Tiêu Uẩn Thi nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau, cả người run rẩy.
Cô ấy xoay người lại nở nụ cười cứng đờ nói: "Nhà có làm ít tương ớt, mẹ tôi bảo mang một lọ qua cho các đồng chí, vì không đủ số lượng nên chỉ có thể cho mỗi người 1 lọ."
Thực ra cô ấy vốn chỉ muốn tặng cho một mình Ôn Như Quy, nhưng lúc này cô ấy không dám nói như thế.
Ôn Như Quy: "Cám ơn cô, đồng chí Tiêu."
Nói rồi anh bước vào, đóng sổ tay lại.
Không khí yên tĩnh mấy giây.
Tiêu Uẩn Thi xấu hổ không thôi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên vào đây, nhưng đồng chí Ôn yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu!"
Ôn Như Quy xoay người, vẻ mặt bình tĩnh: "Cám ơn cô."
Tiêu Uẩn Thi cảm thấy mình không thể ở đây được nữa, gương mặt đỏ bừng: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Nói xong không đợi Ôn Như Quy trả lời, cô ấy đã xông ra ngoài ngay.
Chạy đi rất xa cô ấy mới dừng lại.
Tiêu Uẩn Thi quay đầu nhìn về phía ký túc xá, trong hành lang trống trải chẳng có một ai.
Mắt cô ấy khô khốc, giống như bị ai đấm một cú xót đến mức cô ấy muốn khóc.
- -- Thì ra trong lòng anh đã có người mình thương!
Hơn nữa đối tượng còn là một cô gái xinh đẹp, tuy chưa từng gặp người thật, nhưng có thể tưởng tượng được họ xứng đổi thế nào.
Cô ấy cắn chặt môi, cổ họng khô khốc.
Bầu trời âm u, mây đen dày đặc.
Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua bầu trời, sau đó "ầm" một tiếng, tiếng vang lớn chói tai nổ tung trong không trung.
Tiêu Uẩn Thi giật mình, bỗng nhiên bị treo chân, cả người ngã ngồi xuống dưới đất, mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô ấy vùng vẫy một lúc cũng không thể đứng dậy, đột nhiên trong lòng dâng lên nỗi tủi thân, cô ấy ôm lấy hai chân của mình yên lặng bật khóc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Quy, sau lưng anh là rừng trúc xanh thẳm, tôn lên phong thái nổi bật của anh.
Suốt đoạn đường trở về, anh chăm sóc người nhà của cô ấy chu đáo, cực kì tỉ mỉ cẩn thận.
Một người độc nhất vô nhị như anh, chính là cám dỗ trí mạng với cô ấy.
Tất nhiên cô ấy biết rõ 2 gia đình không hề môn đăng hộ đối, nhưng cô ấy vẫn hi vọng xa vời.
Nhưng vừa rồi hi vọng xa vời đã bị đập tan, cô ấy cảm thấy bản thân rất nực cười.
Nước mưa như hạt đậu rơi xuống người, vừa lạnh vừa đau, nhưng cô ấy chẳng có cảm giác gì.
Chính vào lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: "Uẩn Thi, con ở đâu?".
Tiêu Uẩn Thi ngẩng đầu, nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống, không phân rõ được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa: "Mẹ ơi, con ở đây."
Chung Thư Lan cầm dù chạy tới, nhìn thấy con gái ngồi dưới đất, sắc mặt lập tức thay đổi: "Uẩn Thi con làm sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?"
Tiêu Uẩn Thi: "Mẹ, con bị ngã, trẹo chân rồi."
Chung Thư Lan nghe thấy chỉ là trẹo chân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Đứa nhỏ này sao con lại bất cẩn như vậy?"
Tiêu Uẩn Thi vịn tay mẹ của cô ấy đứng dậy: "Mẹ, sao mẹ lại ra đây?".
Chu Thư Lan đau lòng nói: "Mẹ thấy con ra ngoài lâu như vậy, trời lại mưa, mẹ lo con không tiện về nên đến đây tìm con, may mà mẹ ra ngoài đấy, nếu không chẳng biết con còn phải ngây ngốc dưới mưa bao lâu nữa!"
Tiêu Uẩn Thi kéo khóe môi nói: "Vẫn là mẹ tốt với con nhất!".
Chung Thư Lan nhạy cảm phát hiện cô ấy không ổn: "Con đi thế..."
Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Uẩn Thi ngắt lời: "Mẹ, con hơi lạnh, chúng ta đi nhanh một chút."
Chung Thư Lan nghe thấy con gái lạnh, lo lắng cô ấy sẽ bị cảm, lập tức không quan tâm hỏi han nữa, đỡ con gái đi nhanh hơn một chút.
Về đến nhà, Tiêu Uẩn Thi tắm nước nóng, nhưng tối hôm đó vẫn bị sốt.
===
Sau khi Tiêu Uẩn Thi đi, Ôn Như Quy đưa tương ớt cho Chu Diễm ở kế bên.
Dù sao anh cũng đã có hai lọ tương ớt tình yêu rồi, lọ này cho Chu Diễm thôi.
Từ sau khi Chu Diễm bị chia tay, ngày nào cũng mất ngủ, chẳng thèm cạo râu, cả người tiều tụy lôi thôi đến mức giá đi mấy tuổi.
Nhìn Ôn Như Quy cho mình cả lọ tương ớt, lập tức cảm động không thôi: "Lâu ngày hiểu lòng người, bây giờ tôi mới biết Như Quy anh đối xử với tôi tốt nhất! Huhu, Như Quy, bây giờ tôi cũng là kẻ độc thân như anh rồi..."
Ôn Như Quy lập tức hất tay anh ta đang đặt trên vai mình xuống: "Anh cứ từ từ khóc, tôi phải trở về sắp xếp đồ đạc."
Chu Diễm: "..."
Đây là anh em gì chứ, chẳng lẽ lúc này không phải nên bầu bạn với anh ta, nghe anh ta than thở sao?
Ôn Như Quy hoàn toàn không để ý Chu Diễm với vẻ mặt ngơ ngác kia, nhanh chóng trở về ký túc.
Bây giờ anh là người đã có bạn gái, anh phải trả lời thư cho bạn gái, làm gì rảnh rỗi nghe Chu Diễm than thở.
"Ầm" một tiếng, bên ngoài chợt rền vang tiếng sấm.
Anh nhớ đến Tiêu Uẩn Thi, nhưng từ đây về nhà thầy chưa đến 2 phút, cô ta đã rời đi khỏi khoảng 10 phút, hẳn đã về đến nhà rồi.
Nghĩ đến đây, Ôn Như Quy không suy nghĩ chuyện khác nữa, lấy bút và giấy bắt đầu viết thư.
"Đồng chí Đồng, thấy chữ như thấy người. Nhận được thư của em, anh rất vui. Anh ở căn cứ không cần dùng phiếu vải, cho nên xin em đừng đặt nặng chuyện này. Lần trước gặp nhau, em nói người yêu phải hiểu rõ về nhau, anh nhớ lại hình như mình chưa từng giới thiệu về bản thân cho em biết, ở đây anh sẽ giới thiệu đàng hoàng với em một lượt.Năm nay anh 25, tuổi tuất, cao 1 mét 82, hiện nay là nhân viên nghiên cứu cấp hai của quốc gia, tiền lương cộng thêm trợ cấp, mỗi tháng được 278.50 tệ. Trong nhà không có anh chị em gì, nhưng có một số anh em họ.Không biết liệu đồng chí Đồng còn muốn biết gì nữa không, mong em hồi âm cho anh hay, anh nhất định biết gì nói đó không lời giấu diếm."Sau khi viết xong bản nháp, xác định không có gì sai sót, Ôn Như Quy mới viết vào giấy viết thư chính thức.
Anh viết xong, kiểm tra tới lui suốt 3 lần, mới bỏ thư vào phong bì, dán lại.
