Đồng Miên Miên nhìn thấy chị, đôi chân ngắn tũn vội vàng chạy đến ôm lấy cô rồi chớp chớp đôi mắt to, mách chị: "Chị, anh ba thả chó cắn Miên Miên!"
Đồng Tuyết Lục nhịn cười, đưa tay xoa đầu cô bé: "Sao Miên Miên lại sợ một chú chó nhỏ, chẳng phải là nó rất đáng yêu sao?"
Đôi mắt đen như quả nho của Đồng Miên Miên chớp chớp: "Nhưng nó cứ sủa, lại còn cắn vào quần của Miên Miên nữa."
"Cắn có đau không?"
Cục bột nhỏ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Không đau."
"Không đau thì không phải sợ. Đi, để chị dắt Miên Miên qua."
Có chị gái ở đây, Đồng Miên Miên tự tin hơn một chút. Cô bé ngoan ngoãn đưa bàn tay mũm mĩm cho chị gái nắm.
Đồng Tuyết Lục đi đến hỏi Đồng Gia Tín: "Sao lại có con chó nhỏ này?"
Đồng Gia Tín: "Tôi nhặt được nó ở trên đường về nhà. Chị, chúng ta nuôi nó đi được không? Nó nhỏ như thế, nếu chúng ta không nuôi nó thì chắc chắn nó sẽ bị chết đói mất!"
Đồng Tuyết Lục nhìn qua con chó con một cái, nó được khoảng 1-2 tháng gì đấy. Chắc là chó người ta không nuôi được nên mới vứt đi.
Tuy rằng con chó nhỏ kia là giống chó bản địa nhưng lại rất đẹp, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có một nhúm lông trên trán là màu đen.
Càng lạ hơn là nhúm lông kia nhìn qua rất giống hình trái tim.
Con chó nhỏ nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thì lảo đảo đi về phía cô. Nó đi đến bên cạnh Đồng Tuyết Lục, dùng cái mũi nhỏ dụi dụi vào chân cô.
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu nó, trông dáng vẻ nhóc con kia vô cùng hưởng thụ. Sau đó, nó nằm ngửa dưới chân cô, lộ ra cái bụng mềm mại.
Suýt nữa thì Đồng Tuyết Lục phụt máu mũi vì sự đáng yêu của nó: "Mấy đứa muốn nuôi cũng được, nhưng mấy đứa phải chịu trách nhiệm cho nó ăn và đi vệ sinh... Muốn nuôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, nếu không thì đừng nuôi."
Trong nhà không có người lớn, khu bọn họ ở lại rộng như thế nên cũng cần nuôi một con chó.
Hai mắt Đồng Gia Tín sáng ngời, hét to: "Nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Đồng Miên Miên nhìn con chó nhỏ, quả nhiên là nó không cắn người. Cô bé ngồi xổm xuống, vươn đôi tay nhỏ bé ra, run rẩy sờ nhẹ vào con chó nhỏ: "Chị, nó ngoan lắm."
- -- Ngoan như Miên Miên.
Chỉ là còn chưa kịp nói câu sau, con chó đã há mồm ra cắn vào ngón tay của cô bé.
Đồng Miên Miên lập tức khóc òa lên.
Thật ra răng của con chó nhỏ cũng không sắc, cắn còn không để lại dấu răng... Nhưng Đồng miên Miên vẫn sợ đến mức khóc to, không dám đến gần nó nữa.
Con chó nhỏ thì cứ đuổi theo cô bé mãi... Trong phút chốc, Đồng gia trở nên vô cùng náo nhiệt.
===
Đầu bếp Mạnh bị gãy tay, sinh hoạt rất bất tiện... Con của ông ấy lại bận nên hôm nay sau khi đi làm, Đồng Tuyết Lục mới biết là ông ấy không đến mà về quê ở cùng em trai.
Trước kia, Lưu Đông Xương không ăn cơm ở tiệm ăn mà toàn đi đến nhà chị cả anh ta.
Nhưng hôm qua, sau khi ăn đồ ăn Đồng Tuyết Lục nấu thì anh ta không đi nữa mà ăn trưa với ăn tối luôn ở tiệm ăn.
Bởi vì Lưu Đông Xương ở đây, Đồng Tuyết Lục không muốn gây mâu thuẫn nên khi múc đồ ăn cho Đàm Tiểu Yến cũng không có động tay mà múc cho cô ta đồ ăn giống như mọi người.
Đàm Tiểu Yến nghĩ Đồng Tuyết Lục sợ Lưu Đông Xương nên nhất thời lại trở nên đắc ý.
Giữa trưa, mấy chiếc xe có rèm che dừng lại trước cửa tiệm ăn nhà nước, khoảng 7-8 người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.
Mấy người đàn ông trung niên kia mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu tối, trong số đó, có người mấy người trong tay còn cầm cặp tài liệu.
(*) Áo Tôn Trung Sơn: Một kiểu áo do Tôn Trung Sơn sáng tạo ra.Dáng vẻ kia, phong thái kia vừa nhìn đã thấy giống lãnh đạo!
Đám người đang ăn trưa trong tiệm ăn nhà nước đều cắm đầu vào ăn.
Nhất là Đàm Tiểu Yến. Hôm qua còn nói có cầu xin thì cũng không thèm ăn, nhưng bây giờ lại như mất trí nhớ... Miệng nhai nhóp nhép, ăn còn ngon hơn cả lợn.
7-8 người từ bên ngoài đi vào, Lưu Đông Xương đang định nói "Chưa đến giờ tiếp khách"... Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người vừa đi vào thì anh ta cắn cả vào lưỡi mình.
Lưu Đông Xương đau đến mức mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn kịp nuốt lại mấy lời định nói.
Đồng Tuyết Lục cũng nhận thấy mấy người này không hề giống với công nhân bình thường, lập tức đứng dậy nói: "Hoan nghênh quý khách đại giá quang lâm, xin hỏi mọi người muốn ăn gì?"
(*) Hoan nghênh quý khách đại giá quang lâm (欢迎光临 – huān yíng guāng lín – hoan nghênh quang lâm): hoan nghênh khách quý đã hạ cố.Mấy người này là lãnh đạo, bình thường khi đến tiệm ăn nhà nước ăn cơm, bọn họ sẽ gọi điện đặt trước. Một khi họ đến, nhân viên bán hàng chắc chắn cũng không dám bắt họ nhìn sắc mặt.
Cho nên lúc này, nhìn thấy thái độ phục vụ của Đồng Tuyết Lục tốt như thế bọn họ cũng không cảm thấy lạ, chỉ là cảm thấy câu nói "Hoan nghênh quý khách đại giá quang lâm" của cô rất mới mẻ.
Vừa đến cửa, mấy người bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm. Lúc này khi vào bên trong, mùi thơm càng thêm nồng đậm, xộc thẳng vào mũi bọn họ khiến cho bọn họ càng cảm thấy đói bụng.
Một người đàn ông có vẻ là thư ký liếc nhìn đồ ăn của mọi người rồi hỏi: "Mọi người đang ăn gì thế?"
Đồng Tuyết Lục trả lời: "Đậu hũ Ma bà (*), chân giò đặc biệt và khoai tây sợi chua cay."
(*) Đậu hũ Ma bà: hay còn gọi là đậu hũ Tứ Xuyên là món ăn do một người phụ nữ tên là Trần Ma Bà sáng tạo ra, vậy nên dân gian đã lấy tên người phụ nữ để đặt cho món ăn này.Đoàn người nghe thấy Đồng Tuyết Lục báo tên món ăn thì đều nuốt nước miếng.
Một người đàn ông hói đầu nói lớn tiếng: "Lấy hết, cho mỗi loại một phàn đi."
Đồng Tuyết Lục "vâng" một tiếng rồi xoay người đi vào nhà bếp.
Quách Vệ Bình mau chóng buông đũa, chạy theo để giúp đỡ cô.
Mạnh Thanh Thanh cảm thấy thái độ của mọi người hơi khác thường nhưng cô ấy không nhìn ra đối phương là lãnh đạo, cô ấy buông đũa xuống đi lấy tiền và phiếu.
Chỉ có Đàm Tiểu Yến là vẫn như cái chày gỗ, ăn chóp chép không ngừng. Cô ta còn khinh thường Đồng Tuyết Lục: "Đồ nịnh hót!"
Lưu Đông xương nghe thấy thì trợn mắt nhìn cô ta một cái, chỉ tiếc không thể úp đậu hũ Ma bà ở trên bàn lên đầu cô ta!
Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn hết, chân giò đã được ninh trong nồi, bây giờ chỉ phải làm đậu hũ Ma bà với khoai tây sợi chua cay thôi.
Đồng Tuyết Lục bảo Quách Vệ Bình gọt vỏ khoai tây sau đó cô cắt khoai tây thành sợi.
Động tác của cô rất linh hoạt, thái vừa nhanh vừa chuẩn, sợi khoai tây thái ra rất đều. Thấy thế, Quách Vệ Bình mắt chữ O mồm chữ A.
"Chị Tuyết Lục, kỹ thuật thái rau của chị phải tập mất bao lâu?"
"Chưa đến 1 năm."
Thật ra thì còn hơn thế nhiều, kiếp trước cô đã mất 7-8 năm để rèn luyện kỹ thuật dùng dao.
Nhưng nguyên chủ còn chưa nấu ăn bao giờ, nếu cô nói mình đã làm nhiều năm rồi thì rất dễ bị lộ.
Quách Vệ Bình nghe xong thì mồm còn há to hơn trước: "Chị Tuyết Lục, chị lợi hại thật. Sư phụ nói muốn thành thạo kỹ thuật thái rau thì phải mất đến 7-8 năm, chị mới mất 1 năm mà đã giỏi như thế, đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ!"
Đồng Tuyết Lục nói dối mà không hề đỏ mặt: "Em đừng so bì với chị làm gì. Chị là người có năng khiếu bẩm sinh, từ bé đã rất giỏi rồi."
Quách Vệ Bình không cảm thấy là cô đang nói khoác, cậu ta gật đầu như con gà mổ thóc: "Em cũng biết chị Tuyết Lục là thiên tài, thật sự là khiến người khác ngưỡng mộ. Nếu em mà giỏi bằng một nửa chị thì tốt rồi!"
Tiểu thịt tươi rất dễ lừa. Đồng Tuyết Lục cũng không biết ngượng mà cổ vũ cậu ta: "Cần cù bù thông minh, chỉ cần em tiếp tục cố gắng thì chắc chắn em có thể làm tốt như chị vậy."
(*) Tiểu thịt tươi: chỉ các nam thần có ngoại hình tốt, còn trẻ trung.2 mắt của Quách Vệ Bình sáng như con nai, kích động đến mức hai má đỏ ửng lên.
- -- Đúng là một đứa trẻ ngây thơ.
Đồng Tuyết Lục bỏ khoai tây thái sợi vào trong nước để cho bớt tinh bột rồi bắt đầu làm đậu hũ Ma bà.
- -- Có 2 thứ quan trọng nhất khi làm món đậu hũ Ma bà, 1 là đậu hũ, 2 là gia vị.
Đậu hũ non quá hay già quá đều không được, đậu hũ miền Nam thích hợp để làm đậu hũ Ma bà nhất.
Sau khi cắt đậu hũ thành từng miếng thì ngâm đậu vào trong nước muối một lúc, như vậy không những loại bỏ được mùi đậu mà còn có thể làm cho đậu hũ mềm hơn.
Về phần gia vị, ở thời này không có nước cốt gà, cũng may là không thiếu chao với tương đậu cay. Món đậu hũ Ma bà mà thiếu hai thứ này thì chẳng khác nào không có linh hồn.
(*) Chao: một loại nước tương lên men truyền thống của Trung QuốcChẳng mấy chốc, mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp. Hương vị cay cay vừa mạnh mẽ vừa hấp dẫn khiến cho đoàn người ở bên ngoài phòng lớn càng thêm đói bụng.
