Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 305

Bốn nam nhân chơi xong vô lực nằm tại chỗ, Lâm Na so với bọn hắn càng thảm hơn, cả người co giật không ngừng, nơi miệng xùi bọt mép, mắt trợn trắng nhìn lên trần nhà.

“Ầm!”

Đúng lúc này, cánh cửa do ngoại lực bên ngoài đẩy ra, đầy quân nhân từ phía ngoài tràn vào nhà, từng người cầm súng, thần sắc nghiêm nghị lục soát phòng.

“A, là liên bang quân đội.”

Bốn nam nhân làm nghề sát thủ, giác quan nhạy bén hơn người thường, mặc kệ Lâm Na còn dưới đất, cả bốn trần chuồng cùng nhau nhảy ra cửa sổ để tẩu thoát.

Lâm Na chậm chạp hơn, nghe tiếng động ồn ào, nàng mở mắt ra, bất quá, hiện tại trong phòng đã đứng đầy quân lính đang chỉa súng vào nàng.



Ngày hôm sau một tin tức hot không kém phần nhận chức của Kim Long và Minh Hạo truyền đến, tựa đề “Âm mưu ám sát kinh thiên thống soái.”

Nội dung: âm mưu kinh thiên, vợ của chủ tịch Kim Cương Ruby dùng thân thể chính mình trao đổi với hội sát thủ số 1 liên bang nhân loại để ám sát thống soái Kim Long….May mắn, liên bang cao tầng sớm phát hiện ra hành vi của nàng.

Người cầm đầu âm mưu: vợ chủ tịch Kim Cương Ruby.

Bốn tên đồng bọn với nàng ngày hôm qua liên bang cảnh sát và liên bang quân đội bao vây, thành công tóm gọn bọn hắn, không ai chạy thoát.



Mấy ngày sau trại giam liên bang.

“Ngươi, đến thăm ta?” Lâm Na trong lòng cảm động đến muốn khóc, nhìn qua buồng kính trung niên hỏi.

“Không, ta đến để nói với ngươi một chuyện cuối cùng. Ta là người báo cho liên bang.” Trung niên lắc đầu nói.

“Phạm Thiên Hà, ngươi lừa gạt ta.” Nhìn qua màn kính, Lâm Na đôi mắt đỏ nhìn chằm chọc người nam nhân chung sống với mình hơn 30 năm.

Phạm Thiên Hà lắc đầu nói: “Ai lừa ai, chắc ngươi hiểu.”

Lâm Na nghe vậy cắn môi không nói tiếp. Xác thực,nàng lừa hắn suốt 30 năm, nhưng sâu trong thâm tâm nàng không cam lòng. Càng không nghĩ đến người đàn ông từng yêu thương hết mực vậy mà tự tay đẩy nàng vào tù.

“Ta biết toàn bộ mọi chuyện ở mấy năm trước, kể cả đứa con ngoại lai kia.” Phạm Thiên Hà thở dài nói.

Lâm Na ngẩn ra, môi run run hỏi: “Ngươi biết toàn bộ?”

“Ta biết.” Phạm Thiên Hà gật đầu, trong mắt nồng đậm yêu thương, nói ra: “Nhưng vì ngươi, ta suốt mấy chục năm nay giả vờ không biết.”

Lâm Na nghe xong chết điếng, cả người như hóa đá, đôi mắt không thể tin nhìn chằm chằm người trung niên.

“Tại sao?” Lâm Na từng giọt nước mắt đau đớn rơi xuống, cổ họng hô khan thốt ra hai chữ.

“Ta còn nhớ những kỷ niệm giữa chúng ta thời trẻ, đẹp biết bao…” Phạm Thiên Hà nhắm mắt lại, buồn bã nói.

Lâm Na đôi mắt mông lung, cúi đầu thấp xuống đất.

Cả hai không nói lời nào, yên tĩnh, nặng nề tiếng thở, tiếng khóc….

Im lặng hồi lâu, Phạm Thiên Hà lắc đầu luyến tiếc nói: “Chỉ tiếc chúng ta đi sai đường. Nếu chúng ta lựa chọn con đường của người bình thường, chắc hiện tại không đến nổi nào.”

Lâm Na im lặng lắng nghe Phạm Thiên Hà nói. Trái tim nàng giờ đây đau thắt lại, tay nắm ngực mình, nước mắt lăn dài xuống gò má.

Câu chuyện rất dài..

Phạm Thiên Hà và Lâm Na là đôi bạn thân thanh mai trúc mã, học chung trường, lớn lên hai người tay trắng dựng nghiệp, cưới lấy nhau.

Thời gian đó rất khó khăn, kinh tế bắt đầu từ con số 0. Hai người có khi không đủ tiền nhịn đói bỏ bữa, bởi vì lo cho công việc còn có kinh tế nghèo nạn, tại lúc đó cả hai quyết định không sinh con, đợi đến kinh tế khá hơn mới tính đến.

Dù là nghèo khó, hai người lại rất hạnh phúc, cùng nhau quyết chí vượt lên, vui buồn có nhau.

Mấy chục năm sau, Phạm Thiên Hà và Lâm Na hai người vượt qua quãng thời gian khó khăn gian khổ, cũng là lúc hai người thu được thành quả.

Đôi vợ chồng trở thành một nhà giàu mới nổi, Phạm Thiên Hà danh tiếng, tiền bạc như nước đẩy thuyền, gái theo đó tìm đến hắn như kiến.

Có một lần, Phạm Thiên Hà bởi vì quá bận công việc, Lâm Na buồn chán đến quán bar, thời điểm đó gặp được Phạm Thiên Hà đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp dáng vẻ không thua kém mình, hơn nửa trông thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ - thân mật.

Sau đó nàng bí mật theo dõi hai người, Phạm Thiên Hà và cô gái dắt vào phòng riêng, đợi mãi nửa tiếng sau hai người mới trở ra.

Cơn ghen ghét trong lòng Lâm Na bùng cháy, đốt hết lý trí. Nàng thông qua nhiều quan hệ, tìm đến tổ chức sát thủ số 1 liên bang. Thời điểm đó, bởi vì giá tiền quá cao, mà nàng lại mang không đủ tiền, đúng thời điểm đó Tầng Thiên đi ra, biết tình trạng của nàng, hắn mời nàng vào phòng riêng để bàn bạc.

Nhưng không ngờ đến, tên kia cho xuân dược trong nước chuộc nàng, sau đó hắn hãm hiêp nàng.

Lâm Na tỉnh dậy, biết mình bị người làm nhục qua, muốn báo cho chồng mình biết, chỉ nghe Tầng Thiên sát khí uy hiếp “Nếu ngươi dám báo liên bang cảnh sát hoặc người khác biết, ta lập tức phát tán video này khắp liên bang, xem xem chồng ngươi và ngươi xung quanh nghĩ thế nào!”

“Phải biết, chồng ngươi là chủ tịch của một công ty nha, nếu như biết vợ mình tư tình với người khác…hà hà, danh tiếng của hắn theo đó sẽ nổi như cồn, không chừng công ty của chồng ngươi theo đó sụp đổ.”

Lâm Na nghe vậy chỉ có thể cắn răng chịu đựng nhục nhã, không nói cho người khác biết.

Có thứ để uy hiếp Lâm Na. Tầng Thiên không ngừng làm xằng bậy, yêu cầu hàng tháng Lâm Na phải đến phòng riêng giao lưu nhân sinh với hắn. Đổi lại, hắn ta sẽ “giết” người mà Lâm Na yêu cầu, hắn làm vậy để coi như một cuộc trao đổi công bằng. Dù sao hắn là sát thủ, có tự tôn kiêu ngạo của riêng mình.

Kể từ đó Lâm Na lén lén lút lút, thuận lợi qua mặt Phạm Thiên Hà, bởi vì lúc đó Phạm Thiên Hà lên làm chủ tịch, suốt ngày ở công ty bận rộn với công việc, nào có thời gian lo chuyện ở nhà?

Lần đầu Lâm Na còn có thể mặc cảm, phản kháng Tầng Thiên, nhưng dần dần, nàng như hưởng được mật ong rót vào ngon ngọt, hàng tháng được hắn cho lên vu sơn, vui sướng giường chiếu đầm đề, mà Phạm Thiên Hà đây? Ngày đêm bận rộn ở công ty, vừa về nhà ăn một chút lại lăn ra ngủ, làm gì có thời gian giao lưu vợ chồng với nàng.

Càng lớn tuổi, nhu cầu của phái nữ càng như hổ báo. Câu này nói không sai, Lâm Na đồng dạng như vậy, từ hàng tháng giao lưu, chuyển thành hàng tuần giao lưu, thậm chí cách 2-3 ngày lén lút đến quán bar để được Tầng Thiên “yêu thương”.

Phạm Thiên Hà tại thời điểm đó còn chưa hay biết gì về việc vợ mình thường xuyên ra ngoài giao du với người đàn ông khác. Cho đến một năm sau Lâm Na mang thai, sinh ra đứa con trai.

(Mấy năm trước)

Trong bệnh viện, Phạm Thiên Hà vẻ mặt sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ phòng bệnh.

“ĐingĐông”

Cửa mở ra, Phạm Thiên Hà ngay lập tức bắt lấy vai vị bác sĩ đỡ đẻ, gấp gáp nói: “Vợ và con ta sao rồi bác sĩ.”

“Rất tốt.” Y phụ đỡ đẻ gật đầu, mỉm cười nói, “Anh có thể vào trong thăm.”

“Vậy sao, cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.” Phạm Thiên Hà vui mừng quá dỗi, nhanh chóng chạy vào phòng, theo sau hắn là ông, bà người nội ngoại.

Nhìn trên giường Lâm Na sắc mặt trắng, có thể sau đẻ mệt mỏi ngủ say nên không làm phiền nàng, nhìn qua giường bé bên cạnh. Một thân thể tí hon nhỏ nhắn nằm tại đó.

Bà nội Phạm Thiên Hà đi đến giành bồng đứa bé đầu tiên, mỉm cười hiền hậu, đám người ở sau mỉm cười. Hạnh phúc nhất không ai khác là Phạm Thiên Hà.

Bầu không khí vui vẻ bao trùm că phòng.

Chỉ là, sau khi bà nội Phạm Thiên Hà nhìn vào đứa bé, nàng không tự chủ thốt ra “Đứa bé này là con trai Phạm Thiên Hà?”

Phạm Thiên Hà đang đắm chìm trong hạnh phúc vì có con trai, đột nhiên nghe bà nội nói vậy sắc mặt thay đổi, hắn nhẹ giọng nói: “Mẹ, ngươi đừng giỡn.”

“Đúng đó, bà đừng giỡn nửa, hôm nay ngày vui của thằng Phạm Thiên Hà.” Ông nội Phạm Thiên Hà cau mày trầm giọng nói.

“Ta dù có già nhưng mắt chưa già, mặt mũi nó nào giống thằng Phạm Thiên Hà? Ta là người sinh ra nó chẳng lẽ không biết mặt mũi thằng nhãi Thiên Hà ra sao?” Bà nội Phạm Thiên Hà là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.

Phạm Thiên Hà thần sắc có chút không vui, nói: “Mẹ đưa con đứa bé.”

Bà nội gật đầu, đưa đứa bé ôm trên tay cho Phạm Thiên Hà.

Ôm đứa bé, Phạm Thiên Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó.

Bởi vì ôm đứa bé tàm thấp, mọi người rốt cục thấy rõ khuôn mặt đứa bé.

Vừa nhìn xong khuôn mặt bé trai, dù nhà nội hay ngoại không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đồng đều biến đổi.

Mũi không giống mũi, miệng không giống miệng, khuôn mặt hoàn toàn khác với Phạm Thiên Hà người “cha ruột” này.

“Xét nghiệm, mau kêu bác sĩ xét nghiệm. Tốt nhất đừng cho Lâm Na biết.” Phạm Thiên Hà khuôn mặt vặn vẹo nhìn hai bên nội ngoại khàn khàn nói.



Một tuần sau, Phạm Thiên Hà như thường ngày rời nhà, chỉ là hắn không đến công ty, mà bí mật đến bệnh viện liên bang.

“Sao rồi bác sĩ, AND của ta và đứa bé thế nào?” Ngồi trong phòng, Phạm Thiên Hà nhìn bác sĩ lo lắng hỏi.

Trung niên bác sĩ thở dài, cầm tờ giấy trên tay đưa cho Phạm Thiên Hà, nói: “Ngươi tự xem.”

Phạm Thiên Hà nghe giọng của trung niên bác sĩ cùng với tiếng thở dài. Hắn trong lòng cảm giác không ổn, vội vàng cầm tờ giấy đọc.

“Xét nghiệm mẫu C khác với B… “

“A, không phải sự thật, không phải sự thật!!” Phạm Thiên Hà đọc xong, ngay lập tức xé nát tờ giấy ra thành từng mảnh, như con thú hoang, điên cuồng gào thét, từng giọt lệ nóng rơi xuống.

Đàn ông rất ít rơi lệ, nhất là Phạm Thiên Hà. Đau đớn, hắn không rơi lệ, chảy máu, hắn không rơi lệ, mệt mỏi, hắn không rơi lệ, bị người yêu đá, hắn không rơi lệ.

Nhưng lúc này hắn rơi lệ, không nghĩ đến người sống với mình 30 năm, cùng học trường, lớn lên chung hoạn nạn lại…

Mang Thai Đứa Con Người Khác!!!

Hắn không dám tin, chấp nhận sự thật phủ phàng này.

Dù biết rõ, nhưng Phạm Thiên Hà thật sự yêu say đắm Lâm Na, đến nổi vì chuyện này mà hắn tự quỳ gối trước mặt cha mẹ hắn, cầu xin cho Lâm Na…

Chuyện này nhanh chóng chìm vào lãng quên, nhà nội ngoại coi như chưa bao giờ biết chuyện này.



Tuy vậy, từ đó về sau, Phạm Thiên Hà rất ít khí về nhà, chỉ một năm thậm chí hai nắm mới về thăm Lâm Na một lần, nhưng rất ngắn ngủi, chỉ ở lại một – hai tiếng rời đi.

Hắn muốn đem đau khổ quên đi, điên cuồng vùi đầu vào công việc.

Mấy năm sau trôi qua, đau đớn ngày đó dần phai mờ, hắn trong đầu chỉ có công việc rất ít về nhà thăm đứa con và người vợ Lâm Na của mình.

Bình thường hàng tháng gởi trăm triệu ruby vào thẻ cho hai mẹ con nàng tự túc tự sài.

Dần từ công ty nhỏ hóa thành tập đoàn lớn nhất hiện giờ …

Lâm Na theo thời gian tâm tính chuyển biến, ăn chơi sinh hoạt trác táng, nhất là về phần nhu cầu càng lớn, quen thuộc mấy năm không có Phạm Thiên Hà bên cạnh, nàng trong mình có nhiều tiền, cho nên thường xuyên cả gan đi ra ngoài, đến quán bar để giao lưu với nam nhân khác để thỏa mãn chính mình…

Bởi vì thiếu sự dạy dỗ của cha và mẹ, trong nhà lại nhiều tiền, Phạm Minh Tiến lớn lên trở nên hư đốn, trở thành công tử ca, ỷ nhà nhiều tiền đi ra ngoài ức hiếp người khác….

…….

Phạm Thiên Hà nghe Lâm Na kể lại toàn bộ sự việc mới hiểu ra, thì ra nàng bất đắc dĩ, bị người nắm thớp…

Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, buồn bã nói: “Là lỗi của ta, là ta không giải thích rõ cho ngươi biết để ngươi đi đến nông nổi này.”

Hắn nhẹ nhàng nói: “Người con gái ta gặp ở quán bar là một đối tác lớn, ta và nàng không có gì tình cảm, chúng ta lúc đó bởi vì bàn công việc, hơn nửa loại này ký hợp đồng rất lớn giá trị lên đến trăm triệu, cho nên ta và nàng mới vào phòng riêng..”

Lâm Na nghe xong một tay che miệng, cả người mất hết sức lực “bịch” một tiếng ngồi xuống đất….

Trong mắt hiện ra hối hận…Nếu như…nếu như nàng có thể quay trở lại thời điểm đó, nàng sẽ hỏi Phạm Thiên Hà cho rõ ràng để không đi đến gặp Tầng Thiên, xảy ra việc này…

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận nào để nàng uống

“Đã hết giờ thăm hỏi, xin mời người thăm phạm nhân đi ra.” Tiếng thông báo vang lên

Phạm Thiên Hà nhắm mắt lại, hắn chợt mỉm cười, mở mắt ra nhìn về phía buồng kính, tay gõ “cốc cốc”.

Bởi vì buồng kính không có cách âm, cho nên âm thanh gõ rất rõ ràng, truyền qua phía bên kia buồng kính.

Nghe tiếng gõ quen thuộc, Lâm Na thần sắc mờ mịt ngẩng đầu lên.

“Ngươi còn nhớ tiếng gõ không?” Phạm Thiên Hà ôn hòa hỏi.

Lâm Na gật đầu, im lặng không nói chuyện.

“Đây là tiếng gõ ký hiệu mà hồi trẻ chúng ta hay chơi…”

Lâm Na không biết hắn muốn nói gì, nàng chỉ nhu thuận gật đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm hắn.

“Đã hết giờ thăm hỏi, xin mời người thăm phạm nhân đi ra.” Tiếng thông báo lại lần nửa vang lên, nhưng lần này là thúc giục.

“Nếu ta gõ trước đúng bốn tiếng, coi như ngươi thua cuộc. Và...ta phải chờ ngươi gõ trước để ta gõ theo sau…” Phạm Thiên Hà không nhanh không chậm nói.

Nói xong, tay hắn gõ buồng kính hai cái “cốc cốc.”

“Như vậy hiện tại ngươi thua. Ta chờ ngươi.” Phạm Thiên Hà gõ xong rời đi, để lại một câu.

“Ta hiểu, ta hiểu rồi, cám ơn ngươi cho ta cờ hội…Oa…ngươi ~ chờ ~ ta” Lâm Na ánh mắt mờ mịt tan đi, từng tia sáng trong mắt hiện lên, nàng rốt cục hiểu hắn muốn nói gì.

Lại lần nửa, bất quá, lần này nàng nghẹn ngào khóc lên như đứa bé, đồng thời trong lúc khóc, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người…..

… 
Bình Luận (0)
Comment