Đáng tiếc bây giờ bên ngoài đang mưa, nếu không anh đã đến bưu điện gửi thư,
Đồng chí Đồng sẽ có thể nhận thư của anh sớm hơn, nghĩ đến đây anh không khỏi thở dài.
Anh lấy một miếng bánh đậu phộng từ trong hộc tủ ra cắn một cái, thơm ngọt đậm đà, tâm trạng lập tức tốt lên.
Chu Diêm ở sát vách mở lọ tương ớt ra, vốn muốn bỏ vào mì để ăn.
Nhưng trong lúc tinh thần hoảng hốt, bỏ tương ớt vào cốc nước.
Sau khi ăn vài miếng mì, anh ta cầm cốc tráng men bên cạnh uống một hớp.
Sau đó hét lên một tiếng đau đớn: "Cay quá."
===
Do trời mưa, buổi tối người đến tiệm ăn nhà nước dùng cơm ít hơn rất nhiều.
Nhìn thấy không có mấy ai đến ăn, tiệm ăn nhà nước tan làm sớm.
Bên ngoài mưa phùn lất phất, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn dầm mưa trở về.
Cả ngày hôm nay cô không nói chuyện với Mạnh Thanh Thanh
Trông Mạnh Thanh Thanh cứ do dự không quyết, cô không để ý.
Vừa về đến nhà, trong khu tập thể đã truyền đến tiếng ồn ào.
"Ôi chao, Tiểu Lục bình tĩnh một chút, mi đừng mổ ta nữa, ta đang làm lều cho mi đây, nếu không mi sẽ bị ướt mưa",
"Cục cục cục!"
"Tiểu Lục mi còn như vậy, ta sẽ không khách sáo nữa! Lát nữa ta sẽ giết mi ăn thịt nấu canh!".
"Cục cục cục!"
Đầu năm nay động vật thành tinh hết rồi, Tiểu Lục mổ Đồng Gia Tín đến nỗi phải nhảy khắp nơi.
Đồng Tuyết Lục đi vào nhìn thấy cảnh này, suýt nữa bật cười.
Đồng Gia Tín thấy Đồng Tuyết Lục trở về, lập tức giật mình: "Chị, sao chị lại về đây? Vừa rồi em nói đùa thôi, em sẽ không giết Tiểu Lục."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi biết, bởi vì tôi không gật đầu, có cho cậu mười lá gan cũng không dám làm vậy. Làm xong thì mau vào đi, cẩn thận mắc mưa cảm lạnh!"
Đồng Gia Tín nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cậu ta sợ người chị này lắm, hở chút là không cho cậu ta ăn thịt, cái này còn khó chịu hơn so với lấy mạng của cậu ta!
Vào trong nhà, Đồng Tuyết Lục còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy 3 chú cún khập khiễng đi qua.
Nguyệt Bính xông về trước, Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu đi phía sau, hai người một chó đều bị què!
- -- Giỏi lắm!
Nguyệt Bính chạy đến nằm lên mu bàn chân cô, rên rỉ xin được vuốt ve xin được an ủi.
Đồng Miên Miên chạy lại ôm đùi cô, mắt to ngập nước nhìn cô: "Chị ơi, Miên Miên đau chân, muốn chị hôn!"
Tiếu Cửu hàm súc hơn một chút, nhưng đôi mắt đầy ước ao nhìn Đồng Tuyết Lục rồi mạnh mẽ gật đầu.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: Cả nhà này đúng là toàn diễn viên!
Cô hôn 3 bé đáng yêu mỗi người một cái, lúc này 3 bé mới không què nữa.
Một trận mưa thu mang đến cảm giác mát lạnh.
===
Hôm sau thức dậy, thời tiết lạnh hơn nhiều, chớp mắt đã có hương vị của mùa đông.
Sau khi Đồng Tuyết Lục dậy đã đổi sang quần áo dày hơn cho Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu, bởi vì Tiểu Cửu không có quần áo, chỉ đành lấy đồ của Đồng Miên Miên cho cậu bé mặc.
Khỏi phải nói, Tiểu Cửu vốn đã xinh đẹp, mặc đồ của con gái, lập tức trở thành cô gái nhỏ.
