“ Ha Ha đúng ta không phải là đại trượng phu, ta là Đại hòa thượng.”
Nghe Ngô Minh trêu chọc lão hòa thượng cũng cười gượng nói ra. Lão vừa nói vừa xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi tiếp tục ván cờ.
Chỉ đánh thêm có vài nước lão hòa thượng đã tiếp tục bị rơi vào thế khó không biết tiến lui thế nào.
“ Tam lộ hóa giang.”
Đoàn Dự sốt ruột không kiềm chế được lên tiếng nhắc nhỏ. Ngô Minh không động tác gì nhưng chỉ thấy Đoàn Dự như cũ bị đánh văng, lần này hắn đã ho ra máu tươi. Vừa nhìn đã biết đòn lần này nặng hơn lần trước rất nhiều.
Đoàn Diên Khánh nhìn lão hòa thượng đánh theo Đoàn Dự chỉ dẫn thì nói ra.
“ Xem ra kỳ nghệ của đại sư vẫn còn chưa đủ, trình độ này quả thật không có đạt tới.”
“ Chơi cờ chính là đấu trí, nếu ngay từ đầu lão tăng đã để cho nó rõ ràng vật ván cờ này còn cần thiết đánh tiếp sao?”
Ngô Minh một bên nhịn không được cũng nói ra.
“ Tiểu nhân gian lận còn lý lẽ lôi thôi, không biết ngươi tu đạo là phật đạo hay là cái gì đạo.”
“ Ngô công tử khoan hãy tự mình tát, ta đây muốn giúp công tử thực hiện cái tát này thế nào?”
Nhìn thấy Ngô Minh đang muốn tự phạt mình Đoàn Chính Thuần liền muốn rat ay trả thù cho con trai mình nên muốn tự mình tát Ngô Minh.
Ngô Minh khuôn mặt làm ra vẻ sợ hãi, như không muốn để Đoàn Chính Thuần ra tay.
“ Lệnh lang là không thể ra tay ta mới giúp hắn động thủ, còn ta bản thân có thể không cần Vương gia bận tâm.”
“ Sao có thể, cứ để ta giúp công tử.”
Đoàn Chính Thuần nhìn Ngô Minh hoảng sợ thì càng nổi hướng ra chưởng muốn đánh vào mặt Ngô Minh.
“ Đừng mà, đừng.”
“ Ầm”
Cú tát vừa trúng vào mặt Ngô Minh đã thấy Đoàn Chính Thuần văng ra ngoài. Tay hắn đỏ tươi ghỉ máu từng giọt. Vừa rồi hắn còn tưởng mình đánh nhằm vào một khối sắt được đun nóng chứ không phải là mặt của Ngô Minh. Nếu hắn mà dùng mạnh thêm chút lực nữa có lẽ tay của hắn bây giờ cũng đã gãy hết xương cốt rồi.
Mặc cho mọi chuyện diễn ra trận đấu cờ vẫn tiếp tục. Đúng như lời Đoàn Diên Khánh nói. Lão hòa thượng này kỳ nghệ đúng là chưa tinh thông so với hắn ta còn kém một đoạn. Sau nước cờ mà Đoàn Dự chỉ dẫn lão cũng chỉ kiên trì được mấy nước đã tiếp tục rơi vào thế bí, khó lòng xoay trở.
Đoàn Dự loay hoay đang muốn lên tiếng ứng cứu tiếp thì Ngô Minh đã giơ tay mình lên hù dọa khiến hắn sợ hãi ngậm câm miệng lại.
Ván cờ cuối cùng cũng đánh tới bước cuối cùng. Đoàn Diên Khánh đánh nước cuối cùng hoàn tất việc bao vây công hãm toàn bộ cờ của lão hòa thượng khiên hắn buồn bã lắc đầu.
“ Ta đã thua.”
“ Đã nhường.”
Đoàn Diên Khánh cũng không có biểu hiện gì của sự hạnh phúc, hắn chỉ gật đầu rồi lui ra sau. Ngô Minh tươi cười nói ra.
“ Ba trận thi đấu, trận đầu chúng ta đã thắng. Vừa rồi chúng ta đã nhường các vị ra đề vậy trận thứ hai không biết có phải hay không là chúng ta ra đề.”
Ba người Đoàn Chính Thuần khuôn mặt bôi tro. Vừa rồi bọn họ ra đề còn bị thua thảm hại như vậy, bây giờ để Ngô Minh ra đề chẳng phải là sẽ nắm chắc phần thua hay sao?
Nhưng mà về tình về lý họ cũng không thể phản đối chỉ cầu mong đề mà Ngô Minh ra họ có thể ứng pho được mà thôi.