Người đàn ông hói đầu lúc nãy nói: "Mùi hương này đúng là đủ vị! Trước đây tôi chưa đến tiệm ăn nhà nước này bao giờ, không ngờ bên trong thế mà lại "ngọa hổ tàng long"!"
Một người khác nói: "Tôi cũng chưa đến đây bao giờ. Nếu hôm nay không phải là đúng lúc đến giờ ăn thì chúng ta cũng không đến đây."
Những người khác cũng gật đầu đồng tình.
Bọn họ đến tỉnh khác để thị sát, vừa mới xuống tàu. Vì cũng sắp đến giờ ăn trưa, lại đúng lúc đi ngang qua tiệm ăn nhà nước nên mới vào đây.
Chỉ là không nghĩ tới lại bất ngờ như thế này.
===
Đồng Tuyết Lục nấu xong thì bảo Mạnh Thanh Thanh mang ra.
Đàm Tiểu Yến lại múc thêm một bát cơm nữa. Từ đầu đến cuối cô ta còn không cả thèm đứng lên chứ đừng nói đến chuyện đi bê đồ ăn.
Thấy thế, Lưu Đông Xương bốc hỏa. Nếu không phải là ở đây còn có người ngoài thì chắc chắn anh ta phải giáo huấn Đàm Tiểu Yến một trận!
Vừa nãy, cả đám người ngửi thấy mùi thức ăn đã cảm thấy đói không chịu được. Bây giờ thức ăn được bê lên, bọn họ lập tức hiểu được cái gì gọi là sắc hương vị đều đủ cả.
Đậu hũ Ma bà đỏ rực, một mùi cay xông vào mũi... Ăn thử một miếng, vị cay cay, đậu hũ mềm mịn, quá ngon!
Chân giò phủ một lớp dầu óng ánh, màu đỏ long lanh. Nước hầm chân giò vừa cho vào miệng đã tan chảy... Tưới nước hầm vào cơm, nước canh thơm ngào ngạt hòa trộn với cơm, đúng thật là ngon vô cùng!
Khoai tây sợi chua cay vừa giòn vừa ngon miệng, hơi cay cay, là một món đồ ăn rất thích hợp để ăn với cơm!
Đoàn người giống như nhịn đói đã lâu, cúi đầu ăn ngấu nghiến, chỉ lo ăn chậm sẽ chịu thiệt.
Thật ra bọn họ cảm thấy 3 món vẫn chưa đủ ăn, nhưng vẫn không muốn lãng phí đồ ăn cho nên không gọi thêm món nữa.
Cũng may là 3 món ăn thì có 2 món là có nước, tưới nước vào cơm thì không cần thức ăn cũng ăn được một bát cơm to!
Ăn xong, bụng của mọi người đều phình ra.
"Trong suốt mấy năm nay, đây là bữa cơm ngon nhất mà tôi được ăn, nhất là món đậu hũ Ma bà. Cay vừa đủ, thấm gia vị, thơm và mềm, đúng là không chê vào đâu được!"
"Tôi thì thấy chân giò rất ngon. Chín nhừ, mềm, vừa cho vào miệng đã tan ra... Không hổ là chân giò đặc biệt!"
"Tôi thì thích món khoai tây sợi chua cay, chua chua cay cay, ăn cơm rất ngon!"
Người đàn ông hói đầu cười nói: "Đúng là "ngọa hổ tàng long", chỉ là một tiệm ăn nhỏ mà đồ ăn còn ngon hơn là đồ ăn tiếp khách nước ngoài!"
Mấy người này vừa dứt lời thì Lưu Đông Xương vẫn luôn đứng chờ bên cạnh lập tức nhảy tót lên: "Chào mọi người, tôi là quản lý của tiệm ăn này, tên là Lưu Đông Xương."
Người đàn ông hói đầu liếc anh ta một cái rồi nói: "Rất tốt! Thái độ phục vụ và đồ ăn của các anh đều rất tốt! Đúng rồi, đầu bếp chỗ các anh là ai, có thể bảo anh ta ra đây không?"
Lưu Đông Xương đang muốn nhân cơ hội để làm quen với mấy người lãnh đạo, vốn dĩ không muốn cho mấy người Đồng Tuyết Lục có cơ hội khoe khoang.
Nhưng lúc này đối phương đã mở miệng, anh ta chỉ có thể cười thật tươi rồi đi gọi Đồng Tuyết Lục ra.
Chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thật ra thì cô vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Nấu ăn xong, cô lập tức đi rửa mặt, chỉnh trang lại đầu tóc mặt mũi... Đây chính là khoảnh khắc mà cô chờ đợi.
Cô đi ra ngoài cùng với Lưu Đông Xương. Khi đoàn người kia nhìn thấy cô cũng không phản ứng gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau cô.
Nhìn một lúc lâu vẫn không thấy đầu bếp đi ra, người đàn ông giống như thư ký lúc trước mới nói: "Đầu bếp của các anh đâu? Sao lại không thấy ai đi ra?"
Lưu Đông Xương chỉ vào Đồng Tuyết Lục rồi nói: "Đây chính là đầu bếp của tiệm ăn chúng tôi, nhưng cô ấy chỉ làm tạm thời thôi. Đầu bếp chỗ chúng tôi bị thương ở tay cho nên cô ấy tạm thời thay thế một thời gian."
Mọi người thấy anh ta chỉ vào Đồng Tuyết Lục, nhất thời đều trợn tròn mắt.
- -- Là phụ nữ?
- -- Lại còn trẻ như thế?
Đầu bếp của tiệm ăn nhà nước, 10 người thì cả 10 đều là nam, gần như là không có đầu bếp nữ, mà lại còn là một cô gái trẻ tuổi như thế.
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Đồng Tuyết Lục mỉm cười: "Chào mọi người, tôi chính là đầu bếp của tiệm ăn này. Tôi tên là Đồng Tuyết Lục, "Đồng" trong người cô đơn giữa mùa đông, "Lục" trong màu xanh."
Khi gặp lãnh đạo, điều quan trọng nhất là phải làm cho bọn họ nhớ tên của mình.
