Trương Văn Trọng nói: "Chúng tôi cần nhiều vac - xin phòng ngừa ôn dịch, tuy rằng hiện nay chúng tôi đã phân phối được một nhóm vac - xin, thế nhưng số lượng không nhiều, còn chưa đủ để mọi người phòng ngừa truyền nhiễm. Ngoài ra, còn thiếu dược phẩm phòng ngừa bệnh ôn dịch biến chứng, tuy rằng tạm thời chưa thấy xuất hiện tình huống nào, nhưng hay nhất nên phân phối thêm một số thuốc dự bị để ngừa ngoài ý muốn."
Phan Văn Đào nhanh miệng nói: "Thuốc vac - xin đang trên đường tới, bởi vì số lượng thuốc vac - xin dự trữ ở trạm phòng dịch tại Ung Thành chúng ta không nhiều lắm. Cho nên đều từ địa phương bên ngoài triệu tập tới, vận tải trên đường cần tiêu hao thời gian nhất định. Tôi nghĩ vào lúc bình minh, thuốc vac - xin sẽ lục tục chạy tới. Về phần dược phẩm phòng ngừa bệnh dịch biến chứng, tôi cũng sẽ lập tức bắt tay an bài, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đưa tới cho các vị. Mặt khác, tôi vừa xong tin tức, viện trợ đến từ quân đội rất nhanh sẽ đến Đại Học Thành, tin tưởng sau khi quân y tới, hẳn có thể giảm bớt cường độ công tác của các vị rất nhiều."
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu: "Như vậy rất tốt."
Phan Văn Đào lại hỏi: "Còn có yêu cầu gì khác nữa không?"
"Không có." Trương Văn Trọng hồi đáp, sau đó khoát tay chặn lại, không hề để ý tới những quan viên Ung Thành cùng đi tới với Phan Văn Đào, cứ bỏ mặc họ sang một bên, ngược lại nhìn tiểu hộ sĩ đang trợ thủ cho hắn hỏi: "Cô vừa nói người bệnh trong nhóm suy tim đang nằm ở đâu? Mau nhanh đưa tôi đi nhìn một chút."
Nhưng tiểu hộ sĩ lại có chút do dự, cũng không hành sự theo sự phân phó của hắn.
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, nói: "Còn suy nghĩ cái gì? Nhanh dẫn đường!"
Tiểu hộ sĩ cuối cùng cũng không còn do dự, bất quá nàng cũng không dẫn Trương Văn Trọng đi, mà tiến đến bên tai Trương Văn Trọng, đè thấp thanh âm cẩn thận nhắc nhở: "Trương viện phó, thị trưởng bọn họ còn đang ở đây, chúng ta lại đi như thế, chỉ sợ không tốt lắm đâu?"
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn nhóm người Phan Văn Đào, nói: "Bọn họ ở đây thì thế nào? Lẽ nào bọn họ ở chỗ này, chúng ta phải ngừng công việc trong tay để bọn họ thị sát sao? Đừng vô nghĩa! Hiện tại ở chỗ này, đối với nhân viên y tế như chúng ta mà nói, bệnh nhân mới là trọng yếu nhất, mới xếp lên vị trí đầu tiên. Bất kể là ai, dù là thiên vương lão tử cũng phải đứng sang bên!"
Tuy rằng lời nói cho tiểu hộ sĩ nghe, nhưng Trương Văn Trọng cũng không đè thấp âm lượng, cho nên cả Phan Văn Đào bên trong, mọi người đều rõ ràng nghe thấy được lời nói của hắn. Trong tích tắc, ngoại trừ Phan Văn Đào, những người còn lại đều thay đổi sắc mặt.
Nếu không phải hiện tại là thời kì phi thường, nếu không kiêng kỵ bối cảnh thần bí của Trương Văn Trọng, chỉ sợ trong những người này, sẽ có người ngày thường luôn tỏ quan uy, ngay tại chỗ bão nổi với Trương Văn Trọng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bất quá những nhân viên y tế có mặt ở đây nghe được lời Trương Văn Trọng nói, tuy rằng bên ngoài không tỏ thái độ, thế nhưng ở trong lòng đều rất tán thành lời Trương Văn Trọng nói. Lúc này, vô luận là bác sĩ hay bệnh nhân, thời gian đều cực kỳ trân quý, dù có quan viên chạy tới thị sát, hay có người thậm chí muốn quát tháo, hơn nữa nói toàn những lời vô ích, lời nói suông, chỉ có thể lãng phí thêm thời gian quý giá. Cho nên lời nói của Trương Văn Trọng, không thể nghi ngờ chính là tiếng lòng của bọn họ, không có vỗ tay khen ngợi cũng đã là cấp mặt mũi cho những quan viên này rồi.
