Siêu Cấp Tiên Y

Chương 42

"Di, đằng kia xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Đi, chúng ta đi qua bên đó xem." Lòng hiếu kỳ của Lâm Tử Mạn hoàn toàn bị treo cao, nhanh chân bước tới đám người đang xúm lại.

Trương Văn Trọng lắc đầu cười khan, chậm rãi đi theo ở phía sau nàng.

Chen vào trong đám người xong, Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn mới nhìn thấy, một nữ nhân công vệ sinh khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi đang nằm trên mặt đất, thần tình nhợt nhạt, cả người mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.

Còn có một cô gái trẻ đang ngồi xổm bên cạnh người nữ nhân công kia, tay phải đặt trên cổ tay của nữ nhân công, thực không ngờ là đang bắt mạch.

Cô gái trẻ này mặc một chiếc áo sơ - mi màu vàng nhạt, bộ ngực cao ngất, ít nhất cũng phải đến cỡ 35D. Phía dưới nàng vận váy ngắn, phơi bày ra cặp đùi thon dài trắng muốt. Khiến cho người ta phải kinh ngạc chính là, cô gái trẻ có một dáng người ma quỷ như vậy, thực không ngờ gương mặt lại khả ái giống như tiểu la lị.

Khuôn mặt non choẹt nhưng bộ ngực vĩ đại. Thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi...

Cô gái trẻ rất nhanh liền buông cổ tay người nữ nhân công vệ sinh kia ra.

Cô gái nhìn chung quanh một vòng, cau mày nói: "Xin nhờ bà con đứng giãn ra ngoài đi, xúm lại đây như đàn ong vỡ tổ làm cái gì chứ? Mọi người chưa nhìn thấy qua mỹ nhân hay là chưa nhìn thấy người bị cảm nắng bao giờ? Còn đứng thất thần ra đấy làm cái gì? Khẩn trương nhường chỗ cho bệnh nhân thoáng đãng không khí một chút nào." Dứt lời nàng lại chỉ sang một người ở bên cạnh nói tiếp: "Anh kia, đúng rồi, chính là anh trai đeo mắt kính đó! Lúc này mà anh còn đứng che ô cho bản thân mình sao? Mau chóng lại đây che nắng giúp cho bác nhân công này đi."

Gã thanh niên bị cô gái trẻ quát tháo hơi sửng sốt, theo sau diễn cảm có điểm nhăn nhó, nhưng cuối cùng vẫn phải đi tới, cầm ô che nắng cho người nữ nhân công vệ sinh.

Theo sau cô gái trẻ tiếp tục chỉ vào một người khác ở trong đám đông, nói: "Cả anh nữa, nhờ anh chạy sang tiệm giải khát bên đường, mua một chai đậu nành ướp lạnh lại đây."

Nhìn thấy người kia xoay lưng chạy sang tiệm giải khát bên đường, cô gái trẻ mới thỏa mãn gật đầu. Rồi sau đó lấy chai dầu gió bên trong túi xách của mình ra, thoa lên trên trán và hai huyệt thái dương cho người nữ nhân công vệ sinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiếp theo, nàng lại xuất một hộp ngân châm ra, cầm kim châm lên, tính toán chuẩn bị dùng phương thức châm cứu để trị liệu cho nữ nhân công vệ sinh bị cảm nắng kia.

"Đợi một chút." Ở phía sau bỗng nhiên Trương Văn Trọng mở miệng hô lớn.

"Anh kêu gào chuyện gì thế?" Cô gái trẻ quay đầu nhìn Trương Văn Trọng, cau mày bất mãn nói: "Làm cho tôi giật cả mình, thiếu chút nữa đã châm sai huyệt vị cho bệnh nhân rồi."

Trương Văn Trọng coi như không hề trông thấy biểu tình bất mãn của cô gái trẻ, hắn chỉ trầm giọng hỏi: "Cô định dùng phương thức trị liệu cảm nắng, chữa bệnh cho bác nhân công này ư?"

"Anh hỏi vô nghĩa như thế để làm cái gì? Tình trạng của bác nhân công này, nếu không phải là trúng cảm nắng thì là bệnh gì?" Cô gái trẻ bất mãn trừng mắt lườm Trương Văn Trọng.

Không ngờ Trương Văn Trọng lại lắc đầu, trầm giọng nói: "Mặc dù bệnh trạng của nữ nhân công này có triệu chứng cảm nắng, nhưng nguyên nhân chính là vì ngộ độc thức ăn mà gây nên. Nếu chỉ dùng phương thức trị liệu cảm nắng, tất sẽ không có bao nhiêu hiệu quả."

"Anh nói bác nhân công này bị cảm nắng là bởi vì ngộ độc thức ăn ư?" Cô gái trẻ nhìn Trương Văn Trọng, rồi lại nhìn người nữ nhân công, nhíu mày hỏi: "Có bằng chứng gì không?"

"Cô kiểm tra lại xem, hốc mắt của người nữ nhân công này hơi trũng, nước da nhợt nhạt, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, tinh thần đã trở nên hoảng hốt. Cô hãy tách miệng của bác nhân công này ra, nhìn xem có đúng là đầu lưỡi tím nhạt hay không. Hiện giờ cô kiểm tra lại mạch tượng, sẽ thấy lộ số nhịp mạch không còn đồng đều nữa." Trương Văn Trọng nói đến đây, đột nhiên vươn tay chỉ sang phía bên trái đường nói: "Nếu như mọi người không xúm đông lại đây. Cô có thể trông thấy, góc đường đằng kia có một bãi nôn mửa, chính là do bác nhân công này nhổ ra. Trong bãi nôn, có rau hoa hiên chưa tiêu hóa."

Cô gái trẻ kinh ngạc: "Ý của anh là muốn nói, bác nhân công này bị rau hoa hiên làm cho trúng độc?"

"Đúng vậy." Trương Văn Trọng gật đầu khẳng định.

Cô gái trẻ vẫn còn hoài nghi lời nói của Trương Văn Trọng, bởi vì nàng không tin hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề. Nàng lòng tràn ngập hoài nghi, vội vàng tách đám đông ra, chạy tới góc đường bên trái, quả nhiên trông thấy một bãi nôn mửa.

Một lát sau, cô gái trẻ quay trở lại bên cạnh người nữ nhân công vệ sinh.

"Thế nào?" Trương Văn Trọng hỏi.

"Quả thật đúng là có rau hoa hiên." Khuôn mặt của cô gái trẻ tràn ngập biểu tình kinh ngạc, nói: "Rau hoa hiên trong bãi nôn vẫn còn chưa tiêu hóa, xem ra bác nhân công này cảm thấy nóng nực, nên đã ăn một chút rau trộn. Rau hoa hiên tươi có rất nhiều thành phần độc tố, dễ dàng mắc phải các bệnh về viêm nhiễm dạ dày. Hơn nữa tôi vừa quan sát, trong rau hoa hiên có màu thẫm đen, hẳn là đã biến chất. Quả nhiên bác nhân công vệ sinh này bị ngộ độc thức ăn!"

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cô gái trẻ nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi. Sau khi đã biết y thuật của Trương Văn Trọng cao minh hơn mình, cho nên nàng cũng khiêm tốn hướng Trương Văn Trọng thỉnh giáo.

"Nếu đã ngộ độc thức ăn, trước tiên phải dùng phương pháp tống khứ hết rau hoa hiên còn sót lại ở trong bụng ra ngoài. Sau đó mới lấy đậu nành bổ sung hàm lượng nước và trung hòa độc tố ở trong dạ dày. Rồi dùng thêm lòng trắng trứng gà để bảo vệ niêm mạc dạ dày." Trương Văn Trọng cảm giác cô gái trẻ này cũng không tệ, bởi vậy liền chỉ điểm phương pháp trị bệnh cho nàng.

"Nhưng dùng ngoại lực tống khứ hết rau hoa hiên ra khỏi dạ dày sẽ bị hao tổn nguyên khí, lấy tình trạng suy nhược của bệnh nhân thì không thể dùng phương pháp trực tiếp này được. Trước tiên lấy Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp, củng cố lại nguyên khí trong cơ thể, tránh cho bệnh nhân gặp phải tình trạng ngoài ý muốn."

"Được, tôi hiểu rồi." Cô gái trẻ này cũng vô cùng lanh lợi, Trương Văn Trọng vừa chỉ ra phương hướng trị liệu xong, nàng liền mau chóng bắt tay vào hành động.

Cô gái trẻ vén áo bụng của người nữ nhân công vệ sinh lên, tay cầm ngân châm, đâm xuống huyệt khí hải, quan nguyên, trung quản, cũng chính là bộ huyệt Túc Tam Lý. Có tác dụng bồi bổ lại nguyên khí đã bị tổn thương.

Đứng một bên quan sát thấy thủ pháp châm cứu của cô gái trẻ, Trương Văn Trọng cũng hài lòng gật đầu: "Ưm, không sai! Thủ pháp gọn gàng tinh chuẩn, lực đạo vừa phải. Không tồi...thật sự không tồi."

"Trông anh kìa." Lâm Tử Mạn bất mãn trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng một cái, nói: "Chỉ sợ anh cũng chẳng hơn người ta mấy tuổi? Thế nhưng lại dùng giọng điệu trưởng bối để nhận xét người ta là sao?"

Trương Văn Trọng có chút dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu vài cái, rồi lại nhìn Lâm Tử Mạn nói: "Bác sĩ Lâm...À...hiện giờ tôi phải gọi cô bằng Tử Mạn mới đúng. Phiền toái cô đi mua vài bát canh đậu xanh lại đây. Nhìn xem họ có bán trứng gà không nhé, cũng mua thêm mấy quả nữa đi."

Cứu người như cứu hỏa, Lâm Tử Mạn cũng không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu nói: "Được, tôi đi liền."

Dứt lời Lâm Tử Mạn xoay người lách ra khỏi đám đông, nhanh chóng đi mua mấy thứ mà Trương Văn Trọng chỉ định.
Bình Luận (0)
Comment