Siêu Cấp Tiên Y

Chương 293

"Ai nha, sao đã đến mười giờ rồi. Thời gian qua thật quá nhanh đi." Vưu Giai đang ở trong lòng Trương Văn Trọng, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ phong cách cổ điển trên vách tường, vội vã đứng lên, vẻ mặt quyến luyến nói: "Trọng ca, thời gian không còn sớm nữa. Em phải chạy về nhà. Nếu như tối nay không về, mẹ em lại lải nhải không ngớt bên tai."

Tuy rằng hiện tại Vưu Giai và Trương Văn Trọng đã xác lập quan hệ luyến ái, thế nhưng bọn họ vẫn chưa ở chung nhà. Bởi vì quan hệ của họ còn chưa nói với gia đình Vưu Giai, nhất là nói rõ với cha mẹ và ông nội của nàng. Cho nên ở dưới tình huống này, Vưu Giai cũng không tiện ở lại qua đêm tại nhà Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng biết rõ nguyên do trong đó, cũng không mở miệng khuyên Vưu Giai lưu lại, mà gật đầu đứng dậy nói: "Được, anh tiễn em."

"Ân." Vưu Giai ngọt ngào lên tiếng.

Hai người tay nắm tay, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

So sánh với vẻ ấm áp bên trong phòng, độ ấm ngoài phòng rõ ràng thấp hơn rất nhiều, hơn nữa gió lạnh gào thét trong đêm khuya, quả nhiên khiến cả người vô cùng lạnh lẽo, làm cho người ta có loại cảm giác như trời đông giá rét đã đến. Vưu Giai cảm giác được hàn khí bức người, nhất thời rùng mình, thân thể không tự chủ được cũng co rụt lại.

Trương Văn Trọng nhìn thấy, lặng yên cởi áo khoác ra, ôn nhu trùm lên người Vưu Giai.

"Trọng ca, anh mặc áo khoác vào đi, tối nay trời rất lạnh, anh đừng để mình bị cảm. Sau đó em ngồi vào xe, mở điều hòa cũng sẽ không thấy lạnh nữa." Vưu Giai vội vàng lắc đầu cự tuyệt, đồng thời muốn cởi áo khoác ra khỏi người mình, trả lại cho Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng liền ngăn hành động của nàng, bởi vì vừa mặc vào liền cởi ra, rất dễ làm người bị cảm. Đồng thời hắn mỉm cười nói: "Không có việc gì, cơ thể anh khỏe mạnh, không sợ lạnh đâu. Lẽ nào em đã quên, anh là một luyện gia tử, cho nên áo khoác này em cứ mặc đi."

Trương Văn Trọng cũng không hề nói dối, hắn tu luyện Y Giám Tâm Kinh đã tới Dưỡng Khí Cảnh tầng thứ nhất Khí Thôn Sơn Hà, tương đương với một người tu chân Kết Đan trung kỳ, loại âm hàn như buổi tối hôm nay, hắn thật sự không để trong lòng.

Lời giải thích của Trương Văn Trọng thuyết phục Vưu Giai, nàng cũng không kiên trì cởi áo khoác trả lại cho Trương Văn Trọng, mà càng thêm cố sức ôm chặt cánh tay phải của hắn, cùng hắn đi ra biệt thự đến bên chiếc BMWs số 7.

Sau khi mở cửa xe ngồi vào tay lái, Vưu Giai cũng không vội vã đóng cửa khởi động máy, mà nghiêng người lại nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trọng ca, lúc nào rảnh rỗi đến nhà em ăn cơm nhé? Em nghĩ, quan hệ giữa hai chúng ta cũng đã đến lúc nói cho người nhà của em. Miễn cho họ lúc nào cũng muốn giới thiệu mấy người buồn chán cho em."

Khi nói lời này, trong lòng Vưu Giai hơi thấp thỏm, bởi vì nàng không xác định Trương Văn Trọng có chịu đáp ứng yêu cầu này của nàng hay không.

"Nếu như Trọng ca cự tuyệt, mình nên làm gì bây giờ?" Tuy rằng tuyệt đối tín nhiệm Trương Văn Trọng, nhưng Vưu Giai thân là con gái, vẫn có chút khẩn trương và bất an.

Trương Văn Trọng không chút suy nghĩ, gật đầu đáp: "Em nói không sai, anh đích thật nên đến bái phỏng cha mẹ và ông nội của em. Ân, lúc nào anh cũng có thể tranh thủ thời gian, chỉ nhìn em làm sao an bài thôi."

