- Đừng sợ, có ta đây!
Triệu Tử Văn nói khẽ bên tai tiểu ny tử.
- Tử Văn......
Tiểu ny tử nghe mà đỏ mắt lên, thiếu chút nữa thì rơi lệ. Nàng lại vô cùng thân thiết dựa vào bên người Tử Văn, cảm thụ khí tức nam tử trên người hắn, trong lòng vừa cảm động lại vừa thấy vô cùng bình tĩnh.
Hạng Long Uyên cũng không phải loại người hời hợt. Y nhìn ra manh mối quan hệ vô cùng thân thiết giữa hai người thì đã biết rằng Triệu tướng quân đã nhìn ra tâm cơ của mình rồi. Y ôm quyền nói:
- Triệu tướng quân, sau này ta sẽ tới thỉnh giáo!
Triệu Tử Văn trên mặt toát ra hào khí anh dũng bức người, nhìn Hạng Long Uyên, thản nhiên đáp:
- Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!
Hai người đều hiểu rõ trong lòng --- là địch thì không phải là bạn! Hạng Long Uyên mỉm cười, trong mỗi cử chỉ đều nho nhã không sao nói nên lời được. Tuy không có nửa phần uy nghiêm như An Vương nhưng với loại người như An Vương Thế tử không phải đại thiện thì ắt là đại ác, tuyệt đối không có lừng chừng ở giữa. Có điều vừa rồi Thế tử đã lòi đuôi, chỉ có thể xác định được y là một đại ác nhân!
Hạng Long Uyên nhẹ nhàng phẩy ống tay áo, mỉm cười xoay người rời đi, phong thái vô cùng tiêu sái, khiến cho sáu vị tiểu thư ở ngoài đại môn thư viện đều si mê hưng phấn nói:
- Đó không phải là An Vương Thế tử sao? Thật sự là tuấn mỹ bất phàm, phong độ tuyệt vời. Ta nếu có thể làm tiểu thiếp cho chàng thì thật là tốt biết bao nhiêu.
Những tiểu thư trong kinh thành này làm sao lại mê giai đẹp đến thế chứ? Triệu Tử Văn nghe mà khinh thường, trong lòng bực bội nghĩ.
Đến cả Đại tiểu thư từ trước giờ vẫn là mặt lạnh như băng trước chúng nhân cũng không khỏi tán dương:
- Thế tử này không chỉ trời sinh tuấn lãng mà còn phong lưu tiêu sái nữa!
- Vũ Tình, nàng cũng không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế chứ?
Triệu Tử Văn nhìn theo bóng dáng Hạng Long Uyên giỏi ngụy trang, hai người đã rõ lập trường của nhau, không cần phải che che giấu giấu cái gì nữa, cho nên rất là thiếu kiềm chế.
Hạ Vũ Tình nghe mà ngẩn cả người ra. Nàng tâm tư mẫn tiệp, lập tức hiểu rõ ý tứ mà Tử Văn muốn nói, vội vàng thanh minh:
- Tử Văn, Hạng công tử này thân là Thế tử Đại Kinh, chàng đừng có nói lung tung!
- Ta có nói lung tung sao?
Triệu Tử Văn nhớ tới chuyện Thế tử và An Vương nhiều lần đuổi giết Hạ Bình, lại nghe thấy lời nói vừa rồi của Đại tiểu thư thì trong lòng rất không vui, sắc mặt lạnh lùng hẳn. Đối với loại Thế tử giấu đầu hở đuôi như Hạng Long Uyên, hắn đương nhiên là vô cùng chán ghét!
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tử Văn, Đại tiểu thư lần đầu tiên thấy hắn dùng ánh mắt như thế nhìn mình thì trong lòng run lên, đôi mắt đẹp lập tức tràn đầy nước mắt. Nàng nhìn Tử Văn, tâm tư rối loạn, hỏi:
- Thiếp chỉ là lo lắng chàng và Thế tử kết thù. Vì sao chàng lại đối xử với thiếp như thế? Chàng là đồ tồi, đồ không có lương tâm....
Nàng cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, rồi không nói tiếp được nữa, hai vai run lên, nước mắt trong suốt như ngọc tuôn rơi trên hai má. Triệu Tử Văn thấy nàng khóc đến thê thảm, thanh âm nghẹn ngào không dứt, giống như bị ức hiếp tổn thương đến cùng cực, không hề còn bộ dạng một nữ tử kiên cường cao ngạo như ngày thường nữa. Đại tiểu thư khóc mãi, nước mắt rơi như hoa đào trong cơn mưa, hải đường ngậm sương sớm, vẻ kiều mỵ động lòng người không sao tả xiết.
"Khóc cũng có thể khóc đến mức động lòng người như thế, không phải là định câu hồn ta hay sao?" Triệu Tử Văn tức giận không phải là nhằm vào Đại tiểu thư, mà là phẫn hận chuyện An Vương và Thế tử từng đuổi giết tiểu công chúa. Có điều là Đại tiểu thư lại hiểu nhầm. Hắn tự biết mình đuối lý, theo bản năng quay đầu đi, không nhìn tới nàng nữa.
