- Đại tiểu thư của ta, không phải là chỉ bị một ít tiểu thương thôi sao!
Triệu Tử Văn vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Vũ Tình, cười hì hì trấn an:
- Mọi chuyện ở kinh thành sẽ ổn thỏa nhanh thôi. Đến lúc đó ta và Đại tiểu thư sẽ ẩn cư, cố gắng sinh mười tám công tử, tiểu thư cho Triệu gia nhé.
Hạ Vũ Tình nghe rồi mặt đỏ lựng, gắt gỏng mắng:
- Cái gì mà sinh mười tám? Chỉ nói lung tung thôi!
Đôi mắt đẹp của nàng dịu dàng, khóe miệng lấp lánh ý cười hạnh phúc, như nụ hoa sắp nở. Nguồn: http://truyenggg.com
Nhìn dáng vẻ kiều mỵ của nàng, Triệu đại nhân trong lòng như phun lửa, bất chấp vết đau trên lưng cứ đưa tay ra kéo. Đại tiểu thư kinh hãi kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã ngã vào bên gối Triệu đại nhân rồi.
- Chàng lại định làm cái gì thế?
Đại tiểu thư thấy mặt hắn nửa như cười nửa như không, hai gò má sát ngay trước mắt thì trong lòng chộn rộn, cũng không thể có nổi một chút khí lực phản kháng nào nữa.
Bộ ngực sữa của nàng run lên, thân hình run rẩy, trên mặt hiện lên hai mảng mây hồng. Cặp lông mi thật dài khẽ khàng run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn như hoa sen, đôi môi son hé mở làm thoát ra hương thơm như lan như ngọc, vẻ nóng bỏng mê người không sao tả xiết.
Triệu Tử Văn tâm thần rung động, ôm lấy thân hình mảnh mai ghì vào trong lòng.
- Đừng mà.
Trong lòng hắn, Đại tiểu thư mềm yếu, ánh mắt quyến rũ như mờ hơi nước, hơi thở mùi đàn hương nóng bỏng, khẽ khàng run rẩy nói.
- Đại tiểu thư, thừa dịp Bảo Nhi còn chưa tới, chúng ta làm ít bài tập trước đi.
Triệu Tử Văn cười dâm đãng, hai tay chậm rãi xoa bờ vai non mềm của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve từ trên cao xuống, trượt qua thắt lưng nõn nà của nàng mà bồi hồi, rồi lại tự xuôi dòng, ma trảo tìm tòi, âu yếm cái kiều đồn sung mãn mà kiêu ngạo.
Thân thể mềm như bông của Đại tiểu thư run rẩy mãnh liệt. Nàng cố gắng giữ cái bàn tay thô kệch đang tác quái trên khe mông lại, hổn hển nói:
- Cái gì mà làm trước ít bài tập. Chàng là đồ tồi! Đã bị thương rồi còn muốn làm chuyện xấu như thế nữa.
Triệu Tử Văn cười một cách vô sỉ, thuận tay kéo làn vải gấm mềm nhẵn ra làm hở cả kiều đồn châu tròn ngọc sáng của Hạ Vũ Tình. Bàn tay to tham lam tiến vào trong áo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa hồng phấn. Chỉ cảm thấy huyết mạch bành trướng, t*ng trùng đã xông lên tận não, hắn vừa định vung thương tiến lên thì đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
- Vũ Tình tỷ tỷ,
Giọng nói kiều mỵ của Bảo Nhi vang lên bên ngoài lập tức đánh thức hai người đang dây dưa thân mật. Đại tiểu thư vội vàng đứng bật dậy, mặt hồng như lửa đốt, đôi mắt đẹp tức giận lườm hắn một cái.
Bảo Nhi tiến là vừa lúc thấy được một màn ám muội này, mặt đỏ lên. Nàng bưng nước ấm và thảo dược vào, oán trách nói với đại ca:
- Đại ca bị thương lại còn không đứng đắn thế nữa!
"Cái đồ phóng đãng này thì có đứng đắn bao giờ?" Đại tiểu thư mặt mũi đỏ hồng, tràn đầy xuân sắc, trong lòng âm thầm mắng mỏ.
Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử dáng vẻ động lòng người, cười hì hì nói:
- Hay là Bảo Nhi cũng cùng gia nhập vào đây, cùng nhau không đứng đắn đi?
Đại tiểu thư nghe rồi xấu hổ quá trừng mắt lườm kẻ vô sỉ này, nói:
- Chàng mà còn quấy rối tiếp thì thiếp sẽ phạt chàng không cho ăn cơm nữa!