Người đàn ông đầu hói liếc cô một cái: "Cô thật sự là đầu bếp của tiệm ăn này sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy, mấy món vừa rồi mọi người ăn, đậu hũ Ma bà, chân giò đặc biệt và khoai tây sợi chua cay đều do đích thân tôi làm!"
Người đàn ông hói dừng một chút rồi cười ha ha: "Tốt lắm! Đồng chí chính là mình chứng tốt nhất để chứng minh lời nói của đồng chí Chủ tịch là phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời!"
Những người khác đều phụ họa theo.
Đồng Tuyết Lục càng cười tươi, nhưng ngược lại, mặt Lưu Đông Xương lại càng lúc càng đen.
Mãi cho đến khi đoàn người đi khỏi vẫn không có ai chú ý đến Lưu Đông Xương đứng ở bên cạnh.
===
Lưu Đông Xương cảm thấy Đồng Tuyết Lục vô cùng may mắn. Đầu bếp Mạnh đã làm việc ở tiệm ăn nhà nước mười mấy năm mà đến bây giờ vẫn chưa bao giờ được lãnh đạo khen ngợi.
Nhưng Đồng Tuyết Lục chỉ là người thay thế, không những thế mà mới chỉ làm được ngày đã có được cơ hội tốt như vậy!
Đàm Tiểu Yến mãi mới phản ứng chậm chậm, nói với vẻ mặt khiếp sợ: "Mấy người vừa rồi đều là cán bộ lãnh đạo sao?"
Thấy những người khác đều không trả lời cô ta, Mạnh Thanh Thanh hơi không nỡ nên gật đầu đáp: "Nhìn qua thì chính là như vậy."
Từ đầu cô ấy cũng không phát hiện ra. Lúc Mạnh Thanh Thanh đi bê đồ ăn, Đồng Tuyết Lục mới nhắc cô.
Đàm Tiểu Yến há hốc mồm, vẻ mặt hối hận không kịp. Như người đời sau nói thì cô ta cảm thấy bản thân đã đánh mất một trăm triệu.
Nếu biết trước những người kia đều là cán bộ lãnh đạo thì còn lâu cô ta mới để Mạnh Thanh Thanh đi thu tiền, bê thức ăn. Chắc chắn cô ta sẽ làm mấy việc đó!
Cô ta trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Thanh: "Cô đã biết rồi, tại sao không nói cho tôi biết?"
Mạnh Thanh Thanh: "..."
Đàm Tiểu Yến: "Cô cố tình đúng không?"
Mạnh Thanh Thanh: "..."
Cuối cùng Mạnh Thanh Thanh cũng hiểu vì sao bác cả của mình lại bảo mình đừng thân với Đàm Tiểu Yến quá, cô ấy tức giận xoay người đi vào bếp.
Đàm Tiểu Yến như đấm phải bịch bông, còn chưa kịp trút giận thì đối phương đã bỏ chạy.
- -- Tức chết đi được.
Vì có lãnh đạo đến nên hết giờ cơm trưa Lưu Đông Xương với Đàm Tiểu Yến cũng không dám về nghỉ ngơi.
Đồng Tiểu Yến cũng không để tâm đến chuyện này. Để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo là tốt, nhưng sau này có tác dụng gì không thì ai mà biết được?
Chưa biết chừng, sau này cũng không gặp lại nữa.
Nhưng Lưu Đông Xương lại cứ canh cánh trong lòng. Không những thế, sau khi phát hiện ra cô đọc sách cấp hai thì lại thường xuyên nhìn chằm chằm vào cô hơn.
Làm cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy phiền không chịu được.
===
3 người Ôn Như Quy, Phác Kiến Nghĩa và Khương Đan Hồng cũng không ở lại Bắc Hòa thêm nữa, hôm sau lập tức nhờ anh rể họ của Ôn Như Quy đặt vé tàu nằm quay về Bắc Kinh.
Buổi tối sau khi Khương Đan Hồng ra khỏi đại đội sản xuất Sao Đỏ thì sốt nhẹ, nhưng cô ấy không hề nói với ai mà cố gắng chịu đựng.
Mãi cho đến lúc lên tàu, Ôn Như Quy với Phác Kiến Nghĩa mới phát hiện ta là sắc mặt cô ấy hơi không bình thường.
Phác Kiến Nghĩa quan tâm hỏi: "Đồng chí Khương, cô không sao chứ?"
Khương Đan Hồng lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
Phác Kiến Nghĩa: "..."
Anh ta thật sự rất đau lòng! Cho dù anh ta với Ôn Như Quy cố gắng hết sức để cứu Khương Đan Hồng ra nhưng Khương Đan Đồng vẫn cứ khăng khăng cho là anh ta không phải người đáng tin.
Làm hôm qua anh ta phải mượn một cái gương của người trong nhà khách để soi từ trái qua phải, nhưng cũng không thấy điều gì bất thường từ khuôn mặt đầy chính nghĩa của mình.
Ôn Như Quy thấy Phác Kiến Nghĩa xụ mặt thì mở miệng nói: "Đồng chí Khương, sắc mặt của cô không được tốt lắm, có phải cô bị ốm không?"
Lần này, Khương Đan Hồng lại lên tiếng: "Tôi không sao, các anh không cần lo cho tôi."
Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến Ôn Như Quy nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Ôn Như Quy thấy thế thì cũng đành im lặng.
Khương Đan Hồng như thế này nhưng anh cũng không cảm thấy là cô ấy mất lịch sự, cho dù ai gặp phải chuyện này cũng không thể vui vẻ mà sống như người bình thường được.
Lúc này, Khương HoaVinh biết chuyện Khương Đan Hồng bị người ta đón đi thì lập tức nổi trận lôi đình: "Mày không có não à hay trong đầu toàn nước thế? Sao lại để cho bọn họ đưa người đi. Cái đồ ngu nhà mày nữa, muốn chết thì chết một mình, đừng kéo tao theo. Mau tìm người về đây cho tao, nếu không tìm được thì đừng trách tao..."
