Siêu Cấp Tiên Y

Chương 367

Chân mày Trương Văn Trọng nhướng lên, lớn tiếng quát: "Được rồi, im lặng đi, ồn ào kêu loạn làm gì?"

Bởi vì tiếng quát chói tai của Trương Văn Trọng, các bác sĩ và hộ sĩ vốn đang thất kinh đột nhiên ngậm miệng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía hắn. Mặc dù trên mặt bọn họ còn lưu lại biểu tình thất kinh, thế nhưng so sánh với trước đó mà nói, đã lãnh tĩnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng không cùng làm chung trong một bệnh viện, nhưng bởi vì gần đây danh tiếng của Trương Văn Trọng bên trong giới y học quốc nội vô cùng nổi bật, những bác sĩ cùng hộ sĩ này hầu như đều từng xem qua đĩa ghi hình, biết hắn là một bác sĩ có y thuật cao siêu. Có thể hắn có biện pháp chữa lành cho bệnh nhân có quái bệnh lỗ chân lông toàn thân rỉ máu như thế.

Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ, chỉ vùi đầu kiểm tra trạng huống thân thể của Dương tam tỷ.

Giờ khắc này, Dương tam tỷ cả người đầy máu, hô hấp đã trở nên cực kỳ yếu ớt, mạch tượng cũng yếu đến mức khó phân biệt, lúc có lúc không. Bởi vì mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể của nàng đã sớm hạ xuống rất thấp. Tay chân bởi vì không đủ máu cung ứng, biến thành xanh tím tái nhợt. Nếu như không kịp thời đủ máu cung cấp, dù cuối cùng có thể cứu sống tính mạng của nàng, nhưng tay chân nàng cũng sẽ vì bị hoại tử mà cắt bỏ.

Tình huống hiện tại của Dương tam tỷ, đã đến hoàn cảnh vô cùng nguy cơ. Dù bài trừ được uy hiếp của huyết chú, nhưng lấy trạng huống thân thể hiện tại, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Chuyện quá khẩn cấp, Trương Văn Trọng liền hạ mệnh lệnh cho các bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng giải phẫu: "Lập tức xét nghiệm nhóm máu cùng truyền máu cho cô ấy. Mặt khác, trước tiên truyền cho cô ấy một chai nước biển."

"Dạ." Có hộ sĩ lập tức hồi đáp, liền nhanh chóng lấy ra công cụ thử máu đưa đến phòng kiểm nghiệm. Sau khi kiểm tra ra nhóm máu của Dương tam tỷ, nàng lại nhanh chóng lấy huyết tương trong kho tương ứng trong thời gian ngắn nhất chạy về, truyền máu cho Dương tam tỷ.

Ngay khi hộ sĩ chạy đi thử máu cho Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng mở cái rương do Chương Hổ mang đến, nhìn dược liệu đặt bên trong, thầm nghĩ: "Phần lớn dược liệu đều đã có, chỉ thiếu Hắc Phách Diệp, Long Kiều Tu và Hồ Băng Sa ba thứ này. Cũng may ba loại dược liệu này đều có thể dùng dược liệu khác thay thế. Tuy rằng hiệu quả kém hơn rất nhiều, thế nhưng với linh lực Nguyên Anh kỳ của ta, cũng có thể bù đắp được sự chênh lệch."

Trương Văn Trọng từ bên trong rương dược liệu, lấy ra phân lượng nhất định, ngoắc gọi một hộ sĩ, phân phó: "Cô đến phòng thuốc Đông y lấy Hoàng Phách, Hoàng Liên, Hoàng Trà mỗi thứ chừng mười gram, cùng mười lăm gram Nhị Đông và mười gram Ngưu Giác Phấn bỏ chung với mấy loại dược liệu này. Nấu khoảng mười lăm phút, đổ vào chén bưng tới đây. Nhớ kỹ phân lượng của thuốc Đông y, phương pháp nấu phải đúng lúc, còn có chén đựng thuốc phải làm theo lời tôi. Vô luận quá trình nào cũng không được làm lỗi!"

Hộ sĩ này là người của Trần gia, liền nhanh gật đầu đáp: "Xin yên tâm, tôi chắc chắn dựa theo lời anh phân phó đi làm, tuyệt đối sẽ không làm lỗi."

Sau khi an bài xong, Trương Văn Trọng quay lại giường phẫu thuật.

Lúc này quanh lỗ chân lông của Dương tam tỷ vẫn còn đang chảy máu không ngừng.

