Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 218

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ngày hôm qua trở về, Nobita về nói với cha mẹ là sáng mai đến trường sớm, gặp hiệu trưởng.

Khi đó cha mẹ Nobita tưởng hắn lại phạm lỗi gì, hai người mắng oan hắn một trận, sau một hồi Nobita kiên nhẫn giải thích, hai người mới hiểu ra...

...

"Doremin, cậu muốn đi đến trường với mình không?" Nobita đã cùng cha mẹ ăn sáng xong, hiện tại đang đem đồ vật đi học bỏ vào cặp, kéo cánh cửa chứa đồ ra, nhìn vào bên trong đang ngủ say Doremin hỏi.

"Không, cậu đi đi, tớ muốn ngủ một tí..." Doremin không mở mắt ra, nàng lười biếng đáp.

Không biết có phải hay không khác nguyên tác, mà tính cách theo đó cũng là khác, Doremin so với nguyên tác lười biếng hơn, nàng thích nhất ngủ nướng đến trưa.

"Ừm..." Nobita như nghĩ ra cái gì, khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười tà. Kế đó, chỉ thấy Nobita đưa ra hai ngón tay trỏ và giữa thẳng đứng, thành hình mũi tên, hơi trườn người về phía trước, hai ngón tay như con rắn nước, chui vào nơi quần của Doremin.

"A!" Doremin đang ngủ say, chợt cảm giác ở dưới cơ thể như có gì đó chui vào, một lát sau, cảm giác tê dại mãnh liệt từ bên dưới truyền khắp người, khiến nàng theo bản năng rên lên một tiếng, nước suối tự động trào ra mảng lớn....

"Nobita, cậu thật quá hư đốn!!!!"

Nobita rút tay ra, nhìn đồng hồ đã 6h15 sắp tới giờ, lập tức chạy đi, phía sau truyền đến âm thanh yêu kiều tức giận của Doremin, nghe âm thanh này, Nobita mỉm cười, đưa tay lên mũi ngửi một hơi.

"Không hổ là robot thế kỷ 22 a, bên trong cũng là thơm như thật..." Nobita cảm giác mùi thơm như hoa lan nở nụ cười lẩm bẩm.

...

"Cha, mẹ!" Nobita vừa xuống cầu thang, nhìn thấy hai người đứng nơi cửa chợ đợi, vui vẻ kêu lên.

"Ừm, hôm nay là ngày quan trọng, hơn nửa cha còn phải đến nhanh lên nào" Nobisuke và Tamako hơi ngẩn ra, rất nhanh đáp lại.

Nobisuke hôm nay ăn mặc đồ tây trang viên chức màu xanh như mọi ngày, tay phải cầm chiếc cặp màu xanh, chắc bên trong cặp chứa tài liệu.

Tamako thì đơn giản hơn, nàng mặc áo khoác dài đến chân, hơi trang điểm một tí, nhưng dù vậy đã làm Tamako trẻ trung hơn so với không trang điểm một chút.

Nobita đi đến giữa hai người, ba người nhìn nhau mỉm cười, Nobisuke dắt tay trái, Tamako dắt tay phải, cùng bước đi...

....

Nobita đi giữa, chợt một luồng ký ức ấm áp chảy vào đầu, từng hình ảnh thời thơ ấu của sâu xa nhất trong mảnh ký ức hiện lên, hình ảnh cha mẹ hai người ôm hắn vào lòng khi hắn vừa sinh ra.

"Đặt tên nó là gì?"

"Nobita nhé?"

"Hay lắm, nghĩa là lớn lên, nó sẽ là đứa bé thông minh...một nhà thông thái."

...

Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác ba người đã đến trường.

"Nobita, gặp thầy phải chào nghe không còn?" Tamako quay qua nhìn Nobita, nghiêm túc căn dặn hắn.

"Vâng, con biết rồi mẹ." Nobita gật đầu nói.

Hai bữa nay, Nobisuke và Tamako từ thái độ kinh ngạc, lo lắng, chuyển thành tự nhiên, hai người họ đều cho rằng đứa con trai này đã trưởng thành, khôn lớn hơn, hiểu mọi chuyện hơn trước.

Tamako hài lòng, tiếp đó cả ba người dắt tay đi vào, theo chỉ dẫn của Nobita, rất nhanh ba người đi đến phòng hiệu trưởng.

"Xin chào, tôi là cha (mẹ) của Nobita..." Nobisuke và Tamako kêu lên, kế đó tay gõ cửa cốc cốc vài cái, đây chính là phong tục tập quán trước khi đi vào phòng người khác.

"Vào đi." Bên trong truyền ra âm thanh già nua.

"Cám ơn!"

Ba người đi vào, Tamako, Nobisuke, Nobita, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay về hướng về người trong phòng chào một cái.

Nobita chào xong mới ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng lúc này chỉ có ba người ngồi, một lão già, chính là ngày hôm qua hiệu trưởng Kazuo Tora.

Người còn lại là một vị trung niên, đeo kiến dày, mũi thấp, gò má bằng phẳng, cao chừng 1m76, một thân quần áo công viên chức giống Nobisuke, nhưng có chút khác là màu sắc đen, ở giữa áo thắt cà vạt đen trông rất lịch sự.

Kazuo Tora đứng lên, tự thân đi tới đem ghế cho ba người ngồi, nhìn qua Nobisuke và Tamako, tay hướng về vị trung niên bên cạnh, giới thiệu: "Chào hai vị phụ huynh học sinh em Nobita, vị này chính là Tengu Tarama, bộ trưởng bộ giáo dục."

Tengu Tarama lập tức đứng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp, hướng về cha mẹ Nobita, lễ phép nói ra: "Hai ông bà chắc hẳn là cha mẹ em Nobita? Tôi đã nghe giới thiệu về đứa con trai hai ông bà, cậu bé Nobita này đúng là thiên tài, nhưng mà cũng cần phải trắc nghiệm một hồi năng lực của cậu bé, để tôi có bản đánh giá khi báo cáo gởi về cho thủ tướng."

Cha mẹ Nobita ngẩn ra, bọn hắn không nghĩ đến thái độ của vị hiệu trưởng lại như vậy, tự đem ghế cho mình ngồi, bọn họ càng không nghĩ đến ngay cả bộ trưởng bộ giáo dục cũng tự thân đến đây. Khoang đã, thiên tài? Trắc nghiệm?

Tamako như nghĩ gì đến cái gì, sắc mặt biến đổi, Kazuo Tora và Tengu Tarama, "Bịch" một tiếng, nàng quỳ xuống, thân thể cong lại, cúi đầu thấp đến chạm đến sàn nhà, nói ra: "Là do chúng tôi không dạy dỗ nó nên người. Cầu xin hai vị, đừng đuổi học nó, nó chỉ mới 10 tuổi mà thôi...Tất cả là lỗi của chúng tôi những bậc làm cha làm mẹ này, sau này chúng tôi xin hứa sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó hơn, cầu xin hai vị."

Nói đến bốn chữ cuối cùng, Tamako coi như dùng hết sức la lên, âm thanh vang dội căn phòng, nước mắt theo đó trào ra ngoài, trông thấy mà thương.

Bố Nobita thân thể run run, do dự một chút, nghĩ đến con mình tương lai sau này, so với lòng tự trọng còn cao hơn, hai tay nắm chặc lại, cuối cùng cũng quỳ theo Tamako, đầu để thấp, âm thanh trầm thấp nói ra: "Tôi khẩn cầu hai vị cho con trai đi học tiếp, chuyện này thằng bé không có lỗi, lỗi là do những bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi!"

"Ạch..." Nobita nhìn cha mẹ quỳ dưới đất ngẩn ra, hắn hôm nay chỉ nói là đến trường để gặp hiệu trưởng để bàn về việc học tập sau này, nhưng không ngờ đến cha mẹ lại tưởng lầm là bị đuổi học.

Kazuo Tora cùng Tengu Tarama ngớ ra nhìn, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, Kazuo Tora vội vàng đi tới, đỡ dậy hai người, tại hai người ánh mắt khó hiểu, hắn giải thích: "Cha mẹ Nobita hai người đã hiểu lầm, chuyện là như vậy...."

Kazuo Tora kể tóm tắt lại sự việc, trong đó có Nobita thể hiện trình độ "kinh tài tuyệt diễm" thế nào...

Nghe xong hai người nói, cha mẹ Nobita liên tục thất thần, thần sắc buồn bã rút đi, thay vào đó là một mặt tràn đầy tự hào, vui mừng, hưng phấn...

Có người cha mẹ nào mà không mong muốn con cái mình lớn lên thành tài, được vạn người khen ngợi(chú ý) cơ chứ?

"Ha ha ha ha" Nobisuke nhịn không được há miệng cười to lên, bên trong tiếng cười tràn đầy vui sướng không chút nào che giấu.

"Con giỏi lắm Nobita, con trai của mẹ." Tamako vui mừng đến rơi lệ, nàng dịu dàng ôm Nobita vào lòng, tay vuốt đầu hắn, mỉm cười nói.

Kazuo Tora và Tengu Tarama không nói gì, chỉ nhìn nhau rồi lẳng lặng cười.

Vài phút sau, hai người mới từ kích động hồi phục lại bình tĩnh, nhưng trên mặt vui vẻ vẫn còn, so với trước lúc nào cũng ủ rủ buồn bực vì chuyện học hành của Nobita thì vui gấp đôi.

Tengu Tarama nhìn cha mẹ Nobita, cười hỏi: "Bây giờ tôi có thể bắt đầu kiểm tra Nobita được chưa hai ông bà?"

"Vâng, xin làm phiền ngài." Cha mẹ Nobita liên tục gật đầu.

"Hai ông bà ngồi ghế đi." Lời này từ hiệu trưởng nói.

"Chúng tôi đứng là được." Nobisuke khoát tay cười nói, Tamako dù không nói nhưng ý giống như Nobisuke.

Hiệu trưởng gật đầu, nhìn qua Tengu Tarama nói: "Ngài bộ trưởng có thể bắt đầu."

Tengu Tarama gật đầu, sau đó lấy tờ giấy trắng cùng cây bút đã chuẩn bị sẵn trên bàn, viết lên đó...

10 phút sau Tengu Tarama mới đặt bút xuống, đưa cho Nobita.

Nobita cúi đầu cám ơn, tay tiếp nhận giấy, mắt nhìn vào đó.

Hơn trăm hàng khác nhau, nguyên trang giấy trắng đầy màu đen bao phủ, trong đó có các từ môn tin học, cho đến hóa học, vật lý trừ môn tiếng nhật, thể dục ra toàn bộ đều có.

Mà những bài này nhiều là lớp 12, thậm chí là lên cao hơn, lý thuyết, thực hành, những câu hỏi mẹo, và còn có vài chỗ câu hỏi đặc biệt, tựa như: Một con vật nhỏ bị thương nằm trên đường, người A đi qua thấy, nếu em là người A, em sẽ làm gì?....

Nobita xem xong mấy câu hỏi mà muốn bật cười, trời ạ, bày đặt hỏi cái này nửa chứ. Hắn biết những câu hỏi này là khảo thí nhân tâm, sở thích, xem sau này người đó tính cách lớn lên như thế nào, thiện, ác, gian, hay sao...

Hắn tin chắc, nếu trả lời câu hỏi kiểu như: Em sẽ đem con chim nhặt lên....rồi sau đó đem chim nướng ăn, chắc hẳn ông bộ trưởng này đọc xong sẽ không chút do dự phất tay áo trở về, không thèm quay lại nửa.

Mà Nobita cái tên này sẽ bị lưu vào hồ sơ đen, kế đó là cuộc sống ngày sau có thể bị người chính phủ âm thầm giám sát 24/24, hắn chỉ cần có hành động nguy hiểm đến người khác hoặc quốc gia thôi, lập tức trong vòng 10 giây sau vào tù ăn cơm, hơn nửa có thể đi xin việc ở các công ty lớn rất là khó khăn.

