Gặp Triệu Tử Văn đi trở về, Hạ Văn Đăng tức giận mắng:
" Tiểu tử ngươi đem tiền giấy ném tại phái sau thần tăng làm gì?"Triệu Tử Văn cười hăc hăc:
"Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết".
Hạ Bình cùng Hạ Vũ Tình nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, tự nhiên biết không có chuyện tốt lành gì, nghĩ tới hắn đem giấy tiền vứt ở phía sau thần tăng, cũng không biết tại sao hắn lại làm như vậy.
-
"A! Như thế nào lại có mùi đốt giấy cũ? ". Cũng không biết là ai kêu trước hết, mọi người theo bản năng dùng mũi ngửi, mùi giấy đốt kia ngày càng đặc hơn thập phần cay mũi, không kìm nổi ho khan vài tiếng.
-
" Ừm ", lão hòa thượng kia vẫn như cũ không hề sợ hãi, chậm rãi mở to mắt, hắn cũng dùng mũi hít hít, lạnh nhạt nói:
" Có thể là chùa miếu ở đây đốt giấy tiền hay không".
-
" Ai nha, thần tăng, y phục của người bị cháy ". Cũng không biết người nào phát hiện trước hết, chỉ thấy sau áo cà sa của thần tăng phát hỏa lên, hừng hực thiêu đốt, thế lửa rất mãnh liệt.
-
"A", thần tăng cảm giác được lửa nóng ở phía sau, giống như kim đâm vào mông vội vàng nhảy dựng lên. Bộ dáng ôn hòa, bình tĩnh vừa rồi liền biến thành sợ hãi, lo lắng. Hắn trực tiếp hướng tới phí bên trong chùa phóng đi, nhất định là đi tìm nguồn nước.
Mọi người im lặng nửa ngày, nhất thời bị sợ ngây người...
" Có phải hay không là ngươi gây ra chuyện tốt này?", các vị lão giả tin tưởng làm sao đột nhiên phía sau thần tăng lại bốc cháy, nhất đinh là do tiểu tử này làm chuyện tốt, cùng giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Triệu Tử Văn mặt không lộ vẻ gì, cũng không trả lời bọn họ, mà lại thở dài thật sâu:
" Kỳ thật ta cũng giống vị thần tăng này."-
" Nếu ngươi là thần tăng, chúng ta chính là thần tiên rồi", vài vị lão giả nổi giận nói.
-
" Ta xem chúng ta vẫn nên cách xa tiểu tử này một chút ". Hạ Văn Đăng thấy hắn làm nhiều người tức giận, đi giúp hắn cũng không phải, đành nhìn Hạ Vũ Tình cùng Hạ Bình nói.
-
" Chỉ biết gây họa, ta thật muốn một đao chém hắn", Hạ Vũ Tình cười tức giận, mặt ửng đỏ nói, mắng xong liền cùng Hạ Văn Đăng bỏ đi. Cũng là Hạ Bình vẫn khồng hề động, lẳng lặng đứng bên cạnh Triệu Tử Văn.
-
" Nếu mọi người không tin, ta liền biểu diễn cho mọi người xem ". Hắn không thèm để ý tới lão đầu dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, trực tiếp đi tới dưới tàng cây ngô đồng, đặt mông ngồi ở vị trí lão hòa thượng ngồi trước kia.
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nhạt vài tiếng, giả vờ một bộ dáng lạnh nhạt giống lão hòa thượng kia, lại thấy khói xanh nhàn nhạt từ đỉnh đầu hắn bay lên...
Mọi người nhất thời kinh sợ, chẳng lẽ cũng là một vị thần tăng? Nhưng hắn tuổi vẫn còn nhỏ, còn một khuôn mặt giả bộ cười, tiên gia kia lại có vẻ lạnh nhạt ưu nhã.
Hạ Bình không thể tin nổi che cái miệng nhỏ nhắn. Hạ Vũ Tình cũng không biết tên thư đồng này giở cái trò gì hết, có thể cùng lão hòa thượng biến hóa giống nhau, trong đó tất nhiên có chút kỳ quái. Hạ Văn Đăng lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ lão hòa thượng cùng Hạ Văn đều là khí công?"Thấy lão nhân phong kiến đó bị lừa yên lặng nửa ngày, Triệu Tử Văn cười, vặn người đứng lên, từng bước đi về phía trước, chỉ thấy làn khói nhẹ này cũng liền biến mất, mọi người lại càng kinh ngạc. Hắn cười nói:
" Ký thật ta không phải là thần tăng cái gì, lão hòa thượng kia lại càng không phải, đều là chút thủ đoạn giang hồ bịp bợm". Hắn đi tới bên cạnh lui hai bước, chỉ vào cây trước mặt nói:
" Mời mọi người nhìn nơi này xem."Chỉ thấy trước cây cắm ba cây nhan ngắn, vốn là ba cây nhan dài, bất quá bị Triệu Tử Văn dùng tiền giấy đôt đi rất nhiều, nhìn nhan cháy kia, mọi người tựa hồ cũng hiểu ra chút ảo diệu bên trong. Một người trong đó hỏi:
" Vì sao vị thần tăng kia có thể làm cho khói nhẹ đột nhiên biến mất?".
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnTriệu Tử Văn tiếp tục giải thích:
" Lão hòa thượng này nếu đứng lên, từng bước đi về phía trước, sẽ lộ ra khe hở, gió có thể từ phía sau thổi qua, thuốc lá kia sẽ bị gió nhẹ thổi tan, mọi người tự nhiên sẽ không để ý tới điều này. Mà lão hòa thượng này ngồi xuống, chặn hướng gió, khói nhẹ sẽ từ đỉnh đầu hắn bay lên, do đó tạo thành cảnh tượng lần này, căn bản chỉ la nguyên lý khoa học, hay một loại thủ pháp gạt người."" Nga..", các vị lão giả đều thất thanh kêu lên một tiếng, trải qua sự giải thích của hắn, mọi người lập tức hiểu ra huyền cơ trong đó, thì ra là đơn giản như vậy. Lão hòa thượng kia thật sự là đã đem bọn họ ra đùa giỡn, bọn họ tức khí vội vàng nhảy lên, cả giận mắng:
" Khá lắm lão lừa ngốc, chúng ta đi tìm lão tính sổ, nói xong đều nhặt nhánh cây trên tảng đá lên, hướng phía trong chùa phóng đi.
Sau đó không lâu liền truyền đến: " Cứu mạng a, lão nạp không dám nữa..
"
Hạ Bình mím chặt môi anh đào khẽ nở nụ cười, mặt ửng đỏ đứng bên cạnh Triệu Tử Văn cười nói: " Hạ Văn, ngươi cũng thật lợi hại...
"
Điều này cũng kêu lợi hại a, thứ này liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, chỉ là các người ở thời cổ đại này quá mê tín, Triệu Tử Văn nói: " Chỉ là một chút xảo thuật nhỏ, rất dễ dàng nhìn ra.
"
- " Tiểu huynh đệ, thật sự rất cảm tạ
", vị lão giả vừa rồi kích động, toàn thân có chút phát run, nước mắt vòng quanh nói : " Nếu ngươi không vạch trần quỷ kế của tên thần tăng giả kía, chỉ sợ một nhà lão phu phải ra đường ăn xin.
"
- " Lão nhân gia không cần phải khách khí, bất quá...
", Triệu Tử Văn âm thanh vừa phải, nghiêm mặt nói: " Bất quá lão nhân gia người lần sau đừng nóng vội lại tin bọn bịp bợm giang hồ này nữa, ta có thể cứu người một lần, nhưng cũng không thể cứu người trăm ngàn lần nữa..
"
Lão giả gật gật đầu : " Lão phu về sau không abo giờ tin tưởng tiên trưởng, thần tăng này nữa, về nhà hảo hảo mà sống."
Triệu tử Văn gật đàu, nhìn bóng dáng lão giả kia bỏ đi, thở dài, ai không muốn sống lâu trăm tuổi, ngay cả đương kim hoàng thượng kia không phải cũng đang cầu tìm đạo trường sinh sao, vì sự hư vô mờ ảo lúc này, cổ nhân thường bị mất đi bản tính, che mất hai mắt..
Hạ Vũ Tình bình thường đều là nhìn thấy bộ dạng cợt nhả, khuôn mặt tươi cười của tiểu thư đồng này, bây giờ lại làm bộ dạng lạnh nhạt, ánh mắt tự nhiên còn có phần ưu thương, hơn nữa dáng người hắn cao ngất, Đại tiểu thư lén nhìn khuôn mặt chợt đỏ lên, lại vội vàng quay đầu chạy đi.
- " Thật sự của ngươi a
", Hạ Văn Đăng đi tới, hung hăng vỗ xuống bả vai Triệu Tử Văn, cười to nói.
Triệu Tử Văn cười nói: " Chỉ là một chút hiểu biết cuộc sống đời thường, chuyên tâm suy nghĩ liền có thể đoán được huyền cơ trong đó
".
- " Lại nói hươu nói vượn
", Đại tiểu thư sao biết cái gì là kiến thức cuộc sống đời thường, trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, lại quay sang Hạ Văn Đăng nói: " Văn Đăng, lúc này đã không còn sớm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi thôi, nếu không sẽ phải nghỉ lại ở chùa đó.
"
Hạ Văn Đăng gật đầu nói: " Tỷ tỷ nói phải lắm, chúng ta lễ phật xong rồi, cũng nên quay về thôi.
"
Triệu Tử Văn đảo mắt trắng dã, ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, bái phật xong liền bỏ đi ngay, thật không biết người cổ đại các người nghĩ gì, chỉ có thể nói đầu óc nha đầu này đích thật có vấn đề.
- " Hạ Văn, ngươi còn không đi mau
", Hạ Bình hướng Triệu Tử Văn đang ở phía sau phất tay nói.
- " Nga, ta đến đây
", Triệu Tử Văn quay lại ngắm nhìn khí thế to lớn ở chính điên Hàn Sơn tự kia, xa xa mặt trời đang chậm rãi lặn xuống, chiếu ánh nắng nhạt vào cửa chính điện, lộ vẻ huy hoàng. Ngoài điện sớm đã không còn vẻ phồn hoa như ban ngày nữa, tiểu thư cầu nhân duyên, công tử thì cầu đề danh bảng vàng ánh mắt xa xăm mong đợi, chậm rãi đi trên đường đá, hắn nhìn lại vài lần thật lâu rồi đi theo.
- " Vị công tử này xin dừng bước
", một vị lão đạo sĩ trước bàn trúc bát quái, ngồi trên tảng đá bên đường, hướng bốn người Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn giật mình, dừng bước, hắn nhìn lão đạo sĩ này, chỉ vào mũi mình hỏi : " Người đang nói ta đấy sao?
".
Lão đạo sĩ híp mắt mỉm cười gật đầu: " Ta thấy tiểu huynh đệ ngươi khí thế bất phàm, không bằng để lão phu thay người đoán một quẻ, có được không?
".
- " Lừa dối, ngươi là muốn lừa dối ", Triệu Tử Văn không thèm liếc nhìn hắn một cái, trêu chọc nói.