Khi Trương Văn Trọng về đến nhà, đã là mười giờ đêm.
Biểu hiện của hắn cùng lễ vật đưa tặng ngày hôm nay, làm vợ chồng Vưu Triêu Tường thập phần hài lòng cùng vui vẻ, cho nên sau khi chấm dứt buổi tiệc sinh nhật, hắn được Vưu Triêu Tường giữ lại, hỏi thăm tình huống gia đình. Đồng thời còn ước định, đợi khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai quay trở về huyện Ẩn Ngạc, bọn họ cũng muốn đi theo bái phỏng người nhà Trương Văn Trọng.
"Chủ nhân, rốt cục ngài cũng đã trở về." Ngay khi Trương Văn Trọng vừa đi vào cửa biệt thự, Tam Túc Ô vẫy cánh bay đến trước mặt hắn, có chút lo lắng nói.
Trương Văn Trọng hỏi: "Có chuyện gì? Sao ngươi lại hoang mang rối loạn như thế?"
Tam Túc Ô hồi đáp: "Tình huống của Càn Khôn Hồ có chút không thích hợp. Chủ nhân, ngài tự mình đi xem nhanh lên."
"Ác?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, bước nhanh vào phòng sách nơi Linh Khí Nhãn.
Lúc này Càn Khôn Hồ được đặt ngay trận nhãn của Tụ Linh Trận, tiếp thu linh khí tu dưỡng. Thế nhưng Trương Văn Trọng lại nhạy cảm phát hiện, phẩm cấp của Càn Khôn Hồ đã từ bảo khí cửu phẩm lúc ban ngày, đã giảm xuống chỉ còn là bảo khí thất phẩm.
Trên mặt Trương Văn Trọng lộ ra một tia kinh ngạc: "Càn Khôn Hồ bị giáng cấp? Lại còn ở trong thời gian ngắn bị hạ thấp đến hai phẩm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Hắn bước nhanh vào Tụ Linh Trận, đặt hai tay lên Càn Khôn Hồ, thần thức liền truyền vào, kiểm tra tình huống.
Khi thần thức của hắn tiếp xúc với khí linh bên trong Càn Khôn Hồ, biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn càng thêm dày đặc hơn. Bởi vì trạng thái của khí linh so với lúc buổi chiều, càng thêm yếu ớt hư nhược, thậm chí có thể nói khí linh hiện tại đang bị hấp hối.
"Tại sao lại như vậy?" Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, bắt đầu khống chế thần thức, kiểm tra khắp Càn Khôn Hồ một lần.
Sau một phen kiểm tra, cuối cùng hắn cũng tìm ra nơi xảy ra vấn đề.
Nguyên nhân bởi vì bị hao tổn quá độ, Càn Khôn Hồ tạm thời đã đánh mất công năng thu nạp linh khí tự động. Cho nên dù Trương Văn Trọng đã đặt nó ngay Linh Khí Nhãn dư thừa linh khí, nhưng nó vẫn không thể hấp thu linh khí để chữa trị. Đồng thời cũng bởi vì nó được đặt ngay trận nhãn của Tụ Linh Trận, cho nên linh khí còn sót lại cũng bị Tụ Linh Trận rút ra. Vì thế vừa bị giảm phẩm cấp, khí linh cũng sa vào tình huống hấp hối. May mắn chính là bởi vì linh khí còn sót lại của nó cũng không nhiều lắm, cho nên tốc độ bị Tụ Linh Trận hấp thu cũng không nhanh. Bằng không nếu đến lúc này đợi Trương Văn Trọng đến kiểm tra, không chỉ đã bị hạ hai phẩm cấp, thậm chí rất có khả năng khí linh lẫn linh khí đều mất hết, từ pháp bảo biến thành vật phàm.
Nếu đã tìm ra nguyên nhân xảy ra vấn đề, Trương Văn Trọng cũng thở dài một hơi, đồng thời lập tức bắt tay giải quyết vấn đề này.