“ Mời Ngô công tử ra đề.”
“ Đề của ta lần này cũng là đề văn.”
“ Đề văn, cũng có một chút võ học trong đó nhưng cơ bản là để văn.”
Cả ba người khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Ngô Minh. Rõ ràng Ngô Minh nổi bật chính là võ học vậy mà ra đề lại là đề văn không hiểu là sẽ ra về cái gì.
Ngô Minh khuôn mặt thâm hiểm nói ra.
“ Trong thiên hạ võ học là cực kỳ nhiều loại võ công, ta đây cũng đọc qua rất nhiều loại. Các ngươi đoc ra một loại võ học tương ứng với loại mà chúng ta đưa ra. Nếu như đọc ra được thì xem như là các người thắng còn không thì xem như các ngươi thua thế nào?”
“ Như vậy là kiểm tra về kiến thức võ học rồi còn nói gì là thi văn.”
“ Ở đây ta chỉ yêu cầu đọc thuộc ra bí kíp chứ không nói là biểu diễn võ học vì vậy chỉ là một bài thi trí nhớ cùng hiểu biết mà thôi, thế nào các vị có đồng ý hay không nếu không thì trận này các vị coi như thua, Vương gia người ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho chúng tôi đi.”
“ Đồng ý tất nhiên là chúng ta đồng ý, ta ra đề ba lần, đọc được hai xem như các người thắng.”
“ Được”
“ Cái đầu tiên, Nhất Dương Chỉ?”
“ Hả”
Ngô Minh từ câu này đã lộ ra hết ý đồ của mình. Câu này chẳng phải là muốn học võ công của Đoàn thị hay sao. Mà còn là chính miệng hoàng gia Đoàn thị nói ra vậy ai trong giang hồ còn nói được là Ngô Minh học lén.
“ Các người có nói ra được không? Nếu không nói được để chúng ta nói cho các người xem.”
Ngô Minh chỉ tay ra phía sau mình chính là Đoàn Diên Khánh. Hắn ta cũng biết rõ Nhất Dương Chỉ nhưng Ngô Minh biết rõ mình mà hỏi cũng sẽ không được trả lời nên mới dùng cách này môi ra manh mối.
Đoàn Diên Khánh tuy lưu lạc bên ngoài nhưng quy tắc của Đoàn thị hắn vẫn không quên. Nhất Dương Chỉ chỉ truyền con cháu Đoàn gia không truyền cho người ngoài, nếu Ngô Minh bình thường tra hỏi hắn cũng sẽ không nói.
Nhưng hiện tại thì khác, hắn có lý do để phá vỡ lời hứa này. Chỉ cần thắng cuộc cả mạng của Đoàn Dự và Đoàn Chính Thuần đều rơi vòa tay hắn, cả hai đều là người thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại Lý tương lai. Một cơ họi loại bỏ cả hai hắn sao có thể bỏ qua.
“ Ta đọc.”
Suy nghĩ cặn kẽ Đoàn Chính Minh cũng quyết định đọc ra. Hắn là trưởng tộc của Đoàn thị làm việc này cũng không ai dám nói gì, còn hơn là cho Đoàn Chính Thuần thay hắn phá vỡ gia quy.
Nhất Dương Chỉ có thể nói gọn là kỹ thuật dùng ngự khí biến đổi chân khí thành chỉ lực gây sát thương cho đối thủ. Bộ võ công này nêu rõ các vị trí nguyệt đạo trên cơ thể con người từ đó đưa ra các nguyệt trọng yếu để tấn công hoặc phòng thủ.
Ngự khí chuyển chân khí từ vô hình thành hữu hình. Như nhìn thấy nhưng lại không thấy. LÀ thật mà không thật là ảo mà không ảo. Vô hình vô ảnh tấn công đối thủ khiến đối phương trở tay không kịp. Chân khí từ ngón trỏ xuất ra uy lực đa dạng tùy thuộc vào trình độ của người tu luyện.
Ngô Minh vừa nghe Đoàn Chính Minh nói vừa mặt dày lấy viết ra ghi lại toàn bộ. Cũng có ai dám nói gì Ngô Minh chứ. Từ đầu Ngô Minh đã lộ ra mình là một kẻ không cần sĩ diện không cần mặt mũi. Còn có thể làm gì.
Dù là uất ức nhưng Đoàn Chính Minh cũng tự mình nói ra hết Nhất Dương Chỉ. Ngô Minh ghi xong còn đưa qua cho Đoàn Diên Khánh coi thử để chứng thật. Khi đã xác định mọi thứ là đúng Ngô Minh mới mỉm cười nói ra.