Đây là Hạ Vũ Tình nhắm vào điểm yếu chết người là
"thùng cơm" của Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn nghe xong nhất thời khóc không ra nước mắt. Đại tiểu thư sao lại muốn làm ông xã mình chết đói cơ chứ.
- Vũ Tình tỷ tỷ, chúng ta mau bôi thuốc cho đại ca đi.
Bảo Nhi đặt nước ấm sang một bên, trong tay cầm thuốc kim sang, nhìn vết máu phía sau lưng đại ca, sốt ruột bảo.
Đúng là thương thế của kẻ bại hoại quan trọng hơn. Hạ Vũ Tình không muốn liếc mắt đưa tình thêm với hắn nữa, vội vàng nói:
- Tử Văn, chàng mau nằm im đừng có nhúc nhích để thiếp đến lau thuốc cho.
Đùa giỡn với Đại tiểu thư một hồi làm tâm tình Triệu Tử Văn tốt lên nhiều. Hắn cười cười gật đầu, nằm úp sấp trên giường, yên lặng chờ hai vị tiểu thư hầu hạ.
Hạ Vũ Tình cầm cái kéo mà Bảo Nhi đưa tới, khéo léo cắt lớp vải áo bị dính trên chỗ vết thương bị tụ huyết của hắn. Khi thấy phía sau lưng có thảo dược đắp lung tung lên thì lập tức giận dỗi, nói:
- Tử Văn, sao chàng lại không cẩn thận thế hả? Căn bản là có đặt thuốc lên vết thương tí nào đâu.
Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, nói:
- Vũ Tình, nàng có thấy ai có mắt đằng sau lưng không? Ta làm sao mà tự bôi được thuốc cho tử tế được chứ?
Bảo Nhi nghe mà nước mắt tuôn rơi, khẽ khàng vuốt ve vết đao chém sau lưng đại ca, nức nở nói:
- Đại ca, về sau Bảo Nhi lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh đại ca. Được không? Để muội đắp thuốc cho huynh.
Triệu Tử Văn thấy lòng rất ấm áp. Có điều tiểu ny tử này nói thế thì thật là gở mồm. Chẳng lẽ nàng còn hy vọng ta lại bị thương tiếp nữa sao? Nhưng mà Triệu đại nhân cũng không dám nói ra miệng, chỉ sợ nói ra thì tiểu nha đầu này sẽ lại hối hận mất. Hắn lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
- Bảo Nhi, đại ca sau này nhất định sẽ cẩn thận. Về sau tuyệt đối sẽ không làm cho muội phải thương tâm nữa!
Đại ca võ nghệ siêu quần, Bảo Nhi đương nhiên là tin tưởng. Nàng gật gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp cười lộ ra núm đồng tiền, dáng vẻ dịu dàng ôn nhu như nước thật sự là vô cùng động nhân.
- Chàng, chàng thật sự là càn quấy!
Hạ Vũ Tình khuôn mặt lạnh lại, cắn chặt răng ngà mà nói. Nàng cứ nghĩ đến chuyện Tử Văn làm như vậy cũng là vì không để cho người ta nói hắn bị thương, nước mắt lại không khỏi tuôn rơi. Nàng nhào vào trên lưng hắn, dùng hai má mềm mại khẽ khàng xoa dịu vết thương nóng bỏng kia, nức nở nói:
- Tử Văn, thiếp tình nguyện ở lại Hàng Châu, chúng ta cùng nhau sống những ngày bình đạm, không hy vọng gì chàng lăn lộn trong chốn quan trường nguy cơ bốn phía thế này.
Bảo Nhi thấy Vũ Tình tỷ tỷ khóc lóc cũng nhớ đến những ngày thanh thản và hạnh phúc trước kia, trong lòng đau xót. Nàng cũng theo đó ngả vào đầu vai Triệu Tử Văn, khóc váng lên. Nước mắt của hai nữ tử chảy từ trên bả vai hắn xuống, rơi vào miệng vết thương lại làm hắn đau đớn.
Triệu Tử Văn sao lại không hy vọng có thể ẩn cư, ly khai chốn quan trường tranh đấu gay gắt này để cùng với những nữ tử thương yêu sống cuộc đời bình đạm cơ chứ. Nhưng hôm nay thì hắn không thể quay đầu lại. Hắn mang nhiều trọng trách trên vai, nếu như thất bại, những nữ tử hắn thương yêu cũng sẽ bị liên lụy. Cho nên đây là một trường quyết đấu ác liệt, hắn không thể khiếp nhược được!
- Ai nha......
Triệu Tử Văn kêu lên thảm thiết.
Hai vị tiểu thư sợ tới mức lập tức rời khỏi thân mình hắn, vội vàng hỏi:
- Đại ca/ Tử Văn, huynh/ chàng thế nào rồi?
Triệu Tử Văn đã di dời thành công lực chú ý của hai nàng, thật sự là chịu đủ trăm điều khổ sở. Hắn cười cười nói:
- Các nàng lau thuốc nhanh lên cho ta đi.
Lý Bảo Nhi và Hạ Vũ Tình oán trách lườm hắn một cái, rồi mau chóng lau nước mắt ở khóe mi, bận rộn chữa thương cho hắn.
Khi hai vị tiểu thư cởi trường sam trên người Triệu đại nhân ra, thân thể lõa lồ xuất hiện trước mắt hai người, dưới ánh đèn chiếu rọi, vết thương chằng chịt khắp nơi. Hạ Vũ Tình và Lý Bảo Nhi vô cùng run sợ. Các nàng và Triệu Tử Văn đã là phu thê thưc sự, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy những vết sẹo trên người hắn gần đến mức này. Các nàng che đôi môi anh đào, nhìn từng vết, từng vết tích do đao do thương tạo thành, thân thể run lên không ngừng.
Nhớ ngày đó Triệu Tử Văn nhập ngũ, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ trên chiến trường mới thành ra một thân đầy thương tích thế này nữa. Hạ Vũ Tình thấy lòng quặn đau, vuốt ve những vết thương của hắn mà nghẹn ngào không nói nổi. Triệu Tử Văn nhất thời im lặng. Hai vị kiều thê mới ổn định được một lúc đã lại bắt đầu khóc lóc, có còn để cho người ta sống nữa không đây?
Bảo Nhi biết đại ca mỗi ngày đều bô lô ba la mồm nở hoa sen nhưng những nỗi khổ sở trong lòng thì nhiều hơn bất cứ ai. Đại ca nhìn như một bước lên trời, từ vị trí một tiểu thư đồng bước lên vị trí Tướng quân. Nhưng khi hắn tòng quân, vô số lần lăn lộn bên bờ sinh tử. Một thân toàn vết sẹo thế này chính là minh chứng hùng hồn nhất mà không có ai biết được mặt sau những thành công của hắn là gì.
- Đại ca, có đau không?
Bảo Nhi tinh tế bôi thuốc kim sang cho hắn, dịu dàng hỏi.
Đại tiểu thư lại ghé vào trên người Triệu đại nhân, thương tâm khóc lên.
- Triệu tướng quân, có ở đây không?
Một thanh âm tương đối non nớt vang lên bên ngoài sương phòng.
- Tại hạ là Thập Nhất Hoàng tử đến xin gặp Triệu tướng quân.
Thập Nhất Hoàng tử? Triệu Tử Văn nao nao, nói với Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, muội ra đón tiếp Thập Nhất Hoàng tử một lúc. Huynh ra ngay.
Bảo Nhi bôi xong thuốc kim sang, gật đầu nói:
- Vâng, đại ca, muội đi đây.
Thanh danh của Thập Nhất Hoàng tử này ở kinh thành cũng không phải là hay ho gì. Hạ Vũ Tình nhướn mày, chậm rãi đứng dậy, nói nhỏ:
- Tử Văn, không bằng cứ nói là chàng đã nghỉ ngơi rồi đi?
- Chỉ là ít thương tích nho nhỏ, không trở ngại gì đâu. Ta đi gặp hắn.
Triệu Tử Văn an ủi Đại tiểu thư, lại hỏi nàng:
- Làm sao không gặp tiểu nha đầu Hạ Bình kia nhỉ?
Nếu Hạ Bình mà ở nhà thì có lẽ còn loạn lên nữa. Cho nên hắn mới phát hiện ra là tiểu ny tử này lâu lắm mà chưa thấy bóng dáng đâu!
Hạ Vũ Tình dịu dàng nhìn hắn, đáp:
- Hạ Bình đi ngủ rồi. Đêm hôm khuya khoắt, chàng lại bị thương, thì thôi đừng đi nữa nhé?
Thập Nhất Hoàng tử chắc là vì chuyện các quan viên buộc tội y đây. Triệu Tử Văn cười nói:
- Không có việc gì đâu. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Hạ Vũ Tình không khuyên được hắn, đành phải giúp hắn mặc trường sam mới. Hai gò má ửng hồng, nàng dịu dàng nói:
- Thiếp ở trong phòng đợi chàng về.