Đầu tiên, hắn lấy Càn Khôn Hồ ra khỏi Tụ Linh Trận, đồng thời vận chuyển Y Giám Tâm Kinh mạnh mẽ truyền cho nó một đạo linh khí, để ngừa khí linh bởi vì quá yếu ớt mà tiêu vong. Sau đó hắn lại bày ra một trận pháp gọi là Khô Mộc Phùng Xuân ngay bên trong phòng khách có tác dụng hấp thu linh khí, đặt Càn Khôn Hồ vào trong trận nhãn. Nguồn truyện: TruyenGG
Có Khô Mộc Phùng Xuân trận pháp đem linh khí cuồn cuộn truyền vào bên trong Càn Khôn Hồ, nguyên khí linh đang hấp hối cuối cùng cũng đã hồi phục lại. Tuy rằng vẫn còn cực kỳ suy yếu, nhưng không còn bị nguy hiểm tiêu vong. Thậm chí được linh khí tư nhuận nhu dưỡng, đang chậm rãi khôi phục. Sau khi làm xong tất cả, Trương Văn Trọng thở mạnh một hơi, trái tim treo cao cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Quét mắt nhìn Tam Túc Ô đang dạy tiếng người cho ba tiểu yêu ở bên cạnh, Trương Văn Trọng phân phó: "Tam Túc Ô, thủ Càn Khôn Hồ cho ta. Một khi nó xuất hiện dị dạng, lập tức báo cho ta biết!"
"Tôi hiểu được, thỉnh chủ nhân yên tâm đi." Tam Túc Ô gật đầu đáp.
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, xoay người quay về phòng ngủ của mình, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, trước khi rời nhà đi làm, hắn không quên kiểm tra tình huống của Càn Khôn Hồ. Sau khi xác định khí linh đang phát triển tốt, hắn lại dặn dò Tam Túc Ô vài câu, lúc này mới rời nhà đến đại học Ung Thành. Bất quá ngay khi hắn vừa lái xe rời khỏi tiểu khu biệt thự Hải Vận, nhưng ngoài ý muốn phát hiện béo hòa thượng đang đứng ngay cửa tiểu khu, đang tranh cãi với bảo an khu biệt thự.
Béo hòa thượng nói: "A di đà phật, thí chủ, xin mời ngươi cho thuận tiện, để ta vào đi thôi."
Bảo an liên tục lắc đầu: "Không được, chỗ này của chúng tôi là tiểu khu biệt thự xa hoa, làm sao tùy tiện thả người đi vào? Vạn nhất ông là một kẻ xấu thì làm sao bây giờ? Dù ông thật sự là hòa thượng, tôi cũng không thể thả ông đi vào, ở đây không phải chỗ cho ông hóa duyên. Muốn đi vào, trừ phi ông có thể nói ra số biệt thự cùng tên họ của chủ nhân biệt thự ở đâu, sau khi chúng tôi liên lạc được với họ, có được sự đồng ý, mới có thể thả ông đi vào."
Béo hòa thượng có vẻ khó khăn nói: "Lần đầu tiên ta đến bái phỏng hắn, nên không biết số biệt thự của hắn."
Bảo an xòe tay, nói: "Vậy đành chịu. Được rồi, ông cũng đừng ở đây càn quấy với tôi nữa, đi đi."
Trương Văn Trọng cho xe dừng lại, thò đầu nhìn béo hòa thượng nói: "Uy, hòa thượng, ông chạy tới đây làm gì?"
Vừa thấy Trương Văn Trọng, béo hòa thượng buông tha bảo an, đi nhanh tới xe Trương Văn Trọng, đồng thời nói: "Ôi, Trương tổ...tiên sinh, tôi tới đây là vì tìm anh đó."
Trương Văn Trọng hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì? Lẽ nào các vị có phát hiện gì sao?"
"Đúng vậy." Béo hòa thượng gật đầu hồi đáp, lúc này hắn đã chạy tới sát cửa xe của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng ý bảo béo hòa thượng lên xe: "Ở đây không phải địa phương nói chuyện, trước tiên lên xe, chúng ta nói chuyện."
"Được." Béo hòa thượng gật đầu đáp, chạy qua bên kia ngồi vào vị trí cạnh tài xế.
Đợi béo hòa thượng ngồi xong, Trương Văn Trọng liền khởi động máy xe, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Nhìn bóng lưng chiếc xe đi xa, bảo an vừa chặn béo hòa thượng lắc đầu nhỏ giọng nói thầm: "Thực sự là không ngờ, vị bác sĩ Trương này giao du thật rộng, không ngờ còn có một người bạn là hòa thượng."
Trương Văn Trọng vừa lái xe vừa hỏi: "Nói đi, các vị tìm được đầu mối gì?"