- Chàng là đồ tồi. Cũng chỉ biết nói những lời độc địa với thiếp thôi. Thiếp nói những chuyện đó với chàng, chẳng lẽ là có tâm hại chàng sao?
Đại tiểu thư thấy Tử Văn tỏ vẻ không muốn nhìn đến mình thì trong lòng lại vô cùng buồn rầu, càng khóc thảm thiết hơn, thân thể mềm mại xoay người, chạy đi trên đường phố hoàng thành, nước mắt không ngừng rơi tí tách trên con đường lát đá xanh....
- Tiểu thư!
Hạ Bình nhìn thân ảnh Đại tiểu thư bước đi, lúc này mới kịp phản ứng lại, kêu lên một tiếng rồi lập tức vội vã đuổi theo nàng.
Bảo Nhi thì rất là sốt ruột, kéo tay đại ca nói:
- Đại ca, mau đuổi theo Hạ tỷ tỷ đi!
Bảo Nhi vốn ôn nhu đương nhiên sẽ không trách cứ đại ca vì sao đối xử như thế với Hạ tỷ tỷ. Cũng bởi vì nàng tin tưởng đại ca nhất định là có nguyên nhân. Nàng chỉ nhẹ giọng khuyên giải an ủi mà thôi.
Lý tài nữ thì biết đại ca chưa từng nói dối. Thế tử này chắc chắn không phải loại người tốt lành gì. Chỉ có Hạ tiểu thư là không hay biết gì thôi. Nàng dịu dàng nói:
- Đại ca, Hạ tỷ tỷ cũng là quan tâm đến huynh mà. Huynh mau đi đi!
Chuyển biến bất ngờ này làm Triệu Tử Văn thật sự là cảm thấy khóc không ra nước mắt. Đại tiểu thư tính tình cương liệt, sao chưa nghe mình giải thích đã bỏ chạy mất rồi?
- Triệu đại nhân!
Ngay khi hắn sắp cất bước đuổi theo Đại tiểu thư, từ trong đại môn của Hàn Lâm Thư Viện đột nhiên có một nữ tử dáng người yểu điệu bước ra. Hắn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Uyển Nhu đang tủm tỉm cười đứng xa xa, mắt hạnh má đào, ngực cao mông nở, vô cùng xinh đẹp!
Triệu Tử Văn mấy ngày nay đang muốn tìm Tô Tiểu Muội để tham khảo thêm thông tin về Gia Cát liên nỗ, không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở Hàn Lâm Thư Viện. Trong lòng hắn cân nhắc một lúc lâu, có lẽ để hồi phủ rồi sẽ giải thích với Đại tiểu thư sau, hiện giờ cứ giải quyết vấn đề binh khí của kỵ quân Đại Kinh với Tô Tiểu Muội trước đã!
- Tô tiểu thư, ta cũng đang có chuyện muốn tìm nàng.
Hắn mỉm cười đi lên phía trước nói.
"Rốt cuộc là Triệu đại nhân tìm ta, hay là ta tìm Triệu đại nhân?" Tô Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Triệu đại nhân đang đi tới, ngạc nhiên nói:
- Triệu đại nhân, ngài thật sự là đang tìm ta sao?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đương nhiên là tìm nàng rồi. Không bằng chúng ta đi vào trong thư viện để bàn bạc đi!
- Đại ca......
Bảo Nhi đưa tay kéo ống tay áo của đại ca, ôn nhu nói:
- Còn Hạ tỷ tỷ, huynh không quan tâm sao?
Khó gặp được Tô Tiểu Muội, vấn đề liên quan đến trang bị cho kỵ quân Đại Kinh cũng không phải là lúc nói chuyện nhi nữ tình trường. Nói chuyện với Tô Tiểu Muội xong rồi đi tìm Đại tiểu thư, dù sao có chạy cũng không thoát mà. Triệu Tử Văn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, cười nói:
- Đại ca có việc gấp cần làm, để hồi phủ rồi sẽ tìm Vũ Tình sau. Muội giúp đại ca đi xem nàng ấy thế nào, được không?
Bảo Nhi đỏ ửng mặt, xấu hổ nói:
- Đại ca, thế muội về phủ xem Hạ tỷ tỷ thế nào đây. Huynh đi nhanh về nhanh nhé!
"Chụt!" Bộ dạng nũng nịu nhu thuận động lòng người như thế của Bảo Nhi thật là làm người ta yêu quá thể, Triệu Tử Văn không kìm nổi hôn luôn lên khuôn mặt đang tươi cười của tiểu ny tử.
- Đại ca......
Bảo Nhi thẹn quá, mặt đỏ bừng lên, vội vàng lôi kéo Lý tài nữ đi về Triệu phủ, chỉ sợ làm cho người ta trông thấy bộ dạng mình đáng xấu hổ thế này.
- Đại ca, muội cũng đi đây!
Lý tài nữ nét mặt hàm xuân, vẫy vẫy tay với Triệu đại ca rồi cùng Bảo Nhi rời đi.
"Triệu đại nhân này làm sao lại to gan thế chứ. Trước cửa thư viện mà còn ......" Tô Uyển Nhu không khỏi đỏ bừng hai má, chần chừ một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Triệu đại nhân, vừa rồi Hạ tiểu thư ....
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói:
- À, không có gì, hiểu lầm một chút mà thôi.
Tô Uyển Nhu gật đầu cười, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều vô cùng thành thục và khéo léo. Nàng nếu không phải trước khi gặp Triệu đại nhân đã có điều chỉnh cảm xúc thì sẽ không thể tự nhiên hào phóng như hiện tại được. Dù sao giữa hai người đã từng có một số lần tiếp xúc mờ ám, đối với một tiểu thư ở thời cổ đại cũng đã là xấu hổ không thể nói ra được rồi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.ComTriệu Tử Văn ngắm nhìn Tô Tiểu Muội dáng người cao dong dỏng, bộ ngực sữa sung mãn, kiều đồn tròn trĩnh cùng với cặp đùi ngọc thon dài làm người ta trố cả mắt. Hơn nữa, hôm nay biểu hiện của Tô tiểu thư lại thành thục hào phóng, nếu đứng trên sàn catwark chắc chắn sẽ là một siêu mẫu. Vẻ quyến rũ mị hoặc nói không nên lời mà Triệu Tử Văn nhìn cũng không khỏi bị say sưa.
Bốn vị tiểu thư đều đã hồi phủ. Trước cửa Hàn Lâm Thư Viện chỉ còn một đôi cô nam quả nữ, Tô Uyển Nhu nhìn xung quanh, lại thấy ánh mắt si ngốc ngơ ngác của Triệu đại nhân thì lập tức mặt ửng hồng. Trốn tránh ánh mắt như thiêu như đốt của hắn, nàng vô cùng thẹn thùng, cúi đầu nói:
- Triệu đại nhân, chúng ta đi vào trong đã rồi nói sau!
"Khụ, khụ......" Triệu đại nhân cũng ý thức được sự thất thố, giả bộ ho khan hai tiếng rồi gật đầu cười nói:
- Tô tiểu thư, mời!
Hai người đi xuyên qua hoa viên của Hàn Lâm Thư Viện. Lúc này, ở trong thư viện vẫn vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh. Với bài
"Thiếu Niên Cường", mấy trăm thiếu niên cùng đọc không khỏi làm người ta nghe mà nhiệt huyết sôi trào.
- Triệu đại nhân, mời vào!
Tô Uyển Nhu dẫn Triệu Tử Văn tới bên ngoài cửa một khuê phòng trong ký túc xá của thư viện, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nói.
Triệu Tử Văn vừa bước vào khuê phòng đã ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt. Trên bàn sạch sẽ, màn trướng thơ mộng lại làm nổi bật cái ý cảnh ám muội. Khi hắn bước thêm ba bước về phía trước, chợt nhìn thấy một dáng nữ tử nhỏ xinh đang nằm trên giường. Ánh mắt của hắn chuyển đến trên khuôn mặt nữ tử này, thì thấy nàng mặt mày như tranh vẽ, trên má dường như vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Triệu Tử Văn kinh ngạc nói:
- An Ninh quận chúa?
Tô Uyển Nhu đứng bên cạnh hắn, có chút thâm ý, gật đầu nói:
- Triệu đại nhân, ta tìm ngài là vì chuyện này đây.
Tiểu quận chúa sao lại ở đây? Triệu Tử Văn biến sắc. Hắn và tiểu quận chúa sớm đã nói rõ ràng. Sau khi luận võ ở giáo trường thắng lợi, hắn và An Ninh coi như không còn ai thiếu nợ ai nữa. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ thầm,
"Chẳng lẽ là tiểu quận chúa này để Tô Uyển Nhu tới tìm ta?"- Triệu đại nhân, An Ninh hiện tại đã vô cùng hối hận. Chẳng lẽ ngài không thể cho nàng một cơ hội ăn năn hay sao?
Tô Uyển Nhu lấy hết dũng khí, ưỡn ngực, ngẩng đầu chăm chú nhìn Triệu đại nhân nói.
Triệu Tử Văn không thể ngờ được là Tô Tiểu Muội lại tìm hắn vì chuyện này. Hắn cười lạnh, nói:
- Chẳng lẽ Tô tiểu thư tìm ta là vì chuyện này?
Cảm thụ được khí thế uy nghiêm bá đạo đột nhiên bộc phát của Triệu tướng quân, Tô Uyển Nhu tái mặt, vội cúi đầu nói:
- Ta biết An Ninh vừa trẻ con lại vừa vô lý, đã làm tổn thương ngài sâu sắc. Nhưng An Ninh cũng không biết ngài là Triệu tướng quân.