Đây là một trong những triệu chứng khi huyết chú phát tác. Nếu không được cứu trị đúng lúc, máu cùng dịch từ lỗ chân lông Dương tam tỷ sẽ chảy ra ngoài sạch sẽ. Tới lúc đó, căn bản không cần biện pháp gì, thân thể Dương tam tỷ sẽ biến thành một cỗ thây khô giống hệt xác ướp.

Sau thoáng suy tư, cuối cùng Trương Văn Trọng quyết định trước tiên khép kín lỗ chân lông trên người Dương tam tỷ, không cho máu tiếp tục chảy ra ngoài. Tuy rằng làm như vậy máu thẩm thấu trong huyết mạch rất có khả năng bị nghẹn tắt dưới lớp da cơ thể, hình thành sự sưng tấy, thế nhưng vẫn khá hơn để máu cứ bị xói mòn. Dương tam tỷ hiện tại không thể tiếp tục bị mất máu thêm nữa. Huống chi Trương Văn Trọng vẫn nắm chắc có thể dùng linh lực cung ứng, để máu huyết kia đều quay trở về đúng chỗ của nó.

Nghĩ đến liền làm, Trương Văn Trọng lấy ra hộp ngân châm đã chuẩn bị sẵn, lấy ra hai mươi hai ngân châm, đồng loạt đâm vào hai mươi hai huyệt vị trong Thái Âm Phế Kinh. Đồng thời dùng Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp, tiến hành hành châm cho hai mươi hai ngân châm, đả thông hai bên Thủ Thái Âm Phế Kinh.

Trong Hoàng Bình Nội Kinh, có một câu nói: "Phế chủ bì mao, ti cơ phu mô lý chi khai hợp."

Ý tứ của những lời này là bên dưới lớp da, chỉ chính là lỗ chân lông quanh cơ thể người. Theo Đông y nhìn xem, phổi là khí quan điều khiển lỗ chân lông khép mở. Cho nên Trương Văn Trọng mới tuyển chọn huyệt vị trong Thủ Thái Âm Phế Kinh, trải qua Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp kích thích, do đó đạt được hiệu quả khép lại lỗ chân lông toàn thân Dương tam tỷ.

Sau một phen hành châm, lỗ chân lông toàn thân Dương tam tỷ khép kín, không còn máu toát ra từ bên trong lỗ chân lông. Dưới linh lực của Trương Văn Trọng dẫn dắt cùng mở đường, tuy máu huyết trong cơ thể bị tắt nghẹn dưới da làm sưng tấy lên, thế nhưng diện tích cũng không lớn, hơn nữa rất nhanh sẽ biến mất.

Vào lúc này, Dương tam tỷ cũng đã bắt đầu được truyền máu. Đồng thời hương thuốc cũng đang tản ra từ chén thuốc viên hộ sĩ Trần gia đang bưng vào phòng giải phẫu.

"Tông...a, bác sĩ Trương, đã nấu xong thuốc mà anh phân phó."

"Nhanh đút cho cô ấy uống." Lúc này Trương Văn Trọng đang vội vàng hành châm, cũng không ngẩng đầu lên phân phó. Trước khi triệt để hóa giải huyết chú, hắn phải bảo trì việc hành châm, một khi dừng việc hành châm, lỗ chân lông quanh thân Dương tam tỷ lại tuôn ra máu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hộ sĩ Trần gia hỏi: "Thuốc vừa nấu xong, còn rất nóng, có cần đợi nguội một chút hãy đút cho cô ấy uống không?"

Trương Văn Trọng nhướng mày nói: "Sao lại nhiều lời vô ích như vậy? Mau nhanh đút cho cô ấy uống cho xong! Hiện tại cũng không có thời gian chờ thuốc nguội đi! Huống chi chén thuốc này uống lúc nóng mới tăng thêm hiệu quả."

"Dạ." Hộ sĩ Trần gia cũng không dám nhiều lời thêm, nhanh đút chén thuốc cho Dương tam tỷ uống vào.

Trương Văn Trọng híp mắt lại, dùng ngân châm đưa linh lực truyền vào trong cơ thể Dương tam tỷ, dẫn dắt dược lực nàng vừa uống sưu tầm nơi ẩn thân của huyết chú.

Rất nhanh, Trương Văn Trọng phát hiện nơi trái tim cùng thận của Dương tam tỷ có ba đạo năng lượng âm lãnh không chút sinh cơ. Hiển nhiên, ba đạo năng lượng âm lãnh kia đó chính là huyết chú cấu thành tai họa cho nhiều đời Dương gia.