“ Tốt coi như xong một câu, nếu trả lời đúng một câu nữa coi như các người thắng vòng này. Tiếp theo sẽ là Lục Mạch Thần Kiếm.”
Nghe Ngô Minh nói ra thì cả ba người Đoàn Chính Thuần đều không nhịn được tỏ thái độ ra mặt. đây chẳng phải là ép người quá đáng sao?
Nhất Dương Chỉ chỉ có hoàng tộc Đoàn thị mới có thể học cho Ngô Minh cũng không nói gì đi. Nhưng mà Lúc Mạch Thần Kiếm thì khác. Đây là cùng với Nhất Dương Chỉ hai bộ võ công được sáng tạo từ Thái Tổ Thành Thánh Văn Vũ Hoàng Đế Đoàn Tư Bình sáng tạo. Nó chỉ được truyền dạy cho các đệ tử các đời trong Thiên Long Tự. Mà Thiên Long Tự này chính là nơi các vị Hoàng Đế của Đại Lý sau khi thoái vị tu hành. Toàn bộ các đời hoàng đế của Đại Lý sau khi thoái vị đều xuất gia đều này cũng nói rõ Lục Mạch Thần Kiếm cần có tư cách thế nào mới có thể tu luyện.
Ngô Minh một kẻ không có chút liên hệ gì tới Đoàn Thị sao có thể tùy tiện đọc qua Lục Mạch Thần Kiếm.
“ Sao? Nhìn nét mặt của các ngươi có lẽ là không đọc ra được môn này võ công rồi. Nếu vậy trận này các người nhận thua sao?”
“ Vẫn còn một môn cuối cùng, không phải sao?”
“ Đúng là còn một đề, để ta nghĩ xem?”
Ngô Minh làm bộ suy nghĩ một lúc sau đó nói ra.
“ Môn võ công thứ ba ta muốn các người đọc chính là Lục Mạch Thần Kiếm.”
“ Bỉ ổi.”
“ Ngô công tử làm người không thể quá tham lam, cũng không thể quá vô sĩ.”
“ Sao ta chỉ biết các người không đọc được ta sẽ là chủ của tên này, đấu 3 thua hai trận này xem như khỏi đấu tiếp hắn trực tiếp là người của bọn ta, còn mấy tên con tin này ta giết sạch.”
Ngô Minh chỉ tay về Đoàn Chính Thuần nói ra.
“ Khoan đã.”
Nhìn Ngô Minh uy hiếp Đoàn Chính Minh không thể nhắm mắt làm ngơ cũng phải mở lời ngăn cản.
“ Ta thật sự hiện tại không thể đọc ra được Lục Mạch Thần Kiếm bởi vì cả ta cũng chưa từng luyện qua nó nhưng mà ta có cách lấy nó cho ngươi.”
Đoàn Chính Minh là vua của một nước nếu hắn ra lệnh Thiên Long Tự cũng không thể không nghe. Ngoài ra việc này lại còn liên quan tới tính mạng của rất nhiều người, còn có an nguy của cả đất nước. Thiên Long Tự không thể khước từ việc này.
“ Hoàng Thượng, ngài muốn đến Thiên Long Tự một chuyến sao?”
“ Ngươi cũng biết nó ở Thiên Long Tự.”
“ Việc này không khó biết.”
“ Đúng vậy, nếu ngươi muốn Lục Mạch Thần Kiếm cần phải đi tới Thiên Long Tự cùng ta một chuyến.”
“ Không được.”
Đoàn Diên Khánh một bên lập tức ngăn cản. Hắn một là biết suy nghĩ của Đoàn Chính Minh. Thiên Long Tự cao thủ rất đông, Ngô Minh đến đó chẳng phải đưa đầu vào lưới sao. Ngoài ra còn một nguyên nhân chủ quan đó là vì Khô Vinh Đại Sư năm xưa đã bỏ mặc hắn kêu cứu mà không giúp. Việc này hắn tới bây giờ vân không quên, hắn không muốn quay lại nơi đó nó khiến hắn nhớ lại những kĩ niệm kinh hoàng mà lâu nay hắn vẫn muốn xóa đi.
Nhưng Ngô Minh sao có thể? Ngô Minh đi chuyến này cũng là vì môn công phu này, đứng trước cơ hội tốt như thế này sao hắn có thể bỏ qua. Hơn nữa hắn cũng có thừa tự tin có thể tự mình chạy thoát khỏi Thiên Long Tự nếu gặp khó khăn, vơi thực lực của hắn hiện tại bảo vệ tính mạng mình không có gì khó khăn.