Siêu Cấp Tiên Y

Chương 462

Trong mảnh không gian mông lung bụi bặm, mặt đất hoang vu lạnh lẽo. Tạo nên một bầu không khí áp lực, dường như muốn bao trùm tất cả phiến trời đất này.

Đây...chính là thế giới mộng cảnh do Mộng Ma xây dựng.

Giờ phút này, Vưu Giai đang mờ mịt, chậm rãi bước đi vô định ở trong thế giới này. Nàng đã hoàn toàn rơi vào trong mộng cảnh, hoàn toàn quên đi chuyện tình vừa mới phát sinh lúc trước. Trạng thái như vậy cũng chẳng có gì kì quái. Bởi vì giấc mơ vẫn còn là một thứ khó lí giải, cho dù có thể nhớ lại, cũng chỉ là những mảnh nhỏ không hoàn chỉnh mà thôi.

Trương Văn Trọng phóng xuất thần thức, hộ tống Vưu Giai tiến nhập vào thế giới mộng cảnh. Bất quá hắn không có vội vàng hiện thân, mà hóa thành một sợi tóc ở trên đầu Vưu Giai, chờ đợi Mộng Ma xuất hiện.

Trương Văn Trọng tin tưởng, sự tình mình hộ tống Vưu Giai tiến vào nơi đây. Mộng Ma chưa phát hiện ra, bằng không cảnh tượng xung quanh sẽ không trầm lắng như thế này, mà nó sớm đã trở nên hung bạo hơn rồi. Việc hiện giờ, bản thân hắn cần làm, chính là âm thầm chờ đợi Mộng Ma xuất hiện, không nên hiện thân đánh rắn động cỏ. Dù sao, nơi đây là một phiến không gian hư vô rộng lớn, nếu Mộng Ma không chịu đi ra săn mồi, muốn tìm được nó cũng sẽ phi thường khó khăn.

Trương Văn Trọng tin tưởng chẳng bao lâu sau, Mộng Ma liền sẽ xuất hiện ở ngay trước mắt Vưu Giai thôi.

Quả nhiên không có nằm ngoài dự tính, chẳng bao lâu sau một đạo kim quang tán lạc ở phía cuối chân trời, cũng lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng đến hướng Vưu Giai.

Mộng Ma đến rồi!

Trong chớp mắt công phu, đạo kim quang đã bay vụt tới trước người Vưu Giai. Lăng không phiêu phù ở giữa không trung, hóa thành một bộ Kim Giáp Thiên Thần, trông thực có điểm uy vũ khí khái.

"Tại sao lại là hắn?" Trông thấy dung mạo của Mộng Ma. Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt. Bởi vì Mộng Ma chẳng phải ai khác, mà chính là người bạn học cũ Trương Hạo của mình.

"Lần trước gặp hắn, hắn vẫn còn là một người bình thường. Như thế nào đã trầm luân vào con đường tà đạo trở thành Mộng Ma? Yêu lực của hắn sợ rằng đã tới Hóa Thần đỉnh kỳ ah! Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, đến tột cùng hắn gặp phải kì ngộ gì mà có được yêu lực cường đại như thế?"

Cũng chẳng thể trách Trương Văn Trọng sẽ tỏ ra kinh ngạc như vậy được. Tại trong đoạn thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Trương Hạo từ một người bình thường biến hóa thành yêu ma Hóa Thần đỉnh kỳ! Vốn là một chuyện cổ quái trước nay chưa từng trông thấy.

Cẩn thận quan sát lại, Trương Văn Trọng đã phát hiện ra một chút manh mối: "Hóa ra cũng không phải Trương Hạo biến thành Mộng Ma. Mà là do Mộng Ma kí sinh ở trên người hắn, mặc dù lúc này hắn có thể sử dụng yêu lực của Mộng Ma. Bất quá, chẳng bao lâu sau, linh hồn của hắn sẽ bị Mộng Ma thôn phệ. Tới khi đó, Mộng Ma sẽ hoàn toàn chiếm đoạt cỗ thân xác này! Nhưng...không phải là Mộng Ma đang bị phong ấn cùng với đám yêu ma khác ở trong Tu La Giới hay sao? Là kẻ nào đã thả nó ra? Chẳng lẽ vẫn là nữ nhân áo trắng thần bí kia ư?"

Trong lúc Trương Văn Trọng đoán già đoán non, thì Trương Hạo thân mặc Kim Giáp Thiên Thần cũng đang nhìn chằm chằm vào Vưu Giai, hắn không khỏi đắc chí cười lạnh: "Ta còn tưởng rằng, tấm hộ thân phù Trương Văn Trọng đưa cho ngươi lợi hại lắm chứ! Rốt cuộc cũng đã bị ta thôn phệ hết linh lực rồi?" Hắn cũng không biết chuyện tình xảy ra ở trong khách sạn. Cho nên mới nghĩ rằng, do yêu lực cường hãn của mình đã phá hủy khả năng phòng ngự của hộ thân phù.

"Đi theo ta, người nhà của ngươi đều đang chờ ngươi đó. Hiện giờ ngươi tới nơi này rồi, liền có thể sum họp cùng bọn họ!" Trương Hạo nhe nanh cười nói. Hắn nhẹ nhàng vung tay, một đạo kim quang lập tức phóng ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp về phía Vưu Giai.

Mặc dù đang ở trong cơn mộng mị, nhưng đối với tình cảnh trước mắt, Vưu Giai vẫn sinh ra cảm giác hoảng sợ. Nàng la hét chói tai, muốn xoay người chạy trốn. Thấy tình cảnh này Trương Hạo đắc chí cười phá lên: "La hét nữa đi, chạy trốn nữa đi! Ta thích ngắm nhìn biểu tình hoảng sợ tuyệt vọng của ngươi! Ha ha, đây là cảm giác khi có năng lực cường đại sao? Cảm giác thế này, quả nhiên là hưng phấn!"

Ngay lúc đó, bỗng dưng có một cỗ thanh âm "xuy xuy" gầm rú vang lên.

"Phá!"

Một đạo kiếm ý sắc bén đột nhiên xuất hiện, hóa thành một trận kiếm vũ, quét thẳng đến phía bàn tay khổng lồ đang chộp tới. Chớp mắt, những tiếng "đinh đang" liên miên không dứt vang vọng ở bên tai.

"Sao...sao thế này?" Nụ cười trên mặt Trương Hạo nháy mắt đọng lại. Hắn trợn mắt kinh ngạc nhìn, bàn tay khổng lồ do yêu lực của mình hóa thành, trong phút chốc đã bị trận kiếm vũ từ đâu quét đến, cắt tan thành nhiều điểm vụn, rơi rụng đầy đất.

"Trương...Trương Văn Trọng?" Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng hiện ra ở bên người Vưu Giai. Trông thấy hắn, Trương Hạo không khỏi thất thanh kinh hô: "Tại sao lại là ngươi? Làm sao ngươi tiến nhập được vào thế giới mộng cảnh của ta ah?"

Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới hắn. Chỉ vươn tay điểm nhẹ lên trên huyệt ấn đường của Vưu Giai, lập tức khiến cho nàng khôi phục thanh tỉnh.

"Trọng ca, chúng ta đang ở đâu thế? Người nọ là ai?" Nhìn khung cảnh quỷ dị xung quanh, nhìn Trương Hạo trôi nổi ở giữa không trung. Trên mặt Vưu Giai tràn ngập kinh nghi, bất quá nàng lại không có sợ hãi. Bởi vì nàng tin tưởng, chỉ cần mình ở bên cạnh Trương Văn Trọng, mình sẽ tuyệt đối an toàn!

"Nơi này là thế giới mộng cảnh, người nọ chính là Mộng Ma." Trương Văn Trọng nói xong, liền kéo Vưu Giai đứng ra sau lưng mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc này Trương Hạo cũng đã khôi phục bình tĩnh, hắn nhe nanh cười nói: "Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối các ngươi lại muốn nhảy vào! Nguyên bản, ta tính toán làm cho thân nhân bằng hữu của ngươi rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, sống một cuộc đời thực vật! Để xem cái tiếng tăm danh y của ngươi, có cứu nổi bọn họ hay không? Nhưng...hiện tại, ngươi đã hứng trí xông vào mộng cảnh, ta đây cũng liền thay đổi chủ ý. Ha ha ha...ta sẽ tra tấn ngươi...để ngươi cảm giác được...thế nào gọi là chết đi sống lại...ha ha ha...!"

Trương Hạo tin tưởng, mình sẽ thu thập được Trương Văn Trọng. Mặc dù hắn không nhìn ra tu vi nông cạn của Trương Văn Trọng, nhưng đối với tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ của mình lại rất tự tin. Huống chi, nơi này còn là thế giới mộng cảnh do hắn tạo ra!

Ở trong thế giới này, không có việc gì hắn không làm được. Hắn chính là thần!

"Trương Văn Trọng, ngươi xâm nhập vào thế giới mộng cảnh của ta, chính là chuyện tình ngu ngốc nhất trần đời! Bởi vì ở thế giới này, linh lực, đan dược, pháp bảo và phù chú của ngươi, đều sẽ không thể phát huy tác dụng. Ha ha ha..." Trong tiếng cười đắc chí, đột nhiên thân hình của Trương Hạo lớn lên, nháy mắt hóa thành một người khổng lồ mặc Kim Giáp Thiên Thần. Theo sau, hắn giơ chân lên, hung hăng đạp về phía Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai. Thế công...dường như muốn dày xéo hai người bọn họ thành một đống thịt nhão.

