Siêu Cấp Tiên Y

Chương 409

Đi ra khỏi đường Tây Ung Thành, Trương Văn Trọng chỉ bãi đỗ xe, nói: "Xe tôi đậu ở đó, ông đi cùng tôi đi. Đặt xe đạp của ông trên xe tôi, sau đó chúng ta đến khám bệnh cho con ông."

"Được." Lữ Lương gật đầu, sau đó trên mặt hiện lên biểu tình co quắp, nói: "Chỉ sợ làm trầy xe anh."

Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, nói: "Trầy thì trầy, không sao cả."

Lữ Lương nở nụ cười hàm hậu, cũng không nói thêm, đẩy xe đạp đi theo bên người Trương Văn Trọng, đi vào bãi đỗ xe.

Sau khi giúp đỡ Lữ Lương bỏ xe đạp vào trong xe, Trương Văn Trọng mở cửa xe cùng hắn ngồi vào trong.

Lái xe ra khỏi bãi, Trương Văn Trọng hỏi: "Lữ tiên sinh, con trai của ông đang ở đâu? Chúng ta nên đi về hướng nào?"

Lữ Lương vội vã nói: "Huyện Hòa Đình, bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình, con tôi đang nằm trị liệu ở đó, vốn tôi muốn cho nó tới bệnh viện lớn ở Ung Thành trị liệu, nhưng bệnh viện lớn tốn hao nhiều quá, người làm công bình thường như tôi vốn không gánh nổi. Nếu không bởi vì chút tích súc trong nhà đều đã tiêu hết trong căn bệnh của đứa con, không còn tiền tiếp tục ở lại bệnh viện tiếp thu trị liệu, tôi cũng sẽ không đem chiếc gương đồng gia truyền bỏ ra đem bán. Lại nói, tôi thực sự là một bại gia tử, thực sự là xin lỗi tổ tiên, ngay cả bảo bối gia truyền cũng không giữ được."

Huyện Hòa Đình là huyện nằm phía tây vùng ngoại ô Ung Thành, trực thuộc Ung Thành, từ nơi này lái xe cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng đến đó còn phải chữa bệnh cho đứa trẻ, phỏng chừng khi trở lại phòng y tế cũng đã ba bốn giờ chiều. Cho nên Trương Văn Trọng gọi điện cho Hồ Cường và Tô Hiểu Hồng, nói cho họ biết chiều muộn hoặc tối hắn mới về đến.

Sau khi tắt điện thoại, Trương Văn Trọng dùng khóe mắt nhìn Lữ Lương, mở miệng hỏi: "Lữ tiên sinh, hiện tại ông có hối hận không?"

"Hối hận? Hối hận điều gì?" Lữ Lương quay đầu lại nhìn hắn, hỏi.

"Có người chịu ra mười triệu để mua chiếc gương đồng này, nhưng ông chỉ bán cho tôi hai trăm ngàn."

Lữ Lương bừng tỉnh hiểu ra, thế mới biết Trương Văn Trọng đang nói điều gì. Hắn hàm hậu cười cười, nói: "Kỳ thực không có gì để hối hận, từ đầu tới cuối, tôi cũng chỉ dự định đem gương đồng bán ra với giá hai mươi vạn. Mạng của tôi cũng không phải mạng phú quý, nếu thật sự có số tài sản mười triệu, không chừng còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa theo ý tôi, gương đồng sở dĩ có giá mười triệu, đó là bởi vì nó nằm trong tay bác sĩ Trương. Nếu như nó ở trong tay tôi, chỉ sợ là hàng giả vĩnh viễn đều bán không được một đồng."

Nói đến đây, hắn tự giễu cười cười, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện suốt vài ngày đều thừa thụ sự châm chọc khiêu khích, sau đó hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi bán chiếc gương đồng là vì chữa bệnh cho con, cũng không phải đơn thuần chỉ vì kiếm tiền. Cho nên tôi cũng không hối hận, chỉ cầu bác sĩ Trương chữa lành được bệnh cho con tôi. Đừng nói là hai trăm ngàn, dù ông không cho một phân tiền, tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Trương Văn Trọng quay đầu liếc mắt nhìn Lữ Lương, trong ánh mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn, nói: "Không nghĩ tới, ông thật đúng là một người thành thật phúc hậu."

Sau hai giờ, cuối cùng cũng đến bệnh viện nhân dân huyện Hoa Đình. Sau khi cho xe vào bãi, Trương Văn Trọng đi theo phía sau Lữ Lương, đi vào bên trong bệnh viện.

Trên đường đi tới phòng bệnh của con trai Lữ Lương, Trương Văn Trọng nói: "Lữ tiên sinh, có thể nói sơ qua cho tôi nghe bệnh tình của con ông không?"

Nhắc tới bệnh của con trai, trên mặt Lữ Lương lộ ra vẻ yêu thương và sầu lo, hắn thở dài một hơi, sau đó mới nói: "Lúc vừa mới bắt đầu, nó chỉ có chút cảm mạo, tôi và mẹ nó cũng không quá để ý, chỉ mua thuốc ở phòng khám bệnh gần nhà cho nó uống. Sau đó tuy hết cảm, nhưng lại xuất hiện tình huống nghiêm trọng hơn, nó không đứng dậy nổi, giống như người bị liệt, chỉ có thể nằm trên giường. Không chỉ như vậy, đại tiểu tiện của nó đều không thể khống chế."

"Ở bệnh viện có nói con ông bị bệnh gì không?"

Lữ Lương hồi đáp: "Sau khi làm một loạt kiểm nghiệm, xét nghiệm, một chuyên gia nhi khoa trong bệnh viện nói, con tôi bị viêm tủy sống. Trong mấy ngày nay, bọn họ đều tiến hành trị liệu truyền dịch cho con tôi, cụ thể là thuốc gì tôi cũng không rõ ràng, cũng chỉ biết ngoại trừ mỗi ngày họ truyền dịch cho con tôi ra, còn mỗi tuần rút máu nó, lại dùng tia tử ngoại chiếu xạ một phen."

Lữ Lương không hiểu đó là phương pháp gì, nhưng Trương Văn Trọng đối với y học hiện đại vẫn duy trì quan tâm cao độ cũng nghe liền hiểu, nói: "Ác, ông nói liệu pháp tia tử ngoại chiếu xạ lại chuyển máu trở về? Loại liệu pháp này, có hiệu quả xúc tiến công năng khôi phục của tủy sống, có tác dụng trị liệu viêm tủy sống."

"Đúng, đúng, tôi từng nghe vị chuyên gia nhi khoa kia nói qua, đó là liệu pháp tia tử ngoại chiếu xạ chuyển máu trở về." Dưới sự nhắc nhở của Trương Văn Trọng, Lữ Lương đã nhớ ra tên gọi này, sau đó hắn thở dài, lắc đầu nói: "Tuy rằng có phương pháp trị liệu này cũng đã khởi lên hiệu quả nhất định, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng, mà ngay một tuần trước, bệnh tình của con tôi lại đột nhiên nặng thêm. Mà tích súc trong nhà tôi đều tiêu hết trong những đợt trị liệu trước, thậm chí còn thiếu nợ lại bệnh viện. Hiện tại ngoại trừ mua được một ít thuốc men giảm đau giảm sốt ra, những liệu pháp truyền máu hay chiếu tia tử ngoại đều đã ngừng. Bất đắc dĩ tôi mới đem ra gia truyền bảo bối để bán đi, muốn bán được một số tiền, sau khi trả lại tiền nợ bệnh viện, chuyển con tôi qua bệnh viện lớn như bệnh viện Ung Thành..."

Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng và Lữ Lương đã đi tới phòng bệnh nhi khoa trong bệnh viện, đi vào phòng bệnh của con trai Lữ Lương. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đây là loại phòng bệnh dành cho bốn người, ngoại trừ con trai Lữ Lương, còn có ba đứa trẻ khác đang nằm trị liệu, cùng người nhà của bọn trẻ.

Ngay lúc Trương Văn Trọng và Lữ Lương đi vào phòng bệnh, một hộ sĩ đang thúc giục vợ của Lữ Lương trả tiền điều trị: "Đại tỷ, hai người đã thiếu tiền bệnh viện mấy ngày rồi, nếu như còn không thanh toán, chỉ sợ phải ngưng thuốc đó. Cho nên hai người hay nhất nên tìm biện pháp, trước tiên kiếm một số tiền, trả lại tiền nợ bệnh viện đi. Bệnh tình của tiểu Lâm đã nặng hơn nhiều, nếu như ngừng thuốc, chỉ sợ bệnh của nó sẽ càng nặng thêm."

"Van xin cô, y tá Trần, cô đừng ngừng thuốc của tiểu Lâm chúng tôi, van xin cô, chỉ hai ngày thôi, sẽ có tiền mà, trả nợ cho bệnh viện, cầu các vị..."

Trần y tá trưởng cười khổ nói: "Đây là quy củ bệnh viện, chị cầu tôi cũng vô dụng. Cháu Lâm cũng thật đáng thương cảm, như vậy đi, tôi sẽ xin bệnh viện xem có thể giảm bớt phí dụng trị liệu cho tiểu Lâm hay không."

Vợ của Lữ Lương vội vàng nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn." Trần y tá trưởng vội vàng xua tay, sau đó lại lấy ra một phong thư, giao vào trong tay vợ của Lữ Lương, nói: "Bên trong phong thư này, có ba ngàn nguyên. Số tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là một mảnh tâm ý của những hộ sĩ phòng bệnh nhi khoa của chúng tôi."

"Tôi thật không biết nên nói gì mới tốt..."

Y tá Trần nói: "Được rồi, không cần cảm ơn, tôi đến phòng làm việc của viện trưởng giúp chị nói một chút." Quay người lại, nhìn thấy Lữ Lương và Trương Văn Trọng, liền nói: "Lữ Lương, anh đã đến rồi, vừa rồi tôi đã nói với vợ anh chuyện tiền nợ bệnh viện mấy ngày nay, tốt nhất nhanh kiếm tiền trả phí dụng, đừng vì vậy mà làm lỡ việc trị liệu cho đứa nhỏ."

Lữ Lương gật đầu nói: "Dạ, dạ, tôi đã biết, y tá Trần, cảm ơn toàn thể hộ sĩ nhi khoa các vị."

Đợi khi y tá Trần rời đi, vợ Lữ Lương nhanh miệng hỏi chồng: "Thế nào, lão Lữ, gương đồng tổ truyền có bán được không?"

Lữ Lương gật đầu đáp: "Bán được rồi."

"Thật tốt quá." Vợ Lữ Lương nhất thời thở dài một hơi, giục giã: "Vậy ông còn sững sờ ở đây làm gì? Mau nhanh đi thanh toán phí dụng cho bệnh viện, không thể để bệnh viện ngừng thuốc của tiểu Lâm nha."

"Đừng gấp, tôi sẽ đi thanh toán mà. Nhưng trước tiên phải để bác sĩ Trương khám bệnh cho con chúng ta trước đã." Lữ Lương đưa Trương Văn Trọng đến bên giường bệnh của con trai.

"Bác sĩ Trương?" Vợ của Lữ Lương cũng không nhận ra Trương Văn Trọng, nhìn thấy hắn còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng không khỏi hoài nghi tiêu chuẩn y thuật của hắn. Bà nhẹ nhàng đẩy Lữ Lương, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Trương này mới tới khoa nhi sao ông? Sao trước đây không có gặp qua? Hắn còn trẻ tuổi như thế, có y thuật thế nào chứ? Lão Lữ, ông muốn nhờ hắn xem bệnh cho tiểu Lâm, có được không vậy?"

"Bà không nhận ra hắn sao?" Lữ Lương nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào Trương Văn Trọng nói: "Hắn là bác sĩ Trương Văn Trọng đó!"

"Bác sĩ Trương, Trương Văn Trọng?" Vợ của Lữ Lương sửng sốt một lát, cuối cùng nhớ lại, vui mừng nói: "Ông nói, chính là bác sĩ Trương Văn Trọng đã từng chống lại trận ôn dịch thời gian trước, lại khởi đầu quỹ hội từ thiện y học sao?"

Lữ Lương gật mạnh đầu, nói: "Chính là anh ấy không nhớ sao? Anh ấy là chuyên gia y học vang danh trong ngoài nước! Có anh ấy, bệnh của tiểu Lâm chúng ta sẽ có hi vọng!"
Bình Luận (0)
Comment