Vưu Giai nghe vậy vui mừng, nguyên sự khẩn trương và thấp thỏm trong lòng chỉ một thoáng đã biến mất không còn sót lại chút gì. Nàng hơi nghiêng đầu suy nghĩ, vẻ mặt chờ mong nhìn Trương Văn Trọng, nói: "Thứ tư tuần này anh rảnh rỗi không? Nếu như anh rảnh, thì đến nhà em ăn cơm, lại tiện thể báo cho người nhà em biết về quan hệ giữa hai chúng ta."

"Dù không rảnh thì anh cũng phải tranh thủ thôi." Trương Văn Trọng cười đáp, sau đó lại hỏi: "Thứ tư là ngày đặc biệt gì sao? Cần anh chuẩn bị gì không?" Nhìn thấy Vưu Giai không tuyển thời gian khác, lại chỉ nhắc đến ngày thứ tư, hắn liền biết ngày này khẳng định cũng không phải ngày bình thường.

Quả nhiên, sắc mặt Vưu Giai ửng đỏ cười đáp: "Thứ tư là sinh nhật cha em. Cha em luôn bắt em đưa bạn trai về cho ông ấy nhìn mặt, em định ngay hôm sinh nhật ông ấy, nói cho cha biết quan hệ giữa hai chúng ta. Xem như làm quà sinh nhật cho ông, như vậy em cũng có thể tiết kiệm được tiền mua quà sinh nhật rồi, hì hì..."

"Thì ra là thế." Trương Văn Trọng chợt lắc đầu cười cười, hỏi: "Giai Giai, cha em thích thứ gì vậy? Anh cũng không muốn tặng cho ông quà tặng mà ông không thích."

Trên mặt Vưu Giai lộ vẻ ngượng nghịu, nói: "Cha em cũng không có đam mê gì, chỉ là thích hồ quảng. Thế nhưng anh cũng không thể mời cả một gánh hát về chúc mừng sinh nhật cho ông phải không?"

Những lời này của Vưu Giai làm Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Anh cũng không có dự định mời gánh hát về nhà em, nhưng em có thể yên tâm, quà tặng của anh bảo đảm sẽ làm cha em yêu thích không buông tay."

Vưu Giai gật đầu nói: "Ân, em tự nhiên là luôn yên tâm với anh. Được rồi Trọng ca, em phải đi."

Trương Văn Trọng nói: "Chạy xe chậm một chút, đừng có gấp."

"Em biết." Vưu Giai cười đáp, đưa tay khởi động máy, chậm rãi hướng cổng lớn của tiểu khu biệt thự Hải Vận chạy ra.

Trương Văn Trọng đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc BMWs rời đi, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất trong đêm tối mới xoay người trở vào trong biệt thự.

Lúc Vưu Giai đi, Tam Túc Ô rốt cục có thể ở trong biệt thự chạy loạn. Khi Trương Văn Trọng đẩy cửa đi vào biệt thự, nó đang đậu trên sô pha trong phòng khách, dùng mỏ chim đang mổ lên đồ điều khiển ti vi từ xa, chuyển kênh qua một bộ phim truyền hình thần thoại đang nóng hổi nhất trong thời gian gần đây, vừa xem say sưa, vừa không quên mắng biên kịch và đạo diễn: "Một bộ phim lịch sử hay như vậy, không ngờ bị những tên ngu ngốc làm thành bộ phim não tàn. Theo ta thấy, những đạo diễn và biên kịch quốc nội nên đem ra bắn chết! Ách? Đây là cái gì? Bên trong phim cổ trang còn có cột điện? Trời ạ, đám chế tác hậu kỳ cũng quá qua loa đi thôi?"

Vừa rồi bởi vì sợ làm Vưu Giai hoảng sợ, cho nên Bán Thận Long, Hoàng Cẩu và Thanh Xà đều ẩn núp lại, lúc này mới chạy đi ra. Ba con tiểu yêu linh khiếu mới mở, đối với Trương Văn Trọng có lòng kính nể sâu đậm, không dám lắc lư ở trước mặt hắn, đều đang vây quanh bên người Tam Túc Ô, đang cùng vị lão sư vỡ lòng của chúng xem ti vi.

Trong ba con yêu, ngoại trừ Bán Thận Long đã từng xem qua ti vi, Hoàng Cẩu và Thanh Xà trước đây cũng không biết cái gì là ti vi. Lúc này chúng nó nhìn vào màn hình, càng cảm thấy mới mẻ, đối với phim truyền hình cũng không cảm thấy hứng thú. Chỉ là khi nghe lão sư vỡ lòng Tam Túc Ô hùng hùng hổ hổ mắng nhiếc um sùm, nên phối hợp với nó cùng gào lên vài tiếng.