Nhưng khác với những người khác, Phan Văn Đào cũng không vì lời nói của Trương Văn Trọng mà tức giận, ngược lại còn tự giễu cười cười, gật đầu nói: "Bác sĩ Trương nói rất đúng, hiện tại bệnh nhân là trọng, các vị cứ làm việc của mình, cũng không cần quản chúng ta, chúng ta ở chỗ này đi quanh, nhìn xong tình huống sẽ đi. Sau này chúng tôi còn phải đến vài điểm cách ly thị sát một phen."
Trương Văn Trọng cũng không khách khí với hắn, nói thẳng: "Đi quanh cũng không có gì, nhưng các vị ngàn vạn lần đừng thêm phiền phức cho chúng tôi."
Không hề nghi ngờ, những lời này của Trương Văn Trọng có lực sát thương còn lớn hơn câu nói vừa rồi. Nếu như nói vừa rồi những quan viên còn có thể khống chế tình tự và biểu tình của chính mình, làm sắc mặt tuy rằng có biến hóa, nhưng còn không đến nỗi quá mức xấu xí, như vậy hiện tại, sắc mặt bọn họ xấu xí tới cực điểm, cả đám đều sắc mặt sầm xuống, vẻ mặt giận dữ, nếu không phải bọn họ kiệt lực đè nén lửa giận, chỉ sợ sẽ lập tức bộc phát tại chỗ.
Những người có thể kiềm chế lửa giận, ở trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, căm giận thầm nghĩ: "Ngươi có biết nói chuyện hay không? Chúng ta mạo hiểm sinh mạng, chạy đến chỗ các ngươi thị sát, các ngươi không mang ơn, không nghênh tiếp thì cũng thôi, không ngờ còn nói chúng ta gây thêm phiền cho các ngươi? Cuồng vọng! Thật là quá mức cuồng vọng!"
Tuy rằng đại bộ phận mọi người đều bất mãn đối với câu nói của Trương Văn Trọng, nhưng cũng có người tuy rằng vẻ mặt nhục nhã, trong lòng lại nhận thức đồng với hắn. Bọn họ lặng yên thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Ở địa phương này, những người làm chính trị như chúng ta, đích thật không giúp được họ chuyện gì. Trên ý nghĩa mà nói, chúng ta không nên để cho họ thêm phiền. Có thể làm vậy thì tốt cho họ hơn. Cho nên bác sĩ Trương Văn Trọng này, nói chuyện có vẻ cuồng vọng, nhưng lời nói của hắn cũng không phải không có đạo lý."
Không chỉ những quan viên đi theo Phan Văn Đào khó chịu, thậm chí những nhân viên y tế đứng gần Trương Văn Trọng cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trương Văn Trọng. Trong lúc kinh ngạc, bọn họ không nhịn được thì thầm:
"Trương phó viện trưởng cũng quá bưu hãn đi thôi? Không ngờ dám nói thị trưởng bọn họ như vậy!"
"Đây mới là nam nhân chân chính! Đây mới là hán tử! Không biết Trương phó viện trưởng có bạn gái chưa nhỉ? Tôi nghĩ tôi cùng hắn cũng thật xứng đôi."
"Thôi đi, chỉ bằng vào gương mặt không kém gì Phượng tỷ của cô, còn dám nói xứng đôi với người ta? Hừ! Có thể xứng đôi với bác sĩ Trương, chỉ có tôi! Phải biết rằng, tôi có thể lên giường, ra xã giao, đều là nữ nhân tiêu chuẩn nha!"
"Tuy rằng những quan viên này đến đích thật có gây trở ngại cho công tác cứu viện của chúng ta, nhưng Trương phó viện trưởng thẳng thắn nói ra như vậy, lẽ nào không sợ đắc tội những quan viên kia, sau đó rước lấy phiền phức cho chính mình?"
"Trương phó viện trưởng là ai? Là chuyên gia y học nổi danh quốc tế! Thế nào lại phải sợ những quan viên này?"
"Cô không hiểu sao? Trên thế giới này, những người chơi trò chính trị là người âm hiểm nhất, chỉ sợ bọn họ bởi vậy mà ghi hận trong lòng, bất lợi đối với Trương phó viện trưởng."