"Rầm" một tiếng!
Ông ta còn chưa kịp nói xong thì cửa đã bị phá, một nhóm người mặc đồng phục công an nhanh chóng đi vào.
Điện thoại của Khương Hoa Vinh rơi xuống, ông ta trợn mắt, hai tay không khống chế được mà run lên: "Mấy người, mấy người là ai? Sao mấy người có thể tùy tiện xông vào đây như thế này?"
Khương Hoa Vinh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nhưng tim của ông ta đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không thể nào mà bình tĩnh nổi.
Nhìn thấy những người này, trong lòng ông ta có một sự cảm rất xấu.
Một người đàn ông trung niên đi vào, nghiêm mặt nói: "Khương Hoa Vinh, chính quyền thành phố nhận được hồ sơ tố cáo có liên quan đến ông. Sau khi chúng tôi phái người điều tra thì xác định được những gì trong hồ sơ tố cáo đều là sự thật. Bây giờ, mới ông về đồn công an để phối hợp điều tra với chúng tôi!"
Toàn thân Khương Hoa Vinh lạnh toát, đôi mắt mở to vì hoảng sợ: "Không, nhất định là mấy người nhầm rồi. Khương Hoa Vinh tôi một lòng vì dân phục vụ, cả đời tôi chưa từng làm bất cứ việc gì có lỗi với Đảng, có lỗi với tổ chức, nhân dân. Mấy người không thể đối xử với tôi như vậy!"
Khóe miệng người đàn ông trung niên khẽ giật giật, trong mắt tràn ngập ý cười mỉa mai: "Nếu ông không làm gì có lỗi thì sợ gì? Nhà nước sẽ không để người tốt phải chịu oan ức!"
Khương Hoa Vinh nghẹn họng, sắc mặt trắng bệch. Ông ta há mồm thở hổn hển, giống như con cá bị người ta bắt lên bờ.
"Người đâu, đưa ông ta đi!"
Khương Hoa Vinh giãy giụa: "Tôi không đi! Nếu tôi đi với mấy người thì những người khác sẽ đối xử với tôi thế nào? Cho dù sau này mấy người chứng minh được là tôi vô tội thì danh dự của tôi vẫn bị tổn hại!"
Chuyện lớn như thế chắc chắn sẽ kinh động đến người ở Cục Giáo dục.
Phó chủ nhiệm Tiêu Cảnh Sơn đi vào nói: "Vị sĩ quan cảnh sát này, xin hỏi là rốt cuộc đồng chí Khương đã phạm phải sai lầm gì? Nếu các anh không nói rõ thì chúng tôi không thể để các anh bắt người tùy tiện như vậy được!"
Những người khác ở Cục Giáo Dục đều phụ họa theo.
Nhưng Khương Hoa Vinh lại không cảm thấy biết ơn Tiêu Cảnh Sơn, ông ta kích động nói: "Anh đừng nói, tôi theo các anh về điều tra!"
Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên cũng không vội rời đi.
Ông ta liếc mọi người một cái rồi nói: "Được, nếu mọi người đã muốn biết thì tôi sẽ nói cho mọi người nghe! Khương Hoa Vinh bị tố cáo là đã giết hại con liệt sĩ, sử dụng quyền lực vào lợi ích cá nhân, tham ô nhận hối lộ và chiếm đoạt tài sản quốc gia. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã nắm được một số bằng chứng chính xác. Như vậy, chúng tôi đã có tư cách để đưa ông ta đi hay chưa?"
Bầu không khí trong văn phòng im lặng một cách đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khương Hoa Vinh, vô cùng ngạc nhiên.
Mấy tội kia, chỉ tùy tiện lấy ra một tội cũng đủ để xử tử Khương Hoa Vinh rồi!
Khương Hoa Vinh vô cùng sợ hãi, ông ta sợ đến phát run, răng va vào nhau.
- -- Mẹ kiếp! Ông ta xong rồi!
Tiêu Cảnh Sơn nghe xong, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ, vội vàng nhường đường cho bọn họ, không dám lên tiếng nữa.
Vừa rồi, không phải ông ta thật lòng muốn giúp Khương Hoa Vinh, chỉ là ông ta không ngờ Khương Hoa Vinh lại phạm phải những tội đáng sợ như thế!
- -- Lần này Khương Hoa Vinh tiêu đời rồi!
- -- Ông ta không cần ta tay thì cũng xong đời!
Nhưng để cho Khương Hoa Vinh chết nhanh hơn, triệt để hơn, ông ta không ngại đẩy thêm một cái từ đằng sau lưng.
===
Chiều hôm đó, mẹ Tiêu đã biết được tin Khương Hoa Vinh bị bắt từ chỗ của anh cả ông ta.
Bà ta kích động, lập tức bảo cháu trai Tiêu Quang Viễn đến giúp mình dọn hết sách vở lên xe, sau đó lái xe đến nhà của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục không ngờ mẹ Tiêu sẽ đích thân đến đây.
Cô bảo Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mang sách vở vào trong nhà.
Mẹ Tiêu nói: "Cây ăn quả bị muộn, phải mấy ngày nữa mới mang đến đây cho cô được."
Đồng Tuyết Lục xua tay: "Không cần đâu, cháu không cần đến cây ăn quả."
Trước đây, cô cho rằng mẹ Tiêu quá tự cao nên mới đưa ra một số yêu cầu kỳ lạ để làm khó bà ta, nhưng sau khi bà ta chủ động quan tâm đến cô, cô lập tức vứt chuyện này sang một bên.
Mẹ Tiêu cau mày: "Sao cô lại không muốn nữa? Không phải là cô muốn đổi ý đấy chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "...."
- -- Đây là loại logic gì, không cần cũng không được sao?
"Được rồi, coi như là tôi chưa nói gì, dì cứ mang đến đây đi ạ!"
Mẹ Tiêu "hừ" một tiếng: "Cây ăn quả sẽ được đưa đến đây. Còn nữa, hôm nay Khương Hoa Vinh bị bắt rồi, sau này các cô không cần sợ bị trả thù nữa!"
