Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 320

Minh Hạo từ trong game tỉnh lại, nhìn qua bên cạnh Sinh Đạo còn nằm chưa tỉnh, chắc là nàng còn trong game.

Không làm phiền nàng, Minh Hạo mặc quần áo vào đi ra ngoài.

“Ùm? Khuya rồi sao, thật mau…” Nhìn xung quanh cảnh vật tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ đèn đường lấp lóe cùng ánh trăng chiếu rọi.

Người đi đường cũng thưa thớt hẳn, có thể bởi vì Thần Chiến ra mắt ngày hôm qua, cho nên hiện tại đa số người còn đang ngủ hoặc ru rú trong nhà chơi game.

Minh Hạo hít sâu một hơi khí lạnh, đi bộ ra ngoài.

Hắn hôm nay muốn đi nhìn một chút đô thị hiện tại…

Mấy ngàn năm sống ở thế giới khác, khiến hắn cảm giác nơi này gắn bó với hắn hơn chục năm rất là lạ lẫm.

Tháng 3 ở Việt Nam khí trời bớt nóng, thay vào đó là một chút hơi lạnh, bắt đầu xuất hiện mưa vừa, mưa nhỏ.

Trên đoạn đường đi, Minh Hạo nhìn qua lại cảnh vật hai bên. Vài cửa hàng hoặc bán hàng rong người giờ này còn mở đó, lác đác người ăn khuya.

Thở dài…

Dù hiện tại Việt Nam đúng top 3 thế giới, nhưng giàu nghèo vẫn còn đấy, có điều so ra ở lúc trước Minh Hạo chưa xuyên việt đỡ hơn một chút. Minh Hạo có thể thấy từ khuôn mặt mấy người buôn bán một mảnh yên vui, không lo lắng trộm cướp gì cả, thậm chí có người để đồ đạc mình bán trước cửa, không chút nào đề phòng nhắm mắt ngủ say.

Đêm khuya tĩnh lặng, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt tuấn tú của Minh Hạo.

Minh Hạo rùng mình một cái, không phải vì lạnh, mà là hắn giờ đây cảm giác được cái gì gọi là tang thương, tuế nguyệt dài dằng dẵng…

100 năm trôi qua, cảnh vật thay đổi, người cũng thay đổi theo…

Cảm giác được, hắn ở thế gian này là một người cô độc, một mình độc hành mà sống tiếp.

Minh Hạo hít một hơi tạm thời đem cảm giác buồn bã vứt qua một bên, trên mặt hiện lên mỉm cười tự nhiên.

Đột nhiên Minh Hạo biến sắc, cả người thoắt một cái biến mất.



Con hẻm nhỏ tối om, mùi hôi hối từ thùng rác gần đấy bốc lên nồng nặc.

Tại trong con hẻm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn phía trên chiếu xuống, có thể nhờ ánh sáng thấy được, trong hẻm này có hai người.

Một người trung niên một tay thô ráp bịt miệng bé gái, một tay giữ chặt hông cô bé. Khuôn mặt hắn giờ đây trông có vẻ dâm tiện, hắn là đang nở nụ cười chiến thắng.

Cô bé nước mắt chảy ra, dù rất muốn la lên hay chạy thoát, đáng tiếc bị trung niên tay chặn lại.

Hồi lâu cố gắng lại không làm được gì. Bất lực, cô bé trong mắt hiện ra tuyệt vọng, nàng ngừng lại giẫy giụa, nhắm mắt để mặc cho số phận.

“Ngươi mau thả bàn tay thối ra khỏi người cô bé, ta tha cho ngươi một mạng.”

Âm thanh lạnh lùng ở phía trước lên, người trung niên giật mình tỉnh táo lại, trong lòng thấp thỏm lo sợ, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Cô bé nghe âm thanh, trong lòng xuất hiện tia hi vọng, nàng mở mắt ra nhìn.

Một người thanh niên, khí chất phiêu diêu, đứng ở trước mặt hai người, lại tựa như ở xa.

Đôi mắt hắn tại trong màn đêm thâm thúy như biển sâu không đáy, làm người không thể nào đoán được hắn suy nghĩ gì.

Khuôn mặt tuấn tú kiên nghị, giống như khuôn mặt người nam nhân này được người nghệ sĩ dùng dao gọt, đạt đến trình độ hoàn mỹ. Thỉnh thoảng, trong mắt bắn ra một loại xa xưa cùng tà mị khí tức làm người chao đảo, dễ dàng hút hồn nữ nhân, thông sát nam nhân.

Mái tóc đen dài, theo gió bay phấp phới, thân cao 1m9, tại dưới ánh trăng cùng bóng đèn chiếu rọi mờ ảo, hắn như bạch mã hoàng tử trong lòng đám thiếu nữ.

Nhìn thấy cao lớn tuấn tú thanh niên xuất hiện, trung niên trong lòng thở phào một cái, trong mắt hung quang cực lớn nhìn qua Minh Hạo, hung ác nói: “Thằng nhóc, mày khôn hồn thì cút cho tao, nếu không hậu quả mày lãnh!”

Nói xong, hắn từ trong túi quần móc ra thanh dao găm sắt bén.

Minh Hạo có chút buồn cười, nhìn nho nhỏ dao găm trên tay trung niên, ngón tay ngoắc một cái, trong miệng tràn đầy khiêu khích nói: “Lại đây đâm tao đi, thằng chó.”

Như lời hắn nói, còn lấy ngón tay móc như kêu “Chó ơi, có ngon lại đây cắn tao đi.”

Trung niên thấy mình bị người trẻ tuổi chửi mình là chó, còn hành động khiêu khích ngoắc ngoắc kia, rốt cục nhịn không được cơn tức giận, tay buông ra cô bé, chạy đến Minh Hạo, cầm con dao giơ hướng phía trước, đâm vào Minh Hạo.

“Keng!”

Tiếng kim loại vang lên, người trung niên ngây dại nhìn con dao cầm trong tay, thế mà bị gãy làm đôi, là mơ sao?

Cô bé lúc này cũng nhìn thấy trảng cảnh này, nàng không chạy đi, mà còn ngơ ngác đứng đó, môi đỏ nhỏ há to ra, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm con dao.

Minh Hạo lắc đầu nói: “Quá yếu. Bây giờ tới lượt ta, ngươi đi chết đi, không cần cám ơn.”

“Aaa”

Minh Hạo dứt lơi, một tay đưa ra, chỉ vào trán trung niên, ánh sáng trên đầu ngón tay lóe lên một cái. Sau đó người trung niên vẻ mặt đau khổ la lên, thân thể như nước bắt đầu tan chảy ra, biến thành vũng nước đục dưới đất…

Cô bé ngơ ngác đứng đó, thân thể run rẩy nho nhỏ, có thể thấy lúc này nội tâm nàng đang vô cùng khiếp sợ trước tình cảnh này.

Minh Hạo đi đến trước mặt cô bé, khom người xuống, ôn nhu nói: “Đừng sợ, em ở đâu, anh đưa em về nhà.”

Minh Hạo lười hỏi cô bé ở đâu hoặc tên gì, tại sao lại gặp chuyện này… Dù sao hai người gặp nhau coi như có duyên, hắn chỉ tiện tay cứu thôi, sau hôm nay hai người như người qua đường.

Giọng ôn nhu như làn gió xuân thổi qua, cho người cảm giác hảo cảm, tin tưởng. Cô bé trong nháy mắt nội tâm bình tĩnh trở lại, nàng nhìn vẻ mặt tuấn tú, má nhỏ hồng thấp giọng nói: “Nhà em ở gần đây, địa chỉ là…”

Minh Hạo gật đầu, tự nhiên cầm tay cô bé. Cô gái lần đầu tiên bị con trai khác cầm tay má hồng lên, tim đập nhanh thình thịch, dù không biết tình yêu là gì, nhưng dù sao nàng cũng là ở tuổi phát triển, thường tại ti-vi xem phim hàn quốc tình yêu này nọ.



Trước cổng biệt thự, hai bóng người xuất hiện, không phải ai khác chính là Minh Hạo và cô bé.

“Nhà em ở đây đúng không?” Minh Hạo hỏi, nhìn căn biệt thự to đùng này, chắc em gái này thuộc loại tiểu thư con nhà giàu rồi.

Cô bé tỉnh hồn lại, không thể tin chỉ một giây sau lập tức biến trở về nhà mình? Quay đầu nhìn về Minh Hạo, khuôn mặt quá tuấn tú, mị lực từ đôi mắt đen bắn ra, làm nàng có cảm giác kỳ lạ…

Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng trải nghiệm chuyện này, chẳng lẻ người nam tử trước mắt này là bạch mã vương tử của nàng như trong câu chuyện cổ tích?

Thấy cô bé nhìn chằm chằm không phản ứng, Minh Hạo ho một cái, hỏi lại: “Nhà em ở đây à?”

“Aa, chỗ này đúng là nhà em.” Cô bé nghe âm thanh ho khan tỉnh táo lại, má hồng nhuận, cúi đầu nhỏ giọng nói.

Minh Hạo cười nói: “Vậy em vào đi để người nhà chờ, lần sau đừng đi chơi khuya nửa, nguy hiểm lắm biết không?”

“Dạ.” Cô bé gật đầu, chợt nàng dùng tất cả dũng khí, mặt đỏ nhìn Minh Hạo li ti hỏi: “Em tên là Trầm Vũ Anh, năm nay 16 tuổi, anh tên gì?”

Minh Hạo có chút bất ngờ, không nghĩ đến cô bé hỏi mình, bất quá hắn vẫn trả lời: “Anh tên là Minh Hạo. Thôi em vào nhà đi, chắc giờ cha mẹ lo lắm, anh đi đây.”

Cô bé biết Minh Hạo sắp đi, vội kéo áo nói: “Anh có số điện thoại hay tên tài khoản facebook gì không? Cho em xin.”

Minh Hạo muốn rời đi, nhưng nhìn khuôn mặt mong đợi của cô bé, thế là đưa cho nàng tên facebook ‘thầy bói tương lai’ của mình.

“Tạm biệt, anh đi.” Minh Hạo nói xong một câu biến mất, để lại cô bé đứng ngẩn ngơ trong gió lạnh…

“Thầy bói tương lai?” Cô bé đọc lẩm nhẩm cái tên, cảm thấy tên này rất là có gặp qua rồi, nhưng khổ nổi không nhớ ở đâu.

“Mẹ, cha, con về.” Nàng ghi nhớ sâu khuôn mặt và tên fb Minh Hạo, nhanh chóng nhấn chuông.



Minh Hạo trở lại phòng của mình, Sinh Đạo lúc này từ trong game đã tỉnh lại, chỉ thấy nàng ngồi lên máy tình bàn đang coi gì đó.

“A~~a~~a”

Âm thanh rên rỉ của nữ từ loa máy tính phát ra, Minh Hạo rốt cục biết nàng đang xem gì…

Thứ mà người nam nhân nào cũng biết, xem xong người nam nhân nào cũng nhổng chim chỉa lên trời:

Phim heo!
Bình Luận (0)
Comment