Bất quá, Trương Văn Trọng đã biết, ở trong thế giới mộng cảnh của Mộng Ma. Vô luận linh lực, đan dược, pháp bảo hay phù chú đều không phát huy được tác dụng. Nhưng hắn vẫn chẳng hề hoảng sợ, bởi vì hắn biết, ở trong thế giới mộng cảnh, vấn đề quyết định thắng bại...đó chính là Thần Thức!

Bởi...thế giới mộng cảnh là do thần thức xây dựng. Thần thức mạnh yếu, sẽ quyết định khả năng biến ảo của thế giới này. Với tình huống trước mắt xem ra, thần thức của Mộng Ma kí sinh trên người Trương Hạo kia, đích thực là rất mạnh. Nhưng...nếu so sánh cùng thần thức với Trương Văn Trọng, thì lại chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng đêm rằm.

Nguyên nhân cũng bởi vì, mặc dù tu vi của Trương Văn Trọng phải tu luyện từ đầu. Nhưng thần thức của hắn, thì vẫn đang giữ trạng thái nguyên thủy...Thần Tiên Đỉnh Kỳ!

Nêu ở thế giới chân thực, Trương Hạo dựa vào tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ, kết hợp cùng vài món pháp bảo cao cấp. Muốn áp bức Trương Văn Trọng, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng lúc này, nếu so đấu thần thức ở trong thế giới mộng cảnh, căn bản là Trương Hạo không có nổi một phần trăm hi vọng thắng lợi!

Càng buồn cười hơn là, Trương Hạo không hề hay biết chuyện gì. Đối mặt với Trương Văn Trọng, vẫn một lòng tin tưởng vào chiến thắng dễ dàng!

Quả nhiên đúng là ếch ngồi đáy giếng!

Trương Văn Trọng cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, hắn vươn tay tạo thành kiếm quyết, chỉ thẳng lên bàn chân khổng lồ, quát: "Phá!"

Kiếm ý sắc bén, lần thứ hai theo trong thần thức cường đại tuôn trào ra, hóa thành một thanh phi kiếm, quang mang chói lọi. Nhanh như chớp đâm thẳng lên bàn chân khổng lồ của Trương Hạo mà ngạnh kháng!

Oanh!

"A...!" Trương Hạo kêu thảm, hắn như thế nào cũng không ngờ được. Bàn chân Kim Giáp Thiên Thần của mình bị phi kiếm đâm thủng. Hơn nữa xu thế phóng lên vẫn chưa hề thuyên giảm, dường như còn muốn đâm tới huyệt mi tâm trên trán hắn.

Trương Hạo chấn động, vội vàng thối lui ra phía sau. Phản ứng đúng lúc, cho nên đã tránh thoát được chiêu công của thanh...phi kiếm quang mang kia.

Hắn thần tình khiếp sợ, không dám tin kinh hô: "Kiếm ý của Trương Văn Trọng lăng lệ như thế là sao? Cư nhiên có khả năng đâm thủng Kim Giáp hộ thể của ta ah! Rốt cuộc tu vi của hắn đạt tới cảnh giới nào rồi? Hừ...đây là thế giới mộng cảnh của ta, sao có thể để cho hắn diễu võ dương oai ở đây chứ? Hạn chế hắn, tất phải hạn chế kiếm ý của hắn!"

Trương Hạo chụm song chưởng lại thành hình chữ thập. Trong miệng tụng niệm vài tiếng, theo sau hai tay nhằm thẳng về phía Trương Văn Trọng, lớn tiếng quát: "Ta nhân danh Mộng Ma, thu hồi tư cách sử dụng kiếm ý của ngươi ở trong thế giới này. Thu!"

Một đạo kim quang cắt ngang qua không trung, bao trùm lên trên người của Trương Văn Trọng.

"Đã không còn kiếm ý sắc bén. Ta xem ngươi lấy cái gì để đấu cùng ta!" Trương Hạo ha hả cười phá lên. Đồng thời giương cao nắm đấm, hung hăng nện xuống phía Trương Văn Trọng.

Tại hắn xem ra, Trương Văn Trọng đã không còn kiếm ý sắc bén. Hẳn là cũng chẳng còn lực uy hiếp đến hắn nữa rồi.

Sự thật, liệu có xảy ra đúng như hắn nghĩ hay không?

Khóe miệng Trương Văn Trọng khẽ gợn lên một nụ cười. Hắn lại vung tay bắt quyết, quát lớn: "Phá!"

Kiếm ý lăng lệ...đột ngột tuôn trào ra!

"Làm sao có thể chứ?" Trương Hạo thất thanh kinh hô. Không dám tin vào đôi mắt của mình.
Bình Luận (0)
Comment