Đồng Tuyết Lục hơi run rẩy: "Bị bắt rồi sao? Sao lại thế?"
Khóe miệng của mẹ Tiêu nhếch lên: "Đương nhiên là làm chuyện có lỗi với đất nước, với nhân dân rồi. Cụ thể thì cô không cần phải quan tâm, có nói cô cũng không hiểu. Tôi đi đây!"
Đồng Tuyết Lục chưa kịp nói gì thêm thì mẹ Tiêu đã xoay người rời đi, bước đi mà người thân còn không thèm nhận.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười, cô cất nốt đống sách vở còn lại vào phòng mình cũng với Đồng Gia Minh.
Đồng Gia Minh hỏi: "Cô muốn dùng mấy thứ này để làm cái gì?"
Đồng Tuyết Lục: "Sau này khắc sẽ dùng đến, cậu đừng nói chuyện này với ai là được."
Đồng Gia Minh "ừ" một tiếng, im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Vừa rồi bà ta nhắc đến Khương Hoa Vinh, có phải là ông nội của Khương Minh không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng rồi. Cậu với Gia Tín cũng đừng nói chuyện này với ai, đỡ chuốc lấy rắc rối!"
Đồng Gia Minh gật đầu: "Tôi biết rồi."
===
Mẹ Tiêu quay ra xe, thấy Tiêu Quang Lâm đang vươn cổ ra nhìn về phía cuối đường.
Nhất thời, nét mặt bà ta trầm xuống nói: "Cháu nhìn cái gì? Không phải là cháu biết ai đang ở đây đấy chứ?"
Tiêu Quang Viễn đảo mắt loạn xạ, nói lắp ba lắp bắp: "Không, không biết. Cháu không biết ai ở đó cả."
Mẹ Tiêu không hề tin lời Tiêu Quang Viễn, bà ta lạnh lùng nói: "Nếu cháu dám nói chuyện hôm nay với anh họ thì bác sẽ bảo cha cháu đánh gãy chân cháu. Không tin thì cháu cứ thử xem!"
Tiêu Quang Viễn: "..."
Trước lúc anh họ Tiêu Thừa Bình về đơn vị đã dặn dò cậu ta là nếu đồng chí Đồng có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ta.
Cậu ta định về sẽ gọi điện thoại cho anh họ, nhưng bây giờ xem ra vẫn là quên đi thì hơn.
- -- Chân mình vẫn quan trọng hơn là anh họ.
===
Mấy người Ôn Như Quy cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh.
Về đến Bắc Kinh, rất nhanh bọn họ đã biết tin Khương Hoa Vinh bị bắt.
Sau khi Khương Đan Hồng biết tin thì kích động đến mức phát run cả người, nước mắt rơi không ngừng: "Ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt!"
Sau khi Khương Hoa Vinh bị bắt đến đồn công an, chứng cứ về tội tham ô nhận hối lộ và sử dụng quyền lực vào mục đích cá nhân đã được đặt trước mặt ông ta khiến cho ông ta không thể nào chối cãi.
Nhưng đánh chết ông ta cũng không chịu thừa nhận hai tội danh "giết hại con liệt sĩ" với "chiếm đoạt tài sản quốc gia".
Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nếu chỉ có 2 tội danh trước thì cũng lắm là ông ta sẽ bị đưa đến nông trường để cải tạo.
Nếu cộng thêm 2 tội danh sau nữa thì ông ta sẽ bị xử bắn!
Cho nên bất luận thế nào thì ông ta cũng không thể thừa nhận.
Nhưng Khương Đan Hồng lại đến, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của ông ta.
Nhìn thấy Khương Đan Hồng đi vào, Khương Hoa Vinh hoảng sợ, mặt trắng bệch. Ông ta nhìn chằm chằm vào Khương Đan hồng bằng đôi mắt đầy tơ máu.
Tính ra, đã gần 15 năm nay ông ta chưa nhìn thấy đứa cháu gái này. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt tràn đầy hận thù của đối phương thì ông ta đã nhận ra ngay.
Khương Đan Hồng lườm Khương Hoa Vinh, suýt nữa thì nứt cả con ngươi: "Bác cả, bác vẫn khỏe chứ? Có phải khi nhìn thấy tôi, bác giật mình lắm không?"
Khương Hoa Vinh hồi phục lại tinh thần, kích động nói: "Đan Hồng à, cháu về đúng lúc quá. Cháu mau nói với bọn họ là bác không hề ngược đãi hay giết hại 2 chị em cháu đi. Mấy năm nay, nếu không phải là bác chăm sóc cháu thì làm sao cháu có thể sống đến tận bây giờ?"
- -- Đúng là không biết xấu hổ!
Khương Đan Hồng nhổ một ngụm nước bọt vào mặt ông ta: "Ông là cái đồ súc sinh bỉ ổi vô liêm sỉ! Năm đó em trai tôi mới chỉ có 3 tuổi, vậy mà ông cũng có thể ra tay được! Bây giờ ông còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi mà kể công sao?"
Khương Hoa Vinh tiếp tục nói láo: "Đan Hồng, cháu đau lòng quá nên phát điên rồi sao! Năm đó, em trai cháu bị cảm nên mới mất, điều này sao cháu có thể trách bác được. Bác cũng rất đau lòng khi em trai cháu mất, dù sao nó cũng là người nối dõi duy nhất của cha cháu!"
Đôi mắt của Khương Đan Hồng tràn đầy sự phẫn nộ: "Đồ súc sinh, đến bây giờ mà ông vẫn còn nói dối được. Vì cướp đoạt công lao của người có công nên ông mới giết chết em trai tôi, chiếm lấy của hồi môn của mẹ tôi để lại."
"Còn nữa, năm đó khi diễn ra cải cách ruộng đất, số người chết trong tay ông nhiều vô kể. Rõ ràng là có mấy người đã đồng ý nộp tài sản và đất đai lên cho nhà nước để nhà nước bố trí nhưng ông vẫn giết chết bọn họ, còn giấu tài sản của bọn họ làm của riêng. Ông còn dám nói là mình không chiếm đoạt tài sản quốc gia sao?"
Lúc cải cách ruộng đất, rất nhiều phú nông đã bị giết chết, máu chảy thành sông... Khương Hoa Vinh đã gây ra rất nhiều tội lỗi.
Khương Hoa Vinh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay và trán của ông ta: "Giết người thì lương tâm sẽ cắn rứt, mày đúng là không bằng cả súc sinh! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, không có công lao thì cũng có khổ lao vậy mà mày lại vong ơn phụ nghĩa cắn ngược lại tao như thế. Nếu biết trước mày là loại vô ơn thế này thì trước kia tao đã không nuôi mày rồi!"
Khương Hoa Vinh chỉ tay vào Khương Đan Hồng, chửi ầm lên, vẻ mặt tỏ ra là vô cùng căm phẫn.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Nhưng ông ta cố gắng nói với bản thân là nhất định phải thật bình tĩnh. Bên phía công an đã đến nhà điều tra 2 lần nhưng đều không tìm được thứ gì.
Chỉ cần ông ta một mực chắc chắn là mình không làm gì thì cho dù Khương Đan Hồng ra làm chứng cũng không có cách để bắt ông ta. Ông ta còn có thể nói cô ấy vu khống mình!
Khương Đan Hồng lạnh lùng cười: "Ông mắng đi, cứ việc mắng. Sau hôm nay, ông sẽ không còn cơ hội để mắng nữa!"
Nói xong, cô ấy không để ý tới Khương Hoa Vinh nữa mà quay sang nói với cảnh sát Lâm: "Tôi biết của hồi môn của mẹ tôi bị giấu ở đâu."
Hai mắt của cảnh sát Lâm sáng rực: "Ở đâu?"
Khương Đan Hồng liếc Khương Hoa Vinh một cái, sắc mặt ông ta trắng bệch, toàn thân run như lá rụng trong gió Thu.
Khương Đan Hồng thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của Khương Hoa Vinh, cười nói: "Trong căn phòng cũ của bà nội cháu ở quê có một chiếc giường cổ, bên dưới chiếc giường đó có một tầng hầm. Mọi người đến đó tìm một chút, chắc chắn là sẽ phát hiện ra gì đó!"
Toàn thân Khương Hoa Vinh phát run, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Đan Hồng, hai hàm răng va vào nhau.
- -- Sao Khương Đan Hồng lại biết được?
- -- Không thể nào, Khương Đan Hồng không thể nào biết được!
Ngay cả vợ ông ta cũng không biết về tầng hầm đó, mẹ ông ta chỉ nói cho con cả là ông ta thôi mà!
Cảnh sát Lâm vừa nhìn thấy dáng vẻ của Khương Hoa Vinh thì trong lòng cũng chắc chắn hơn.
Xem ra, máy thứ đồ kia chắc chắn được giấu ở đó.
Lúc trước, bọn họ từng cử người đến nhà của Khương Hoa Vinh ở quê để điều tra nhưng không còn ai ở đó, đồ đạc trong nhà cũng không có bao nhiêu nên bọn họ chỉ điều tra qua loa một chút rồi thôi.
Bọn họ coi nhà ông ta ở Bắc Kinh là trọng điểm... Không ngờ lão già này lại xảo quyệt như thế. Tài sản lớn như vậy mà để ở nhà cũ, ghê hơn là ông ta không hề bảo người đến trông coi!
- -- Ai mà nghĩ được như thế?
===
Cảnh sát Lâm không để ý đến Khương Hoa Vinh nữa mà lập tức phái người về quê để điều tra.
Rất nhanh, công an đã tìm thấy một tầng ngầm trong nhà cũ của Khương Hoa Vinh. Vừa đặt chân xuống đến nơi, tất cả mọi người đều bị sốc.
Dưới tầng hầm có rất nhiều trang sức cổ và vàng, những đồ quý báu khác thì nhiều vô kể. Bọn họ còn tìm thấy 20.000 tiền mặt!
Lương tháng của công nhân là khoảng 20 đến 30 tệ. cán bộ bình thường cũng chỉ được 4-50 tệ. Cho dù không ăn không uống cũng phải tiết kiệm tầm 30 năm mới có số tiền như thế này!
Nhưng Khương Hoa Vinh lại có số tiền lớn như vậy, ông ta còn dám nói ông ta không tham ô, không chiếm đoạt tài sản quốc gia sao?
Tin tức lại được truyền lại, Khương Hoa Vinh hoàn toàn tiêu tùng.
Ông ta giống như một chiếc khinh khí cầu bị xì hơi, khuôn mặt vô hồn, ngồi im lặng rất lâu không hề nhúc nhích.
Ông ta biết là mình chết chắc rồi, có nói gì cũng vô ích.
===
Từ đồn công an đi ra.
Khương Đan Hồng cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Ôn Như Quy nói: "Đồng chí Khương, phải mất một thời gian nữa mới đưa ra phán quyết. Nhưng mà cô yên tâm đi, Khương Hoa Vinh không có cơ hội để phản kháng!"
Khương Đan Hồng nghe xong, chút lo lắng cuối cùng ở trong lòng cũng tan biến: "Cảm ơn các anh! Nếu lần này không có các anh thì e là cả đời này tôi cũng không thể khiến tên súc sinh Khương Hoa Vinh kia phải chịu sự trừng phạt!"
Ôn Như Quy: "Đây là việc của chúng tôi mà. Đúng rồi, tiếp theo cô có dự định gì không?"
Khương Đan Hồng nói: "Tôi phải tố cáo Đội trưởng Đại đội sản xuất Sao Đỏ với con của ông ta. Bọn họ lợi dụng chức quyền để chuộc lợi cá nhân, làm nhục phụ nữ, giết hại nữ thanh niên trí thức!"
Ôn Như Quy nghe xong, vẻ mặt cũng không hề ngạc nhiên.
Từ ngày cô ấy tỏ ra oán hận cả nhà đại đội trưởng và 2 đứa con, anh đã đoán được là cô ấy sẽ đi đến bước này.
