Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 170

Mị Yểm gật đầu, thần sắc càng xấu hổ hơn, nàng cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói ra: "Là hồi mười ngàn năm trước...sau khi chúng ta giao hoan nhau, ta phát hiện không lâu một tháng sau đó trong bụng có con với ngươi."

Minh Hạo vừa nghe lời này như sét đánh bên tai, cả thân thể hắn run rẩy bần bật, không tin vào tai mình, theo bản năng hai mắt chăm chú nhìn nàng hỏi: "Con chúng ta?" trong giọng nói vô cùng kích động, còn có chút nghi hoặc...

Mị Yểm gật đầu, trong mắt hiện lên hạnh phúc, dịu dàng nói ra: "Là đứa con trai."

"Ta yêu ngươi nhất Mị Yểm!!! Nhưng mà nó thật sự là con trai." Minh Hạo trong lòng vô cùng kích động, nhịn không được môi hôn nàng một cái nói, lại có chút nghi hoặc về giới tính đứa con này.

Mị Yểm mắt phượng lườm hắn một cái, tức giận nói: "Thiếp không phải loại ngu, tất nhiên biết phân biệt giới tính!"

"Ạch, ta xin lỗi, bởi vì ta kích động quá cho nên lỡ lời..." Minh Hạo trong mắt hiện lên bối rối, nhanh chóng nói dối.

Trong đầu hắn hiện tại đang tưởng tượng đến một con thú đen bốn chân đầu người, đi tới chỗ hắn kêu: "Ba ba ba..." tại thời khắc này hắn cảm giác người có chút sởn cả gai ốc.

Mị Yểm nhìn cái kia bộ dạng của hắn liền biết hắn nghĩ gì, nàng hừ lạnh một tiếng, mắt phượng giận dữ nhìn hắn nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem con mình, hừ, người cha tệ hại!"

"Ạch..." Minh Hạo biết mình ý nghĩ bị nàng nhìn thấu, mặt già xấu hổ đỏ lên, gãi gãi đầu không nói gì.

Mị Yểm dẫn Minh Hạo tới một căn nhà gỗ có chút đơn sơ, chỉ tay vào đó, mắt phượng nhìn hắn, lời nói không tha người, nói ra: "Ngươi vào đi, con của chúng ta ở trong đó, nó tại mười ngàn năm này lúc nào cũng hỏi ta ai là cha nó, luôn trong mông gặp ngươi từng ngày. Vậy mà ngươi lại như vậy, xem có người cha nào lại như ngươi không?"

Lời nói của nàng vô cùng khí phách, bá đạo, không thèm quan tâm mặt mũi Minh Hạo trực tiếp đối diện chửi hắn.

Mị Yểm ở mười ngàn năm này nàng cũng được tôi luyện, hơn nửa càng sống lâu càng khôn hơn, cho nên nàng có chút khác biệt với mười ngàn năm trước.

Nếu mười ngàn năm trước là một con thú hoang dã, chuyên tàn phá, giết người bừa bãi, thì lúc này nàng chính là một nữ cường nhân, bên ngoài lộ ra khí chất vô cùng thuần thục nhưng không kém một phần nhu mị, một phần bá đạo, một phần cơ trí.

"Ạch..."

Minh Hạo thấy nàng bộ dáng kia đành lủi thủi im lặng khóc thầm, cái này đúng là phụ nữ a, lật mặt còn nhanh hơn sách, mưa nắng thất thường.

Vừa nãy nàng còn ngoan hiền như một con cún con, vậy mà lúc này lại bão nổi như một con sư tử hà đông...

"Ta vào đây." Tại cái kia mắt phượng trừng nhìn hắn, Minh Hạo không dám tiếp tục ở lại, đôi mắt kia quá u oán a. Hắn mặc dù tà ác nhưng hắn biết mình đuối lý làm sai trước, hơn nửa hắn không phải loại vũ phu kia dùng sức mạnh đánh vợ mình.

Mở cửa ra, nhanh chóng bước vào phòng, để lại Mị Yểm một trận cười thầm vui vẻ...

Căn phòng vô cùng đơn sơ, chỉ có cái giường, kệ sách, cùng cái bàn nhỏ để dưới sàn.

Tại trong phòng một người thiếu niên mặc áo trắng ngồi dưới sàn đọc sách, tựa như một thư sinh bình thường không có gì đặc biệt.

Một đầu tóc đen dài không cột lại, môi hồng răng trắng, mũi cao, da thịt trắng mịn như làn da em bé.

Hắn mặt mũi có thể nói vô cùng tuấn tú, mi kiếm mắt tròn, cả người tự nhiên toát ra một cỗ khí chất nho nhã cao quý, tướng mạo của hắn thập phần anh tuấn.

"Két..."

Lúc này nghe tiếng cửa mở ra, hắn ngẩng đầu nhìn lại.

Một nam tử tuyệt mỹ bước vào, đầu tóc đen dài không trói buột như hắn, khí chất thuần thục, một khuôn mặt tuấn tú, mắt kiếm mài ngài.

Cả người hắn tỏa ra khí tức có chút tang thương, lại có chút bình tĩnh trong cơn bão sắp nổi. Tựa như hắn đã từng tại vạn cổ kia trải qua, đã từng là một tôn cổ lão còn sống tới tận đây.

Điều đáng chú ý nhất, nam tử này khuôn mặt lại có 7 phần giống như đúc hắn.

Vừa nhìn thấy nam tử này, tại trong sâu linh hồn có chút run rẩy, giống như là đang tại nho nhỏ kích động.

Lại trong huyết mạch hắn cảm giác người nam nhân này vô cùng thân thiết, rất quen thuộc, nhưng dù hắn tìm trong trí nhớ cũng không nhớ nổi người này là ai, giống như từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp nam tử này lần nào.

Hắn đứng dậy, thần sắc kinh sợ nhìn nam tử, môi run run theo bản năng nhìn hắn hỏi: "Ngươi là ai?"

Nam tử tuấn mỹ nghe người thiếu niên hỏi, hắn nở nụ cười có chút khổ sở, âm thanh chua chát nói ra: "Ta? Ta chính là cha ngươi."

"Cha!?"

Người thiếu niên vừa nghe chữ "cha" liền đứng lặng người, ngây ngẩn ra nhìn nam tử trước mắt này, cổ họng khô, bờ môi hắn giật giật vài cái chung quy không biết nói gì.

Minh Hạo nhìn hắn không nói liền biết tâm tình hắn hiện tại thế nào, đi tới trước người hắn, tự nhiên ôm hắn vào lòng, vuốt đầu hắn, chậm rãi nói: "Ta xin lỗi hai mẹ con ngươi, nhất là ngươi, ta không ở tại mười ngàn năm này chăm sóc, dạy dỗ ngươi. Trách nhiệm này ta sẽ nhận, còn lại ta sẽ bù đắp cho mẹ con ngươi!"

Thiếu niên cảm nhận được cái ấm áp ôm và cái vuốt đầu của Minh Hạo, hóc mắt hắn có chút ướt át, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia, hắn ngu ngơ hỏi: "Ngươi thật sự chính là cha ta?"

"Đúng, ta chính là cha ngươi." Minh Hạo gật đầu, chậm rãi nói ra.

"Cha..." Thiếu niên nghe nam tử xác nhận, hắn hai mắt rơi lệ, kêu lên một tiếng, bên trong âm thanh có chút không được tự nhiên. Sau đó hai tay ôm hắn thật chặt.

Hai cha con cứ đứng đó ôm nhau không nói gì, hồi lâu sau Minh Hạo mới buông ra hắn, cúi đầu nhìn hắn thân thiết hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Mẹ đặt tên cho ta là Tôn Yểm."Thiếu niên thật thà đáp.

"Ừ, Niệm Yểm, ngươi muốn gì? Ngươi nói đi, bất kì thứ gì ta đều cho ngươi." Minh Hạo đột nhiên hỏi.

"Muốn gì cũng được?" Tôn Yểm ngẩn ra, tròng mắt linh động xoay tròn.

"Đúng, bất cứ thứ gì." Minh Hạo mỉm cười gật đầu, tự tin nói.

Tôn Yểm bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười rất vui vẻ, lại có chút tà ác. Sau đó một tay bỗng nhiên phát lực, lấy thế bưng tai không kịp sét đánh, một tay nhanh chóng ngưng tụ đoàn bong bóng đánh vào đũng quần Minh Hạo.

"Cờ – Crắc." Âm thanh gương bể vang lên, nơi đũng quần Minh Hạo xuất hiện từng vết rách chằng chịt.

"A" Minh Hạo sắc mặt một hồi xanh, một hồi tím, sau đó hét thảm một tiếng, cả thân hình thẳng tắp ngã xuống đất.

"Vậy ta muốn đánh nát trứng ngươi!" Tôn Yểm nhìn Minh Hạo dưới đất, miệng cười tà ác nói, còn cái kia nước mắt trên mặt không biết đã lăn đi đâu.

"Tốt lắm, dám đánh luôn cha của mình, không hổ là con trai ta, đáng tiếc ngươi còn quá ngon, ta đã sớm đoán được hành động của người."

Tại lúc Tôn Yểm mỉm cười đắc ý thì khi này âm thanh từ sau lưng hắn lên nhàn nhạt vang lên.

"Cái gì?" Tôn Yểm vừa nghe âm thanh vội vàng quay người lại, khi thấy Minh Hạo bình yên vô sự đứng sau lưng, hai mắt hắn co rút, thần sắc hiện lên hoảng sợ khó tin. Hắn quay đầu lại, nhìn về dưới đất đang nằm "Minh Hạo" kia.

"Bồng!" Minh Hạo đang nằm dưới đất kia chợt "bồng" một tiếng, hóa thành đám khói trắng biến mất.

"Tốt rồi, ngươi nếu muốn lừa dối qua mặt đối thủ của mình, trước hết phải học được cách được lừa bản thân mình, diễn kỹ của ngươi còn non kém lắm..."

Minh Hạo nhìn hắn lắc đầu cười nói, ra dáng vẻ cao sư phong phạm. Sau đó Minh Hạo một chân như thần linh giáng thế, tại lúc Tôn Yểm còn chưa phản ứng đá vào bụng hắn.

"Ầm"

Tôn Yểm bay ra xa đụng vào vách tường, trong miệng phun ra từng ngụm máu rồi ngất đi.

Minh Hạo đi tới, vẻ mặt bình thản nhìn Tôn Yểm nằm dưới đất, nói ra: "Đừng giả bộ, ta biết ngươi đang giả ngất thôi, nếu cần ta lại thêm vài cú cho ngươi tỉnh."

Minh Hạo vừa dứt lời. Tôn Yểm không giả ngất nửa, hắn vội vàng mở mắt ra, giọng run rẩy hỏi: "Ngươi là làm sao biết..."

"Ta đã nói rồi, ngươi diễn kỹ còn quá tệ, kế tiếp chính là trách nhiệm của ta dạy dỗ lại ngươi..." Minh Hạo nở nụ cười tà ác nói, sau đó chậm rãi đi tới trước người Tôn Yểm...

"Không...không cần, con biết lỗi rồi... cha tha cho con đi...." Tôn Yểm như nhìn thấy quỷ, liên tục xua tay kêu lên, vẻ mặt mếu muốn khóc...

Minh Hạo như không nghe thấy lời hắn, nụ cười ngày càng tà ác, chậm rãi bước tới...

...

"A...."

"Đau quá..."

"$*@(*$(*"

Tùng tiếng kêu thảm trong phòng vang lên, nghe mà khiến người muốn rơi lệ.
Bình Luận (0)
Comment