Bàn Long Ngọc Xích là một kiện pháp bảo cấp bậc tiên khí. Uốn lượn quanh thân nó là một con tiểu thanh long, nhãn cầu luôn luôn nhìn chằm chằm về phía Trương Văn Trọng, lộ ra một cỗ thích ý thân mật. Tiểu thanh long này chính là do linh khí của Bàn Long Ngọc Xích hóa thành, bởi vì Bàn Long Ngọc Xích do Trương Văn Trọng luyện chế, cho nên ngay từ lúc sơ khai, tiểu thanh long đã coi Trương Văn Trọng là chủ nhân. Trừ phi Trương Văn Trọng ngộ nạn chết đi, hay là có người dùng đại thần thông hủy diệt kí ức của pháp bảo. Nếu không, Bàn Long Ngọc Xích đều sẽ vĩnh viễn chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Trương Văn Trọng mà thôi.
"Không sai, quả nhiên là không sai." Nguyên bản Trương Văn Trọng nghĩ, luyện chế ra một văn kiện pháp bảo cửu phẩm linh khí đã là phi thường không sai rồi. Thế nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại luyện chế ra một kiện pháp bảo có cấp bậc tiên khí! Trong bất tri giác, hắn đối với thanh Bàn Long Ngọc Xích này, tự nhiên là khen không dứt miệng.
Ở trong lòng âm thầm khen ngợi, bất quá hắn vẫn có điểm tiếc nuối. Bởi vì thanh Bàn Long Ngọc Xích này chỉ dài khoảng hai mươi phân, sau khi đã thưởng thức một phen xong, hắn liền than thở: "Bàn Long Ngọc Xích cái gì cũng tốt, chỉ là chiều dài của nó có điểm xấu hổ."
Trương Văn Trọng vừa nói dứt lời, nhất thời một đạo quang mang màu xanh liền nở rộ ra từ trên thanh Bàn Long Ngọc Xích, ngay sau đó chiều dài của nó bắt đầu bạo trướng. Chỉ trong chớp mắt công phu, liền dài tương đương với một hanh kiếm, nhưng vẫn bảo lưu hình dạng ngọc xích như cũ.
"Ủa?" Thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng không khỏi sững sờ. Theo sau, hắn mua may Bàn Long Ngọc Xích lên, ước lượng cảm giác sử dụng nó phi thường thuận tay...So sánh với bộ dạng lúc trước thích ý hơn rất nhiều.
Trương Văn Trọng không khỏi mừng rỡ, mỉm cười gật đầu nói: "Quả nhiên không hổ danh là pháp bảo tiên khí! Hảo, hảo, hảo."
Sau khi liên tục khen ngợi ba chữ. Hắn lại vuốt ve con tiểu thanh long nằm trên bề mặt Bàn Long Ngọc Xích, nói: "Nếu có thể bạo trướng, nói vậy cũng có thể rút gọn đi nhỉ? Cho ta nhìn xem, đến tột cùng thì ngươi có thể rút gọn đi bao nhiêu lần."
Lại một đạo thanh quang hiện ra, tức thì Bàn Long Ngọc Xích liền thu nhỏ gọn lại, ước chừng tựa như một cái vật phẩm trang sức đeo ở trên người. Chỉ cần tiểu thanh long thu liễm linh lực không phóng ra ngoài, như vậy cho dù là cao thủ tu chân cấp Tán tiên, đứng ở trước mặt Trương Văn Trọng, cũng không thể phát hiện ra trên người của hắn đang giấu một kiện pháp bảo tiên khí!
"Tốt lắm!" Trương Văn Trọng không ngớt lời tán thưởng, lập tức dò hỏi tiếp: "Ngoại trừ thu nhỏ phóng lớn, ngươi còn những năng lực gì đặc biệt khác nào?"
Thanh quang trên mặt Bàn Long Ngọc Xích thôi xán ra, đây là khí linh đang muốn trả lời vấn đề của Trương Văn Trọng. Vì vậy hắn ở lại trong thư phòng, không biết mệt mỏi nghiên cứu tác dụng của Bàn Long Ngọc Xích.
Một lát sau, Trương Văn Trọng biết được Bàn Long Ngọc Xích không chỉ có công dụng như phi kiếm. Đồng thời nó còn có khả năng thao túng thực vật. Lấy Bàn Long Ngọc Xích làm trung tâm, toàn bộ thực vật trong vòng phạm vi mười dặm, đều phải nghe theo lời nó. Đồng thời nó cũng có thể rót linh lực vào trong thực vật, làm cho cây cối bình thường phát sinh dị biến!