Nhưng mà tố cáo cha chồng và chồng của chính mình, khiến cho con mình không có ba...
E là phần lớn mọi người sẽ không hiểu cho cô ấy, con đường sau này của cô ấy cũng sẽ không dễ dàng hơn trước kia bao nhiêu.
Quả nhiên, trong đầu anh vừa mới nghĩ đến đó thì đã nghe Phác Kiến Nghĩa nói: "Đồng chí Khương, tôi có thể hiểu vì sao cô lại hận bọn họ. Nhưng mà nếu làm như thế thì người bị tổn thương chính là 2 đứa con của cô. Cô có định nghĩ lại một chút không?"
Trong mắt Phác Kiến Nghĩa, Khương Đan hồng tố cáo Khương Hoa Vinh, những người khác trong Khương gia chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ấy.
Cô ấy không có cha mẹ, em trai cũng đã chết... Nếu lại tố cáo gia đình chồng thì sau này sao cô ấy có thể sống yên ổn?
Anh ta thật lòng suy nghĩ cho Khương Đan Hồng, như cô ấy nghe xong, vẻ mặt lại trầm xuống.
Cô ấy lườm Phác Kiến Nghĩa một cái rồi cười nhạt: "Anh hiểu cái rắm! Sao tôi lại phải sợ bọn nó bị tổn thương? Lúc bọn nó làm tổn thương tôi thì có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Vậy thì vì sao tôi phải suy nghĩ cho bọn nó?"
- -- Cái gì mà con ruột, tình thương của mẹ cái quái gì!
- -- Ngại quá, cô ấy sinh ra đã là người ích kỷ vô tình rồi!
2 đứa con không phải do cô ấy tự nguyện sinh ra, Khương Đan Hồng mãi mãi không bao giờ thừa nhận bọn nó là con của mình!
Phác Kiến Nghĩa vẫn còn muốn khuyên cô ấy nhưng lại bị Ôn Như Quy ngăn cản: "Đừng tranh cãi nữa!"
Khương Đan Hồng nhìn về phía Ôn Như Quy: "Đồng chí Ôn, anh cũng nghĩ tôi không nên tố cáo bọn họ sao? Nếu tôi nhất quyết tố cáo thì đúng là vô tình phải không?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không, tôi tôn trọng quyết định của cô!"
Khương Đan Hồng nhìn vào mắt của Ôn Như Quy, một lúc lâu sau mới cười nói: "Anh là người tốt, tốt hơn bạn chó của anh nhiều!"
Phác Kiến Nghĩa: "..."
===
Sở dĩ Khương Hoa Vinh bị điều tra nhanh như vậy là vì ngoài sự giúp đỡ của Ôn Như Quy và Ôn gia, ngoài ra còn có Tiêu gia nữa.
Đương nhiên, Tiêu Cảnh Sơn không phải vì Đồng Tuyết Lục mà ông ta vì chính bản thân mình.
Khương Hoa Vinh là chủ nhiệm, ông ta là phó chủ nhiệm, 2 người vốn dĩ đã có mâu thuẫn. Bời vì chức vị của Tiêu Cảnh Sơn nhỏ hơn Khương Hoa Vinh nên luôn bị ông ta chèn ép.
Lần này Khương Hoa Vinh xảy ra chuyện, đương nhiên là Tiêu Cảnh Sơn phải cố hết sức để làm cho ông ta chết nhanh hơn.
Ngoài ra, Ngụy gia cũng ra tay.
Lúc này, Ngụy Chí Quốc đang nói với vợ về chuyện của Khương Hoa Vinh.
Thẩm Uyển Dung nghe xong, nét mặt tỏ ra tức giận: "Loại súc sinh mất hết tính người như thế đáng lẽ nên nhận sự trừng phạt từ lâu rồi mới phải! Ngay cả cháu trai với cháu gái còn giết được, đúng là không bằng cầm thú!"
Ông ta chiếm đoạt của hồi môn của em dâu, nếu mà có thể đối xử tốt với 2 đứa trẻ thì cũng được. Đằng này, ông ta cướp của người ta mà còn muốn lấy mạng người ta nữa. Cho dù súc vật cũng không làm ra những chuyện như vậy!
Thẩm Uyển Dung: "Trước đây chẳng phải anh nói là Tuyết Lục mở miệng chúng ta mới giúp sao? Sao lần này anh lại chủ động giúp đỡ thế?"
Ngụy Chí Quốc vừa rửa thức ăn vừa nói: "Trước đây anh không biết Khương gia giết hại con liệt sĩ, đương nhiên là sẽ không lẫn lộn việc này với việc kia. Hai vị liệt sĩ Khương gia lại là chiến hữu của anh với lão Tiêu, mặc dù chúng ta không biết bọn họ nhưng bọn họ đã cống hiến rất nhiều cho đất nước, làm sao chúng ta có thể mặc kệ được?"
- -- Lão Tiêu?
Thẩm Uyển Dung chợt mở to mắt: "Rốt cuộc em đã biết là vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Lục em đã thấy con bé trông rất quen rồi!"
Ngụy Chí Quốc: "Vì sao?"
Thẩm Uyển Dung: "Nhiều năm trước em từng xem ảnh của mẹ lão Tiêu, Tuyết Lục rất giống bà ấy!"
Ngụy Chí Quốc không ngờ lại nghe thấy đáp án như vậy, lắc đầu bật cười: "Chuyện đã qua nhiều năm mà em vẫn còn nhớ, anh thì không thể nhớ nổi."
Thẩm Uyển Dung: "Thật ra thì em cũng không, chẳng qua là đúng lúc nhắc đến lão Tiêu thôi. Chỉ tiếc là, cả đời lão Tiêu không chịu kết hôn, nếu không em thật sự nghi ngờ là Tuyết Lục có quan hệ huyết thống với gia đình bọn họ đấy!"
Ngụy Chí Quốc cười nói: "Lần sau ông ấy đến đây thì có thể để bọn họ gặp nhau một lần."
[HẾT CHƯƠNG 49]