Nam Dương Vu Sư ngày xưa khi thi triển huyết chú trên người tổ tiên Dương tam tỷ, chân chính là kẻ âm hiểm giả dối mười phần. Hắn không chỉ để lại ba đạo năng lượng âm lãnh trong cơ thể người nhà họ Dương, đồng thời ba đạo năng lượng âm lãnh còn liên lạc mật thiết lẫn nhau. Một ngày không tìm ra được chúng nó toàn bộ, dù cho chỉ hóa giải một đạo trong đó, thì hai đạo còn lại cũng sẽ đột nhiên phát tác, làm người họ Dương chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt.

Cho nên muốn hóa giải huyết chú trong cơ thể Dương tam tỷ, nhất định phải đồng loạt khởi xướng tiến công ba đạo năng lượng âm lãnh kia, còn phải tốc chiến tốc thắng, vô luận như thế nào cũng không cho chúng cơ hội phản kháng.

Trương Văn Trọng dùng thần thức đem dược lực chia làm ba đường, sau đó truyền linh lực vào, lặng lẽ di động tới trái tim cùng hai thận của Dương tam tỷ. Sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt hắn bỗng nhiên biến thành lợi hại, ba cỗ dược lực ẩn chứa chân nguyên dùng uy thế sét đánh hướng ba đạo năng lượng âm lãnh khởi xướng thế tiến công mãnh liệt.

Ba đạo năng lượng còn chưa kịp phát tác đã bị hoàn toàn phá hủy. Trương Văn Trọng lại dùng thần thức dò xét kiểm tra toàn bộ cơ thể Dương tam tỷ một lần, sau khi xác định huyết chú thật sự đã bị hóa giải, lúc này mới thở mạnh một hơi, khẽ thở dài: "Cũng may từ lúc phát tác cho đến bây giờ còn chưa vượt qua mười tiếng đồng hồ, bằng không ta cũng không khả năng đơn giản như vậy lập tức hóa giải được huyết chú."

Lúc này hắn đã rút ngân châm ra khỏi huyệt vị của Dương tam tỷ.

Sau khi thu xong ngân châm, Trương Văn Trọng dặn dò các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng phẫu thuật: "Quái bệnh của cô ấy tôi đã trị liệu xong. Hiện tại các vị phải làm chính là truyền máu để bổ sung cho cô ấy. Ngoài ra phải quan sát triệu chứng bệnh tật, phòng ngừa vì thiếu máu mà phát sinh biến chứng."

Lời nói của hắn làm mọi người có mặt trong phòng giải phẫu đều thất kinh.

"Như vậy...như vậy đã trị liệu xong?"

"Không phải chứ? Từ đầu tới đuôi chỉ đâm mấy ngân châm cho bệnh nhân, uống một chén thuốc mà thôi. Như vậy đã có thể chữa lành quái bệnh này rồi?"

"Thật sự không cần kiểm tra thêm gì khác sao?"

Tuy rằng bọn họ đều biết y thuật siêu quần của Trương Văn Trọng, thế nhưng dù sao họ cũng không dám tin tưởng, chỉ uống một chén thuốc Đông y, đâm mấy cây ngân châm là có thể đem quái bệnh chưa từng nhìn thấy này chữa trị hoàn toàn.

Nhưng ngay khi bọn họ còn đang hoài nghi, có người cuối cùng đã nhận ra thân thể Dương tam tỷ xuất hiện biến hóa.

"Xem, mọi người mau nhìn, thân thể bệnh nhân đã ngừng chảy máu!"

"Trời ạ! Thật trị xong! Chỉ đâm châm và một chén thuốc, đã trị xong quái bệnh?"

"Ta không phải nằm mơ chứ? Mọi người ai tới véo ta..."

Những gì Trương Văn Trọng vừa làm, đương nhiên không đơn giản như lời họ vừa nói. Nhưng hắn cũng sẽ không giải thích gì với họ, chỉ hạ mệnh lệnh dặn dò một chút, sau đó cất bước đi ra khỏi phòng giải phẫu.

Nhưng ngay khi hắn vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu, một cơn gió mang theo mùi nước biển từ trong phòng giải phẫu chợt thổi ra.

Đây là gió biển sao? Huyện Ẩn Ngạc là thị trấn nằm trong lục địa, thế nào có vị đạo của gió biển? Vùng lông mày của Trương Văn Trọng chợt nhướng lên, bỗng nhiên xoay người hô: "Không xong."
Bình Luận (0)
Comment