Béo hòa thượng hồi đáp: "Dưới sự trợ giúp của Trú Thú Môn, chúng tôi triển khai hành động lục soát bên trong Ung Thành, cuối cùng vào đêm qua, tại huyện Lạc Thủy cách Ung Thành khoảng năm mươi km, tìm được người biến Bộ Bằng thành Cốt Tinh. Đáng tiếc chính là tuy rằng chúng tôi triệu tập bảy mươi hai người tu chân, đồng thời còn vận dụng đại lượng linh tài liệu cùng phù chú, bày ra Khổn Tiên Trận, thế nhưng vẫn không bắt được người đó. Không chỉ bị chuồn mất, thậm chí bị đánh chết chín người cùng làm bị thương nặng mười hai người, mọi người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương nhẹ."
Trương Văn Trọng hỏi: "Người đó tu vi làm sao?"
Béo hòa thượng lắc đầu than thở: "Nhìn không thấu. Nhưng bên trong bảy mươi hai người tu chân tham gia hành động, có sáu người là cao thủ Kim Đan kỳ. Sáu mươi sáu người còn lại cũng đều là Kết Đan kỳ. Thế nhưng như vậy cộng thêm Khổn Tiên Trận, vẫn bị rơi xuống hạ phong. Theo như vậy, thực lực của người kia rất có thể tại Nguyên Anh kỳ!"
"Nguyên Anh kỳ sao?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên.
"Ác, được rồi, Trương tổ phó, tôi có hình ảnh cho anh xem." Nói xong béo hòa thượng lấy ra một máy camera.
"Hình ảnh? Hình ảnh gì?" Trương Văn Trọng cho xe tấp vào ven đường.
Lúc này béo hòa thượng đã mở máy camera: "Đây là đêm qua khi đuổi bắt người kia, đã quay chụp được một đoạn hình ảnh. Tuy rằng không nhìn thấy rõ gương mặt của nàng, nhưng có thể thấy rõ thân hình. Sau đó chúng tôi thảo luận một phen, nghĩ cần phải đưa cho Trương tổ phó nhìn xem. Vạn nhất sau này anh gặp cô ta, cũng có thể kịp ứng phó."
Lực chú ý của Trương Văn Trọng lúc này đã bị thân ảnh màu trắng trong phim hấp dẫn thật sâu.
Đối với thân ảnh màu trắng này, ký ức của hắn hãy còn mới mẻ.
Ngày trước khi hấp thu viên kim đan của Cửu Anh, hắn đã từng ở trong trí nhớ còn sót lại của Cửu Anh, nhìn thấy qua thân ảnh màu trắng này. Tuy rằng trong từng mảnh nhỏ ký ức của Cửu Anh cùng đoạn hình ảnh trong máy camera của béo hòa thượng, thân ảnh màu trắng này có chút không rõ, nhưng Trương Văn Trọng vẫn liếc mắt liền nhìn ra.
"Không sai, chính là cô ta, cô ta chính là nữ nhân đã thả Cửu Anh ra từ trong Hỗn Độn Tu La Giới!" Vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi cau chặt lại: "Đầu tiên thả Cửu Anh ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới, sau đó sử dụng biến Bộ Bằng thành Cốt Tinh, nữ nhân này đến tột cùng là ai? Mục đích cô ta làm việc này vì cái gì?"
Thấy Trương Văn Trọng rơi vào trầm tư, béo hòa thượng đợi chốc lát, mới hỏi: "Trương tổ phó, anh đang suy nghĩ chuyện gì? Lẽ nào anh nhận ra nữ nhân này?"
Trương Văn Trọng biết nếu chỉ dựa vào một mình hắn muốn tra ra lai lịch của nữ nhân này, mục đích cùng hành tung của cô ta, thật phi thường trắc trở. Cho nên hắn cũng không dự định giấu diếm đoạn hình ảnh thu được từ trong ký ức của Cửu Anh, nói cho béo hòa thượng nghe.
"A? Trong thân thể Cửu Anh lúc đó, còn có kim đan tồn tại? Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc." Béo hòa thượng vẻ mặt tiếc nuối nói thầm hai câu, sau đó nhăn chặt chân mày, tràn đầy nghi hoặc nói: "Chết tiệt, nữ nhân này đến tột cùng lại có địa vị gì? Rốt cục cô ta muốn gì? Thật nguy hiểm, cô ta thật là quá nguy hiểm! Không được, tôi phải lập tức báo cáo tình huống này cho sư phụ và tổ trưởng mới được!" Dứt lời hắn chắp tay cáo từ Trương Văn Trọng, nhảy xuống xe, cũng không quan tâm chuyện kinh thế hãi tục, mấy lần nhún mình đã biến mất không gặp. May mắn lúc này là sáng sớm, đoạn đường này cũng không có ai, bằng không sẽ làm người hoảng sợ.