Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 324

“Anh có thể đến trước nhà em không?”

Trâm Vũ Anh thấy Minh Hạo đồng ý, nội tâm vui mừng vô cùng, nàng nhanh chóng gõ hỏi, sợ Minh Hạo hiểu lầm, nàng nói thêm: “Nếu không được anh cho em địa chỉ nhà, em đến nhà anh đón.”

Cảm giác mặt nóng rực, nàng cũng không hiểu nàng làm sao nửa, vậy mà ngỏ lời muốn đến nhà đón người ta, xấu hổ chết đi được!!!

“Ùm, vậy em đến đón anh đi, địa chỉ anh ở Quận 2, số nhà xxx…”

“Ùm, vậy em tới đón anh.”

“Ok.”

Minh Hạo gõ xong chữ ok tắt máy, nhìn chính mình quần áo cũ, chính mình còn phải chuẩn bị, dù hắn không quan tâm đến người khác nói gì, nhưng đi chung với con gái lại khác, hắn không muốn con gái người ta bị người khác chê cười nha. Dù sao con gái là da mặt mỏng, trọng danh dự, nhất là loại con gái thế kỷ 21 gia thế tiểu thư.

Minh Hạo biến một cái, quần áo bình thường biến mất, thay vào đó là quần áo hàng hiệu, máy tóc vuốt ra sau, tóc dài cắt đi một mảng.

Minh Hạo đứng ngoài cửa chờ, một chiếc xe màu đen hiệu toyota camry sang trọng chạy tới, dừng trước mặt Minh Hạo, cửa xe mở, một mỹ nữ tóc dài đen, thân thể lung linh, khuôn mặt hồng hồng từ trong xe bước ra.

Nàng lúc trước bởi vì đêm khuya cho nên không thấy rõ khuôn mặt Minh Hạo lắm, giờ này trời sáng, rốt cục thấy rõ khuôn mặt hắn.

Vừa nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nam tử trước mặt Trầm Vũ Anh không khỏi ngây dại.

“Quá đẹp, quá đẹp trai, hoàn mỹ…” Trầm Vũ Anh môi nhỏ thì thao, thân là giới nhà giàu tiểu thư, cho nên nàng thường tiếp xúc nhiều người ở các tầng lớp khác nhau, nhưng chưa bao giờ gặp một người nam nhân hoàn mỹ như vậy.

Mắt sáng, mi dài, mũi cao, con mắt đen kia như lốc xoáy hút người khi nhìn vào trong.

Thân cao 1m9 đạt chiều cao chuẩn, môi hồng răng trắng, mỗi cái giơ tay nhấc chân ẩn chứa một loại khí chất cao quý chấn trụ người, làn da trắng mượt mà như con gái, đôi mắt đen thâm thúy hút hồn người.

Toàn bộ đạt đến trình độ hoàn mỹ, không gì sánh được.

Trong nháy mắt, Trầm Vũ Anh bị vẻ ngoài của Minh Hạo giết đi, nàng ngẩn người ở đó ra, đôi mắt biến thành một mảnh xuân thiếu nữ, tim đập thình thịch, nội tâm nhộn nhào, rất muốn bay lên thân cho vị nam tử hoàn mỹ này.

Không những nàng, mà còn đám thiếu nữ - thiếu phụ khác đi ngang qua, thấy Minh Hạo dáng vẻ, các nàng giống như sói đói lâu ngày, nhìn chằm chằm Minh Hạo không chớp mắt, thậm chí có người nước miếng chảy ra ừng ực.

Nhất là đám thiếu phụ đã phá tờ-rin, hô hấp các nàng bắt đầu nặng nề kể từ khi thấy Minh Hạo. Đa số đám này thiếu phụ có điểm chung: mặt đỏ, họng khô, môi nhếch lên, hai chân run rẩy như muốn đứng không vững, từ trong quần chảy xuống chân chảy ra tí tách nước.

Nhìn thấy mọi người ngẩn người nhìn mình, Minh Hạo có chút ngại ngùng, nhanh chóng đi tới Trầm Vũ Anh bên người, vỗ vỗ vai nàng, “Chúng ta vào xe.”

“A,” Trầm Vũ Anh giật mình, sắc mặt đỏ như muốn chảy ra nước, nàng luống cuống tay chân bước vào trong xe trước, Minh Hạo vào theo sau.



Ngồi trong xe, Trầm Vũ Anh nhìn bên cạnh mình tuấn mỹ nam tử, trái tim nhỏ bé đập thình thịch liên tục, hai tay giao nhau thành hình chữ thập muốn nói lại thôi.

Nhìn qua hình dạng cô gái mới lớn biết yêu ngại ngùng, Minh Hạo khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười kề bên của Minh Hạo làm Trầm Vũ Anh càng cảm thấy xấu hổ hơn, mặt đỏ hơn lúc trước, nhìn bị người như đổ nước sôi phỏng đồng dạng. Nàng cúi đầu xuống thấp xuống đôi ngực nhỏ, hai tay nắm chặt tay áo, run run ngón tay.

Tài xế lái xe là một trung niên tuổi tầm 40, hắn liếc nhìn lên kính chiếu ở sau hai người Vũ Anh, vừa nhìn cũng không khỏi giật mình, xém nửa mất đi tay lái, may mắn kinh nghiệm lâu nhanh, rất nhanh phục hồi lại tinh thần tiếp tục lái xe.

“Mẹ ơi, người thanh niên này là ai vậy, quá hoàn mỹ đẹp trai, xém nửa cả mình cũng nhịn không được…”

Trong nội tâm trung niên tài xế một mảnh hốt hoảng. Hắn thề, hà chết cũng không dám quay đầu nhìn Minh Hạo lần thứ hai, vừa lúc nãy nhìn liền bị ngoại hình của Minh Hạo hút hồn, làm hắn xém tí nửa bị mê hoặc, dù biết hắn là nam nhân 100% không phải loại kia đấy.

Ho khan, trung niên không dám quay đầu ra sau, chỉ lớn tiếng hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?”

Trầm Vũ Anh nghe vậy mới nhớ ra mục đích, nàng dùng toàn bộ dũng khí ngẩng mặt lên, nhìn qua Minh Hạo khuôn mặt tuấn tú, nói: “Đến nhà em được không?”

Nói xong đầu lại lần nửa cúi đầu thấp xuống, nàng lúc này thật sự ngại đỏ tới mang tai rồi.

Nếu là người bình thường chắc chắn không nghe được lời nàng nói rồi, giọng nàng cực nhỏ, chỉ nhỏ như muỗi vỗ cánh thôi, may mắn Minh Hạo chính là vượt qua tiên đế, cao cao phía trên nhìn xuống Đạo, cho nên nàng nói gì hắn đều nghe lọt.

“Ạch, chẳng lẽ mình đẹp trai đến nổi người khác sợ sao?” Minh Hạo nhìn nàng cúi đầu xuống không dám nhìn mình, lát sau cười nói: “Em muốn đi đâu anh theo đó.”

Nói xong hắn cũng chợt cảm giác không đúng…

Câu này có chút sến tình a.

Trầm Vũ Anh nghe Minh Hạo nói trong lòng không hiểu ngọt ngào bay lên. Trái tim đập thình thịch, trong mắt đầy tình ý chiếu rọi len lén nhìn qua bên cạnh Minh Hạo.

Trung niên tài xế ngược lại không nghe rõ Trầm Vũ Anh nói cái gì, hỏi lại: “Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào?”

Minh Hạo chưa chờ Vũ Anh trả lời, cướp lời nàng nói trước: “Vũ Anh nói muốn đi nhà nàng.”

“Ồ.” Trung niên nói một tiếng bắt đầu tập trung lái xe.

Vài phút sau xe dừng trước cổng biệt thự xa hoa.

Hai tên bảo vệ trước cổng thấy xe tiểu thư nhà mình tự động mở cổng ra, tài xế trung niên thành thạo lái xe chạy vào trong.

Đậu trong sân, Minh Hạo cùng Trầm Vũ Anh bước ra khỏi xe, hướng về căn biệt thự đi tới.

Trên đường đi, Trầm Vũ Anh chỉ mặt đỏ cúi đầu nhìn xuống, im lặng không nói gì, nhiều lần xém va vào tường, cũng may có Minh Hạo canh chừng đỡ lấy, chắc không nàng đầu cũng u lên một cục rồi.

Nhìn không nổi dáng vẻ của Vũ Anh, Minh Hạo lặng lẽ đem một chút khí bắn vào người Vũ Anh trấn an nội tâm rối loạn không bình tĩnh của nàng.

Trầm Vũ Anh chợt cảm giác nội tâm thanh tĩnh, không cuồng nhảy như trước, nàng vừa bước vào biệt thự nhìn qua Minh Hạo nhỏ giọng nói: “Anh vào ngồi chơi chút, em kêu mẹ chuẩn bị thức ăn.”

Minh Hạo gật đầu, nói xong Trầm Vũ Anh nhanh chạy vào phía trong nhà bếp.

Minh Hạo quan sát sơ qua căn nhà này rồi ngồi xuống ghế salon mềm mại, nhắm mắt như ngủ say.

Một hồi sau, Trầm Vũ Anh cùng một mỹ phụ từ trong gian bếp đi ra, hai tay các nàng bưng lấy đồ ăn đi tới. Minh Hạo cảm giác được hai người, lập tức đứng lên, hướng qua hai người đi tới

Mỹ phụ lần đầu nhìn thấy Minh Hạo biểu lộ của nàng hoàn toàn ngây ngốc, xém chút làm rớt đồ ăn trên tay.

Minh Hạo nhìn mỹ phụ trước mắt ngây người nhìn mình, hắn hiện tại mặt có chút đen, bây giờ đi đâu nữ thấy hắn đều như trúng tà, cứ nhìn chằm chằm, làm hắn có chút bối rối…

“Mẹ.” Trầm Vũ Anh kéo tay mẹ mình nhấc nhở, lúc này dưới trợ giúp của Minh Hạo ngược lại bình tĩnh hẳn, không còn ngại ngùng thiếu nữ khi nãy.

“A, con là người cứu con gái ta mấy ngày trước à? Dì cám ơn con, dì tên Trầm Thiên Nam, con tên gì?”

Trầm Thiên Nam trên mặt nổi lên hai áng mây hồng nhạt, mặt ngoài bình tĩnh hỏi, trong lòng mười phần cực kỳ xấu hổ, đầu tiên vừa gặp liền nhìn trước mặt bạn trai con gái chằm chằm, không biết thiếu niên này có để trong lòng chính mình thất lễ hay không.

“Không sao đâu dì, là nam nhân thấy người gặp nạn phải ra tay cứu...Con tên là Minh Hạo.” Minh Hạo cũng lễ phép đáp lại, dù tính hiện tại hắn hơn ngàn tuổi, nhưng nếu tính thế kỷ 21 lúc chưa xuyên việt liền nhỏ hơn người mỹ phụ này, không thể không xưng hô lễ phép.

Trầm Thiên Nam âm thầm gật đầu, ngoại hình, khí chất, lễ độ, lại có lòng như vậy đúng là trên đời hiếm cón am nhân. Người thiếu niên trước mắt này làm chồng con gái nàng mình không tệ.

Sau đó ba người ngồi ghế, vừa ngồi ăn vừa trò chuyện, Trần Thiên Nam liên tục hỏi thăm bối cảnh, gia đình Minh Hạo. Minh Hạo bình tĩnh không nhanh không chậm trả lời từng câu hỏi của nàng. Trầm Vũ Anh thỉnh thoảng xen vào một, hai câu, bầu không khí giữa ba người rất là vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment