Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 127

===

Khuôn mặt Ôn Như Quy ngay lập tức đỏ rực, hầu hết chuyển động mấy lần vẫn không phát ra âm thanh.

2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đang định cầm hộp cơm đi rửa, lúc đi tới thì vừa vặn thấy được khuôn mặt đỏ như nhỏ máu của Ôn Như Quy thì không khỏi nhìn anh đầy ngạc nhiên.

Chu Diễm nhớ tới vừa rồi anh keo kiệt không cho mình ăn thịt thì tức giận, cố ý nói lớn: "Như Quy, mặt anh bị gì thế? Sao lại đỏ như mông khí thế này?"

Hoàng Khải Dân cùng cười nói theo: "Không phải là không nỡ rời xa đồng chí Đồng đó chứ?"

Khóe môi Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: "Ngày mai là chủ nhật không cần lên lớp, tôi định ở lại căn cứ làm bữa sáng và cơm trưa cho Như Quy nên mới hỏi anh ấy có tiện lại đây không."

Ôn Như Quy vội vàng gật đầu: "Thuận tiện, hiện tại anh đi xin ký túc xá."

Anh không dám nghĩ đến chuyện ngủ chung, nhưng vừa nghĩ tới đêm nay cô ở lại căn cứ, ngày mai có thể nhìn thấy cô thì độ cong nơi khóe miệng không thể đè xuống được.

Chu Diễm: "..."

Hoàng Khải Dân: "..."

2 người họ vốn muốn chế giễu Ôn Như Quy, không ngờ lại bị đứt... thức ăn cho chó.

Tuy rằng bọn họ đều kết hôn nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này.

- -- Ừm, vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Mặc kệ Chu Diễm và Hoàng Khải Dân ăn một miệng chanh chua lét, Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đi đăng ký ở lại.

Ký túc xá của căn cứ dự phòng trống, Đồng Tuyết Lục là cháu gái của tư lệnh Tiêu, lại là vợ sắp cưới của Ôn Như Quy nên tất nhiên đủ thân phận và tư cách để ở lại căn cứ.

Căn cứ có rất nhiều thành quả nghiên cứu và tài liệu quan trọng, để đảm bảo an toàn, không phải người nhà của ai cũng được ngủ lại.

Sau khi đăng ký xong, 2 người đi ra khỏi phòng làm việc, chưa trở về ký túc xá ngay mà đi dạo quanh căn cứ cho tiêu cơm.

Trong đầu Ôn Như Quy không ngừng phơi phới câu nói "muốn ngủ cùng anh" vừa rồi của cô, cảm giác tim đập nhanh đến mức không thể khống chế.

Chẳng qua suy nghĩ vì danh dự của cô, anh chỉ có thể từ chối: "Đêm nay em ngủ phòng anh đi, anh qua phòng đăng ký ngủ."

Phòng của anh cái gì cũng có, bình thường ký túc xá không có người ở, trừ một cái giường lớn ra thì không có gì cả, hơn nữa ký túc xá phía bên kia không có ai, anh không yên tâm.

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Được."

Thấy cô đồng ý, trong lòng anh không nhịn được lướt qua một tia mất mác, nếu như hiện tại không ở căn cứ thì tốt, nếu như bọn họ đã kết hôn rồi thì tốt.

Ai ngờ một giây sau anh lại nghe thấy Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nói: "Buổi tối chờ mọi người ngủ, anh lặng lẽ tới phòng của em, em có bảo bối lớn cho anh xem."

- -- Bảo bối lớn!

Trong lòng Ôn Như Quy "bịch" một tiếng, dưới chân vấp tảng đá, suýt nữa đã ngã sấp mặt.

Đồng Tuyết Lục vội vàng kéo cánh tay của anh, trêu chọc nói: "Kích động như vậy à?"

"... Không có."

"Còn nói không có, mặt anh đều đỏ như mông khỉ rồi."

Ôn Như Quy mất tự nhiên, ước gì có thể đào cái hố chôn mình xuống, ánh mắt hoàn toàn không dám đối diện với cô: "Không thể cho anh xem ngay bây giờ được à?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đã nói là bảo bối lớn, tất nhiên không thể đem ra bên ngoài rồi, hơn nữa... Em chỉ muốn cho một mình anh xem thôi."

Ôn Như Quy xấu hổ đến mức trên mặt có thể chiên trứng ốp la, trong đầu hoàn toàn không khống chế được hiện lên những suy nghĩ kiến người khác thẹn thùng.

- -- Bảo bối lớn... Chỉ cho một mình anh xem...

- -- Anh thật sự không có cách không hiểu sai!

