Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 109

“ Ông chủ, mau cứu vợ của tôi. Nàng ấy đang mang thai. Mấy ngày trước có đi ngang qua thôn Lưu Thủy thì bị lây bênh dịch ở thôn của họ. Hiện giờ lính gác thành không cho nàng ấy vào thành đang còn ở bên ngoài thành chờ tôi mang thuốc về.”

Một người đàn ông vội vã chạy tới một hiệu thuốc mong mua được thuốc cứu lây vợ mình. Người thầy thuốc nhìn người đàn ông này thành khẩn cũng có chút cảm động trong lòng nhưng lại càng cảm thấy khó xử.

“ Anh đi qua Thôn Lưu Thủy mà không biết bọn họ đang bị dịch bênh sao? Lại còn để vợ mình đang mang thai đi vào vùng dịch.”

“ Tôi biết, nhưng mà dịch cũng đã được chữa trị xong rồi nên tôi mới dám đi vào. Nào ngờ cơ thể vọ tôi yếu ớt lại bị lây nhiễm.”

“ Đã bị mấy ngày rồi?”

“ Tính tới nay cũng đã là ngày thứ 3.”

“ Vẫn còn kịp, bệnh này lần trước theo ta biết thì bảy ngày mới có thể gây tử vong nhưng mà vợ người đang mang thai không thể dùng thuốc như mọi người được sẽ bị sảy thai.”

“ Vậy phải làm gì bây giờ.”

Người đàn ông nghe được câu này từ thầy thuốc thì hốt hoảng, cứu được vợ mà mất đi đứa con vậy thì có tác dụng gì. Hắn mới khẩn cầu vị đại phu này nghĩ cách cứu chữa cho vợ hắn. Vị đại phu thở dài nói ra.

“ Nói thật với anh, bệnh dịch lần này ta cũng có xem qua. Cách cứu chữa ta cũng là được người khác chỉ dạy chứ không có tự mình tìm ra. Bây giờ kêu ta đổi phương thuốc phù hợp với vợ anh ta cũng hết cách. anh nếu có thể nhờ vị kia ra giúp đỡ may ra còn có hy vọng.”

“ Là vị nào vậy ông chủ?”

“ Là người lan truyền ra phương thuốc cứu cả cái thôn Lưu Thủy kia.”

“ Người đó ở đâu?”

“ Trong thành Lâm An này, ở Ngô Phủ, chỉ là ngươi gặp được ngài ấy hay không ta thật sự không dám chắc.”

“ Sao lại như vậy, vị đó không phải đại phu sao?”

“ Ta không rõ nhưng chắc chắn ngài ấy y thuật phải là hạng nhất phẩm. Bình thường ngài ấy không có ra ngoài, mọi việc đều là nô tài trong phủ đệ đi ra ngoài mua sắm chuẩn bị. Cứ đến một thời kỳ nhất định sẽ có người tới các hiệu thuốc trong thành này thu mua dược liệu về, mỗi lần đều rất nhiều giá cũng cao nên những đại phu ở đây hiện giờ cứ theo phân phó trong thông báo của ngài ấy mà đi thu thập dược liệu bán đi cũng phát tài.”

“ Nói vậy là ngay cả mặt ngài ấy cũng chưa từng xuất hiện?”

“ Đúng là như vậy! À ngươi đúng là may mắn quầy của ông chủ Kim kế bên hôm nay tới lượt thu mua dược liệu. Ngươi qua đó chờ đợi thế nào cũng gặp được mấy nha hoàn đi thu mua. Còn về việc sau đó phải tùy vào vận số của ngươi.”

“ Đa tạ ông chủ.”

Người đàn ông này mừng rỡ đi tới hiệu thuốc gần đó đứng trước cửa ngồi đợi. Sau hơn nửa ngày chờ đợi anh ta cũng chẳng hề nhìn thấy nhóm người giống lời kể của ông chủ kia. Đang lúc nản trí thì đột nhiên anh ta nhìn thấy một nhóm người gồm toàn nữ tử đang di chuyển một lượng lớn rương to. Mùi từ mấy cái rương tỏa ra không thể nào sai chính là mùi dược liệu. Hắn biết mình đã tìm được người đang chờ liền đi tới chặn đường đám người kia khiến họ dừng bước.

“ Ngươi là ai? Sao lại cản đường bọn ta.”

“ Các vị có phải là người của Ngô phủ?”

“ Đúng thì đã sao? Ngươi cùng bọn ta không quen biết mau tránh đường.”

“ Xin các vị giúp đỡ.”

Người đàn ông này lập tức quỳ gối, hai tay chấp lại cầu xin những nữ tử này khiến họ bất ngờ cùng khó xử.

“ Ta không biết ngươi gặp chuyện gì nhưng mà chúng ta hiện tại đang có việc gấp, ngươi tránh đường dùm ta.”

Người nữ tử dẫn đầu đoàn quăng ra vài nén bạn nhỏ rồi muốn vượt qua người đàn ông này để rời đi. Nhìn thấy mình đang bị hiểu lầm người đàn ông vội giải thích.

“ Các vị hiểu lầm rồi, tôi là muốn xin các vị cho tôi đi gặp chủ nhân của các vị. Vợ tôi đang bị bệnh rất nặng chỉ có ngài ấy mời có thể cứu được nàng ấy mà thôi.”

“ Nếu là việc này thì người nên nghĩ cách khác đi, chủ nhân nhà ta không có gặp người ngoài.”

“ Sao có thể như vậy, ta nghe nói ngài ấy là người giỏi y thuật, nếu đã vậy sao lại thấy chết mà không cứu được. Mong các vị giúp ta lần này dẫn ta đi bái kiến ngài ấy ta sẽ tự mình thuyết phục.”

Nhìn người đàn ông này cố chấp mấy cô nương này cũng khó xử ra mặt. Các nàng trước giờ không gặp qua tình cảnh nào như thế này. Ngô Minh đối với thuộc hạ đều rất nghiêm khắc về quy củ, đối với lúc làm nhiệm vụ đều không được vi phạm các quy định. Mà quy định lớn nhất chính là không được làm phiền hắn nếu như việc đó không quá quan trọng.

“ Ta nói lại lần nữa là chủ nhân nhà ta sẽ không gặp ngươi.”

Muốn dứt khoát thoát khỏi việc này, vừa nói xong nhóm nữ tử vội vượt lên trước rời đi. Chính thời khắc này người đàn ông kia mới thật sự làm cả đám người kinh ngạc. Ông ta cả người vẫn còn quỳ gối, hai đầu gối nhấn mạnh xuống nền gạch phía dưới hất cả người bay lên chặn lại đường đi của đám người kia.

“ Là cao thủ!”

“ Hắn nhất định là có ý xấu với chủ nhân, mau bắt hắn lại.”

Nhìn thây người đàn ông này ra chiêu rõ ràng là cao thủ, nhóm nữ tử lập tức khẩn trương vây lấy người này.

“ Nói ngươi là ai?”

“ Ta là Độc Cô Nhất Ngã, lý do ta cũng đã nói lúc nãy, mong các vị cứu lấy người vợ đang mang thai của ta.”

“ Chúng ta không có quyền quyết định việc này, nhưng mà ngươi đã là cao thủ thân phận lại không rõ ràng còn muốn tìm chủ nhân ta, nhiêu đó đã đủ để ta bắt nhốt ngươi lại để điều tra.”

Vừa nói xong cả nhóm đã đồng loạt rút kiếm kề sát vào cổ người này. Độc Cô Nhất Ngã không có phản kháng, hắn vừa nghe bắt hắn lại thì hắn đã vui mừng. Nếu như vậy hắn đã có cơ hội đi vào trong Ngô Phủ như vậy gặp được Ngô Minh sẽ dể dàng hơn.

Y như Độc Cô Nhất Ngã dự đoán, hắn được giải tới Ngô Phủ nhưng đáng tiếc thay hắn không phải được đưa tới nơi ở của Ngô Minh mà lại là một nhà kho kiêm luôn nhà giam. Bị nhốt lại trong phòng sắt Độc Cô Nhất Ngã mới phát hiện mình đã tính sai rồi. Căn phòng này thực sự quá cứng cáp hắn không có phá ra được.

“ Này thả ta ra, cho ta đi gặp chủ nhân của các ngươi, ta phải cứu vợ ta.”

Độc Cô Nhất Ngã lớn tiếng gào thét vang vọng. Hắn la rát cả cổ cũng chẳng có ai điếm xỉa gì tới hắn, xung quanh ngay cả người mắng hắn hay trông chừng cũng không có nốt. Cái này cũng dễ hiểu, cái nhà giam này nếu đã bị nhốt vào mà vẫn còn sức thoát ra thì mấy tên lính cảnh đứng ngoài cũng vô dụng, đều là đi nạp mạng cả mà thôi.

“ Không được, mình không thể bị nhốt ở đây như vậy được, phải nghĩ cách thoát ra ngoài.”

Ở cạnh đó bên trong sơn trang, Ngữ Yên đang chăm chút mấy nhánh lan trong vườn thì đột nhiên một âm thanh vang tới bên tai.

“ Thả ta raaaaaa!”

“ Là thiên lý truyền âm sao? Nội công của người này cũng thật là kinh người.”

Ngữ Yên có chút kinh ngạc quay sang hỏi nha hoàn của mình.

“ Vừa rồi là tiếng của ai vậy?”

“ Bẩm phu nhân lúc nãy đám người A Kỳ có đem một tên nam nhân về đây, có lẽ là hắn làm loạn. Để tôi cho người bịt miệng tên này lại.”

“ Không cần, dẫn ta đi xem.”

Ngữ Yên ra lệnh người nha hoàn này không dám cãi lời vội chuẩn bị người đưa Ngữ Yên tới nơi đang giam tên đang ngồi dùng nội lực hét loạn cả lên kia. Ngữ Yên cũng không phải vô duyên vô cớ đi tìm hắn làm gì, với nội lực mà tên này vừa phô ra ngoài thì Ngữ Yên tin chắc đám người A Kỳ không phải là đối thủ của hắn. Ngữ Yên chỉ muốn biết là vì sao hắn lại muốn bị bắt để rồi vào đây để hét loạn đòi thả mình ra.

“ Là hắn.”

“ Thả ta raaaaaaa!”

“ Ngươi im miệng cho ta.”

Ngữ Yên hai tai ê hết cả lên, nàng tức giận quát lại một câu nội lực tập trung vọng thẳng vào căn phòng kính kia. Âm thanh bị không gian hẹp làm vo khếch đại lên rất nhiều, Độc Cô Nhất Ngã bị Ngữ Yên làm suýt chút nữa đã điếc cả hai tai, may mắn là hắn dừng ngay lập tức Thiên Lý Truyền Âm để mà phòng thủ.

“ Cô nương còn trẻ như vậy mà nội lực lại cao thâm tới mức này, làm sao mà luyện được?”

“ Ngươi không được quyền hỏi ta, ta mới là người có quyền hỏi ở đây.”

“ Cô nương là chủ nhân ở đây?”

“ Ta đã nói ngươi không có quyền hỏi!!!”

Ngữ Yên gừ nhẹ một câu, nội lực nàng vận chuyển dùng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp đánh thẳng vào đại não của tên này. Độc Cô Nhất Ngã lập tức bị thất thần, ngay người nhìn Ngữ Yên không dám mở lời.

“ Yên tĩnh thế này mới là tốt, ngươi vào đây để làm gì.”

“ Tôi muốn tìm chủ nhân nơi này để cứu lấy vợ tôi, nàng ấy đang mang thai do đi qua thôn Lưu Thủy mà bị mất dịch bệnh nơi đó. Vợ tôi mang thai nên đại phu nói không dùng thuốc được phải tìm phương thuốc mới. Thời gian của nàng ấy không còn nhiều tôi chỉ có thể tìm chủ nhân nơi này để cầu xin giúp đỡ mà thôi. Mong cô nương giúp đỡ.”

Từ trong lời nói và ánh mắt Ngữ Yên có thể thấy được sự chân thành của tên này, nàng tin hắn không có nói dối. Chỉ là võ công của kẻ này không phải hạng tầm thường lại ăn mặt cứ như một tên nông dân nghèo hèn, đều này khiến nàng lo lắng.

“ Ngươi tên gì?”

“ Độc Cô Nhất Ngã.”

“ Là tên thật?”

“ Đúng là tên thật của tôi.”

Ngữ Yên quay sang nhìn A Kỳ. A Kỳ liền bẩm báo.

“ Đã gửi thư tới Mai Kiếm sư phụ, xem ra một canh giờ nữa sẽ có tin tức bồ câu đưa về.”

Ngữ Yên sau đó gật đầu, nhìn về Độc Cô Nhất Ngã.

“ Ngươi ở đây đợi, một canh giờ nữa, không được làm ồn. Dù là thế nào lát nữa chúng ta cũng sẽ thả ngươi ra. Còn về việc giúp ngươi hay không còn phải xem tin tức đưa về là gì! Cùng chàng ấy có ra ngoài trong một canh giờ tới hay không!”

“ Tin tức gì? Còn có ai đi ra?”

“ Ta đã nói ngươi không được hỏi.”

Ngữ Yên không nói tiếp rời đi khỏi khu nhà kho này trở về bên trong sơn trang bỏ lại Độc Cô Nhất Ngã đang ôm tai của mình ngã thẳng người trên đất.
Bình Luận (0)
Comment