Đồng Gia Tín thấy Tiểu Cửu mặc áo bông, cười nghiêng ngả: "Hahahaha, em gái Tiểu Cửu, Tiểu Cửu em thành con gái rồi!"
Mặt Tiểu Cửu đỏ bừng, cúi đầu không nói chuyện.
Đồng Tuyết Lục trừng mắt nhìn Đồng Gia Tín.
Đồng Gia Tín giật mình, suýt nữa bị sặc nước bọt, vội vàng ngậm miệng không lên tiếng.
Vì hôm nay trời mưa, Đồng Gia Minh đề nghị không đẩy xe đạp đi học nữa.
Đồng Tuyết Lục nghe được họ nói chuyện, kinh ngạc nói: "Đẩy? Bình thường không phải các cậu đạp đi học, mà là đẩy đi học à?"
Mặt Đồng Gia Minh lập tức đỏ lên, gật đầu nói: "Ừm, tôi không biết chở người khác."
Đồng Tuyết Lục thấy lạ: "Nếu không biết chở người khác, vậy tại sao ngày nào các cậu cũng đẩy đến trường, không mệt sao?".
Vẻ mặt Đồng Gia Tín tự hào: "Mệt một chút có đáng gì đâu, không biết có bao nhiêu người hâm mộ bọn em có xe đạp đấy!"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Đồng Gia Minh bên cạnh mặt càng đỏ hơn, dường như cũng ý thức được như vậy có hơi hư vinh quá.
===
Lúc đi làm, Đồng Tuyết Lục cố ý vòng đến đồn công an để hỏi thăm chuyện Tiểu Cửu.
Cảnh sát Trương nói, thông tin có ích mà 2 tên buôn người cung cấp quá ít, bọn họ chỉ biết người đàn ông liên lạc với họ tên Mặt Sẹo.
Trên mặt đối phương có một vết sẹo dài, tuổi tác khoảng 35, họ đã cho người vẽ hình tìm kiếm khắp nơi.
Chỉ cần tìm được người này, hẳn sẽ có thể tra ra thân phận của Tiểu Cửu.
Nhiều ngày như vậy rồi, người nhà của Tiểu Cửu còn chưa đến báo án, tình huống này thật sự quá kì lạ.
Cho dù là cha dượng mẹ kế, hắn cũng nên đến báo án từ lâu, hơn nữa Tiểu Cửu trông khoẻ mạnh như vậy, không giống bị ngược đãi.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy rất khó hiểu, suy nghĩ suốt đoạn đường cũng không nghĩ ra được nguyên nhân,
Cô vừa đến tiệm ăn, Lưu Đông Xương đột nhiên xông về phía cô, trừng mắt: "Cô đã nói gì với Thanh Thanh?",
Đồng Tuyết Lục cau mày, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Lưu Đông Xương trừng mắt nhìn cô: "Cô còn muốn ngụy biện, hôm qua cô ở nhà bếp nói chuyện với Thanh Thanh rất lâu, nhất định đã nói gì đó với cô ấy, nếu không tại sao cô ấy lại treo cổ tự tử!"
- -- Treo cổ tự tử?!
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ: "Bây giờ Thanh Thanh sao rồi? Cô ấy có sao không?"
Mắt Lưu Đông Xương như muốn bốc lửa, dường như muốn cắn xé cô: "Cô yên tâm, Thanh Thanh không chết được, nhưng hôm đó cô đã nói gì với cô ấy? Nhất định là cô đã nói gì rồi, nếu không sao cô ấy lại muốn chia tay với tôi?"
- -- Mẹ nó chứ, anh ta chỉ mới quen chưa đến 3 ngày đã bị chia tay!
- -- Hơn nữa đối phương vì muốn chia tay với anh ta, tình nguyện treo cổ tự tử!
- -- Đây quả thật là chuyện vô cùng nhục nhã!
Nghe thấy Mạnh Thanh Thanh không sao, Đồng Lục Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe câu cuối cùng, trong lòng cô lại chấn động.
Cô còn tưởng Mạnh Thanh Thanh sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình, quen với Lưu Đông Xương, sau đó gả cho anh ta sinh con đẻ cái, không ngờ cô ấy lại dũng cảm phản kháng!
Mạnh Thanh Thanh treo cổ tự tử, có lẽ là do người nhà không đồng ý để cô ấy chia tay, cho nên mới lựa chọn cách làm cực đoan như vậy.
Nhưng mà bây giờ xem ra, cách này cũng không phải không có tác dụng gì.
Ít nhất Mạnh gia đã thỏa hiệp, đồng ý để cô ấy chia tay với Lưu Đông Xương.
- -- Không tồi, rất không tồi!
- -- Cô thật sự đã xem thường Mạnh Thanh Thanh!
Lưu Đông Xương thấy cô lúc này vậy mà còn cười được, gân xanh trên trán tức đến mức sắp nổ tung: "Họ Đồng kia, cô thật sự cho rằng tôi không dám đụng, đến cô sao?"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Lời nói này của quản lí Lưu có ý gì? Muốn giết tôi, hay là muốn cho người đánh tôi một trận?".
Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Quách Vệ Bình và Đàm Tiểu Yến nói: "2 người là nhân chứng tận mắt trông thấy hôm nay tôi bị Lưu Đông Xương uy hiếp, nếu ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, rất có thể là do Lưu Đông Xương đã làm gì tôi, đến lúc đó 2 người nhất định phải nói thật với công an!".
Vừa nãy 2 người Quách Vệ Bình và Đàm Tiểu Yến nghe thấy Mạnh Thanh Thanh tự tử, kinh hãi đến mức trợn mắt há miệng.
Bây giờ nghe Đồng Tuyết Lục nói vậy, cũng không biết là nên đồng ý hay không.
Lúc này Lưu Đông Xương mới ý thức bản thân quá manh động.
Anh ta hít sâu một hơi nói: "Đồng chí Đồng, cô đừng nói lung tung, trước giờ tôi chưa từng nói sẽ ra tay với cô, tôi rất giận vì cô đã phá hoại tình cảm giữa tôi và đồng chí Mạnh, về chuyện này tôi hi vọng cô sẽ xin lỗi tôi!"
Đồng Tuyết Lục cười khẩy một tiếng: "Quản lí Lưu có bằng chứng gì chứng minh tôi phá hoại tình cảm của hai người? Nếu không có, cũng mong quản lí Lưu đừng nói lung tung, đồng thời xin lỗi tôi!",
Lưu Đông Xương hung hăng trừng cô: "..."
Bởi vì người trên đường càng lúc càng đông, người qua đường nhìn thấy họ như vậy, đều tò mò nhìn qua.
Lưu Đông Xương hừ một tiếng xoay người đi mở cửa.
Hôm nay, vì thiếu Mạnh Thanh Thanh, trong tiệm chỉ có một nhân viên phục vụ là Đàm Tiểu Yến.
Nếu đổi lại lúc bình thường, cô ta nhất định sẽ oán giận mắng người, nhưng hôm nay cô ta lại im lặng như tờ.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến Lưu Đông Xương, sau khi tan làm vẫn về nhà như thường lệ, cô cũng không đến Mạnh gia thăm Mạnh Thanh Thanh.
Dù sao từ đầu đến cuối cô đều không dự định nhúng tay vào chuyện này.
Cô nhắc nhở Mạnh Thanh Thanh, chẳng qua là không muốn cô ấy nhảy vào hố lửa.
===
Hôm sau Mạnh Thanh Thanh vẫn không đi làm, người đến làm đổi thành thím Lâm mẹ của Mạnh Thanh Thanh.
Thím Lâm nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đồng Tuyết Lục không hề nhìn thấy bất kì biểu cảm oán hận nào trên mặt bà ấy, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút an ủi.
Nếu đối lại là gia đình cực phẩm, nói không chừng đối phương sẽ oán trách cô đã nói gì đó với Mạnh Thanh Thanh, khiến bọn họ bỏ lỡ "con rể tốt".
Chuyện yêu đương của Lưu Đông Xương và Mạnh Thanh Thanh bắt đầu được hai ngày, ngày thứ 3 đã chết non.
Vì Mạnh Thanh Thanh tự tử, Mạnh gia không dám ép cô ấy nữa, mua rất nhiều đồ quý giá đến Lưu gia cho Lưu Đông Xương, cám ơn anh ta đã cứu Mạnh Thanh Thanh.
- -- Nhưng chuyện yêu đương coi như xong.
Lưu Đông Xương cực kì tức giận, ánh mắt nhìn Đồng Tuyết Lục ngày sau lạnh lẽo hơn ngày trước.
Đồng Tuyết Lục đề phòng anh ta, bảo 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín khi tan làm đến tiệm cơm đón cô.
Tuy 2 người đều là con nít, nhưng tốt xấu gì cũng có người bên cạnh, Lưu Đông Xương hắn sẽ không ra tay với mình.
Cứ như vậy yên ổn mấy ngày.
===
Trưa hôm nay Phương Tỉnh Viện, người đã một khoảng thời gian không gặp đến tiệm cơm dùng bữa.
Một mình Phương Tỉnh Viện gọi một đĩa thịt và một đĩa rau, cực kì xa xỉ.
Sau khi ăn uống thỏa thích xong, Phương Tỉnh Viện xoa cái bụng của mình cảm thán: "Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu cái gì gọi là "chưa tới Vu Sơn chưa thấy mây", trừ đồ ăn cô nấu ra, tôi ăn món người khác nấu đều không có mùi vị gì?"
(*) Trừ khước Vu Sơn bất thị vân: Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. (LY TƯ KỲ TỨ (離思其四) – Nguyên Chẩn (元稹))Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Thơ ca không phải dùng như vậy đâu!".
Phương Tĩnh Viện cũng không để ý, đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Anh cả của tôi 2 ngày nay bị mẹ tôi ép đi coi mắt, nhưng anh cả tôi không thích đối phương!"
Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này có gì kì lạ sao?"
Coi mắt nếu không phải nam không thích nữ thì là nữ không thích nam thôi.
Huống hồ tuy Phương Văn Viễn hơi chó một tí, nhưng điều kiện bên ngoài rất tốt, anh ta quả thật có tư cách để kén chọn.
Phương Tĩnh Viện thần bí nói: "Kì lạ ở chỗ, anh cả tôi nói cô gái kia không đẹp như cô! Đã nghe hiểu chưa, anh cả tôi so sánh người ta với cô đấy!"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Phương Tĩnh Viện nói tiếp: "Cô nói xem có phải anh tôi hối hận rồi không? Lúc trước cô nhìn trúng anh ấy, anh ấy lại không coi ra gì, bây giờ cô coi anh ấy là phân chó, anh ấy lại phát hiện điểm tốt của cô, cô nói xem anh ấy như vậy có phải hơi rẻ mạt không?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Đồng chí Phương Tĩnh Viện, cô nói anh cả mình như vậy có ổn không?
Giọng nói của Phương Tỉnh Viện lại thấp hơn mấy phần: "Đúng rồi, lúc đầu tại sao cô lại coi trọng anh cả tôi vậy?".
Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi nói: "Chẳng qua tôi chỉ phạm sai lầm mà phụ nữ trên đời này đều phạm phải."
Phương Tĩnh Viện:?
Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Nhìn mặt."
Phương Tĩnh Viện: "..."
Suy nghĩ một lúc Phương Tỉnh Viện gật đầu, mặt của đàn ông vẫn rất quan trọng, nếu xấu xí quả thật không nuốt nổi cơm.
Sau đó cô ấy lấy điểm tâm mang theo ra: "Đây là quà cảm ơn lần trước cô giúp tôi làm điểm tâm.".
Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần, nhưng còn chưa lên tiếng, người đàn ông ở bàn kế bên đột nhiên ọe một tiếng ngã xuống đất.
Miệng sùi bọt mép.
[HẾT CHƯƠNG 61]