Người Nhật Bản chú trọng là: cần cù, tinh thần đồng đội, tôn trọng lễ nghĩa, quan trọng nhất là đức tính người đó.

Mà câu con chim chính là ví như đồng đội, nếu một người bị thương thì sẽ làm sao? Đây chính là hỏi mẹo để lừa trẻ con.

Đáng tiếc, gặp phải vị này Nobita "trọng sinh", con quái vật sống hơn ngàn năm, đắc đạo dâm thần, đạt đến trình độ dâm tặc đỉnh phong, từ loli đến mỹ phụ ăn tuốt, từ rừng non đến rừng già, từ lông trắng đến lông vàng, từ nhất đến nhị, từ đi bốn chân đến hai chân...Ặc...Hình như có chút nhầm vấn đề, quay trở lại câu chuyện nào.

Nobita nhìn tờ giấy suy nghĩ một chút, quay qua Tengu Tarama nói: "Cho em 15~20 phút."

Tengu Tarama kinh ngạc nhìn Nobita hỏi: "Cậu bé, cậu thật chỉ cần 20 phút?"

Phải biết trên đó hơn trăm câu hỏi, suy luận, mẹo các kiểu, cho dù là hắn tự mình làm ít nhất cũng phải tốn hơn 1 tiếng mới làm xong.

Nobita mỉm cười, gật đầu: "Chậm nhất 15 phút, nhiều nhất 20 phút!" Trọng giọng nói tràn đầy tự tin, không chút nào do dự hay sợ sệt.

"Tốt. Nếu cậu có thể làm trong vòng 20 phút, hơn nửa toàn bộ đạt điểm 10(đúng), tôi sẽ đích thân đề cử cậu lên thủ tướng!" Tengu Tarama hào khí vạn trượng nói ra.

"Đề cử với thủ tướng?" Cha mẹ Nobita, hiệu trưởng, Nobita cùng ngẩn ra.

"Đúng vậy, nếu thật sự làm đúng hết, hơn nửa trong vòng 20 phút, cậu sẽ được tôi đề cử vào chức vị đặc biệt." Tengu Tarama nở nụ cười, ra vẻ thần bí nói.

Nobita gật đầu, lần nửa cúi đầu, nói ra: "Cám ơn ngài."

Mặc dù Nobita là người thế giới khác, không hoàn toàn là người Nhật, nhưng hắn có suy nghĩ của người nhật sau khi nhập vào vị này Nobita hậu đậu, suy nghĩ, ý thức, các truyền thống.

Tengu Tarama gật đầu, trong mắt hiện ra tia tán thưởng, nếu Nobita thật sự làm hết cộng thêm đức tính của hắn, thì chắc chắn là một viên ngọc, không, phải nói là một viên đá quý chưa được mài dũa, chỉ cần Nobita trưởng thành đến lớn, thì Nhật Bản khi đó sẽ trở thành Siêu Cường Quốc số 1 thế giới, vượt qua Đế Quốc Mỹ hiện nay......

Vừa nghĩ đến tương lai nước Nhật, Tengu Tarama tinh thần phấn chấn hơn, hắn chờ đợi không được nửa, ánh mắt tỏa sáng nhìn Nobita như nhìn khối kho báu, nói ra: "Bắt đầu tính giờ.!"

Nobita gật đầu, lấy ghế gần đó ngồi xuống, tay cầm viết, cả tinh thần nhanh chóng đầu nhập vào trang giấy, tay vừa đặt bút vào giấy liền chuyển động, tốc độ nhanh như thần.

"Xoạch xoạch xoạch..."

Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bút viết vang lên, mọi người gần như ngừng thở, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Nobita, chờ đợi hắn.

Nobisuke và Tamako hai tay không tự chủ nắm chặt, vì Nobita mà run rẩy, hưng phấn.... trong lòng hai người âm thầm kêu lên: "Cố lên con trai của ta! Cha mẹ luôn sát cánh bên cạnh con, Nobita!"

--(G9)--

(tối không có chương, ngủ ngon~~)
Bình Luận (0)
Comment