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh, biết rõ anh đang suy nghĩ gì, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.

Bọn họ đi tới vườn rau của căn cứ, bên trong trồng rất nhiều loại rau quả, rau cải hành tây xanh biếc.

Ở một góc hẻo lánh phía tây không dùng để trồng rau mà trông rất nhiều hoa.

Trăm hoa đua nở, ong mật bay tới bay lui trong bụi hoa, bươm bướm uyển chuyển nhảy múa, cơn gió mùa hè lúc chạng vạng thổi qua, hương hoa tràn ngập khắp nơi.

Đồng Tuyết Lục chỉ vào một bó hoa màu trắng: "Những thứ này là viện trưởng Trang trồng à?"

Ôn Như Quy gật đầu: "Đúng vậy, hoa này đều do viện trưởng Trang và vợ cùng nhau trồng đấy."

Lần trước anh chưa được sự đồng ý của viện trưởng đã cùng với 2 người Chu Diễm hái hết hoa lấy lòng người yêu, lúc trở về anh mua bánh ngọt để bồi thường, không ngờ viện trưởng không những không tức giận mà còn muốn đăng quan hệ hữu nghị này lên báo ngày.

Đồng Tuyết Lục cũng nghĩ đến chuyện quan hệ hữu nghị, cười nói: "Chuyện anh nói với em lần trước đó, có người ghi tên tham gia không?"

"Có, đồng chí độc thân đều đăng ký, tài liệu vẫn đang được sửa sang, cuối tuần mới đưa cho em được."

Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt cô giống như đánh một lớp phấn khiến anh nhìn đến tim đập thình thịch.

Bên tại là tiếng gió chậm rãi thổi qua, hòa cùng tiếng tim đập của anh, rất nhanh không thể phân biệt rõ đâu là tiếng gió, đâu là tiếng tim đập.

Đột nhiên anh giơ tay chỉ một chậu cây mới vừa nảy mầm chưa được bao lâu: "Đây là anh trồng, đợi hoa nở thì anh sẽ đưa cho em."

Cô thích hoa, ngày hôm đó ở trường học anh đã quyết định khi trở về sẽ tự tay trồng cho cô một chậu hoa.

Đồng Tuyết Lục nhìn theo hướng anh chỉ, ánh mắt sáng ngời: "Đây là hoa gì thế?"

"Hoa sơn trà trắng."

Vẻ mặt Ôn Như Quy hơi xấu hổ, nhìn cô: "Em thích không?"

Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, cô nhón mũi chân hôn một cái lên mặt anh: "Thích, đây là phần thưởng của anh."

Nơi được cô hôn có cảm giác ngứa ngáy, Ôn Như Quy theo bản năng duỗi tay sờ, đáy mắt tràn đầy ý cười.

2 người đi dạo trong vườn rau một lúc, bóng đêm chầm chậm buông xuống, vườn rau cũng nhiều muỗi hơn nên bọn họ quay trở về.

===

Trở lại ký túc xá, Ôn Như Quy đi sửa sang phòng trống ở ký túc xá, Đồng Tuyết Lục muốn giúp đỡ nhưng anh lại không cho cô làm.

Lúc 2 người bọn họ ở bên nhau, ngoại trừ nấu cơm, chuyện khác đều do Ôn Như Quy làm hết.

Chu Diễm đang làm thí nghiệm thì đột nhiên được báo có phát hiện mới, anh ta nhanh chóng đi ra ngoài, lúc gần đi đã đưa chìa khóa cho Ôn Như Quy, nói anh có thể ở ký túc xá của anh ta.

Ôn Như Quy cầm chìa khóa anh ta đưa, hầu hết khẽ nhúc nhích: "Cám ơn."

Chu Diễm vỗ bờ vai anh: "Không cần cảm ơn, ngày mai người yêu anh làm bữa sáng thì cho tôi một phần là được."

Anh ta nói xong thì vội vã rời đi.

Ôn Như Quy nắm chìa khóa, trong lòng cảm thấy giao dịch này rất có lời.

Bóng đêm phủ xuống, vầng trăng lưỡi liềm xuất hiện trên bầu trời, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của côn trùng không biết tên.

- -- Cảnh đêm mê người.

Ôn Như Quy đứng dậy, đáy mắt mang theo lưu luyến không rời nói: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi nhé."

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đi tắm rửa đi, trở về đợi mọi người ngủ hết rồi thì tới đây, em cho anh xem bảo bối lớn."

- -- "Thịch" một tiếng, nhiệt độ trên mặt Ôn Như Quy bắt đầu tăng lên.

"Không thể nhìn bây giờ à?"

