Tên đầu gỗ như Trương Văn Trọng, cũng không biết được ý nghĩ trong lòng Vưu Giai và Đàm Thanh, còn Tam Túc Ô tuy rằng nghe trộm được Đàm Thanh tỏ tình với hắn, thế nhưng nó cũng không nói lại cho Trương Văn Trọng. Huống chi, nó vốn ôm ấp một loại hứng thú nhìn xem náo nhiệt, nên bàng quan nhìn xem tình thế phát triển.
Lúc đi ra bệnh viện Ung Thành, Trương Văn Trọng trực tiếp quay trở về tiểu khu Hoa Hàng, đi đến tiệm cơm của Uông bá, ăn một bữa cơm tối thật ngon, điền no bao tử rỗng tuếch.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang ăn ngốn ngấu, Uông bá đầu đầy mồ hôi, tranh thủ rút thời gian trò chuyện với hắn, hàn huyên vài câu về chuyện buôn bán trong tiệm cơm, sau đó lại quay trở về phòng bếp bắt đầu bận rộn. Hiện tại việc buôn bán trong tiệm cơm đã nóng bỏng tới mức khiến người khác với trợn mắt líu lưỡi. Nhìn thấy cảnh tượng đông đúc như vậy, Trương Văn Trọng không khỏi tính toán, có nên giúp đỡ Uông bá mở rộng quy mô của tiệm cơm hay không?
Cơm nước xong, Trương Văn Trọng vốn định tìm Uông bá bàn về việc này, nhưng bởi khách nhân thật sự quá nhiều, Uông bá rất bận, đợi suốt mười phút cũng không đợi được cơ hội rảnh rỗi nói chuyện với Uông bá để thảo luận việc này. Cuối cùng Trương Văn Trọng đành đem việc này tạm gác lại sau này bàn tới, rời khỏi tiệm cơm, trở về nhà trọ trong tiểu khu Hoa Hàng.
Sau hai lần liên tục đánh nhau với thiên cấp cao thủ, Trương Văn Trọng vẫn nghĩ mình còn thiếu một kiện vũ khí tiện tay, vô luận là Âm Dương Nhị Khí Đinh hay xâu tràng hạt đàn mộc, đều chỉ có thể xem là pháp khí thuộc về ám khí.
Bởi vì phẩm cấp cũng không cao, cho nên lúc chính diện chiến đấu, cũng dễ dàng bị thiên cấp cao thủ chống đối hoặc né tránh, khó có thể ứng đối đúng lực sát thương của chúng. Thế nhưng nếu như có được một kiện vũ khí tiện tay, hiệp trợ mình chính diện dây dưa với địch nhân, sau đó dùng Âm Dương Nhị Khí Đinh và xâu chuỗi hạt đàn mộc cũng có thể phát huy ra được hiệu quả khắc định thật bất ngờ.
Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho nên Trương Văn Trọng vừa về đến nhà, liền đem toàn bộ những vũ khí đoạt được trong thời gian gần đây sắp xếp lên mặt đất. Đó là thanh kiếm của Tông Lỗi, cùng khẩu súng lục Desert Eagle thu được từ Thái Tang Sai.
Một kiện là vũ khí lạnh, một kiện là vũ khí nóng hiện đại, mỗi bên đều tự có sở trường.
Sau khi suy nghĩ một phen, Trương Văn Trọng quyết định đem hai kiện vũ khí đều luyện chế lại một lần, để đề thăng uy lực của chúng. Nhưng trước khi luyện chế vũ khí, còn phải dùng thêm một viên Đại Đạo Như Ý Đan. Mượn linh khí ẩn chứa trong đan dược để khôi phục lại chân nguyên bị tiêu hao của bản thân, còn để chân nguyên được đề thăng trong phạm vi nhất định.
Buổi tối hôm nay đối với Trương Văn Trọng mà nói đã định trước sẽ là một đêm bận rộn, thẳng đến khi ánh nắng mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người Trương Văn Trọng, hắn mới thu lại Hỗn Độn Lô, Tam Xích kiếm cùng khẩu súng Desert Eagle trở lại. Bởi vì dùng Đại Đạo Như Ý Đan, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn vẫn rất chấn hưng, cũng không hề thấy ủ rũ chút nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
So sánh với trước kia, ngoại hình của Tam Xích kiếm cùng khẩu Desert Eagle cũng không có biến hóa gì quá lớn. Chỉ trên thân kiếm cùng báng súng, xuất hiện một ít hoa văn rất nhỏ. Nhìn kỹ lại những hoa văn này cũng không bình thường, rất giống loại hoa văn viết trên phù triện hay chú văn. Kỳ thực những loại hoa văn này đích xác chính là chú ngữ cùng trận pháp. Trương Văn Trọng trải qua phương pháp luyện khí, trực tiếp đem những chú văn và trận pháp này khắc lên trên Tam Xích kiếm cùng khẩu Desert Eagle, dùng để đề thăng uy lực của chúng.
Chú văn và trận pháp được khắc lên trên thân kiếm và báng súng, có tác dụng không chỉ làm cho Tam Xích kiếm biến thành cứng rắn sắc bén, đồng thời khi huy vũ lên, có thể dùng hạn độ lớn nhất mượn sức gió đề thăng tốc độ. Mà chú văn và trận pháp bên trên khẩu Desert Eagle, có tác dụng chính là tăng mạnh uy lực viên đạn bắn ra cùng tốc độ của nó. Lại còn có thể giảm bớt được lực phản chấn trên diện rộng. Chí ít đối với Trương Văn Trọng mà nói, lực phản chấn của khẩu súng có hay không đối với hắn cũng không có gì khác nhau.
Tay trái Trương Văn Trọng cầm Tam Xích kiếm, tay phải cầm khẩu súng, ánh mắt không ngừng nhìn qua lại hai kiện vũ khí. Đối với lần này luyện khí, hắn phi thường thỏa mãn. Có hai kiện vũ khí phòng thân, sau này dù gặp phải thiên cấp cao thủ còn lợi hại hơn cả Tông Lỗi cùng Phù Văn Giản, hắn cũng có đủ lực lượng để chiến thắng.
Trương Văn Trọng nhẹ nhàng vỗ lên thân kiếm, thanh kiếm vốn cứng rắn nhất thời liền biến thành mềm mại, trong nháy mắt hóa thành một sợi dây nịt màu xanh nhạt quấn lên lưng hắn. Đây cũng do Tam Xích kiếm sau khi được Hỗn Độn Lô luyện hóa, đã có được năng lực mới của chính mình. Kể từ đó, không chỉ thuận tiện cho Trương Văn Trọng mang theo, đồng thời cũng có được hiệu quả bất ngờ khi đối địch.
Ở rất nhiều thời gian, sự bất ngờ cũng có ý nghĩa chiếm trước tiên cơ, mà người chiếm được tiên cơ (cơ hội đầu tiên), thường thường luôn giành được thắng lợi.
Khẩu súng cũng không có năng lực biến thành mềm mại như thanh kiếm, nhưng so sánh với thanh kiếm, khẩu súng lại thập phần dễ ẩn giấu, Trương Văn Trọng trực tiếp giắt nó trên lưng, sau khi mặc xong xuôi quần áo, cũng không thể nhìn ra. Huống chi hắn còn có một thân phận đặc cần tổ phó tổ trưởng thuộc cục cảnh vệ của bộ tổng tham mưu, có thể tùy thân mang theo một khẩu súng, cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Sau khi biến Hỗn Độn Lô trở lại nhỏ xíu, đồng thời thu vào trên người, hắn lại rửa mặt mới rời khỏi nhà. Đi đến phòng y tế, khi hắn đi vào đại học Ung Thành, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy ngày hôm nay bên trong đại học Ung Thành so sánh với mấy ngày trước mà nói, lại có vẻ có chút quạnh quẽ, điều này không khỏi làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Khi hắn đi vào phòng y tế, Tô Hiểu Hồng đã làm xong vệ sinh trong phòng sạch sẽ, đồng thời vẫn như ngày thường, pha cho hắn một chén trà nóng thật thơm.
Nhìn thấy Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng hiếu kỳ dò hỏi: "Tiểu muội, hôm nay bên trong trường học vì sao có vẻ quạnh quẽ như thế? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Hiểu Hồng cười khúc khích, cười đến mức làm Trương Văn Trọng có chút kỳ lạ.
Thấy biểu tình lạ kỳ của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng vừa cười vừa nói: "Không phải chứ, Trương lão sư, thầy thực sự không biết xảy ra chuyện gì? Thầy cũng thật quá đáng nha? Hiện tại đã đến lúc nghỉ hè, ngày hôm qua trường học chúng ta đã cho nghỉ hết. Cho nên học sinh bên trong trường người thì về nhà, người thì du lịch. Bên trong vườn trường dĩ nhiên là biến thành quạnh quẽ hơn rất nhiều."
Trương Văn Trọng thoáng sửng sốt, sau đó lại cười lắc đầu nói: "Nguyên lai là nghỉ hè, hèn chi tôi cảm thấy trong vườn trường đột nhiên lại quạnh quẽ như vậy." Tuy rằng trường học đã cho nghỉ hè, nhưng phòng y tế cũng không có, dù sao còn có rất nhiều lưu học sinh ở lại trường, cho nên những giáo y như bọn họ vẫn phải đến làm việc.
Còn chưa đến giờ làm, những bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế cũng đều đã đến đông đủ.
Sau khi quét dọn trong phòng mình xong, bọn họ đều cầm sách y học tự nghiên cứu. Hiện tại bên trong phòng y tế, khí thế học hỏi rất tràn đầy. So sánh với cuộc sống không hề có lý tưởng của trước đây, có thể nói thật sự cách biệt một trời, loại không khí tốt đẹp này, cũng là điều mà Trương Văn Trọng rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Thậm chí làm cho người ta cảm giác ngoài ý muốn chính là dù Hồ Cường vẫn luôn có thói quen đi muộn về sớm, không ngờ cũng đúng giờ có mặt bên trong phòng y tế.
Lúc đi tới phòng y tế, Hồ Cường trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cười ha hả nói: "Trương phó viện trưởng, có chuyện muốn nói với anh một chút."
"Chuyện gì?" Trương Văn Trọng hỏi.
Hồ Cường vừa cười vừa nói: "Tuy rằng tòa lầu đang xây của phòng y tế chúng ta vẫn còn đang trong thời gian kiến thiết, thế nhưng dựa theo sự yêu cầu của lĩnh đạo trường học, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu tuyển chọn bác sĩ và hộ sĩ. Ngày hôm qua, cục vệ sinh của Ung Thành đã tổ chức một hội tuyển dụng thông báo tuyển lựa nhân viên y tế. Bởi vì không có mặt anh, cho nên tôi phải đi một chuyến, tiếp thu sơ yếu lý lịch của vài người, lại để cho bọn họ hôm nay đến cho anh phỏng vấn một chút. Nếu như anh cảm thấy được, thì ký hợp đồng với họ, chuyện này tôi giao toàn quyền phụ trách cho anh."
Tuy rằng Hồ Cường hiện tại cũng đã có chút tiến bộ, nhưng dù sao thói quen đã tồn tại lâu ngày, ngày hôm qua trong buổi thông báo tuyển dụng, suýt chút đã làm hắn mệt đến nằm úp sấp. E ngại phiền phức, lại thích hưởng thụ như hắn, tự nhiên có ý nghĩ đẩy đi trọng trách, cho nên mới chạy tới chỗ Trương Văn Trọng nói ra những lời như thế. Đem chuyện phiền toái còn lại đẩy qua cho Trương Văn Trọng.
"Được." Trương Văn Trọng lên tiếng, sau đó lại hỏi: "Khi nào bọn họ tới?"
Hồ Cường hồi đáp: "Tôi đã hẹn họ chín giờ sáng nay."
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, nhìn Tô Hiểu Hồng nói: "Tiểu muội, phiền cô đi mở phòng họp trên lầu hai dọn dẹp một chút. Lát nữa tôi sẽ ở trong phòng hội nghị phỏng vấn những người nhận lời tuyển dụng."
"Được." Tô Hiểu Hồng lên tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng, dựa theo lời Trương Văn Trọng dặn dò đi làm.
Còn chưa tới chín giờ, những người dự tuyển đã lục tục đến. Bởi vì lần này đại học Ung Thành quyết tâm kiến thiết cho phòng y tế của trường trở thành phòng y tế nhất lưu trong đại học quốc nội toàn quốc, nói cách khác, cấp bậc của phòng y tế cũng sẽ được thăng lên tới hơn nhị cấp. Cho nên những người đến xin phỏng vấn cũng không ít, hơn nữa bằng cấp cũng đều rất cao. Tô Hiểu Hồng trở thành trợ thủ của Trương Văn Trọng, sắp xếp thứ tự cho người đến phỏng vấn, từ từ tiến vào phòng hội nghị tiếp nhận sự phỏng vấn của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng phỏng vấn cũng rất có đặc điểm, hắn cũng không nhìn văn bằng cao thấp của người đến dự tuyển. Mà chỉ hỏi một ít vấn đề về lâm sàng thường thấy, nhìn đối phương áp dụng biện pháp nào đến ứng đối. Bởi vì loại thể chế giáo dục hiện tại, bồi dưỡng ra rất nhiều mọt sách, ở bên trong viện y học của trường cũng có rất nhiều người như vậy. Bọn họ am hiểu cuộc thi, mỗi lần thi đều có thành tích tốt. Nhưng nếu cho bọn họ xử lý những chứng bệnh lâm sàng, những nhân tài có bằng cấp cao này thậm chí còn không bằng những người tốt nghiệp từ những trường chuyên y khoa cao đẳng.
Bởi vì nghề bác sĩ quan hệ đến sinh mạng cùng sức khỏe của bệnh nhân, cho nên lúc Trương Văn Trọng tuyển người, vẫn luôn ôm ấp ý nghĩ tìm nhân tài thực tế.
"Người kế tiếp."
Liên tiếp phỏng vấn ba người, Trương Văn Trọng cũng không thỏa mãn. Nhưng khi hắn mở ra sơ yếu lý lịch của người thứ tư, lại phát hiện tên tuổi cùng ảnh chụp của một người, không ngờ chính là người quen.
"Trần Nhàn?"