là ai phái thám tử đến điều tra tin tức ở Sở Vương phủ. Nhưng sao lại trùng hợp như thế chứ? Chẳng lẽ là .........mắt Triệu Tử Văn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói với La Thanh Yên:
- Chúng ta bị theo dõi! Thích khách vừa rồi chắc hẳn là muốn hại chúng ta!
La Thanh Yên cân nhắc một lúc lâu rồi thần sắc cũng ngưng trọng, gật đầu. Nhưng nàng cũng không thể hiện ra vẻ kích động mà chỉ thản nhiên bảo:
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể giết ra ngoài Vương phủ được thôi.
Nha hoàn trong Sở Vương phủ kêu to một tiếng, đội quân ngàn người bên ngoài sẽ tuyệt đối bao vây kín mít toàn bộ Vương phủ này ngay, đến con kiến cũng khó chui lọt được. Giờ mà nghĩ đến việc muốn xông ra ngoài thì chỉ có thể là đồ sát mới ra được thôi.
Trong mắt Triệu Tử Văn hiện lên sát ý, cũng không biết ai đâm một dao sau lưng hắn. Chẳng lẽ là An Vương đã phát hiện ra từ trước. Chắc là không phải. Nếu An Vương phát hiện ra thì cần gì phải dùng thích khách để tiết lộ hành tung của mình, cứ trực tiếp bao vây tiễu trừ không tốt hơn sao. Xem ra là phải có người khác nữa!
- Tra xét cho ta! Thích khách này không ngờ lại nuốt độc dược tự sát rồi. Chắc chắn còn có đồng đảng ở trong Vương phủ nữa, cẩn thận lục soát cho ta!
Thanh âm tục tằn vang lên trong Vương phủ. Lập tức lại nghe thấy tiếng tướng sĩ mặc khôi giáp nặng nề nền bước điều tra xung quanh Vương phủ.
- La Các chủ, giờ chúng ta liều chết giết ra ngoài đi. Bọn họ sớm hay muộn cũng tìm được chúng ta thôi.
Lúc này là thời khắc an nguy của tính mạng, vẻ mặt Triệu Tử Văn vô cùng nghiêm túc, hắn nghiêm mặt nói với La Thanh Yên.
Ánh mắt lạnh lùng của La Thanh Yên nhìn về phía những hắc võ sĩ đang điều tra xung quanh, sát khí ngang nghiên nói:
- Nhớ kỹ, chúng ta cùng nhau phóng đi, không vì bất cứ lý do gì mà dừng lại cả.
Triệu Tử Văn cười hắc hắc, nói:
- Chết cũng không xa rời nhau.