Đồng Tuyết Lục trịnh trọng lắc đầu: "Không được, phải đợi đến ban đêm mới có thể xem bảo bối lớn."

Lúc Ôn Như Quy bước ra khỏi ký túc xá, bước chân như đang bay.

===

Đợi đến 10 giờ đêm, những người khác ở ký túc xá đều tắt đèn đi ngủ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ôn Như Quy giống như ăn trộm, rón ra rón rén đi ra khỏi ký túc xá của Chu Diễm, liếc mắt nhìn 2 phía, đảm bảo không có ai mới đến ký túc xá bên cạnh, gõ nhẹ một cái lên cửa.

Cửa mở ra, anh nhanh như chớp tiến vào.

Đồng Tuyết Lục chỉ mất 1 giây đã tiến vào vai diễn, sắc mặt nghiêm túc, quát khẽ: "Tên người ở này thật to gan, lần trước bò lên giường ông bị người ta bắt được, không ngờ lại không hề ăn năn hối cải, lần này vẫn dám bò lên giường nữa hả?"

Tuy Ôn Như Quy có thể bắt kịp suy nghĩ của cô nhưng không thoải mái hùa theo được, mặt mũi ửng hồng: "Không phải anh bò lên giường, anh qua đây xem bảo bối lớn."

"Vừa mở miệng đã đòi xem bảo bối lớn, thật không biết xấu hổ!"

Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ ngơ ngác của anh chọc cười, nghiêng qua dựa vào người anh cười đến đau bụng.

Ôn Như Quy đỡ cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đột nhiên Đồng Tuyết Lục lấy ra 2 khúc gỗ từ trong túi quân dụng.

2 khúc gỗ được điêu khắc thành 2 con rối, một nam một nữ, nam giống Ôn Như Quy, nữ rất giống Đồng Tuyết Lục.

Ánh mắt Ôn Như Quy sáng lên: "Em lấy cái này ở đâu thế?"

Đồng Tuyết Lục ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: "Em có một người bạn tên là Tưởng Bạch Hủy, ông ngoại của cô ấy là nghệ nhân thủ công, em lấy hình của chúng ta nhờ ông ngoại cô ấy điêu khắc."

Ôn Như Quy yêu thích không nỡ buông tay: "Điêu khắc sống động như thật, nhìn rất đẹp."

"Em tặng con của mình cho anh đấy, con của anh thì để ở chỗ em, được không?"

Ôn Như Quy không kiềm chế được vui mừng, nắm lấy con rối của cô rồi thả con của mình lại: "Được, bảo bối lớn em nói đâu?"

Đồng Tuyết Lục chớp mắt, vẻ mặt đầy vô tội: "Đây là bảo bối lớn nè, nếu không anh nghĩ em muốn cho anh xem cái gì?"

Ôn Như Quy: "..."

Nếu như cái này là bảo bối lớn thì tại sao lại nói không được để người khác nhìn thấy, còn phải đợi đến nửa đêm mới được xem.

Đồng Tuyết Lục nghẹn cười, đột nhiên che miệng hỏi: "Không phải là anh nghĩ tới chuyện lưu manh nào đó chứ?"

Ôn Như Quy: "..."

- -- Đúng vậy.

Đồng Tuyết Lục chỉ tay vào anh lên án: "Chẳng lẽ không phải trong đầu của anh nên chứa kiến thức vật lý à? Bây giờ ngày nào cũng nghĩ đến chuyện lưu manh, lẽ nào anh không cảm thấy xấu hổ với thầy của mình hả?"

Ôn Như Quy xấu hổ đến nỗi tai đỏ bừng: "... Thật xin lỗi."

Ngón tay Đồng Tuyết Lục vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, kéo dài âm cuối: "Cho nên trước đó anh nghĩ em muốn cho anh xem bảo bối lớn gì thế?".

- -- Ôn Như Quy cúi thấp đầu, khuôn mặt như sắp bốc cháy, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục chậc chậc 2 tiếng, đột nhiên bò lên giường nằm xuống, còn vỗ chỗ bên cạnh bản thân: "Anh lên đây đi, chúng ta dựa vào nhau nói chuyện một chút."

Ôn Như Quy muốn nói ngồi như vậy nói chuyện cũng được, nhưng anh thật sự không chịu nổi sức hấp dẫn việc gần gũi cô nên bỏ con rối lên bàn rồi bò lên giường.

Đồng Tuyết Lục đắp chăn cho 2 người, dựa đầu vào bả vai anh hỏi: "Đúng rồi, lúc nào thì anh phát hiện ra bản thân có cảm giác với em?"

