Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 321

Trong mật thất ở phủ An Vương...
- Vương gia, thuộc hạ thất bại, xin Vương gia trách phạt!
Thủ lĩnh của đám thích khách quỳ gối trước mặt An Vương. Gã chỉ còn lại một cánh tay áo, lủng là lủng lẳng trống rỗng trông thật ghê sợ.
Thủ lĩnh của đám thích khách đã tránh được một kiếp nạn rồi vụng trộm trốn vào An Vương phủ. Ngự y trong Vương phủ băng bó cho gã xong lập tức đưa gã vào mật thất để thỉnh tội với An Vương.
An Vương lạnh lùng nhìn người mặc hắc y trước mắt, cả giận nói:
- Ngươi không phải là tự xưng là chưa gặp được địch thủ sao? Làm sao mà bao nhiêu người giúp đỡ thêm như thế mà cũng không thương tổn được Triệu Tử Văn tí nào cả?
Hắc y nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhiệm vụ ám sát của gã hôm nay đã hoàn toàn thất bại, không chỉ toàn bộ thủ hạ bỏ mình mà bản thân gã cũng mất đi một cánh tay, trở thành một phế nhân.
- Thuộc hạ cũng nghĩ rằng trong hoàn cảnh Triệu Tử Văn không có binh khí thì khó có thể chống đỡ được sự vây công. Nhưng không ngờ rằng Bá Vương Quyền của hắn lại có quyền pháp bá đạo đến như thế.
Thủ lĩnh của thích khách tìm một nguyên nhân rất hợp lý, khúm núm trình bày.
Bá Vương Quyền? An Vương nghe rồi hơi thất thần, thầm thì nói:
- Triệu Tử Văn này không chỉ có Đơn Thủ Thập Bát Thiêu, lại còn cả Bá Vương Quyền nữa. Xem ra lão bất tử đó thật sự là chưa chết!
Thủ lĩnh đám thích khách cúi đầu xuống thật sâu, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Vương gia, rất sợ Vương gia một khi mất hứng thì lôi gã ra chém đầu.
- Ngươi lui ra đi, tìm một chỗ bí ẩn dưỡng thương đi.
An Vương vung ống tay áo lên, nói. An Vương đích xác rất là muốn một đao kết liễu gã cho rồi, nhưng giờ đang là lúc cần dùng người, trước hết hãy cứ bỏ qua cho gã một cái mạng chó đã!
Thủ lĩnh của thích khách vội vã dập đầu tạ ơn:
- Tạ ơn Vương gia không giết!
An Vương nhìn gã đã cụt một tay, cũng có chút không kiên nhẫn, nói:
- Lui ra đi!
Thấy Vương gia lại giận nữa rồi, gã thủ lĩnh của đám thích khách vội vàng sợ hãi rụt rè rời khỏi mật thất.
- Phụ vương, lão bất tử là thế nào? Người đang nói ai vậy?
Sau khi thủ lĩnh của đám thích khách đã rời khỏi mật thất, Thế tử Hạng Long Uyên từ phía sau An Vương đi ra, giọng nghi hoặc, hỏi lại.
An Vương nhớ tới lão bất tử này, lại uất đầy lên một bụng, phẫn hận nói:
- Năm đó lão bất tử này đột nhiên băng hà, truyền ngôi Hoàng đế cho Hạng Dận Kỳ, lại không truyền cho thân đệ đệ (em trai ruột) là ta đây. Nay Triệu Tử Văn lại có võ công của Hoàng gia chúng ta. Đến giờ ta mới phát hiện ra, không ngờ là hắn lại giả chết!
- Hoàng thúc không chết sao?
Hạng Long Uyên trố mắt ra hỏi, nhất thời cảm thấy thật khó tin. Từ khi y còn rất nhỏ, Hoàng thúc đã sớm băng hà. Y rất là xa lạ với vị Hoàng thúc này.
- Hừ, năm đó lão bất tử Hạng Dận này không có con, lại mê luyến đạo trường sinh, sớm đã không muốn kế tục ngôi vị Hoàng đế rồi. Lúc trước hắn đột nhiên băng hà, ta đã cảm thấy sự tình rất kỳ lạ. Hiện giờ Triệu Tử Văn lại có được cả hai Bá Vương Quyền và Đơn Thủ Thập Bát Thiêu của Hoàng thất, tất nhiên là do Hoàng huynh đã sớm ẩn dật dạy dỗ hắn!
An Vương tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, phẫn nộ chụp văn án kể lể.
Hạng Dận là thân ca ca (anh trai ruột) của y. Không chỉ có ngôi vị Hoàng đế không truyền cho y mà hiện giờ lại còn bồi dưỡng ra một Triệu tướng quân đến đối nghịch với y nữa. An Vương không tức chết mới là lạ.
Hạng Long Uyên cân nhắc một lát thì đã hiểu ra huyền cơ trong đó. Đôi mắt y lóe ra sát khí, siết chặt tay lại, nói:
- Hoàng thúc sao lại có thể đối xử với Phụ vương như thế được? Nếu Phụ vương có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, con nhất định sẽ làm cho lão già ý không có kết cục tử tế đâu!
Cho đến hiện giờ An Vương cũng chưa từng nói qua một câu âm độc nào với thân ca ca của mình là Hạng Dận. Thế mà Thế tử Hạng Long Uyên này vừa mở miệng ra đã nói trước rồi. Chỉ thế cũng đủ thấy thủ đoạn của Hạng Long Uyên so với An Vương chỉ có hơn chứ không có kém!
- Đến cả ... Thương của hoàng thất mà lão ý cũng giao cho Triệu Tử Văn. Thật sự là rõ ràng đối nghịch với ta rồi.
An Vương Hạng Dận Trinh phẫn hận nói. Nếu như cây thương này bộc lộ thân phận trước hậu nhân thì cũng tuyệt đối là một bất lợi rất lớn với y.
Hạng Long Uyên lạnh lùng nói:
- Phụ vương, để con phái người đến Hàng Châu điều tra hạ lạc (chỗ dừng chân) của Hạng Dận!
Hạng Dận đã đối xử với cha con y như thế, Hạng Long Uyên từ lâu đã hận lão tới tận xương tủy, đương nhiên sẽ không thừa nhận lão là Hoàng thúc nữa.
An Vương gật đầu, lại đổi giọng nói:
- Hiện giờ, nhiệm vụ ám sát Triệu Tử Văn cũng không làm gì được hắn. Hắn tất nhiên là sẽ đi hộ tống An Ninh. Con lén gửi thư cho Thác Bạt Vương tử đi, báo cho hắn chú ý phòng bị Triệu Tử Văn!
- Con đi ngay đây.
Hạng Long Uyên bước nhanh ra khỏi mật thát, đi về phía thư phòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hạng Dận Trinh vẫn còn ngồi lại trong mật thất. Trong không gian ảm đạm, ánh mắt của y cũng không biết là nhìn tới đâu, chỉ nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Hạng Dận, uổng công ta mấy chục năm qua coi ngươi là huynh trưởng. Ngươi lại giả chết lừa gạt ta, đến giờ lại nhiều lần đối nghịch với ta. Thù này, ta nhất định sẽ báo.
Trong sử sách của Đại Kinh ghi lại: "Hạng Dận là một Hoàng đế đã lên ngôi. Vì mắc bệnh đột ngột mà băng hà, cả nước vô cùng đau đớn. Vị Hoàng đế này văn tài võ lược, thần lực giống như Hạng Bá Vương năm xưa, từng khiến cho quân man di Hung Nô trên chiến trường nghe tin mà sợ mất cả mật, dân chúng Đại Kinh đều vô cùng sùng kính ông. Khi Hoàng thượng hạ táng, vô số con dân đã theo đưa tiễn, cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hạ táng của Hoàng thượng ......"
Bây giờ Hạng Dận lại dường như sống lại từ cõi chết. Có nói ra thì cơ bản là người Đại Kinh sẽ không ai tin. Bởi vì bọn họ đã tận mắt trông thấy người nằm trong quan tài bằng thủy tinh kia chính là Hoàng đế Đại Kinh.
Có lẽ chỉ có La Thanh Yên mới biết được. Hạng Dận kỳ thực là một cao thủ trộm mộ nghiệp dư. Quan tài thủy tinh cũng không phải hoàn toàn không lọt gió. Hạng Dận lại là một cao thủ nội gia, công phu bế khí đã đến mức xuất thần nhập hóa. Việc ông có thể lừa gạt được con mắt của tất cả mọi người cũng là điều hết sức bình thường.
Trong phòng làm việc của Trung Thư Tỉnh, sau khi Triệu Tử Văn đã quyết đấu với đám thích khách cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Hắn thoải mái dựa vào thành ghế, lắng nghe các đại thần bàn tán chuyện phong lưu của Thập Nhất Hoàng tử.
Triệu Tử Văn nghe xong mà vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười. Thập Nhất Hoàng tử mới có mười lăm tuổi đã câu dẫn thiếu nữ xinh tươi trẻ đẹp khắp nơi. Mấy vị tiểu thư trong các phủ quan bị y dụ dỗ đến mức chết đi sống lại, đều nói cái gì mà trừ Thập Nhất Hoàng tử ra thì không lấy ai cả ......
Thập Nhất Hoàng tử lại lớn gan. Đến cả cháu gái của Thống lĩnh Ngự Lâm Quân cũng bức vào cung. Thống lĩnh Ngự Lâm Quân tức giận thiếu chút nữa đã suất lĩnh Ngự Lâm Quân truy sát gã Hoàng tử phong lưu này rồi.
Một vị Thị lang bưng một đống tấu chương tới, mời Triệu đại nhân xem qua:
- Đại nhân, đây đều là tấu chương tố cáo Thập Nhất Hoàng tử cả.
Triệu Tử Văn nhìn mà dở khóc dở cười. Hắn tùy tiện rút ra vài tấu chương xem xem. Đa phần trong đó không phải là buộc tội Thập Nhất Hoàng tử khi nhục con gái cháu gái nhà mình, mà đều là buộc tội y tác phong không kiềm chế, làm nhục nhã sự uy nghiêm của hoàng thất.
