Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 48

“ Đúng là đáng sợ.”

“ Người đời nói lòng dạ đàn bà hôm nay ta cũng đã hiểu.”

“ Thật đúng là ả dâm phụ.”

“ Mã phó bang chủ đúng là chết không nhắm mắt.”

Mọi người ánh mắt như muốn giết người nhìn về Khang Mẫn. Sự khinh bỉ hiện diện khắp nơi ngay cả trong lời nói len lén xung quanh cũng đều là những câu miệt thị ả ta.

“ Ta trả thù cho Mã đại ca.”

Ngô Trường Phong một bên đã không giữ được bình tĩnh trên tay sẵn thanh đao lao tới định chém chết ả dâm phụ.

“ Ngừng tay lại cho ta.”

Ngô Minh nhanh tay lao tới ngăn lại lưỡi đao chỉ thiếu một chút đầu của Khang Mẫn đã lìa khỏi cổ. Ngô Trường Phong kinh ngạc quay sang hỏi.

“ Ngô công tử mọi chuyện đã rõ ràng ngài Mộ Dung gia cũng không có liên quan nữa sao còn giữ lại mạng ả ta.”

“ Ta vẫn còn việc muốn hỏi Mã phu nhân đây.”

Ngô Minh buông bỏ thanh đao ra tay nắm lấy cằm của Khang Mẫn nâng ngẩn khuôn mặt của ả ta lên.

“ Ta có một việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi giải thích cho ta cặn kẽ có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“ Ngô công tử người này không thể tha.”

“ Đúng vậy ả dâm phụ này làm bao nhiêu chuyện không thể tha cho ả.”

Lập tức tiếng phản đối vang lên, Kiều Phong một bên cũng lên tiếng.

“ Ngô công tử việc này thứ lỗi Kiều mỗ cũng không nghe theo, ả dâm phụ này không thể tha thứ.”

“ Ta tự có sắp xếp của mình, Mã phu nhân còn trong tay ta ai muốn giết thì cứ xông lên.”

Mọi người đều không hiểu vì sao Ngô Minh lại làm vậy kể cả chúng nữ ở một bên nhưng cũng không air a mặt. Ngô Minh biểu hiện quá cứng rắn.

“ Mã phu nhân cứ tin lời ta, ta muốn hỏi tờ vải máu này phu nhân lấy từ đâu ra?”

Ngô Minh trên tay chính là tờ vải ghi “ Thi Quỷ” lúc nãy. Khang Mẫn đột nhiên tