Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 371

- Mộ Phỉ, đây là tiếng gì vậy?
Hai mắt đẹp của Dư Tư Lăng vụt sáng. Nàng nghe thấy có thanh âm có chút âm trầm này thì cơ thể run lên, kéo cánh tay Lương Mộ Phỉ, khẽ hỏi.
Lương Mộ Phỉ khẽ nhăn lông mày, theo bản năng cảm nhận được tiếng vang kia là xuất phát từ đâu, trong lòng âm thầm cân nhắc, "Chẳng lẽ Các chủ thật sự là lòng dạ độc ác như vậy sao?"
Dũng sĩ Hung Nô những đôi mắt hổ cao thấp nhìn nhau, nhưng thân thể của Hoàn Nhan Liệt thì cũng hơi chấn động, tiếp đó, y nghĩ ngay ra là, "Chẳng lẽ đó lại chính là cạm bẫy mà Sở Vương bố trí?"
Triệu Tử Văn trong lòng thầm rung lên. Bởi vì hắn không rõ thanh âm này rốt cuộc là nhắm vào ai.
Mọi người theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nhưng trong sơn cốc u tĩnh, thanh âm dường như là truyền tới từ bốn phương tám hướng, căn bản là không thể phán đoán ra được nguồn gốc phát ra từ chỗ nào.
"Si...si..." Lại là thanh âm có chút âm lãnh không ngừng rơi vào tai mọi người. Hơn nữa, càng nghe lại càng rõ ràng, làm cho người ta thấy hơi lành lạnh trong lòng.
Nhạc Phá Nô biết thanh âm này nhất định không phải là vô căn cứ, thần sắc y trở nên nghiêm nghị, nắm chặt ngân thương, quan sát động tĩnh chung quanh một cách chăm chú. Khi y nghe thanh âm này càng lúc càng có chút quen tai thì đột nhiên, tròng mắt y mở to, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ, thanh âm này là tiếng lửa cháy sao?
Lửa cháy? Lương Mộ Phỉ và Dư Tư Lăng đứng rất gần y, có thể nghe thấy rõ lời y nói. Các nàng hồi tưởng lại tiếng hỏa dược, đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ kinh hoàng. Sơn cốc này sao lại toát ra tiếng lửa cháy không rõ ràng thế này được. Không cần nghĩ thêm nữa cũng có thể biết, đây nhất định là âm mưu của Sở Thăng!
- Lăng Nhi, ngàn vạn lần không nên lộn xộn. Đứng yên bên cạnh ta.
Lương Mộ Phỉ căng thẳng, bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Hỏa dược này cũng không biết là bùng nổ từ nơi nào nữa.
Dư Tư Lăng nghiến chặt hàm răng, thật sự là nàng đang rất sợ hãi, sợ hãi không thể cùng tướng công sinh hạ hài tử trong bụng. Nàng nhìn xung quanh, đôi mắt đẹp sáng trong, nước mắt lấp loáng nhưng vẫn nhìn chăm chắm vào thân hình Triệu Tử Văn đang đứng lù lù bất động.
- Mộ Phỉ, tỷ có tin tưởng tướng công không?
Dư Tư Lăng đột nhiên nói.
Lương Mộ Phỉ cười nói:
- Ta đương nhiên là tin tưởng rồi. Có điều ......kết thúc như thế nào, cũng chưa ai có thể đoán trước được.
Giữa hai đầu lông mày của Dư Tư Lăng tản ra anh khí. Trong phút chốc, nàng lại trở về với hình ảnh một hiệp nữ oai hùng với tư thế hiên ngang. Khuôn mặt quả cảm, nàng khẽ nói:
- Bất kể là kết cục thế nào, muội sẽ vĩnh viễn ở bên tướng công.
Tiểu nha đầu này thực sự là rất si tình! Lương Mộ Phỉ nhìn nàng đột nhiên bộc phát vẻ cứng cỏi thì tự cảm thấy không bằng với tình ý mà Lăng Nhi dành cho Triệu Tử Văn. Nhưng giờ không phải là lúc nhi nữ tình trường. Nghĩ lại thì hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng La Các chủ đâu, có lẽ nàng mới chính là người quan trọng mấu chốt trong việc phân thắng bại của trận chiến đấu này. Dư Tư Lăng cũng cùng suy nghĩ với Lương Mộ Phỉ, không khỏi nhìn thung lũng dưới vách núi, thầm tự nhủ, "Sư phụ, người mau hiện thân, giúp đỡ tướng công đi......"