Thị lang cẩn trọng dè dặt hỏi:
- Đại nhân, những tấu chương này có trình lên Hoàng thượng luôn không ạ?
Dù sao thì chuyện này có liên quan đến sự tôn nghiêm của hoàng thất, Thị lang cũng không dám dễ dàng đưa ra phán đoán. Vẫn cứ là để cho Triệu Tể tướng thì tốt hơn.
Hơn phân nửa tấu chương của các đại thần luôn luôn là do Trung Thư Tỉnh báo lên cho Hoàng thượng. Triệu Tử Văn nhìn một đống tấu chương, trong lòng thầm buồn cười. Thập Nhất Hoàng tử này không chỉ đi thanh lâu tìm kỹ nữ, lại còn câu dẫn những tiểu thư ít tuổi con nhà quan lại. Thật đúng là một kẻ phong lưu!
Cho dù là Thập Nhất Hoàng tử không quyền không thế, là một Hoàng tử không có tiền đồ, nhưng dù sao khi thân phận rõ ràng ra, các đại thần đã bị "xâm hại" kia cũng không dám giáo huấn y, đành phải trình tấu chương buộc tội tên Hoàng tử phong lưu này.
- Cứ để ở đây đi đã.
Triệu Tử Văn hời hợt đáp. Nếu lão Hoàng đế mà bieest Hoàng tử như thế thì không nổi điên lên tức chết mới là lạ. Có lẽ chờ một thời điểm nào đó lão Hoàng đế tâm tình tốt lên rồi sẽ tìm một cơ hội nói lại với lão thì tốt hơn.
Sự việc có liên quan đến danh dự của hoàng thất, Thị lang cũng cho rằng trước hết là nên ép chuyện này xuống. Ông ta gật đầu nói:
- Hạ quan tuân theo mệnh lệnh của đại nhân.
- Ừ, còn chuyện gì nữa không?
Triệu Tử Văn ngáp một cái, nói. Ngày mai đã bắt đầu xử lý việc hòa thân của tiểu quận chúa rồi. Hôm nay phải giải quyết hết toàn bộ những chuyện phát sinh ở Trung Thư Tỉnh.
Thị lang lại đưa ra hơn mười tấu chương nữa, nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu đại nhân, đây là các huyện phía Tây Nam của Đại Kinh đều đồng loạt dâng tấu chương. Năm trước nạn chân chấu đã khiến cho các huyện phía Tây Nam bị tổn thất nghiêm trọng, cho nên các Tri huyện đều dâng tấu biểu, hi vọng triều đình có thể đưa ra một biện pháp xử lý vấn đến nạn châu chấu này!
Nạn châu chấu năm trước đã làm cho các huyện phía Tây Nam bị tổn thất vô cùng trầm trọng. Vô số nông trang bị châu chấu ăn sạch sẽ. Nông dân kêu khổ không ngớt. Cũng không thể lại tiếp tục giẫm vào vết xe đổ đó được.
Tây Nam là nơi phát ra nạn châu chấu. Lúc này đã là tháng Ba, mà nạn châu chấu phần lớn là bùng phát ở tầm tháng Năm tháng Sáu. Thật sự là nếu như không có biện pháp phòng ngừa chu đáo và hữu hiệu thì các huyện khu vực phía Tây Nam sẽ lại tiếp tục bị thảm trạng tổn thất.
Hiện giờ Đại Kinh sắp đại chiến với Hung Nô. Nếu như Đại Kinh lại phát sinh ra nạn châu chấu, nạn hạn hán hoặc các thiên tai nghiêm trọng thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Chuyện này đích xác là rất khẩn cấp. Cần phải có biện pháp phòng bị ngay!
Hạn hán là do trời ban xuống, không có cách nào né tránh được cả, nhưng nạn châu chấu thì có thể trị được. Trước hết là cứ phòng bị, rồi xử lý những nguyên nhân làm nảy sinh ra tệ nạn này.
Triệu Tử Văn lật xem hơn mười tấu chương, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Hắn nhìn các Thị lang, Xá nhân và các quan viên lớn nhỏ đang chờ trong đại sảnh, nghiêm túc nói:
- Các ngươi có biện pháp nào không?
Hai vị Thị lang và những quan viên khác đều đồng thời lắc đầu nói:
- Bọn hạ quan thảo luận rất nhiều lần mà cũng không tìm ra phương pháp xử lý hợp lý. Không bằng đợi tới phiên chầu buổi sớm, trình báo Hoàng thượng để cùng với văn võ bá quan thương nghị việc này.
- Trình đại nhân, ta nói, ngươi ghi lại đi.
Triệu Tử Văn trầm tư một lát rồi bỗng nhiên nói.
Trình Thị lang nao nao. Lời nói của Triệu đại nhân cho thấy dường như hắn đã nghĩ ra phương án xử lý rồi. Nhưng việc này đã trải qua một khoảng thời gian lâu như thế, Triệu đại nhân có thể nghĩ ra được nhanh thế sao?
Bình Luận (0)
Comment