Vẻ mặt Trần Hi thật cổ quái, lại thở dài thở ngắn, lại không trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng. Trần Nhàn đứng ngay một bên, không khỏi nóng nảy, rất sợ loại thái độ này của hắn sẽ làm Trương Văn Trọng tức giận, vội vàng nhắc nhở giục giã nói: "Được rồi, Trần Hi, em đừng than thở nữa, tông chủ đang hỏi em kìa, nhanh trả lời!"
Lúc này Trần Hi mới phục hồi lại tinh thần, Trương Văn Trọng còn đang ở đây, cũng không phải lúc hắn lên mặt sĩ diện. Vì vậy hắn vội vã hồi đáp: "Người đánh thương chúng tôi rất kỳ quái, lại nói, tôi cũng không dám xác định hắn có phải là một võ giả hay không, lại càng không xác định hắn đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại."
"Lời này của em là sao?" Trần Nhàn nhướng mày, không giải thích được chất vấn.
Trương Văn Trọng cũng nghe không hiểu, nói: "Từ từ nói, đem chuyện này nói ra từ đầu đến cuối."
"Dạ." Trần Hi đáp, sau đó lại thở dài một tiếng, cảm khái nói một câu: "Ai, uổng cho tôi suốt ngày đánh nhạn, cũng chưa từng ngờ tới, không ngờ cũng có ngày bị nhạn mổ bị thương."
Sau đó hắn mới đem chuyện đã trải qua từ từ kể lại cho Trương Văn Trọng và Trần Nhàn.
"Lúc tôi đem máy vi tính tới cho tông chủ, đã nhận được cuộc điện thoại, nói có người chạy đến võ thuật xã của đại học Ung Thành phá đám."
Trương Văn Trọng và Trần Nhàn gật đầu, chuyện này xảy ra ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy, lúc đó bọn họ rất có lòng tin với Trần Hi, cho rằng bằng vào tu vi địa cấp đỉnh kỳ của hắn, chỉ có hắn ngược đãi người khác, mà không ai ngược đãi được hắn. Thậm chí Trần Nhàn còn âm thầm lo lắng, rất sợ Trần Hi đánh người không lưu tình, sẽ đánh tàn phế đối phương thậm chí là đánh chết. Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ tới, người bị đánh thương lại là em trai của mình.
"Cuộc điện thoại đó là do xã trưởng chúng tôi gọi tới. Thực lực của hắn tuy rằng so ra kém tôi, nhưng cũng đã được địa cấp sơ kỳ, ở trong giới võ thuật đại học, cũng được cho là nhất lưu cao thủ. Lúc đó hắn nói với tôi, kẻ đối đầu của võ thuật xã của đại học Ung Thành chúng ta là võ thuật xã của học viện thể dục Thiên Nam đến phá đám, nói là có mấy người cứng tay, để đề phòng bị thua, mới bảo tôi về tọa trấn. Kỳ thực kiểu phá đám giống như thế, hầu như mỗi tháng đều bị vài lần. Cho nên lúc mới bắt đầu, tôi cũng không hề để trong lòng. Nhất là khi tôi chạy tới võ thuật xã, nhìn thấy bên chúng tôi đã thắng liên tiếp hai trận, mờ mờ ảo ảo đã chiếm thượng phong, cũng càng không để vào lòng. Nhưng ngay khi trận thứ ba bên đối phương bị thua, một người tên Bộ Bằng..." Nói đến đây, thanh âm của Trần Hi hơi run. Hiển nhiên tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh.
Vùng lông mày của Trần Nhàn nhướng lên, kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào người tên Bộ Bằng đánh thương bốn người các em? Chẳng lẽ hắn là thiên cấp cao thủ? Hắn bao nhiêu tuổi?"
Trần Hi suy nghĩ một chút, đáp: "Tuổi? Đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi đi? Có người nói là sinh viên năm nhất."
Trần Nhàn kinh hô: "Cái gì? Mười tám mười chín tuổi? Tuổi còn trẻ như thế, đã tu luyện đến cảnh giới thiên cấp? Điều này sao có thể?"
Trần Hi cũng lắc đầu nói: "Em tỉ mỉ nghĩ lại, tên Bộ Bằng này, rất có khả năng cũng không phải thiên cấp cao thủ. Thậm chí em cảm giác, hắn cũng không thể tính là một võ giả."
Trần Nhàn đầu tiên sửng sốt, sau đó đưa tay đặt lên trên trán Trần Hi, vẻ mặt thân thiết hồ nghi nói: "Trần Hi, em không phải bị thụ thương trên đầu đó chứ? Bằng không sao lại nói những lời mê sảng như vậy? Nếu như tên Bộ Bằng kia không phải là võ giả, không có tu vi thiên cấp, làm sao có thể làm em bị thương? Em có tu vi địa cấp đỉnh kỳ, phóng mắt toàn quốc, em cũng có thể được xem là người nổi bật trong giới tuổi trẻ, người bình thường, dù có súng ống, cũng chưa chắc làm em bị thương a."
Trương Văn Trọng cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của hắn cũng khác hẳn Trần Nhàn. Vào lúc này, hắn híp mắt lại, trong lòng thầm nói: "Nếu Trần Hi liên tiếp nói tên Bộ Bằng cũng không phải võ giả, lẽ nào nói, hắn là một dị năng giả hay người tu chân?"
Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng mở miệng nói: "Được rồi, Trần Nhàn, cô cũng đừng tiếp tục ngắt lời cậu ấy nữa. Trước tiên để Trần Hi đem chuyện đã xảy ra, cùng cái nhìn của hắn nói ra, cô hãy phát biểu ý kiến của mình. Mặt khác, cô cũng đừng nhàn rỗi, mau nhanh kiểm tra thương thế cùng trị liệu cho em trai cô đi."
Trần Nhàn vỗ trán mình, vẻ mặt ảo não oán giận: "Ai, phải, phải, sao tôi lại quên mất cả chuyện này kia chứ." Đồng thời nàng vội vã kiểm tra thương thế cho Trần Hi.
Tuy rằng trong người bị thương, nhưng dù sao Trần Hi cũng là võ giả có tu vi địa cấp đỉnh kỳ, năng lực chịu đau rất mạnh, từ đầu tới cuối cũng không hề rên đau lần nào. Lúc này, ngay khi Trần Nhàn kiểm tra thương thế cho hắn, hắn tiếp tục kể tiếp: "Lúc Bộ Bằng ra sân, phó xã trưởng tên Tần Lương của võ thuật xã chúng ta đến từ Tần gia, là một võ thuật thế gia có chút danh tiếng, tu vi của hắn tuy rằng còn kém tôi và xã trưởng, nhưng cũng đã ở nhân cấp đỉnh kỳ. Mà Bộ Bằng, tuy thân thể cường tráng, nhưng bước chân lại chậm chạp. Hơn nữa nhìn tư thế giở tay nhấc chân của hắn, căn bản không giống một luyện gia tử. Lúc vừa mới bắt đầu, Tần Lương cũng hoàn toàn chiếm thượng phong, đem Bộ Bằng đánh chỉ còn có thể chống đỡ. Nhưng ngay khi Tần Lương dùng chiêu Trùng Thiên Pháo đánh trúng mặt Bộ Bằng, làm cả miệng mũi hắn đều đổ máu, tên Bộ Bằng kia cũng đột nhiên như thay đổi thành một người khác, gần như chỉ dùng một quyền đã đánh Tần Lương lật úp trên mặt đất, hơn nữa hắn còn vung nắm tay, nhanh chóng đánh thẳng vào mặt Tần Lương. Chỉ trong nháy mắt gương mặt Tần Lương đã dính đầy máu, cả khuôn mặt sưng lên như đầu heo..."
Trần Nhàn vừa băng bó thương thế cho hắn, vừa nói: "Tên Bộ Bằng kia không phải giả trư ăn thịt cọp đó chứ?"
Trần Hi lắc đầu than thở: "Hắn có giả trư ăn thịt cọp hay không em không biết, em chỉ biết toàn thân trên dưới của hắn đều lộ ra tà khí. Chị, có nước không? Cho em một chút nước."
Trần Nhàn vội vàng đến bàn khám rót ly nước đem đến đút cho hắn uống. Nguồn: http://truyenfull.vn
Uống nước xong, tinh thần uể oải của Trần Hi hơi khôi phục lại một chút, mới tiếp tục nói: "Lúc đó tên Bộ Bằng kia, giống như bị phát điên, liên tục đánh vào mặt Tần Lương, tuy rằng lực lượng mỗi một quyền của hắn cũng không mạnh, thế nhưng nhiều quyền đánh vào mặt Tần Lương như thế, sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với tính mạng của hắn. Để phòng ngừa xảy ra mạng người, tôi và xã trưởng, còn có một người có khả năng trong võ thuật xã, cùng với đám người võ thuật xã bên học viện thể dục Thiên Nam đều cùng tràn lên, muốn kéo Bộ Bằng ra khỏi Tần Lương. Nhưng ngay lúc này, Bộ Bằng đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi. Đến bây giờ tôi còn nhớ rõ, trong cặp mắt của hắn, đầy tơ máu, đỏ rực. Nhìn qua cực kỳ dọa người! Mà khi tôi vừa bị hắn nhìn trúng, chuyện quỷ dị cũng liền xảy ra, tôi cảm giác lực lượng toàn thân trong nháy mắt dường như đều tiêu tán sạch sẽ. Sau đó tôi thấy Bộ Bằng huy nắm tay, nếu như ở bình thường, loại tốc độ cùng lực lượng như vậy tôi dễ dàng có thể tránh thoát. Thế nhưng dưới tình huống cả người không còn chút sức lực, tôi cũng bị đánh trúng lập tức. Sau đó nắm tay của hắn theo tốc độ cùng lực lượng chậm rãi đánh lên người tôi, cuối cùng đánh cho tôi trở thành như bây giờ."
Trần Nhàn há to miệng, kinh ngạc nói: "Chỉ nhìn em chằm chằm, là có thể làm cho lực lượng toàn thân em biến mất? Điều này sao có thể? Uy, có phải em xem truyện huyền huyễn quá nhiều rồi không?"
Trần Hi than thở: "Em cũng cảm thấy thật khó tưởng tượng, nhưng đó là sự thực. Không chỉ có em có cảm giác như vậy, võ thuật xã chúng ta còn có ba người bị trọng thương đều cũng có cảm giác như nhau. Dù tới hiện tại, em vẫn còn cảm thấy mình hoàn toàn không có chút sức lực nào."
Trần Nhàn và Trần Hi đều không chú ý tới, lúc này Trương Văn Trọng tuy đang nhíu mày, nhưng gương mặt như chợt hiểu ra. Tay phải hắn nhẹ vuốt cằm, trong lòng thầm nghĩ: "Liếc mắt có thể làm cho lực lượng toàn bộ biến mất? Lẽ nào nói..."
Trương Văn Trọng cất bước đi tới bên người Trần Hi, đưa tay đặt lên cổ tay hắn, nheo mắt lại, âm thầm truyền một cỗ chân nguyên vào trong thân thể hắn, sau một lúc kiểm tra, vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, thầm nghĩ: "Quả nhiên là như vậy, trong thất phách của Trần Hi, Lực Phách đại biểu cho lực lượng đã bị biến mất. Tên Bộ Bằng kia rốt cục là thần thánh phương nào? Không ngờ còn có khả năng thôn phệ hồn phách con người?"
Trầm ngâm một thoáng, Trương Văn Trọng hỏi: "Trần Hi, tên Bộ Bằng kia cuối cùng làm sao chịu ngừng tay?"
Trần Hi hồi đáp: "Lúc đó, hắn đem toàn bộ chúng tôi kể cả người của đại học Thiên Nam, toàn bộ đánh ngã dưới đất, cuối cùng lại hỏi chúng tôi một câu thật kỳ lạ: "Ta là ai? Ta đang ở đâu?" Sau đó lại điên điên khùng khùng chạy ra khỏi võ thuật xã, cũng không ai dám chạy theo cản hắn, cứ để hắn bỏ chạy như thế."
"Thì ra là thế, tôi biết rồi!" Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó phân phó Trần Nhàn cẩn thận chiếu cố cho em của nàng, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Biểu hiện của hắn tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại nghi hoặc trọng trọng: "Tên Bộ Bằng này, rốt cục là người hay yêu quái? Mặc kệ làm sao, phải nghĩ biện pháp giúp Trần Hi bọn họ tìm lại Lực Phách trở về. Bằng không, thân thể bọn họ sẽ từ từ suy nhược, cuối cùng bởi vì nội tạng vô lực vận chuyển mà chết! Thế nhưng ta làm sao tìm ra tên Bộ Bằng kia đây?"