Lúc này đây, Triệu Tử Văn tay nắm Hổ Đầu Thương đứng dẫn đầu trước hơn hai trăm tướng sĩ. Hắn nghiêng người, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Thăng, thần sắc toát ra vẻ kích động.
"La tỷ tỷ, ngàn vạn lần tỷ đừng có bày trò trêu chọc ta nha ......" Triệu Tử Văn thầm thấy đầu toát mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn biết, một khi hỏa dược đã đốt là sẽ dẫn tới đội ngũ của mình. Như vậy thì không phải là chuyện đùa được rồi. Chơi không ổn thì có khi toàn quân sẽ bị diệt. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện, hi vọng đám hỏa dược này chính là nhắm vào cái tên nhân yêu họ Sở kia.
Người hiểu được rõ ràng nhất là tại sao lại có thanh âm kia chính là Sở Thăng. Khi nghe thấy tiếng "si...si..." càng lúc càng quen thuộc, y nở nụ cười âm hiểm. Y phán đoán rằng hỏa dược rất nhanh sẽ được châm lên, cho dù là Triệu Tử Văn có chắp cánh cũng khó trốn thoát được một trường kiếp nạn này! Theo bản năng, Sở Thăng cưỡi ngựa lui lại hai ba bước. Bởi vì y cũng không muốn bị thương một cách vô lý.
Lúc này, chúng tướng sĩ cũng không ngu ngốc đến mức không phân biệt được nổi thanh âm này là gì. Bọn họ có chút e ngại, toàn thân hơi rung động. Nhưng bọn họ đều là những tướng sĩ dũng mãnh đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù là trong lòng sợ hãi cũng sẽ không rối loạn.
- Cao thống lĩnh, tình hình này thì nên làm thế nào?
Phó thống lĩnh của tướng sĩ Tây Lương có chút căng thẳng, dò hỏi Cao thống lĩnh. Triệu tướng quân ở phía xa xa, hắn không dám lộn xộn, cũng chỉ đành dò hỏi Cao thống lĩnh còn đang kinh hoàng thất sắc.
Cao thống lĩnh run run, nghiến chặt hàm răng, bộ dạng thật yếu đuối, lắp bắp nói:
- Ta làm sao biết nên làm gì bây giờ? Hết thảy nghe theo hiệu lệnh của Triệu tướng quân đi.
Giao toàn quân cho Triệu tướng quân, coi như gã được rảnh rang nhẹ nhàng nhất, cũng chẳng cần lo trách nhiệm gì, thật là một diệu kế.
Phó thống lĩnh có chút khinh bỉ, liếc nhìn Cao thống lĩnh đang nhát như chuột. Có điều Cao thống lĩnh lại là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn đành phải gật đầu đáp ứng. Toàn quân chờ đợi hiệu lệnh của Triệu tướng quân.
- Triệu Tử Văn, ngươi có còn di ngôn nào muốn nói nữa không?
Sở Thăng bỗng nhiên cất tiếng cười to, hỏi. Một câu nói này đã làm cho mọi người hiểu được, hỏa dược chính là âm mưu quỷ kế của Sở Vương!
- Đê tiện!
Nhạc Phá Nô nghe thấy chính mồm Sở Thăng thừa nhận thì nổi giận trực tiếp chửi ầm lên:
- Ngươi là cái đồ nhân yêu chết tiệt. Uổng cho ngươi thân phận lại là một Vương gia!
Sở Thăng nhìn đến thiếu niên vô pháp vô thiên đang tức tối đỏ cả mặt này cũng có chút bực tức nhưng vẫn vui vẻ cười nói:
- Hay cho một tên lắm mồm lắm miệng. Ta còn đang muốn nhìn xem khi ngươi đến m phủ rồi có còn dám ăn nói bậy bạ như thế được nữa không!
Nhạc Phá Nô muốn chửi nữa, nhưng không đợi y há mồm ra, Triệu Tử Văn đã cười nói:
- Sở Vương nói không khỏi còn quá sớm đi. Rốt cuộc là hươu chết bởi tay ai cũng còn chưa khẳng định được đâu mà!
- Thật không?
Sở Thăng yêu mị cười nói:
- Chẳng lẽ là ngươi cho rằng hiện giờ ngươi có cơ hội để lao ra sao? Nói cho ngươi biết, xung quanh ngươi đều là phạm vi công kích của hỏa dược rồi. Ngươi có chắp cánh cũng khó thoát ra được!
Dù sao Hoàn Nhan Liệt cũng không phải là cùng một bộ tộc với Sở Thăng. Y không khỏi nghĩ đến chuyện Sở Thăng có thể mượn cơ hội giết mình diệt khẩu. Trong lòng y có chút sợ hãi, cùng với những Hung Nô khác liên tục lui lại mấy bước. Dũng sĩ Hung Nô cười lạnh nhìn Triệu Tử Văn. Nếu có thể giết chết Triệu Tử Văn ở đây thì coi như đã có thể loại bỏ được một đại địch cho Hung Nô rồi. Nhất định chuyện này sẽ được Thiền Vu phong thưởng!
- Mộ Phỉ, chúng ta xông lên đi, giết tên nhân yêu kia!
Dư Tư Lăng rút ra trường kiếm từ bên hông của một binh sĩ, lông mày nhướn lên, cả giận nói.
Ánh mắt Lương Mộ Phỉ nhìn Các chủ đang thần tình đắc ý một cách phức tạp mà trong lòng đầy thương cảm. Nàng nghĩ, "Các chủ, chẳng lẽ ngươi nhất định bức ta và ngươi phải đối địch mới được sao?"
- Lăng Nhi, không nên vọng động. Nói không chừng hỏa dược lại chôn ở ngay phía trước Sở Thăng cũng nên. Có lẽ đây là do hắn cố ý chọc giận chúng ta, dẫn dụ chúng ta tiến lên đó.
Lương Mộ Phỉ lôi kéo Lăng Nhi đang kích động, nhẹ giọng khuyên giải.
Dư Tư Lăng giận đến tái cả người đi, mặt đỏ bừng lên, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết sao?
Khuôn mặt Lương Mộ Phỉ có chút ngượng ngùng. Hỏa dược này dài hay ngắn, ai mà dám hành động thiếu suy nghĩ đây? Có lẽ là Sở Thăng gian trá, chôn hỏa dược ở ngay trước mặt y, rồi chọc giận Tử Văn nhằm về phía y. Mà có lẽ hỏa dược lại chôn ở ngay phía trước Hoàn Nhan Liệt, khi tất cả mọi người đang thất kinh trực tiếp lao lên thì sẽ bị nổ tan xác ra. Có lẽ hỏa dược được chôn ở dưới chân ...... Nhiều lắm những khả năng có lẽ làm cho mọi người không ai dám lộn xộn cả. Triệu Tử Văn cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Nơi chôn hỏa dược, chỉ có Sở Thăng có thể biết được. Nhưng mà Lương Mộ Phỉ không dám đánh cuộc. Bởi vì đây là một thân hai mệnh. Lăng Nhi đã chịu bao nhiêu đau khổ mới kết thành liền cành với Tử Văn, sao lại có thể dễ dàng để nàng chịu hiểm nguy như thế được?
"Si..si...si..." Tiếng kíp nổ hỏa dược đột nhiên nhỏ dần đi, trong lòng mọi người thầm căng thẳng, hiểu được rằng, hỏa dược sắp đến lúc bùng nổ rồi.
Trog chớp mắt, căn bản là không còn chỗ trốn, tướng sĩ Tây Lương cũng không nhịn nổi mà trong lòng thấy sợ hãi, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất, chỉ hi vọng không nằm trong phạm vi của hỏa dược để tránh thoát được một kiếp này thôi.
- Ha ha ha......
Một trận cuồng tiếu kiều mỵ áp đảo cả tiếng "si si......". Cười đến vô cùng sáng lạn, Sở Thăng há to mồm, cười to chờ đợt một khắc núi sụp, đất lở kia.
"La tỷ tỷ, sư phụ tỷ tỷ, rốt cuộc là tỷ có khống chế được kẻ mai phục kia hay không?" Triệu Tử Văn khẩn trương đến mức khô cả cổ họng. Nhưng biểu tình của hắn vẫn rất thản nhiên. Hiện giờ hắn chỉ có thể đánh cuộc, đặt toàn bộ tiền cược trên người La Thanh Yên thôi.
Ánh mắt Triệu Tử Văn lơ đãng hướng về phía sau xe mà Thế tử đang ngồi ở trước, thì vừa thoáng nhìn thấy ánh sáng như không như có. Tia sáng chớp lên, nhưng trong mắt Triệu Tử Văn lại thành ra màu sắc "rực rỡ"! Đây là ...... Triệu Tử Văn thầm căng thẳng. Sau một lúc lâu rồi bỗng lộ ra nụ cười tươi sảng khoái. "Oa ha ha...", hắn cười to ba tiếng, làm cho Sở Thăng cảm giác, Triệu Tử Văn này đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được!
"Xong rồi! Đến cả Triệu tướng quân cũng phát điên lên rồi. Chúng ta làm sao bây giờ?" Tướng sĩ Tây Lương nghe thấy tiếng cười của Triệu tướng quân thì lại càng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, cảm thấy kích động muốn lao ra. Nhưng quỷ mới biết là có phải hỏa dược bị chôn ngay phía trước Hoàn Nhan Liệt hay không. Nói lại thì Hoàn Nhan Liệt vẫn là nhân vật như sát thần. Không có Triệu tướng quân lãnh đạo, ai mà dám dẫn đầu lao lên?
Bọn họ chỉ đành phải ôm đầu gục xuống. Đây là biện pháp hữu dụng nhất, cũng là hữu hiệu nhất khi không biết được tình thế trước mắt ra sao...
- Ha ha......
Tiếng cười yêu mị của Sở Thăng vẫn tiếp tục đập vào tai mọi người, nghe rất chói tai.
Đột nhiên, chỉ cảm thấy tiếng kíp nổ không tiếp tục nữa....
"Ầm, ầm!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa rung động cả thung lũng. Tướng sĩ Tây Lương sợ tới mức ôm đầu, chịu đựng những trận sóng nhiệt kinh người đang ập thẳng vào mặt.
Tất nhiên, Sở Thăng nghĩ đến mưu kế đã thành công thì không khỏi đắc ý. Nhưng y đột nhiên lại cảm thấy là đỉnh núi không hề có chút động tĩnh gì, phía sau lại cảm giác như cát bay đá bắn, sóng nhiệt phun trào!
"Ầm, đoàng!" Nháy mắt lại phát ra thêm những tiếng nổ mạnh. Theo đó, những tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên. Sở Thăng trong lòng chợt động, y nhìn về phía sau bằng ánh mắt không thể tin nổi. Chỉ thấy phía sau, tiếng nổ mạnh không ngừng liên tiếp phát ra, sắp sửa nổ đến gần đây rồi.
- Không thể nào. Không thể nào. Đây không phải là thật!
Đôi mắt yêu mị của Sở Thăng trợn tròn xoe, nhìn hỏa dược đang nổ dần đến gần đây mà lảm nhảm.
Một tiếng "ầm" nữa vang lên, chỉ thấy hỏa dược ngay bên cạnh Sở Thăng đã nổ tung. Sau một tiếng hét thảm thiết của y, bụi đất tung bay. Tiếng nổ mạnh đã hoàn toàn át hết thanh âm của Sở Thăng, bụi đất đá hoàn toàn che khuất thân ảnh của y. Xe ngựa của Thế tử cũng biến mất giữa không trung đầy cát bay sỏi đá, làm người ta không thấy được tình hình thế nào.
Biến hóa trong nháy mắt khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là Sở Thăng lại tự mình chôn hỏa dược ngay dưới chân mình?
Có điều mọi người đến giờ còn chưa hiểu được. m mưu của Sở Thăng thật là làm nổ núi, để núi đá nổ sập xuống, đập chết đội ngũ của Triệu Tử Văn. Cho dù không thể diệt hết toàn bộ thì cũng có thể làm suy giảm tới phân nửa đội ngũ của hắn. Sau đó lại cùng liên thủ với Hoàn Nhan Liệt thì còn cần gì phải sợ một mình Triệu Tử Văn nữa?
Bình Luận (0)
Comment