Tam Túc Ô ở trước mặt ba con tiểu yêu bày tỏ uy phong, không ngờ lúc đang xem ti vi, vẫn không quên tỏ vẻ sĩ diện, thường thường sai khiến ba tiểu yêu bưng nước bưng trà, dâng hoa quả đồ ăn vặt, dáng vẻ nó vô cùng thích ý.

Một màn quỷ dị như vậy, nếu như để người thường nhìn thấy, không phải bị hoảng sợ đến điên, thì hoài nghi mình đã sản sinh ảo giác. Thậm chí Trương Văn Trọng nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi bật cười, lắc đầu. Hắn cũng không quản Tam Túc Ô và ba tiểu yêu, chỉ lấy ra tàng bảo đồ cầm trong tay tỉ mỉ xem thật kỹ.

Không hề nghi ngờ, xem tới xem lui cũng không xem ra kết quả.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là Vưu Giai nhắn tin tới, nói nàng đã bình an về nhà, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trương Văn Trọng gởi lại một tin nhắn, chúc nàng ngủ ngon, đã thu lại tàng bảo đồ trong tay, chuẩn bị ngày mai đến phòng y tế hỏi thăm Tô Hiểu Hồng những gì có liên quan tới máy vi tính và truyenfull.vn, sau đó quay về chậm rãi nghiên cứu phần tàng bảo đồ.

Lại nói, tuy rằng Trương Văn Trọng tinh thông rất nhiều thứ, thế nhưng hắn hoàn toàn mù tịt về máy vi tính và truyenfull.vn. Bằng không chỉ sợ hắn đã lập tức lên mạng tìm hiểu tin tức liên quan đến tàng bảo đồ.

Ngẩng đầu nhìn lên thời gian, trùng hợp đúng mười hai giờ đêm, Trương Văn Trọng nói với Tam Túc Ô và ba tiểu yêu: "Bốn người các ngươi đừng lo xem ti vi mà quên chính sự."

Tam Túc Ô tự nhiên biết hắn nhắc chính sự là chuyện gì, vội vàng hồi đáp: "Yên tâm đi chủ nhân, có bốn chúng tôi cùng trận pháp do ngài bố trí, không quan tâm là ai tới, cũng đừng mơ tưởng xông vào!"

Trương Văn Trọng gật đầu, nói: "Hiện tại ta muốn đi luyện hóa viên kim đan của Cửu Anh mới đoạt được hôm nay, nếu không có việc gì quan trọng, đừng đến quấy rối ta. Mặt khác, chờ ta luyện hóa xong viên kim đan, tự nhiên cũng sẽ phân cho các ngươi một phần chỗ tốt."

Đôi mắt Tam Túc Ô và ba tiểu yêu nhất thời liền sáng lên, kim đan của một con thượng cổ ác yêu, cho dù có thể được phân chỉ một giọt nước, không hề nghi ngờ cũng được lợi không cạn. Ba con yêu tạm thời còn chưa thể nói, chỉ có thể dùng cách gật đầu bảo chứng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mà Tam Túc Ô gần đây ngày càng ồn ào cũng liên thanh bảo chứng. Dù là một con ruồi hay muỗi cũng tuyệt đối sẽ không cho tiến vào biệt thự quấy rối Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng cũng không nhiều lời thêm với chúng, xoay người đi vào phòng sách trên lầu một. Nơi này là trung tâm của Linh Khí Nhãn, nằm ngay bên trong phòng sách.

Trương Văn Trọng đi vào trong phòng sách, tay phải kháp một pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ.

Chỉ một thoáng, phòng sách vốn thật bình thường, nhất thời hiện lên từng đạo phù văn màu vàng kim, ở mặt sàn, tường cùng trần nhà, cấu trúc thành một đồ án trận pháp.

Trận pháp này, chính là Tụ Linh Trận do Trương Văn Trọng bố trí.

Cất bước đi tới trận tâm của Tụ Linh Trận, Trương Văn Trọng ngồi xếp bằng, há mồm phun ra viên kim đan của Cửu Anh, để nó phiêu phù ngay trước mặt mình.

Một đạo huỳnh quang yếu ớt từ trong Tụ Linh Trận phóng ra, bắn lên trên viên kim đan. Cùng lúc đó một đạo ánh trăng sáng tỏ cũng từ cửa sổ chiếu vào, bao bọc quanh viên kim đan.

"Bồng!"

Một đoàn hỏa diễm màu vàng rực từ trong kim đan bừng lên, trong nháy mắt bó đã bị hỏa diễm bao trùm.

Trương Văn Trọng mượn linh khí của Linh Khí Nhãn và mặt trăng, bắt đầu bắt tay luyện hóa viên kim đan của Cửu Anh biến thành bản thân sở hữu.
Bình Luận (0)
Comment