Nơi chóp mũi ngửi được hương hoa trong trẻo, đó là mùi thơm chỉ có trên người cô.

Trái tim Ôn Như Quy điên cuồng nhảy lên: "Thật ra lần đầu tiên gặp em là anh đã nhớ kỹ em rồi."

Đêm hôm đó ánh trăng cũng ấm áp như lúc này, trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt của cô, mỗi một chỗ đều rất rõ nét.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục hơi nhúc nhích: "Tật xấu không nhớ được mặt người khác của anh bắt đầu từ khi nào? Là không nhớ được dáng vẻ của tất cả mọi người à?"

Ôn Như Quy suy nghĩ một lúc: "Anh cũng không nhớ rõ khi nào thì bắt đầu, chỉ nhớ kể từ khi có ký ức đã không nhớ được dáng vẻ của người khác, đàn ông còn đỡ, mặt của phụ nữ thì rất khó nhớ kỹ."

Tay Đồng Tuyết Lục bỗng siết chặt, cô nghi ngờ Ôn Như Quy không phải mù mặt trời sinh mà là bị Trình Tú Vân ngược đãi mới sinh ra tật xấu về tâm lý này.

- -- Đặc biệt là chuyện anh không nhớ kỹ khuôn mặt của phụ nữ, cô cảm thấy giống như anh đang bảo vệ chính mình, cố gắng quên đi khuôn mặt của phụ nữ.

Trái tim giống như bị người khác tàn nhẫn nhéo một cái, nổi lên cơn đau chằng chịt.

- -- Chẳng qua cô không muốn bị anh phát hiện nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

Cơ thể 2 người dựa sát vào nhau nói chuyện rất lâu, không hề mang theo ham muốn tình dục, chỉ khiến cả 2 cùng cảm thấy tâm hồn như tiến lại gần nhau hơn.

Đến khoảng 12 giờ, Ôn Như Quy cất giọng không nỡ: "Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh ở ngay phòng bên cạnh, em có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Ai ngờ Đồng Tuyết Lục nghe xong, nhíu mày bày ra dáng vẻ sợ hãi: "Anh trai, anh không cần rời đi, em ngủ một mình sợ lắm."

Tiếng anh trai này mềm mại êm dịu, giống như một sợi lông vũ cào trái tim khiến anh ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng cố tình lại cho không đến.

Hầu hết Ôn Như Quy khẽ nhúc nhích: "Nếu không... Anh ở lại đây nhìn em ngủ, chờ em ngủ rồi thì anh mới trở về?"

Đồng Tuyết Lục chu cặp môi đỏ mọng lắc đầu: "Không được, nếu như nửa đêm em tỉnh lại không nhìn thấy anh thì sẽ rất sợ hãi."

Ôn Như Quy liếm môi: "Anh ngồi trên ghế, coi chừng em suốt đêm."

Đồng Tuyết Lục chống lại ánh mắt đầy chân thành của anh, trong lòng như chảy qua dòng nước ấm: "Ngày mai anh còn phải đi làm, nếu không... Đêm nay anh ngủ lại đây đi."

Trái tim Ôn Như Quy nhảy lên thình thịch, lời của cô giống như có sức hấp dẫn kỳ lạ, quyến rũ anh làm chuyện xấu, nhưng anh vẫn rất kiềm chế lắc đầu: "Không được, chúng ta vẫn chưa kết hôn, sẽ không tốt đối với em."

- -- Cái tên ngốc nghếch này, sao anh lại tốt như vậy chứ?

Mũi Đồng Tuyết Lục ê ẩm, ôm cánh tay anh ăn vạ: "Không thể, dù sao thì đêm nay anh phải ở chỗ này với em, chúng ta đã đính hôn rồi, ngủ trên cùng một cái giường thì có ảnh hưởng gì?"

Trong lòng Ôn Như Quy như đang có một cuộc chiến, có một bé gái nói: "Cơ hội hiếm có như vậy mà anh lại bỏ qua, anh có phải là đàn ông không thế? Có phải là anh không được đúng không?"

Một bé gái khác lại lắc đầu như trống bỏi: "Không ổn không ổn, như vậy sẽ làm hư danh dự của cô ấy, anh phải kiềm chế bản thân."

Sau 1 phút đồng hồ sau, Ôn Như Quy nằm trên giường, cảm thấy mình thật sự rất lưu manh.

Đồng Tuyết Lục không trêu chọc anh nữa, ngáp một cái nói: "Ngủ thôi, sáng mai em dậy làm bữa sáng cho anh."

Ôn Như Quy nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Ừm."

Đồng Tuyết Lục nhắm mắt lại, hơi thở nhanh chóng trở nên vững vàng.

Đợi cô ngủ rồi, nhịp tim Ôn Như Quy mới chậm rãi trở lại như bình thường.

Anh còn tưởng rằng nhất định đêm nay bản thân sẽ phấn khích không ngủ được, nhưng thời gian từ từ trôi qua, mí mắt của anh dính vào nhau, cuối cùng không nhịn được chìm vào giấc mơ đẹp.

===

Chờ bên tai vang lên tiếng hít thở vững vàng, Đồng Tuyết Lục mới chậm rãi mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt cô là khuôn mặt đẹp trai của anh, hàng lông mi cong vút nhắm lại giống như 2 cây quạt nhỏ, đôi môi hồng nhạt mím lại thành một đường, dáng vẻ khi ngủ nhìn đẹp không chịu nổi.

- -- Còn rất ngoan.

Đồng Tuyết Lục không chạm vào anh, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Đêm nay cô cố ý ở lại đây, tất nhiên không phải muốn làm chuyện xấu, căn cứ không phải là nơi để làm chuyện xấu, cô tìm đủ mọi cách ngủ cùng một phòng với anh để xem ban đêm anh có làm ra hành động gì khác thường hay không.

Trước đây cô xem phim, người hơi có chứng tâm thần phân liệt sẽ đột nhiên tỉnh lại sau nửa đêm, điều kì lạ là sau khi tỉnh lại bọn họ hoàn toàn không nhớ rõ việc này.

- -- Cô muốn xác nhận rốt cuộc bệnh của Ôn Như Quy nghiêm trọng đến mức nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, duy trì một động tác mãi khiến cơ thể cô bắt đầu mệt mỏi, cô không nhịn được giật giật cơ thể.

Cô vừa động đậy, dường như Ôn Như Quy cảm nhận được, lông mày khẽ nhíu lại. Đồng Tuyết Lục Sợ đến mức nhanh chóng ngừng thở, không dám lộn xộn nữa.

Cũng may Ôn Như Quy không tỉnh lại, càng may mắn là cho đến khi trời sáng anh vẫn luôn ngủ rất say, không hề mộng du hay làm chuyện gì kì lạ.

===

Thời gian vừa đến 6 giờ, lông mi Ôn Như Quy bỗng nhúc nhích, Đồng Tuyết Lục vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

1 giây sau, Ôn Như Quy mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của cô, anh hơi ngơ ngác, ngay lập tức nhịp tim lại điên cuồng nhảy lên.

- -- Rõ ràng là anh đã ngủ mất!

Ôn Như Quy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên 2 người ngủ chung trên một cái giường...

- -- Cơ hội ngàn năm có một như vậy mà sao anh lại ngủ mất rồi?

Đúng ra anh nên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô suốt một buổi tối, hiện tại trời đã sáng, anh phải nhanh chóng trở về ký túc xá của Chu Diễm, nếu không bị người khác thấy được sẽ không tốt.

- -- Trong lòng anh không nhịn được xuất hiện cảm giác chán nản.

Nhìn một lúc, anh ép buộc bản thân bò dậy, động tác nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc quay đầu thì hơi dừng lại, đột nhiên cúi đầu thấp xuống.

Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng dán lên mặt cô, sau đó giống như làm chuyện xấu, cả tại lẫn mặt đều đỏ ửng.

- -- 1 tiếng "cạch" khẽ vang lên.

Đợi cửa vừa đóng, Đồng Tuyết Lục mới mở to mắt.

Một buổi tối không ngủ, ánh mắt cô khô khan khó chịu, bởi vì cứ duy trì một tư thế mà xương cốt khắp người đau nhức, nhưng lúc này trong lòng cô lại rất vui vẻ.

Xem ra trước mắt bệnh của Ôn Như Quy không nghiêm trọng, không mất ngủ hay mộng du, không có phân thành một nhân cách khác làm việc lúc nửa đêm.

- -- Thật sự quá tốt.

Chỉ cần những ngày tiếp theo không kích thích anh thì bệnh tâm thần phân liệt của anh sẽ chậm rãi có chuyển biến tốt đẹp.

Đồng Tuyết Lục im lặng mỉm cười, mũi ê ẩm.

Vốn dĩ cô nghĩ chỉ chợp mắt một chút rồi dậy làm bữa sáng cho Ôn Như Quy, nhưng mà đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài đã sáng trưng.

Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, duỗi tay xem đồng hồ, phía trên chỉ 12 giờ.

Cô chán nản gãi đầu, đang định rời giường thì nơi cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Cửa bị đẩy ra, Ôn Như Quy sải bước vào: "Em tỉnh rồi?"

Đồng Tuyết Lục khẽ chớp lông mi: "Sao buổi sáng anh không đánh thức em?"

Ánh mắt Ôn Như Quy rơi trên đầu tóc rối bù như ổ gà của cô, đáy mắt hiện lên ý cười: "Anh thấy em ngủ rất sâu nên không có gọi em dậy."

Nói xong anh cầm lược tới, Đồng Tuyết Lục thấy vậy định nhận lấy cây lược trong tay anh.

Chỉ nghe anh hỏi: "Anh chải đầu giúp em nhé, được không?"

Chống lại ánh mắt dịu dàng của anh, tất nhiên Đồng Tuyết Lục không có cách từ chối, ngoan ngoãn xoay người lại để anh chải đầu cho mình.

Động tác của Ôn Như Quy rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô đau.

Đồng Tuyết Lục: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"

Mặt Ôn Như Quy đỏ ửng: "Ừ, anh không có ầm ĩ đến em chứ?"

Bình thường anh hay gặp ác mộng cả đêm, tối hôm qua lại ngủ một giấc đến khi trời hứng sáng.

Đồng Tuyết Lục chớp mắt hạnh: "Tối hôm qua anh nói mớ."

Trong lòng Ôn Như Quy "lộp bộp" một tiếng: "Thật xin lỗi."

- -- Chẳng trách buổi sáng cô không thức dậy nổi, hóa ra là bị anh ầm ĩ.

"Lẽ nào anh không muốn biết mình đã nói gì tối hôm qua à?"

"Nói cái gì?"

"Anh nói anh muốn đùa giỡn lưu manh với em."

"..."

Nhìn khuôn mặt hồng hồng của anh, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười.

- -- Lúc này Ôn Như Quy mới biết anh bị cô đùa giỡn.

===

Bởi vì không kịp thời gian nên Đồng Tuyết Lục không nấu cơm trưa cho Ôn Như Quy.

2 người đi tới tiệm ăn, có người đã lấy đồ ăn giúp bọn họ trước.

Lấy đồ ăn cho 2 người không phải là ai khác, chính là đám đàn ông độc thân kia.

Lúc này bọn họ đang xếp thành 2 hàng, mặt ửng hồng, đẩy một người đàn ông ra khỏi hàng.

Người đàn ông bị đẩy ra gãi đầu nói: "Xin chào đồng chí Đồng, chúng tôi là đồng nghiệp của Ôn Như Quy, chào mừng cô tới căn cứ làm khách, đây là chúng tôi mời cô ăn, chỉ là một chút tấm lòng không cần e ngại."

Nghe vậy, Đồng Tuyết Lục suýt nữa đã bật cười: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy được, lát nữa tôi trả tiền và phiếu lương lại cho các anh."

Người đàn ông vội vàng xua tay: "Không cần không cần, chúng tôi mời cô, chỉ là chúng tôi không tìm được vợ, về sau phải nhờ cô rồi!"

Nói xong một đoàn người cúi chào cô thật sâu.

Đồng Tuyết Lục "..."

- -- Áp lực quá!

Đoàn người cúi đầu rồi xun xoe chạy đi, không ở lại làm bóng đèn.

- -- Xem ra tới nơi này dù không muốn thì cô vẫn phải làm bà mối rồi.

Ôn Như Quy rất muốn tự mình chở cô về khu vực nội thành, chẳng qua anh bề bộn nhiều việc, sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục tự mình đi xe về khu vực nội thành.

===

Bởi vì đã xác nhận được tình trạng bệnh của Ôn Như Quy, Sử Tuấn Dân lại bị bắn chết, trong lòng Đồng Tuyết Lục thả xuống tảng đá lớn, sau khi về trường học thì tập trung toàn bộ tinh thần lên việc học tập.

Di chứng của Tiền Thái Hân rất nghiêm trọng, sau đó người nhà đã đến trường làm thủ tục tạm thời nghỉ học giúp cô ta, để cô ta nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà.

Mọi người rất đồng cảm với cô ta, sau khi cô ta xuất viện thì đi thăm cô ta một lần.

Dường như Tiền Thái Hân nhớ ra cái gì đó, lúc thấy Đồng Tuyết Lục tâm trạng trở nên rất kích động, chẳng qua cô ta không nhớ cụ thể.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy hơi không biết làm sao, nhưng mà đang ở trước mặt người nhà Tiền Thái Hân, cô không thể hỏi rõ cô ta được.

Thành viên tham gia sân khấu kịch ít đi 2 người Tiền Thái Hân và Cao Mẫn, phần diễn của nhân vật 2 người bọn họ không ít, đặc biệt là nhân vật Hỉ Nhi có rất nhiều lời kịch.

Các giáo viên sau khi bàn bạc đã bỏ qua tiết mục này, từ đây đến tiệc chào mừng học sinh mới chưa đầy một tuần lễ, hiện tại tập luyện lại thì không kịp.

Cuối cùng, bọn họ sắp xếp Đồng Tuyết Lục và lớp trưởng Thi Chân Như đọc diễn cảm thơ tiếng Anh.

So với sân khấu kịch, tiết mục này nhàm chán không xuất sắc, cuối cùng không thể lọt vào 3 hạng đầu, các lãnh đạo rất tiếc nuối cảm thán một trận.

Sau khi xảy ra chuyện của Cao Mẫn và Sử Tuấn Dân, trường học cố ý mở một số chương trình học, trọng điểm khơi thông tâm trạng tiêu cực của học sinh.

Các học sinh cũng bị thảm kịch của 2 người Cao Mẫn và Sử Tuấn Dân dọa sợ, cho dù thỉnh thoảng có xung đột hay mâu thuẫn thì tất cả mọi người đều nói ra ngay tại chỗ, miễn cho mâu thuẫn càng để lâu càng nhiều lên, cuối cùng gây ra chuyện đau buồn.

- -- Bầu không khí trong trường học bỗng chốc trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

===

Thời tiết đang nóng lên từng ngày.

Đến tháng 7 nóng bức, mọi người cả nước chào đón kỳ thi đại học thứ 2.

Trước kỳ thi đại học, sinh viên đã thi xong kiểm tra cuối kỳ, thành tích của Đồng Tuyết Lục một lần nữa lại xếp thứ 1 trong khoa.

Trước lúc nghỉ, cô bị chủ nhiệm khoa gọi vào phòng làm việc.

Chủ nhiệm khoa vừa thấy cô đã nở một nụ cười hiền lành: "Bạn học Đồng, thành tích của em rất xuất sắc, sau khi mở cuộc họp, các thầy sẽ đề cử em đi thực tập ở Bộ Ngoại giao trong kỳ nghỉ hè này."

"Nếu 3 năm rưỡi tiếp theo em vẫn có thể tiếp tục giữ vững thành tích này, chờ em tốt nghiệp, các thầy sẽ sắp xếp em vào Bộ Ngoại giao."

Văn nói hay văn viết tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục đều có thành tích rất xuất sắc, cộng với tính cách gọn gàng linh hoạt, làm việc quyết đoán, là một mầm non quan ngoại giao rất tốt.

Học sinh như vậy sẽ được đề cử đi thực tập ở Bộ Ngoại giao ngay từ đầu, thực hiện bồi dưỡng trọng điểm.

Chủ nhiệm khoa nghĩ rằng chắc chắn cô nghe được tin tức này sẽ mừng rỡ như điên, ai ngờ Đồng Tuyết Lục lại nói: "Cám ơn chủ nhiệm khoa đã khen ngợi, nhưng mà em đã lên kế hoạch cho tương lai rồi."

"Em đã tự học xong tất cả chương trình học của năm 1, hè này em định bắt đầu tự học chương trình đại học năm 2, cuối học kỳ sau sẽ xin nhà trường cho phép nhảy lớp."

Chủ nhiệm khoa hơi ngơ ngác: "Nhảy lớp? Bạn học Đồng có hơi quá nóng vội không? Học tập ngôn ngữ không có đường tắt, thầy đề nghị em vẫn nên làm đến nơi đến chốn, tiến lên từng bước, tương lai đến Bộ Ngoại giao mới có thể dùng tri thức vững chắc phục vụ cho đất nước."

Đồng Tuyết Lục xin lỗi: "Chủ nhiệm, ý của em là sau khi tốt nghiệp em không có ý định đến Bộ Ngoại giao."

Chủ nhiệm khoa dừng lại: "Vậy em định làm gì?"

Đồng Tuyết Lục nói liều: "Có thể em sẽ đi làm giáo viên."

Chủ nhiệm khoa nhíu chặt lông mày: "Làm giáo viên sao có thể so được với Bộ Ngoại giao? Đến Bộ Ngoại giao, sau này em sẽ có một tương lai rực rỡ, không gian phát triển cũng lớn hơn, em có muốn quay về bàn bạc với người nhà rồi mới quyết định không?"

Chủ nhiệm khoa tận tình khuyên Đồng Tuyết Lục nhưng cô vẫn từ chối.

"Thật xin lỗi chủ nhiệm, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ tới việc đến Bộ Ngoại giao, em cảm thấy cho dù mình làm ngành nghề gì, năng lực chỉ là một mặt, cái quan trọng hơn chính là sự yêu thích. Nếu như một người không có hứng thú với những việc giống nhau hoặc công việc thì rất khó làm lâu dài."

Nói đến đây, cô dừng một lúc: "Mà em thì không hề có hứng thích làm việc ở Bộ Ngoại giao, vì vậy chỉ có thể xin từ chối sự tán thưởng của chủ nhiệm khoa."

Chủ nhiệm khoa bó tay toàn tập, ông ấy cũng không muốn để một nhân tài như vậy chạy mất, vì vậy cố đấu tranh lần cuối: "Cho dù em muốn làm giáo viên thì cũng không cần phải vội vàng nhảy lớp, nắm vững kiến thức mới là điều quan trọng nhất."

Đột nhiên trên mặt Đồng Tuyết Lục hiện lên vẻ xấu hổ: "Em nhảy lớp là có nguyên nhân đấy."

Chủ nhiệm khoa vội vàng truy hỏi: "Nguyên nhân gì?"

Đồng Tuyết Lục: "Em muốn tốt nghiệp sớm một chút để kết hôn với chồng sắp cưới của em."

Khóe miệng chủ nhiệm khoa hung hăng run rẩy: "..."

- -- Ông ấy cảm thấy thế giới quan của bản thân bị chấn động.

Ông ấy lại khuyên nhủ một trận, nói chuyện kết hôn không có xung đột với việc đến Bộ Ngoại giao nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn kiên quyết từ chối.

- -- Cuối cùng chủ nhiệm khoa chỉ có thể tiếc nuối thả cô đi.

Kết hôn chỉ là lấy cớ mà thôi, cô đã lên kế hoạch từ lâu, mục tiêu trước sau như một của cô là việc buôn bán.

- -- Về phần Bộ Ngoại giao, đó không phải là mục tiêu cô hướng tới.

===

Tới kỳ nghỉ hè, cuối cùng mấy đứa nhỏ cũng không cần đi đến trường.

Tuy rằng ông cụ Ôn rất yêu thích trẻ em nhưng vẫn bị ồn ào đến đau đầu.

Nghỉ chưa được 3 ngày, Đồng Tuyết Lục đã phát hiện chuyện không thích hợp.

Trí nhớ của ông cụ Ôn bị suy giảm rất nhiều, một giây trước vừa mới nói với cô, quay đầu đã quên mất.

Đồng Tuyết Lục lo ông ấy bị bệnh Alzheimer, cũng chính là bệnh suy nhược thần kinh khi về già nên vội vàng dẫn ông ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Trình độ y học những năm này có hạn, bác sĩ cũng không có cách nào xác định, chỉ nói để ông ấy rèn luyện đầu óc nhiều hơn.

Sau khi trở về, Đồng Tuyết Lục làm cho ông ấy 2 hạt đào, để ông ấy chuyển qua chuyển lại trong tay mỗi ngày, còn bắt buộc ông ấy vận động cùng với chú Tông mỗi sáng sớm.

Ngoại trừ cái này, cô còn tự làm một bộ bài, để ông ấy và mấy người ông nội có thể chơi đùa với nhau.

Hôm nay, 4 ông cụ chơi bài cùng nhau.

Tư lệnh Tiêu suýt nữa đã mất trắng không còn cá quần sịp, sắc mặt cực kỳ u ám.

Ông cụ Ôn đắc ý vuốt râu: "Lão già cổ hủ, ông thật sự quá vô dụng."

Tư lệnh Tiêu tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, đang muốn bán lại thì đúng lúc này, đột nhiên Đồng Gia Tín không sợ chết nói: "Ông nội, cho cháu xin 1 tệ mua kẹo ăn với."

Tư lệnh Tiêu ngay lập tức đổ lỗi: "Khi chơi bài không thể xin tiền của người khác, tại cháu xin tiền ông nên ông mới thua đấy."

- -- Từ trên trời rơi xuống một cái nồi.

Đồng Gia Tín kêu oan: "Ông nội, trước đó ông vẫn thua mà, có liên quan gì đến cháu?"

Tư lệnh Tiêu trừng mắt: "Vừa rồi cháu đứng phía sau ông, là cháu mang vận xui đến cho ông, nếu không chắc chắn ông sẽ không thua."

Đồng Gia Tín: "..."

[HẾT CHƯƠNG 127]
Bình Luận (0)
Comment