Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 15

“ Ngươi đi nhanh một chút đi”

“ Hối làm cái gì, cũng gần đến nơi rồi gấp gáp làm gì?”

“ Ngươi bò bò vậy làm gì, chỗ này có ai qua lại mà làm vậy.”

“ Chúng ta là đi trộm mộ đó, không lén lút thì làm sao?”

“ Ngươi ở đó mà bò, cái điện thờ ở phía trước rồi kìa, ta đi trước.”

“ Này, Này chờ ta với, đừng bỏ ta lại một mình.”

Hai tên trộm mang theo cuốc xẻng tiến vào điện thờ của Ngô Minh. Cả hai tiến thẳng vào bên trong.

“ Ngươi nói xem nơi này thật sự có của cải gì quý giá sao?”

“ Ta cũng không biết nhưng mà nơi này xây dựng cũng được mấy năm rồi.Nhìn nơi này chắc chắn là có đồ vật có giá trị.”

“ TA cứ cảm thấy nơi này sao sao ấy, ngươi không cảm thấy nóng sao?Ngươi xem quang cảnh xung quanh đều bị ngôi điện thờ này phá hủy hết, ta nghe nói là ngôi điện thờ này bị quỷ ám đó.”

“ Ta coi như không nghe ngươi nói gì, đi vào bên trong đào đi, may mắn tìm được thứ gì đó bán được tiền ta với ngươi ăn một bữa no nê.”

“ Thôi được ta nghe lời ngươi.”

Cả hai tên này đi vào gần ngôi mộ của Ngô Minh sau đó bắt đầu đào xới lung tung cả lên. Sau một lúc lâu ngôi điện thờ của Ngô Minh đã biến thành đất giồng, hai ba cái hố sâu xuất hiện. Bọn người này cũng gặp trở ngại bởi nhiệt lượng bên trong lòng đất, vì thế họ cũng không đào được sâu, mà thay vào đó là đào nhiều lỗ.

“ Này ta nghĩ nơi này chắc không có gì đâu, đào cũng hơn 3 tất đất rồi.”

“ Còn một chỗ chưa xem thử.”

Tên này hướng mắt về mộ của Ngô Minh, hắn biểu hiện lập tức làm cho tên còn lại hiểu ra vấn đề.

“ Lại đi mở quan tài sao? Ngươi tự mà đi ta không đi đâu.”

“ Ngươi đi mở đi ngươi 6 phần ta 4 phần.”

“ Vậy ngươi đi mà mở mà lấy 6 phần, lần trước mở ra chỉ có bộ xương khô lại còn mùi hôi thối, ám ta mấy ngày ăn uống không ngon miệng.”

“ Thôi không tranh cãi nữa, cả hai chúng ta cùng mở.”

Cả hai loay hoay tìm kiếm vết nứt của ngôi mộ để đập ra nhưng không tìm thấy chính vì thế đành dùng búa tự đập ngôi mộ ra ngoài.

“ Oành”

Chỉ nhát búa đầu tiên nện vào ngôi mộ, cả mặt đất đã rung chuyển dữ dội. Hai tên này bị rung lắc làm khụy cả người xuống đất.

“ Vừa rồi là gì vậy?”

“ Ta thấy kiến trúc nơi này không chắc chắn cho lăm, có khi nào nó sặp xuống hay không?”

“ Thôi ngươi đừng lo xa, ngôi mộ nứt ra rồi kìa chúng ta tiếp tục.”

“ Bóp”

“ Keng”

“Bóp”

“Keng”

Tiếng búa gõ phát ra đều đặn, ngôi mộ cũng từ từ nứt ra bên ngoài. Vết nứt nhỏ cũng từ từ phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, khiến cho hai tên này sáng cả mắt.

“Bên trong có ánh sáng chắc chắn là có đồ tốt.”

“ Rất có thể, tiếp tục đập nó ra nào.”

Cả hai tên ra sức đập hết chỗ đá ra, những cú nện liên tiếp giáng vào ngôi mộ của Ngô Minh. Cuối cùng ngôi mộ cũng không chịu nỗi. Từng vết nứt lớn đã hiện rõ bên trên. Chỉ cần một tác động nhẹ nữa sẽ vỡ tan ra.

“ phát cuối cùng”

“ Ya”

“ Ầm”

“ Ầm”

“ Vù”

Ngay sau nhát cuối cùng, cả hai tên này cũng đã biết thứ phát sáng vừa rồi là gì. Chính là lửa. Ngọn lửa như thú dại tràn ra bên ngoài đốt cháy mọi thứ xung quanh kể cả hai tên trộm mộ.

Mặt đất hưởng ứng sự rung chấn rung lắc dữ dội. Kết họp với địa chất đã thiếu kiên cố, ngôi điện thờ của Ngô Minh lắc lư liên hồi sau đó đổ sập xuống. Tất cả chỉ còn là một đống phế tích.

Những tưởng mọi thứ đã kết thúc thì tiếp tục một đợt rung chấn nữa diễn ra. Cả ngôi điện thờ bị sạt lở xuống dòng xông, biến mất không còn dấu tích. Lúc này cũng không biết Ngô Minh đã bị dòng nước cuốn đi tới nơi đâu.

◘----◘

Cách đó không xa là một hòn đảo bao quanh bởi bốn bề là nước. Người ta biết nó với cái tên là Mạn Đà Sơn Trang.

Mạn Đà Sơn Trang được làm chủ bởi Vương phu nhân( Lý Thanh La). Người bên ngoài chỉ biết nơi này có quan hệ mật thiết với Mộ Dung gia nhưng cũng chẳng rõ ràng sự việc bên trong.

Vương phu nhân một buổi chiều như bình thường đang ẩm trên tay đứa con gái mới 2 tuổi của mình trên tay, ra ngoài ngắm mặt hồ.

Mặt hồ vẫn như mọi người hiền hòa dễ chịu. Vương phu nhân ngồi bần thần cả buổi trời sau đó mới đứng lên chuẩn bị đi vào bên trong. Đúng lúc này, mặt hồ trống trãi bổng xuất hiện một tấm ván nhỏ phía trên còn có thêm một cậu bé đang nằm hôn mê phía trên. Tấm ván trôi dạt theo dòng nước đi lại gần nơi ở của Vương phu nhân.

“ Đó là gì?”

Một người nha hoàn bên cạnh Vương phu nhân nhận ra điều khác lạ nên nói ra. Lúc này mợi người đều chú ý nhìn ra và thấy được cậu bé.

Vương phu nhân nhìn thấy cậu bé thì lập tức nhìn sang gia nhân của mình.

“Ngươi đi sang kia lấy thuyền đưa đứa bé đó vào bờ cho ta.”

“ Vâng phu nhân.”

Người này lập tức đưa thuyền đi ra ngoài khơi đem đứa bé vòa bên trong bờ.

“ Ngươi ẩm tiểu thư vào trong phòng, nó vừa mới ngủ đừng đánh thức nó dậy.”

Vương phu nhân đưa con gái mình chon ha hoàn rồi tiến lại gần cậu bé kia.

“ Phu nhân vẫn còn thở.”

“ Đúng là vẫn còn sống, thật là may mắn, đứa nhỏ này nhìn cũng chỉ có 4 5 tuổi ai lại nhẫn tâm ném nó xuống nước như vậy.”

“ Phu nhân chúng ta làm gì với đứa bé này bây giờ.”

“ Còn có thể làm gì, đợi nó tỉnh lại xem nó có nhớ ra gì không rồi tính tiếp.”

Cứ thế Ngô Minh được mọi người mang vào bên trong Mạn Đà Sơn Trang nghỉ ngơi.

“ Ta đã chết rồi sao? Nơi này là thiên đàng hay là địa ngục.”

Ngô Minh nửa mơ nửa tỉnh nghĩ ngợi trong đầu mình. Từng câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu Ngô Minh khiến hắn muốn nổ tung cả đầu mình ra.

“ A là thiên đường rồi, mình lại được đi tới thiên đường.”

Ngô Minh khuôn mặt hí hửng ôm lấy khối mềm mềm trước mặt tựa đầu vào. Hắn trong tượng tượng đó là một thiên thần bông nhỏ, nên cư thế ôm lấy động tay động chân.

Nhưng trên thực tế Ngô Minh đang ôm lấy bầu ngực vĩ đại của Vương phu nhân. Bà ta nghe nói là Ngô Minh có dấu hiệu tỉnh lại nên muốn vào xem thử nào ngờ lại bị Ngô Minh động tay động chân. Nếu không phải trước mắt là một tiểu hài có lẽ Vương phu nhân đã một chưởng đánh chết người rồi.

“ Ngươi tên nhóc này tỉnh lại chưa.”

“ Hả”

Tiếng hét làm Ngô Minh giật mình mở rộng hai mắt ra. Hắn nhìn xung quanh quang cảnh đang có ba người phụ nữ nhìn chằm chằm lấy mình. Ngô Minh cảm nhận tay mình đang cầm thứ gì đó mềm mại vô thức bóp chặt lấy nó. Vương phu nhân lập tức đỏ cả mặt nhìn chầm lấy Ngô Minh.

“ Hả.”

Ngô Minh giật mình nhìn lại cánh tay của mình hắn đang bóp thứ gì, có chút hốt hoảng buông tay ra. Cũng ngay lập tức hắn phát hiện ra cánh tay mình đã biến đổi. Ngô Minh tự vấn.

“ Cơ thể mình bị sao thế này, sao tay mình lại nhỏ như vậy. Không phải mình đã chết rồi sao, cảm giác lúc nãy trông lại thật như vậy.”

“ Ngươi bình tĩnh lại chưa, nói cho ta nghe ngươi vì sao bị trôi dạt trên sông như vậy.”

Ngô Minh quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa rồi mình đã mạo phạm lắng nghe.

“ Con chỉ còn nhớ được tên của mình, những chuyện còn lại đều không nhớ nỗi nữa.”

“ Lại bị mất trí nhớ sao, trên người ngươi đeo rất nhiều vàng bạc đá quý, rất có thể ngươi là vương tôn công tử nào đó, nhớ kỹ lại xem còn nhớ ra được cha mẹ mình là ai không?”

“ Quả thật không nhớ ra, con chỉ nhớ tên của mình gọi là Ngô Minh.”

“ Ngô Minh sao tốt, không phải họ Đoàn đều tốt.”

“ Phu nhân người thật là đẹp.”

“ Tên nhóc này mới bao lớn đã dẻo miệng rồi. Nếu ngươi đã không nhớ gì thì ở lại đây thế nào?”

“ Ở lại đây, nơi này là đâu vậy phu nhân.”

“ Nơi này gọi Mạn Đà Sơn Trang, ta là chủ ở đây, gọi ta là Vương Phu Nhân.”

“ Mạn Đà Sơn Trang.”

Tuy bề ngoài Ngô Minh đang bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang quay cuồng. Mạn Đà Sơn Trang là nơi nào hắn không rõ sao, chính là trong Thiên Long Bát Bộ Mạn Đà Sơn Trang.

“ Như vậy mình vẫn chưa chết, mình lại vẫn còn sống. Mà tại sao lại biến thành một đứa con nít như thế này, đúng rồi mấy vết sẹo, cùng vết may.”

Ngô Minh quay đầu nhìn xuống cơ thể mình, ngay lúc này hăn mới nhận ra minh trên người đã không còn những vết chỉ như trước cơ thể vô cùng lành lặn. Ngô Minh đang muốn nhìn phía sau lưng mình thì Vương phu nhân đã nói tiếp.

“ Ngươi như vậy cứ yên tâm ở đây đi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi công việc nhẹ nhàng cũng không thể ở không trong nhà được. À trên lưng ngươi vết bớt kỳ lạ đó có le sẽ là manh mối tìm kiếm gia đình ngươi, ngươi nếu nhớ được gì thì nói cho ta.”

Ngô Minh đúng lúc này cũng đã nhìn ra sau lưng mình, hình xăm khi trước đã biếng thành hình dạng như một cái bớt, nằm ở giữa lưng Ngô Minh.

“ Mình lại thật sự sống lại, mình lại thật sự sống lại.”

Vương phu nhân vừa ra ngoài, Ngô Minh liền ngảy nhót lung tung cả lên. Hắn không ngờ lại có thể một lần nữa làm lại cuộc đời mình. Niềm vui này hắn không biết diễn tả như thế nào. Hắn chỉ biết nhảy nhót lung tung lên.

“Phải rồi tay trái mình.”

Ngô Minh nhớ ra không biết tay trái mình còn như trước có được dị năng hay không. Theo thói quen Ngô Minh vặn sức lập tức tay trái Ngô Minh sáng rực lên, từng vết gân màu vàng nỗi lên trên cánh tay. Hình dạng nó hoàn toàn khác trước. Nếu lúc trước tay Ngô Minh như một ngọn đuốc thì lúc này nó như một ngọn núi lửa, ngọn lửa cũng xem lẫn màu xanh cùng vàng không như trước rực vàng.

“ Ha ha vẫn còn, tốt các ngươi những kẻ đã từng hại ta chờ đó ta sẽ cho tất cả các ngươi một lần nữa cảm nhận sự khiếp sợ từ Ngô Minh này.”
Bình Luận (0)
Comment