Khi Trương Văn Trọng hoàn toàn thấu triệt năng lực của Bàn Long Ngọc Xích, từ trong thư phòng bước ra, thì ngoài trời đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Trông thấy Trương Văn Trọng bước ra khỏi thư phòng, Tam Túc Ô liền tung tăng bay tới đầu vai của hắn, khó dằn nổi kinh hỉ, nói: "Chúc mừng chủ nhân đã luyện chế ra một kiện pháp bảo tiên khí!"
"Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân." Bán Thận Long, Thanh Xà cùng Hoàng Cẩu, ba con tiểu yêu nhất tề hướng Trương Văn Trọng cung chúc. Tuy rằng bọn nó chưa thể hóa thành hình người, nhưng là bởi vì thường xuyên xem ti - vi, cho nên cũng bắt đầu học theo cử chỉ động tác của nhân loại.
Giờ phút này, động tác bọn nó chúc mừng Trương Văn Trọng, thật giống như trẻ con xin tiền mừng tuổi ngày tết, làm cho người ta không khỏi cảm thấy phì cười.
"Đám các ngươi miệng lưỡi ngọt nhỉ! Bất quá ta cũng không có quên phần các ngươi. Đón lấy đi." Trương Văn Trọng ha ha cười, theo trong túi quần móc ra bốn chiếc bình sứ nhỏ, ném cho tụi nó.
"Chủ nhân, đây là đan dược gì?" Tam Túc Ô dùng điểu trảo tiếp đón bình sứ, liếc mắt nhìn vào bên trong cũng không biết là đan dược gì, liền tò mò hỏi han.
"Đây là Yêu Linh Đan đặc biệt luyện chế cho các ngươi sử dụng." Trương Văn Trọng bình tĩnh giải thích: "Những loại đan dược bình thường là nhằm vào thể chất con người mà chế luyện. Đối với dòng dõi yêu quái của các ngươi mà nói, hiệu quả sẽ không tốt lắm. Vậy nên, sau khi luyện khí xong, ta thuận tiện luyện chế Yêu Linh Đan cho các ngươi."
"Cám ơn chủ nhân." Tam Túc Ô không khỏi vui mừng quá đỗi. Nó cảm tạ không dứt miệng, đồng thời liếc mắt nhìn thấy ba con tiểu yêu chỉ mải lo vui mừng, mà quên cảm tạ Trương Văn Trọng, nó không khỏi cảm thấy tổn hại lớp da mặt lão sư của nó, liền vội vàng bay đến trước người ba con tiểu yêu, điểu trảo hung hăng quơ loạn, lớn tiếng quát: "Ba đứa tụi bây còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng cảm tạ chủ nhân ban ơn đi."
Lúc này ba con tiểu yêu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cuống quít hướng về phía Trương Văn Trọng dập đầu, biểu thị tấm lòng cảm kích. Nguồn: http://truyenggg.com
Chứng kiến bộ dạng ngây thơ chân thành của bọn nó, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, nói: "Tốt lắm, đừng phục lạy ta nữa. Ba đứa các ngươi mau chóng ăn Yêu Linh Đan, rồi sau đó tiến hành tu luyện đi. Toàn lực đề thăng tu vi của mình lên cao, đó mới là chính sự trọng yếu nhất!"
"Dạ." Ba con tiểu yêu đồng thanh đáp.
Sau khi dặn dò Tam Túc Ô thêm vài câu, Trương Văn Trọng mới chịu rời khỏi linh cư, đi đến phòng khám trong trường đại học Ung Thành.
Khi hắn đến trường, thì còn chưa tới giờ vào làm. Bất quá, hôm nay ở trong phòng khám ngoại trừ Tô Hiểu Hồng ra, thì còn có thêm Thanh Liên đạo trưởng của Hà Phi Quan.
Trông thấy Trương Văn Trọng đi vào trong phòng khám. Thanh Liên đạo trưởng vội vàng đứng lên, hướng phía hắn chắp tay thi lễ, nói: "Trác Thanh Liên, đệ tử Hà Phi Quan, bái kiến Trương tiên sinh."
"Trác Thanh Liên? Đây là tên tục danh của cô sao? Vậy thì tôi sẽ gọi cô là Trác tiểu thư nhé." Trương Văn Trọng thuận miệng nói. Đồng thời tiếp nhận chén trà thơm trong tay Tô Hiểu Hồng, uống qua một ngụm, ngồi xuống ghế của mình xong mới dò hỏi: "Chẳng hay, Trác tiểu thư đến tìm tôi, là vì sự tình gì?"
Chứng kiến Tô Hiểu Hồng dùng thái độ cung kính đối với Trương Văn Trọng, trong đôi mắt của Trác Thanh Liên không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. Tại trong mắt nàng, Trương Văn Trọng chỉ là một gã phàm nhân nhỏ bé mà thôi, còn Tô Hiểu Hồng lại là một Tu Chân giả Kết Đan kỳ, vì sao phải dùng kính lễ đối với người bình thường như thế đây? (người ngoài không biết công pháp TVT theo đường lối riêng. Nên Tô Hiểu Hồng tu vi Luyện Khí kỳ tương đương với Kết Đan kỳ.)
"Có thể nữ nhân này chính là đệ tử trong đan đỉnh đại phái, được phái tới hầu hạ chăm sóc Trương Văn Trọng ah!"
Với suy nghĩ này, cho nên Trác Thanh Liên vội vàng làm ra thái độ đoan chính, cung kính hồi đáp: "Trương tiên sinh, chuyện tình là như vầy! Có một vị khách hàng liên lạc với chúng tôi, hắn nói muốn mua thêm Ngưng Khí Hoàn, giá cả có thể thương lượng. Chẳng hay, môn phái của tiên sinh có còn Ngưng Khí Hoàn không?"
Trương Văn Trọng sớm đã biết, Trác Thanh Liên đến tìm mình chính là vì thương thảo chuyện làm ăn, hắn liền mỉm cười nói: "Ủa? Vị khách hàng kia là ai? Cần bao nhiêu viên Ngưng Khí Hoàn? Bảng giá tính toán thế nào đây?"
Trác Thanh Liên hồi đáp: "Vị khách hàng kia bí mật liên hệ đến Hà Phi Quan chúng tôi, cũng không để lộ ra thân phận của hắn. Lần này, hắn định mua khoảng một trăm viên Ngưng Khí Hoàn, giá cả do bên phía tiên sinh định đoạt, nhiều ít có thể thương lượng. Nếu lần này giao dịch thành công tốt đẹp, như vậy tương lai hắn sẽ càng mua nhiều Ngưng Khí Hoàn hơn."
Trương Văn Trọng lắc lắc đầu, nói: "Một trăm viên Ngưng Khí Hoàn thì chúng tôi có. Nhưng, nhất định phải đáp ứng được hai yêu cầu của tôi: Một là muốn hắn tỏ rõ thân phận, hai là giá cả sẽ do hắn báo. Nhưng, cơ hội báo giá chỉ có đúng duy nhất một lần. Nếu tôi không vừa lòng, từ nay về sau, chúng tôi cũng sẽ không buôn bán gì với hắn nữa."
Sở dĩ Trương Văn Trọng đưa ra yêu cầu này là hắn không hi vọng đan dược sẽ rơi vào trong tay đám Tu Chân giả tà đạo.
Trác Thanh Liên hơi tỏ vẻ khó xử nói: "Việc này...chỉ sợ là có chút không hợp quy củ đi?"
Trương Văn Trọng cười lạnh: "Quy củ là do người định ra. Mà hiện tại, người ra quy củ chính là chúng tôi. Đừng nói muốn Ngưng Khí Hoàn, thậm chí là cả đan dược cao cấp cũng có. Nhưng nhất định phải dựa theo quy củ do chúng tôi đặt ra."
Trác Thanh Liên không khỏi cả kinh, vội vàng hỏi: "Các vị...còn có đan dược cao cấp hơn Ngưng Khí Hoàn sao?"
"Đó là tự nhiên! Tôi lừa cô làm gì?"
Trác Thanh Liên nhanh chóng nói: "Được rồi! Tôi sẽ chuyển cáo lời của Trương tiên sinh về cho tôn sư, như vậy tôi cũng không quấy rầy tiên sinh thêm nữa, cáo từ!" Dứt lời, nàng liền chắp tay hướng về phía Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng. Tiếp đó xoay người đi ra khỏi phòng khám.
Dọc theo đường đi, quan sát bốn bề tĩnh lặng, Trác Thanh Liên mới dừng bước, rút điện thoại di động ra, đem những lời của Trương Văn Trọng, hồi báo cho Xích Hà đạo trưởng ở tận Tinh Thanh.
Khi nghe thấy Trác Thanh Liên khẳng định rằng, Trương Văn Trọng còn có nhiều đan dược cao cấp hơn Ngưng Khí Hoàn, Xích Hà đạo trưởng thân là quan chủ Hà Phi Quan, cũng phi thường khiếp sợ, điện thoại trong tay hắn "cạch" một tiếng, lại rơi xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt.