Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 415

Tướng sĩ Đại Kinh trên thành lúc này bắn tên tán loạn. Thác Bạt Khuê cười lớn nói:
- Công lao đánh hạ Lâm Giang thành mấy ngày nay cuối cùng cũng không uổng phí.
- Vương tử không nên chủ quan, cẩn thận vẫn hơn.
Hoàn Nhan Liệt ngày càng cảm giác trong này có gì đó cổ quái nhưng lại không rõ cổ quái ở chỗ nào. Y nhăn lông mày lại nói.
Thác Bạt khuê khoát tay:
- Tướng quân lo lắng gì chứ, Đại Kinh quốc sớm đã không thể chống lại chúng ta, bọn họ chưa bại là do chúng ta chưa dốc hết sức lực, mọi thứ đã nằm hết trong dự tính của bổn vương rồi.
Nằm hết trong dự tính của ngươi rồi ư?
Trong mắt Hoàn Nhan Liệt hiện ra một vẻ khinh miệt. Tam vương tử này thật lỗ mãng tự đại, không có khả năng thống lĩnh. Nếu như không phải Tam vương tử nịnh nọt thì Thác Bạt Đơn làm sao cho gã xuất chinh. Nhưng Thác Bạt Đơn biết tài năng của y bao nhiêu cho nên lệnh cho mình đảm bảo chức vị phó thống lĩnh phò tá y. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thác Bạt Đơn đúng là có hơi thiên vị với Tam vương tử, . Hoàn Nhan Liệt lại không dám đắc tội với Thác Bạt Khuê cho nên chỉ dám lóe lên một vẻ căm tức trong mắt , than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Chỉ mong được như sự sở liệu của vương tử, hôm nay có thể hạ được Lâm Giang thành.
- Nhất định sẽ như vậy.
Thác Bạt Khuê lạnh lẽo cười nói. Trong đầu y đột nhiên hiện ra một thân ảnh ngăm đen tuấn lãng. Sắc mặt y trở nên dữ tợn, trong lòng thầm nghĩ người khác thường nói Triệu tướng quân rất có đảm lượng vậy mà hôm nay lại không dám giao chiến cùng với ta, quả là một con rùa rút đầu. Chờ đến khi ta tiến vào trong Trung Nguyên nhất định sẽ lôi đầu hắn ta ra.
Nhìn sĩ tốt Đại Kinh cuống quýt tay chân phòng ngự, hoàn toàn không có một chút sĩ khí nào trong đầu Hoàn Nhan Liệt đột nhiên nhớ tới những dũng sĩ dũng mãnh do Triệu Tử Văn tài bồi. Những người ở trước mắt hắn hoàn toàn không so sánh được.
- Triệu Tử Văn, không phải ngươi nói là sẽ quyết chiến một trận với ta sao, tại sao lúc này ngươi vẫn chưa xuất hiện?
Trong mắt Hoàn Nhan Liệt lóe lên một tia hàn mang, chăm chú nhìn cửa thành sắp bị phá, hừ nhẹ một tiếng.
- Ta thấy là Triệu Tử Văn không dám tới.
Thác Bạt Khuê vừa nói vừa lộ vẻ khinh miệt.
Hoàn Nhan Liệt lắc đầu:
- Triệu Tử Văn không phải là loại người sợ chết, tiểu tướng tin là hắn nhất định sẽ thực hiện ước định.
Thác Bạt Khuê cười hắc hắc nói:
- Nghe nói Triệu Tử Văn có mấy vị kiều thê rất xinh đẹp, chắc rằng bây giờ hắn đang ở nhà hưởng thú ôn nhu.
Nghĩ đến sự xinh đẹp của nữ tử Đại Kinh, đôi mắt Thác Bạt Khuê bắn ra từng tai dâm tà. Hắn tặc lưỡi tán thưởng:
- Nữ tử Đại Kinh da thịt không giống như nữ tử Hung Nô chúng ta, vô cùng mịn màng. Nếu như hạ được Đại Kinh, ta nhất định phải hưởng thụ một phen mới được.
Trong lòng Hoàn Nhan Liệt thầm khinh thường hắn. Hắn cảm thấy mình không phù hợp nói chuyện với vương tử này nên ánh mắt liền chuyển sang nhìn Lâm Gia thành, bình tĩnh không nói gì.
Thác Bạt Khuê cũng không nói gì nữa. Lâm Gia thành sắp công phá được khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Dưới tường thành, tướng sĩ hung Nô đã chết rất nhiều. Con mắt hắn tràn đầy tơ máu, nhìn về phía trên thành, một góc thành lại bị người Hung Nô oanh tạc.
Sĩ tốt Đại Kinh dường như không thể ngăn cản nổi, bỗng có một cảm giác buông xuôi. Đại hán hung nô trên hai mươi chiếc thang gỗ vô cùng vui mừng, kích động lao tới.
Cuộc chiên rõ ràng đã ngả về một bên. Trong lòng Hạ Anh Kiệt thầm nghĩ, nếu cuộc chiến này thất bại chỉ e rằng xã tắc Đại Kinh sẽ bị hủy trong chốc lát. Y biết rằng trận này nhất định phải thắng, nhưng cơn sóng dữ liên tục lao đến, khiên cho tâm tình cảm thẫy mâu thuẫn vô cùng.
Cửa thành phía sau sớm đã tập kết mấy vạn binh mã Đại Kinh. Điền Hổ cùng với Tào Thành suất lĩnh binh mã ẩn núp trong bóng tối, trong lòng cảm thấy rất khẩn trương, không biết Triệu huynh liệu có thể nắm chắc được thắng lợi hay không.
- Rầm rầm.
Một tiếng rồi lại một tiếng mãnh liệt vang lên. Tướng sĩ giữ thành Đại Kinh gian nan chống đỡ lại. Đúng lúc này, Triệu Tử văn đứng ở bên cạnh cửa thành gầm lên một tiếng:
- Tất cả tướng sĩ đều ra ngoài.
Sớm biết đến uy danh của Triệu tướng quân, hơn nữa hắn lại là nữ tế của Hạ Nguyên Suất cho nên chúng tướng sĩ không dám không tuân theo mệnh lệnh, nhanh chóng né tránh ra, trước cửa thành lúc này không có một bóng người.
- Rắc rắc.
Một tiếng vang lớn truyền đến, chiếc then cửa thành đã bị gãy, cửa thành đã bị phá ra.
Các đại hán Hung Nô trên thang gỗ đều kêu to lên, vang giọng truyền tin vui cho các sĩ tốt ở đằng sau. Gần hai vạn tướng sĩ Hung Nô nhìn thấy sau khi cửa thành bị công phá, trong thành hoàn toàn trống rỗng, Đại quân Đại Kinh đã bỏ thành mà chạy.
Khó trách được vừa rồi tướng sĩ Đại Kinh lại vô lực như thế, ngay cả ném một tảng đá cũng không ném nổi, hóa ra là đã sớm bỏ thành mà chạy. Những văn binh còn lại trong thành chúng tướng sĩ Hung Nô chẳng thèm để ý tới.
Không đợi đến khi Tam vương tử ra lệnh, chúng tướng sĩ đã hưng phấn lao vào trong thành Lâm Giang. "Cộp cộp cộp" hai vạn binh mã như đàn ong vỡ tổ lao thẳng vào trong khi cửa thành đã rộng mở.
Quân Hung Nô thích nhất là cảnh sau khi công thành được, tất cả những lúc đó tràn vào như bầy ong vỡ tổ, giết sạch binh lính Đại Kinh còn lưu lại, lao vào tìm kiếm nữ nhân để hãm hiếp. Cho nên sau khi cửa thành Lâm Giang vừa được phá, bọn họ chưa nghe lệnh chủ tướng đã xông vào, bởi vì bọn họ đã quá quen với việc binh mã Đại Kinh bỏ chạy áu khi cửa thành bị công phá.
Vứt bỏ thang mây, vứt bỏ xe bắn đã, tất cả sĩ tốt đều cầm loan đao trong tay, chạy vào trong thành Lâm Giang vắng vẻ.
- Ha ha, đã hạ xong thành.
Thác Bạt Khuê vui mừng hô to, tựa hồ như đã chiếm được toàn bộ Đại Kinh vậy.
Sắc mặt Hoàn Nhan Liệt không hề lộ ra một chút vui mừng. Hắn cũng không hiểu rằng tại sao lại như vậy, hắn cảm thấy hơi cổ quái, có lẽ đây chỉ là đánh hạ được một tòa thành Lâm Giang nho nhỏ.
Thế nhưng đúng lúc Thác Bạt Khuê vẫn còn đang cười to, binh mã Hung nô đã tiến vào trong thành Lâm Giang thì bỗng truyền đến một hồi tiếng "ầm ầm". Cửa Lâm Giang thành trong nháy mắt được đóng lại.
Thác Bạt Khuê đang cười to nhìn thấy cảnh này thì khựng lại. Hắn vẫn chưa ngậm miệng lại được, nhìn hai vạn quân lính bị vây trong thành, hắn cảm thấy thật choáng váng.
- Không hay!
Đồng tử của Hoàn Nhan Liệt co lại, y kinh hãi hét to một tiếng:
- Tất cả kỵ quân theo ta lao lên phía trước cứu viện!
Bình Luận (0)
Comment