"Những quan viên này nếu như vì việc này bất lợi với Trương phó viện trưởng, như vậy tôi sẽ liều mạng với họ! Tôi cũng không tin, bằng phải đao giải phẫu trong tay tôi, còn không thu thập được bọn hắn?"
Phan Văn Đào nghe lời nói của Trương Văn Trọng, trong lòng cũng có chút bất mãn, trên mặt hiện lên vẻ hờn giận. Thế nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy béo hòa thượng và Tam Si đang khiêng một cáng cứu thương có bệnh nhân đang nằm chạy đến. Ngày trước khi hắn còn đảm nhiệm thư ký riêng cho Tôn lão gia tử, hắn từng gặp qua đám người béo hòa thượng, biết bọn họ đều là người phi thường, người nào cũng mắt cao hơn trán, kiệt ngạo bất tuân. Thế nhưng những người phi thường này, không ngờ lại ở dưới tay Trương Văn Trọng, thành thành thật thật đi làm công tác hộ công (chăm sóc bệnh nhân) bình thường.
Phan Văn Đào đột nhiên nhớ tới, Trương Văn Trọng cũng là người của Đặc Cần tổ, hơn nữa còn là tổ phó. Nói như thế, hắn hẳn cũng là dạng người như béo hòa thượng cùng Tam Si, là sự tồn tại đáng sợ. Người như hắn, đối với người thường mà nói, chính là như thần tiên. Đừng nói hiện tại hắn không khách khí đối với mình, dù cho hắn muốn lấy tính mạng mình, cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Hơn nữa quốc gia cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm với hắn, sẽ chỉ tận lực lấy lòng mua chuộc hắn.
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Phan Văn Đào chợt tuôn đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám có tình tự bất mãn hay phẫn nộ gì nữa, nhanh tươi cười, cung kính nói: "Bác sĩ Trương, xin anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền cho các vị."
Loại thái độ cung kính này của Phan Văn Đào, không chỉ làm cho những nhân viên y tế chung quanh rất ngạc nhiên, đồng dạng cũng làm cho những quan viên đi theo hắn rất khiếp sợ. Bọn họ cũng đều biết, trước đây Phan Văn Đào là thư ký riêng của Tôn lão gia tử, là đối tượng được Tôn lão gia tử bồi dưỡng, đừng nói ở Ung Thành, dù ở tỉnh Thiên Nam, cũng không thấy hắn cung kính như vậy đối với bất cứ ai. Mà hiện tại, hắn lại cung kính đối với Trương Văn Trọng, thậm chí còn có vẻ khúm núm.
Trong lòng khiếp sợ, những quan viên kia cũng vội vã thu liễm vẻ mặt hờn giận. Đồng thời trong lòng nhịn không được suy đoán: "Ai có thể nói cho ta biết, Trương Văn Trọng này rốt cục có địa vị gì a?"
Trương Văn Trọng cũng không quan tâm những quan viên nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm thái độ của họ ra sao, chỉ nhìn Phan Văn Đào khoát tay, nói: "Sẽ không thêm phiền là tốt rồi. Được rồi, các vị muốn thị sát thì cứ đi đi, tôi phải đi xem bệnh nhân, sẽ không phụng bồi." Dứt lời hắn vỗ vai tiểu hộ sĩ, ý bảo nàng dẫn đường cho hắn.
Nhưng ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị rời đi, Phan Văn Đào đột nhiên gọi hắn: "Bác sĩ Trương, thỉnh chờ."
"Thế nào? Còn có chuyện gì sao?" Trương Văn Trọng hỏi.
"À, ký giả Cốc của đài truyền hình tỉnh muốn làm buổi phỏng vấn cho anh, tôi đã đưa cô ấy tới đây." Nói xong Phan Văn Đào nghiêng người tránh đường cho một người từ phía sau hắn đi ra.
Người này mặc bộ quần áo phòng hộ, làm cho rất khó thấy rõ dáng dấp của nàng, nhưng Trương Văn Trọng nhìn xuyên qua mặt nạ bảo hộ, nhìn thấy gương mặt nàng, sửng sốt gọi: "Cốc Vũ?"
"Ký giả Cốc, chúng tôi đi trước. À...chúc cô may mắn." Dứt lời, Phan Văn Đào dẫn các quan viên đi nhanh như bỏ chạy, rất sợ Trương Văn Trọng sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn.