Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 121

Trong phòng, ngồi trên ghế salon, theo thứ tự: Zenlony, ngồi bên cạnh hắn là nữ hoàng trùng tộc hiện tại, Nỹ Hoan.

Còn người còn lại là người máy Lucifer, hắn như bao lâu nay, chỉ đứng hầu hạ bên cạnh Zenlony không dám ngồi.

Nỹ Hoan, ở 1000 năm trước là một cô gái ngây thơ trong trắng, thuần khiết, cũng là con của nguyên lão liên bang lúc bấy giờ.

Nàng yêu một người thanh niên tài tuấn, hắn có thiên phú số một, số hai trong đám thanh niên.

Nhưng có một ngày xảy ra…Người thanh niên giết chết nguyên lão, bắt ép nàng vào ngục lao.

Lý do mà người thanh niên đó làm vậy, rất đơn giản: chức vị nguyên lão

Bởi vì hắn đã thèm thuồng cái chức nguyên lão liên bang từ lâu, cho nên tất cả, chỉ là âm mưu của hắn, kể cả chỉ vì cái chức vị nguyên lão liên bang.

...

Có một ngày, nàng được thả ra, nhưng khi này đã qua 40 năm, nàng đã hơn 50-60 tuổi, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Không ai còn nhớ nàng tên gì, là ai.

Khi nàng lên trình báo toàn bộ kế hoạch, âm mưu của người thanh niên kia, nhưng không ai tin nàng.

Ai cũng cho rằng nàng ở trong tù lâu qua bị điên..

Nàng đi khắp nơi cầu xin, mong muốn kiện người thanh niên kia, bắt người thanh niên phải được ánh sáng công bằng phán xét.

Nhưng thảm thay, dù bọn hắn rất muốn, nhưng không ai dám đứng ra, bởi vì, người thanh niên kia đã lên làm nguyên lão liên bang từ lâu, quyền lực kinh khủng vô cùng, không ai dám động đến hắn.

Nàng tuyệt vọng… quyết định chọn tự sát

Không biết có phải hay không trùng hợp, nữ hoàng trùng tộc khi này đang giả trang nhân loại đi ngang qua, thấy cảnh Nỹ Hoan tự sát bất thành còn một hơi thở, liền một tay cứu chữa nàng.

Nữ hoàng trùng tộc lúc đó cứu nàng, không phải thấy nàng tội nghiệp, mà nàng chính là hiếm thấy hạt giống tốt cho truyền thừa…

Mà người thanh niên kia lên làm nguyên lão, không ai khác chính là Cửu Lão, oan uổng chết dưới tay Minh Hạo đúng là tạo nhân nào thì gặp quả đó.

Sau khi được truyền ngôi vị, Nỹ Hoan rơi vào ngủ say, lột xác từ nhân loại trở thành trùng tộc nữ hoàng.

Cách vài ngày trước, nàng mới phá kén ra, chỉ là lúc đó tổng chỉ huy hắc ám liên minh tìm đến nàng…

………………….

Nỹ Hoan làn da trắng như gấu bắc cực ngồi trên ghế sofa, nàng trên mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng, khiến người có cảm giác tò mò, muốn nhìn thấy được bên trong khuôn mặt thật của nàng.

Nỹ Hoan mái tóc đen dài, ăn mặc hở hang, không, phải nói là 90% khỏa thân mới đúng.

Bởi vì nàng hoàn toàn để trần lõa, không mặc quần áo, nơi ngực hai nhụy hoa được gắn lục lạc màu vàng, che đi núm của nàng.

Hạ thân chỉ mặc cái yếm đen, còn lại đều lõa ra toàn bộ.

“Ngươi nói là, người thanh niên trong phi thuyền cấp SSSS kia chính là người giết ba vị nguyên lão liên bang nhân loại? Hơn nửa còn một mình đánh nát toàn bộ quân đội liên bang?”

Nhưng Nỹ Hoan không vì vậy mà cảm thấy ngại ngùng, ngược lại vô cùng tự nhiên, dáng vẻ lười biếng nằm dựa trên ghế, cao ngạo đôi ngực trắng lớn của nàng đung đưa lên xuống khi đang nói chuyện…

Ngồi kế bên Nỹ Hoan chính là Zenlony tổng chỉ huy hắc ám liên minh cùng cánh tay phải phụ tá đắc lực của hắn, người máy thông minh Lucifer.

“Vâng thưa nữ hoàng tôn kính, người thanh niên kia vô cùng khủng bố, hắn vừa ra đời liền có 20 tinh thiên phú….”

Lucifer nói tới đây, âm thanh cơ giới không chút nào thay đổi, giống như chiến tích của Minh Hạo vô cùng bình thường không đáng kể.

Hắn hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nửa, theo tình báo bên kia nhận được, chỉ mới 1 tuần trước, Minh Hạo thiếu niên kia đã hủy diệt toàn bộ Hỏa Thiên Tinh.

Theo báo cáo điều tra, vài ngày trước hắn đã đụng với người của ‘giới trên’, nhưng tới nay vẫn còn sống sờ sờ.

Dựa vào chuyện này, ta lớn mật phán đoán rằng Minh Hạo hiện tại đạt đến sức mạnh kinh khủng trên cả Truyền Thuyết… “

Lucifer biết gì nói đó, hắn kể toàn bộ chiến tích của Minh Hạo, cuối cùng nói ra phán đoán của mình.

“ Các ngươi muốn nhờ ta giết tên thiếu niên kia? Vậy ta có lợi ích gì trong chuyện này? Phải biết tên kia vô cùng kinh khủng, kể cả ta cũng không thể nắm chắc đánh giết hắn” Nỹ Hoan không lạnh, không nóng, nàng chậm rãi nói.

Lần này Lucifer im lặng không nói, hắn lui ra một bên, bởi vì vấn đề này đã vượt qua giới hạn của bản thân hắn.

Zenlony cầm trên tay ly rượu đỏ lắc lắc vài cái, ngửa miệng uống hết một hơi, hắn như có điều suy nghĩ, không quay đầu lại, chỉ là nhìn chăm chú ly rượu trống không kia, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đồng ý giúp đỡ ta, sau khi thành công giết tên Minh Hạo kia, ta sẽ nói bí mật về vũ trụ cho ngươi, kể cả ‘giới trên’, toàn bộ những gì mà ta biết đều sẽ nói cho ngươi.”

“Ngươi quá đề cao giá trị chính mình đi!” Nỹ Hoan lười biếng xoay người lại, nàng thay đổi tư thế ngồi, nàng hai mắt lạnh lùng nhìn về Zenlony.

“Vậy thêm một cái nửa thì thế nào?”

Zenlony quay đầu, hai mắt trống rỗng nhìn Nỹ Hoan lớp mặt nạ kia, thần sắc vô cảm, không hiện ra bất cứ tia ba động nào, giống như trước mắt tuyệt thế lòa lỗ mỹ phụ này là một cô gái bình thường không hơn không kém, không chút hấp dẫn nào đối với hắn.

“Thêm một cái? Nói nghe, nếu ta cảm thấy hứng thú thì ta có thể toàn lực giúp ngươi, giết chết tên kia thiếu niên.”

Nỹ Hoan lạnh nhạt nói.

Hiện tại, nàng không phải là Nỹ Hoan ở 1000 năm trước, mà nàng chính là nữ hoàng trùng tộc, mặc dù sau khi trở thành nữ hoàng trùng tộc, nàng vẫn giữ trí nhớ như cũ.

Nhưng lúc này đã trôi qua 1000 năm, trong khoảng thời gian đó, mọi thứ đều thay đổi, thời đại thay đổi, con người thay dổi, cảnh vật thay đổi, kể cả tính cách của nàng, cũng thay đổi theo.

Bây giờ kẻ thù duy nhất của nàng, Cửu Lão bị Minh Hạo giết chết, khiến nàng hiện tại không còn mục tiêu gì…

Zenlony nghe nàng nói, hắn nhe răng mỉm cười, lộ ra bên trong um tùm hàm răng đen sắc nhọn mà dữ tợn.

“Ha ha, vậy …. Ngươi thấy sao?” Zenlony nhìn nàng cười hỏi.

“Tốt” Nỹ Hoan nghe xong điều kiện không chút do dự gật đầu, mặc dù không thấy thần sắc của nàng sau mặt nạ, nhưng có thể nghe trong giọng nói của nàng vô cùng kích động, vui mừng.

…………

“Bùm bùm bùm!”

“Bùm bùm bùm!”

“Bùm bùm bùm!”

Đầy trời sao trăng, bóng tối êm đềm tĩnh lặng như hồ nước, nhưng lúc này, trong không gian tiếng nổ ‘bùm bùm bùm’ liên tục rền vang, đầy pháo sáng từ họng pháo khổng lồ của Siege Tank bắn ra, chiều sáng cả vùng trời đêm, phá đi bầu không khí yên tĩnh mỹ lệ vốn có của không gian này.

Đám đêm đen trùng tộc nhận lấy từng đợt pháo oanh, trong phút chốc bọn chúng hóa thành đám thịt nhầy, rơi rớt như mưa trong không gian.

Nhưng với số lượng lên đến vạn vạn tỷ tỷ kinh khủng trùng tộc thì chẳng thấm vào đâu, giống như con chim chỉ mất một sợi lông đồng dạng, không ảnh hưởng gì nhiều đến bọn chúng.

Đám đen vẫn tiếp tục dũng mãnh tiến tới vị trí phi thuyền của Minh Hạo.

Lúc này, hơn một tỷ phi thuyền không người lái từ thuyền mẹ ZERO I bay ra, dưới sự điều khiển của hệ thống ZERO I trí thông minh nhân tạo từ xa, bọn chúng bắt đầu chia ra làm nhiều nhóm riêng biệt, bay lượn, bắn phá xung quanh đám trùng tộc.



Trong phi thuyền mẹ ZERO I

Nhìn trên màn hình trận chiến kinh thiên động địa, đám người ai nấy đều hồi hộp, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, hai tay không tự chủ nắm lại với nhau, lúc này, bỗng nhiên Lý Tôn Dạ nhịn không được nửa, quay sang Minh Hạo nói: “Hạo ca, ngươi cho thiếp ra bên ngoài đánh được không? Thiếp lâu lắm rồi chưa đánh a…”

Ở thế giới kia, sau khi đăng phong tiên đế, nàng liền vô địch thủ, cho nên cảm thấy rất nhàm chán, cho đến hôm nay khi thấy trận chiến kinh thiên trên màn hình, máu trong cơ thể nàng nhịn không được sôi trào lên, lập tức muốn ra sân đánh.

“Thiếp thân nửa, thiếp thân thấy mình bấy lâu nay không làm được gì cho tướng công, thiếp thân cảm thấy vô cùng xấu hổ.” Lúc này, Kaguya bước ra nói, thần sắc vô cùng kiên định nhìn Minh Hạo, giống như nếu không cho nàng ra đánh, nàng sẽ tự vẫn ngay tại chỗ.

Nghe Kaguya lời nói, đám nữ nhân vợ của Minh Hạo sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn lên, bởi vì như Kaguya nói, các nàng bấy lâu này trừ cho Minh Hạo chịch và nấu ăn thì không còn làm gì khác, có thể nói là ‘một đám bình hoa’.

Lập tức, toàn bộ mỹ nữ ngẩng đầu lên, như quyết định trọng đại, chúng nữ đồng thanh nói: “Hạo ca ca, cho bọn thiếp ra nửa!”

“Ba ba, con nửa, con nửa…” Lần này tới lượt Narede nhanh nhạy bước ra.

“Con nửa con nửa” Kim Minh Tuyết cũng theo ra…

“Hà hà, mọi người đã tham gia thì không thể thiếu chúng ta” Kim Long cùng Phương Thế Ngọc bước ra cười nói.

….

Minh Hạo nhìn đám người vẻ mặt phấn khích ‘xung phong đi giết giặc’, hắn sắc mặt có chút đen, đây là chiến tranh, đánh nhau, mất mạng như chơi a, không phải đi du lịch đâu, tại sao ai cũng muốn đi đánh trận thế này.

Nhưng hắn cũng hiểu được suy nghĩ mọi người, dù sao hắn lúc nào cũng ra sân chiến đấu, mà mọi người thì như con chim nhỏ bị hắn nhốt lại trong lòng…

Cảm giác này như ăn bám hay nói như bình hoa để trang trí…

Nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ một lát, hắn mở mắt ra, nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Đây là chiến tranh, cho nên mọi người phải nghe theo lời ta, không được tự ý làm bậy, mọi người nghe rõ chưa!?”

“Rõ!” Đám người nghe vậy vô cùng vui mừng, biết Minh Hạo đồng ý, lập tức cùng nhau đồng thanh đáp.

Minh Hạo thấy vậy hài lòng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bỗng nhiên hắn đi ra khỏi phòng, một phút sau vào lại, dẫn theo một người thanh niên ăn mặc bình thường đi sau lưng.

Nhìn dáng vẻ người thanh niên rất bình thường, không để lại chút ấn tượng nào, giống như người qua đường A gặp qua liền quên mất.

Hắn mái tóc đen, thân hình có chút gầy gò, khí chất thong dong bình tĩnh tự tại.

Nhưng đáng chú ý nhất, chính là đôi mắt hắn, sâu thẩm đen như vũ trụ tinh không, đôi mắt này yên tĩnh như mặt nước, lại sâu không lường được.

“Xin giới thiệu với mọi người, người này tên là Lý Thất Dạ.”

Minh Hạo chỉ tay vào người thanh niên ở sau giới thiệu, vừa nói xong, cả gian phòng âm thanh vỗ tay ‘bốp bốp bốp’ vang dội, như chào đón vị ca sĩ, minh tinh nào đó đồng dạng.

“Ạch, mọi người khỏe, ta tên là Lý Thất Dạ, ta đã nghe Minh Hạo kể toàn bộ, hiện tại ta sẽ đảm bảo mọi người an toàn.”

Lý Thất Dạ thấy mọi người vỗ tay chào đón, làm hắn cảm thấy có chút lạ lẫm không biết làm thế nào, gãi gãi đầu vài cái, hắn ngại ngùng nói. Tại thế giới kia không có dạng này chào đón a.

“Cha? Thật là cha?” Lý Tôn Dạ thấy Lý Thất Dạ, không khỏi kích động kêu lên, hai mắt rưng rưng, nước mắt tràn ra như mưa, giống như tiểu hài tử đồng dạng.

Sau trận chiến cuối cùng tại thập giới, Lý Thất Dạ thống nhất toàn bộ thập giới, lên ngôi tiên đế, nhưng hắn phải đánh đổi một cái giá lớn, đó là hao cạn toàn bộ sinh mệnh lực, tuổi thọ, đổi lấy cấm kỵ sức mạnh, mới có thể chiến thắng trong trận chiến cuối cùng đó.

Đáng lẽ hắn đã chết từ sớm, nhưng nhờ vào thiên mệnh duy trì, cho nên hắn chỉ có thể duy trì vài năm sức sống.

Vài năm sau…

Trước khi chết, hắn truyền tiên đế vị trí cho hơn mười đứa con của mình, Lý Tôn Dạ là một người trong số đó.

(end)

…………………….

“Lý Tôn Dạ?” Lý Thất Dạ nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc, không khỏi theo bản năng quay đầu nhìn lại, khi thấy Lý Tôn Dạ, hắn không có kích động giống nàng, chỉ là bình thản mỉm cười.

“Cha, thật sự là cha?” Lý Tôn Dạ nước mắt giàn giụa, nhanh chóng chạy tới ôm Lý Thất Dạ.

“Tốt rồi, gặp nhau là có duyên, đừng làm mất mặt nhà họ Lý chúng ta.” Lý Thất Dạ mặc cho nàng ôm lấy, bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt nàng, sau đó sờ sờ đầu nàng, mỉm cười nói.

Lý Tôn Dạ nghe vậy nín khóc, nàng gật đầu, mỉm cười.

Chợt, nàng kề sát tai Lý Thất Dạ thì thầm vài câu:

“…….”

Nói xong, sắc mặt nàng đột nhiên chuyển thành hồng hồng, vùi đầu xuống ngực, hai tay đan chéo với nhau, chờ đợi Lý Thất Dạ trả lời.

Lý Thất Dạ nghe xong nàng nói, thần sắc đột nhiên chuyển thành phức tạp, quay đầu nhìn qua Minh Hạo, lại nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử của Lý Tôn Dạ, không khỏi thở dài một hơi.

Lý Thất Dạ đi đến trước người Minh Hạo, nhìn hắn, trên mặt thần sắc lạnh lùng như băng, hắn nhìn Minh Hạo, bình thản nói: “Ngươi không xứng với con gái ta.”

Lời Lý Thất Dạ vừa nói ra, khiến tất cả mọi người không khỏi ngây ra.

“Cha, cha, ngươi.” Lý Tôn Dạ nghe cha nói thân thể run run, sắc mặt trắng bệch, đi tới ý định cầu xin, nhưng bị Lý Thất Dạ vô tình đưa tay cản lại, hắn quay đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ngươi đừng cầu xin vô ích, nếu ngươi là con gái của ta thì đứng sang một bên cho ta! Chuyện hôn sự không phải là chuyện đùa giỡn, ta sẽ đích thân xử lý chuyện này!”

“Cha!” Lý Tôn Dạ biết tính tình cha mình, nói một là một, nói làm là làm, chỉ có thể đau đớn kêu lên một tiếng, nước mắt của nàng rơi như mưa.

Lý Tôn Dạ đứng im đó nhắm mắt lại, như không nghe lời con gái mình, chờ đợi Minh Hạo câu trả lời.

…..

“Không xứng? Con trai ta tại sao lại không xứng!? Hắn là 20 tuổi thiên phú cao nhất, một mình đánh giết ba vị nguyên lão, ” Phương Tuyết nghe Lý Thất Dạ nói con trai mình, nàng thần sắc giận dữ đi tới, chất vấn hắn.

Mặc dù nàng một năm nay ở thế giới trong gương, nhưng có đám thê thiếp của Minh Hạo thường xuyên qua lại, tới chơi, cho nên chuyện này cũng từ miệng các nàng nghe nói.

“Đúng đấy cháu(con)- (tướng quân) -(cha) chúng ta làm sao không xứng!?” Đám người kia nghe Phương Tuyết nói, lập tức tất cả hồi phục lại tinh thần, nhìn về Lý Thất Dạ, nhao nhao lên tiếng chất vấn

“Mẹ, mọi người, chuyện này ta sẽ tự xử lý, cám ơn mọi người đã quan tâm ta.” Minh Hạo nghe mọi người nói trong lòng vô cùng cảm động, hắn lên tiếng can ngăn.

Nghe Minh Hạo nói, mọi người chỉ có đành yên lặng gật gật đầu.

Minh Hạo nói xong, hắn xoay người lại, hai mắt nhìn thẳng Lý Thất Dạ, khí thế không giận mà uy tự tràn ra, hắn trầm giọng nói: “Thế ngươi muốn thế nào mới chịu bằng lòng gả con gái cho ta?”

“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi đánh bại ta.” Lý Thất Dạ mở mắt ra, hai mắt đối diện nhìn Minh Hạo, trong mắt hiện lên tán thưởng, chậm rãi nói.

“Tốt, đi thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Minh Hạo gật đầu, nhanh chóng quyết định, sau đó xoay lại, nói với mọi người: “Con đi trước, sẽ nhanh chóng quay lại, mọi người yên tâm chờ con ở dây.”

“Ừ, ngươi đi đi, chuyện của ngươi tự mình xử lý, chúng ta không xía vào, ngươi nhớ cẩn thận bảo trọng.” Đám người gật đầu nói.

“Ta đi.” Minh Hạo mỉm cười gật đầu nói.

Cuối cùng trước khi rời đi, hắn ra lệnh cho hệ thống ZERO I: “Lập tức chạy đi, tránh xa kẻ địch, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất cho ta, mở ra phòng thủ toàn diện!”

Làm xong, hắn không yên tâm lắm, phân thân ra một bản sao khác, đề phòng nếu có bất trắc xảy ra.

………………….

Hai người Minh Hạo cùng Lý Thất Dạ thuấn di, đến một nơi rộng rãi khác.

Đứng trên không trung, Lý Thất Dạ áo đen phất phơi, hai mắt lạnh lùng nhìn Minh Hạo, lạnh nhạt nói: “Ngươi sử dụng toàn lực đi, không cần nương tay, ta muốn xem thử thực lực ngươi một năm nay thế nào, hơn nửa, ta muốn xem xem, ngươi đủ thực lực để xứng đáng với con gái ta không.”

Minh Hạo gật đầu không nói gì, lập tức biến thân dạng thứ hai, Super Saiyan Momoshiki.

Dạng Super Saiyan Momoshiki God hắn không muốn sử dụng, bởi vì hắn muốn đánh một trận công bằng với Lý Thất Dạ, hơn nửa đây còn là trận chiến của những thằng đàn ông đích thực, hắn muốn thử xem mình so với Lý Thất Dạ thế nào.

Một đỏ, một tím con mắt ở hai bên Minh Hạo hiện ra.

Nhìn thấy Minh Hạo biến đổi, Lý Thất Dạ ánh mắt co rút, bộ dáng nghiêm túc hơn.

Chỉ khi đối với cường địch cực mạnh, mới có thể thấy được bộ dáng này của hắn.

Đối mặt với Minh Hạo dạng này sức mạnh, Lý Thất Dạ quyết định dùng toàn lực, không chút nào giữ lại.

"Ông" Một tiếng thật lớn, âm thanh vang dội không gian, một mệnh cung bay ra, trong một chớp mắt, từng mệnh cung bay lên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, đến khi mươi ba mệnh cung tập hợp đầy đủ mới dừng lại.

Tại thời điểm này, một thân ảnh cao ngạo từ hư không đi ra, hắn trấn áp tất cả, vô thượng đại đạo cũng tốt, tiên đế đại đạo cũng được, quản chi là thương khung đại đạo, tất cả đều bị hắn dễ dàng trấn áp, dường như vạn vật đại đạo đều bị hắn dẫm dưới chân, giống như đại đạo trên thế gian không đáng nhắc tới.

Thân ảnh cao ngạo kia chính là Lý Thất Dạ, hắn đứng tại đây, tựa như là chúa tể thế giới.

Đứng ở nơi đó, Lý Thất Dạ chính là thượng thiên, bất kể sinh linh nào cũng nhỏ bé trước mặt hắn, không đáng được hắn quan tâm tới.

Một ngón tay của hắn, chính là vạn tỷ thiên hà đắp lại, một khung xương của hắn, chính là vạn tỷ vũ trụ tạo nên, một giọt máu, chính là ngàn vạn tỷ sinh linh đắp nặn.

Đại đạo cũng được, thiên đạo cũng tốt, vũ trụ này cũng vậy.

Toàn bộ như nằm dưới chân hắn, nhỏ bé đến không đáng kể.

Minh Hạo thấy thân ảnh cao lớn từ hư không đi ra, hắn thần sắc cũng là nghiêm túc, thậm chí là ngưng trọng.

Minh Hạo rinnegan xoay chuyển liên tục, một bộ xương khổng lồ màu xanh hiện ra.

Bộ xương bao bọc xung quanh hắn, tiếp đó là máu, thịt, giáp, vũ khí đắp lên susanoo, hiện ra một samurai phong cách cổ nhật, bên hông đeo một thanh katana màu tím khổng lồ, trông vô cùng oai hùng, dũng mãnh.

“Giết!”

Minh Hạo và Lý Thất Dạ cùng nhau hét lên, sau đó phi thân giáp lá cà vào nhau.

Một kiếm một quyền, hai bên chạm nhau.

“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn nổ ra tại tinh không sâu thẩm, thiên địa lay động, vũ trụ run rẩy, giống như muốn vỡ nát mà ra.

“Phốc” Âm thanh phốc vang lên, chỉ thấy Minh Hạo susanoo bị một quyền của hư ảnh khổng lồ đánh bay.

Thanh kiếm katana bị gãy làm đôi, cơ thể susanoo từng vết rách lít nha lít nhít bắt đầu xuất hiện.

Bắt lấy cơ hội này, Lý Thất Dạ tiến đến, không chút nào lưu tình nào, từng quyền đánh vào susanoo.

“Rắc!!~ Rắc!!~ Rắc!!~”

Mõi quyền của hắn, chính là một tiếng rắc vang lên, chỉ thấy susanoo như cái bia đánh, bị bóng người khổng lồ đánh đấm liên tục.

“Ầm!” Vết rách ngày càng lan tỏa rộng ra xung quanh thân thể susanoo, rốt cuộc, sau cùng tiếng ‘rắc’ thứ mười, từng mảnh giáp susanoo vỡ nát ra

Nhưng ở phút cuối, bộ giáp toàn bộ bị đánh nát, susanoo khi này chỉ còn lại khung xương sườn, bỗng nhiên hai tay nó giang rộng ra hai bên, âm thanh khàn khàn vang vọng toàn tinh không: “Siêu Thần La Thiên Chinh~!~!”

“Ầm!”

Lấy Susanoo làm trung tâm, lực đẩy kèm theo ngọn lửa đen lan tràn ra xung quanh, phạm vi hơn 10.000m bên trong, toàn bộ vật thể trong giây lát nát bấy, sau đó hóa thành từng đóm lửa thiêu rụi xung quanh.

Bóng người khổng lồ đứng trong hư không dường như bị lực đẩy ảnh hưởng, chỉ thấy nó bay ra xa vài chục mét, trên thân thể còn dính đám lửa đen đang thiêu đốt dữ dội.

Lý Thất Dạ hét lên một chữ “Trấn!”.

Tiếp đó, chỉ thấy ngọn lửa đen dính trên hư không bóng người bỗng nhiên biến mất, không còn dấu vết để lại.

Lý Thất Dạ thần sắc bình thản, nhìn Minh Hạo nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi chỉ có khả năng như vậy thì ta cảm thấy quá thất vọng.”

Minh Hạo nhân cơ hội này thở dốc một hơi, hắn đứng vững trong hư không, khung xương susanoo bắt đấu nhanh chóng tái tạo lại thịt giáp.

Minh Hạo lúc này thần sắc vô cùng ngưng trọng, hắn không nói gì, hai tay liên tục làm kết ấn quái lạ, một giây sau, bỗng nhiên ‘bồng’ một tiếng, hơn mười làn khói trắng xung quanh hắn xuất hiện.

Một giây sau, khói trắng tan đi, hiện ra mười người bộ dáng giống y chang Minh Hạo.

“Phân Thân? Hừ, vô dụng” Lý Thất Dạ thấy mười tên Minh Hạo, tinh thần lực điều tra, vừa nhìn xong liền khinh thường nói.

Minh Hạo cùng 10 phân thân không nói gì, hai tay liên tục kết ấn.

Lý Thất Dạ thấy vậy trong lòng nổi lên hứng thú, không làm động tác gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn Minh Hạo, chờ đợi hắn.

Một chén trà sau, mười phân thân cùng bản thể Minh Hạo kết ấn xong, bỗng nhiên phía sau lưng bọn hắn xuất hiện hàng trăm con quái vật hình dạng khác nhau.

Có phượng hoàng lửa, có người đá cổ đồng, có chó ba đầu, có tắc kè, có chim, có đầu bò, có gấu trúc……

Nhìn đám quái vật, Lý Thất Dạ hai mắt chớp động, sờ sờ cầm, có điều suy nghĩ: “Những con quái vật này không có sức sống, hoặc là nói bất tử, vậy thuật này đến từ người tạo ra, cách giải quyết đơn giản nhất chính là giết người thi thực.”

Vừa nghĩ vậy, Lý Thất Dạ nhìn qua mười phân thân Minh Hạo.

Thấy Lý Thất Dạ nhìn ra, Minh Hạo cũng lười nói, hai tay tiếp tục kết ấn, ở lúc này, Lý Thất Dạ ra tay, một quyền từ bóng người khổng lồ đánh vào một cái phân thân trong đó của Minh Hạo.

“Thời Gian Chậm Lại!”

Mười phân thân cùng bản thể Minh Hạo giọng nói cùng lúc vang lên.

Thời gian: năng lực phát động làm chậm lại thời gian từ 0,5 giây đến 0,15s.

Đây là một trong chiêu của sharingan 12 câu ngọc.

Khi này, động tác của Lý Thất Dạ chợt chậm rì rì như con rùa, không, thậm chí còn chậm hơn gấp 100 lần như thế.

Phân thân kia sắp sửa bị quyền Lý Thất Dạ đánh trúng, bỗng nhiên khi này quyền của Lý Thất Dạ chậm như rùa, phân thân không nhanh không chậm dễ dàng né ra.

10 phân thân cùng bản thể Minh Hạo susanoo nhanh chóng chia ra, làm cái trận hình, chỉ thấy 10 susanoo đứng tại mười phương khác nhau, lấy Lý Thất Dạ đứng ở giữa làm trung tâm.

“Katana Amaterasu!!!”

11 tên susanoo cùng lúc nói, âm thanh như chuông cổ từ xa xưa tuế nguyệt bên trong vang lên.

Âm thanh vang dội toàn bộ không gian, lời nói của 11 tên susanoo vừa dứt, chỉ thấy thanh kiếm katana của 11 susanoo bỗng nhiên xuất hiện ngọn lửa màu đen, bao trùm toàn bộ thanh kiếm.

Sau đó động tác các susanoo vô cùng đồng lòng, cùng lúc vươn katana lên, sau đó làm một động tác chém thẳng về phía Lý Thất Dạ.

Mười một kiếm này, tựa như có thể chém đứt, đốt cháy vạn vật, trong phút chốc, toàn bộ vật thể bị kiếm này cắt đứt, thời gian, không gian, khoảng cách, giống như không có gì có thể thoát khỏi 11 kiếm này, cho dù có là super men hay super dog đi nửa.

Các vật thể xung quanh bị kiếm này chém trong chốc lát hóa thành tro bụi, sau 0,1 giây liền biến mất, tro cặn cũng không để lại.

Lý Thất Dạ lần đầu tiên gặp loại năng lực này, ánh mắt co rút đến đáng sợ, nhưng ngoài trừ chỉ có thể vô lực nhìn mà không làm được gì.

Bởi vì, cho dù hắn muốn vận chuyển tiên lực để hóa giải cái trạng thái rùa bò này, hoặc một quyền đánh nát, nhưng tốc độ còn chậm hơn con rùa gấp 100 lần, khiến hắn không còn biện pháp nào khác, ngoài trừ nhìn và nhìn.

11 thanh kiếm này, trong giây lát đã chém tới Lý Thất Dạ.

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

Ở dưới ánh mắt không thể tin của Lý Thất Dạ, 11 thanh kiếm katana đâm chính xác vào thân thể Lý Thất Dạ, đầu, ngực, bụng, tay, chân, jj, cúc hoa, lưng, vai, gáy, đùi.

Bóng người khổng lồ đứng trong hư không theo đó thân hình thẳng tắp "ầm ầm" ngã xuống, sau đó thân thể bắt đầu nhạt dần, tan biến ở giữa thiên địa.

Minh Hạo cùng phân thân chưa dừng tại đó, ý niệm động, ra lệnh cho tất cả quái vật sau lưng bọn hắn nhào tới, cắn xé Lý Thất Dạ.

Sau một chén trà, từng mảnh thịt máu, nội tạng, xương cốt của Lý Thất Dạ văng ra tứ tung, thân thể hắn bị bọn quái vật đánh xé, cào nát bấy.

Minh Hạo nhìn thảm trạng của Lý Thất Dạ không khỏi thở phào một hơi, nhưng trong lòng chưa yên tâm lắm, nhất là khi thấy 11 thanh kiếm katana lúc nãy đâm vào thân thể hắn, nhưng dường như ngọn lửa Amaterasu không có hiệu quả với thân thể của Lý Thất Dạ, khi nãy ngọn lửa Amaterasu bùng cháy trong chốc lát liền giống như có người đổ nước xuống, một giây sau ngọn lửa Amaterasu liền bị dập tắt.

Minh Hạo thở một hơi, lại tiếp tục cùng 10 phân thân khác két ấn.

Chỉ thấy, Minh Hạo cùng mười phân thân hai tay hợp lại nhau, tròng mắt bên trái rinnegan 12 câu ngọc điên cuồng vận chuyển, trong chốc lát, 10/10 năng lượng trong cơ thể hắn toàn bộ tiêu hao hầu như không còn.

Chỉ thấy hai bàn tay hợp lại mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên quả cầu đen năng lượng.

Minh Hạo cùng 10 phân thân hai tay lại đan vào hình chữ thập, hét lên một tiếng: "Siêu! Địa! Bộc! Thiên! Tinh!"

Quả cầu đen theo âm thanh bay lên cao cao trên, lơ lửng trên không trung.

Lấy quả cầu đen làm trung tâm, vô hình lực hút từ quả cầu phát ra, toàn bộ hành tinh, thiên thạch, ngôi sao, toàn bộ vật thể bên trong 100 triệu mét vuông đều bị hút về đây.

Trong vòng 30 phút đồng hồ, tại nơi Minh Hạo thi thuật, tất cả vật thể xung quanh đều trống trải, không còn gì khác.

Ngoại trừ một quả cầu khổng lồ lơ lửng trên không trung.

Nó có đường kính lớn đến lúc, người ta không thể do đạt được, nhưng có thể thấy nó lớn hơn gấp 1.000.000 lần thái dương tinh cộng lại.

Minh Hạo đứng tại hư không, hắn sắc mặt tái nhớt, 10 phân thân khác sau khi thi thuật ‘bồng!” một tiếng, hóa thành khói trắng biến mất.

Nhìn lên quả cầu khổng lồ Minh Hạo hé miệng cười khẽ, trong lòng lạnh lùng, vô tình nói: “Cho dù ngươi là Lý Thất Dạ thì thế nào? Người dám cản đường ta đều phải chết!”

(CÒN TIẾP).

.......

Chào các bạn, hiện tại truyện đã đột phá cột mốc đến hơn 120c, nay tác giả BẠO 1c này, xin chân thành cám ơn các bạn đã và đang theo dõi, dù lời góp ý có khen, có chê, nhưng trong tương lai, tác giả vẫn sẽ tiến tới, đi tiếp...cho đến khi bộ truyện này kết thúc!!!

-Chuối chẳng đen chẳng trắng, chỉ là vừa nhìn em liền say mê

-Chuối anh chẳng cụt chẳng dài, chỉ là vừa vừa đủ cỡ LỒNg em.

-Chuối anh chát sữa béo ngon, không ngọt, không đắng, nhưng vị lạ vô cùng

-Chuối anh thơm ngon lạ lùng, bổ dưỡng miễn phí ngu gì không ăn?

- Thân. (tối có tiếp)~~~~~~~ Cạc cạc cạc
Bình Luận (0)
Comment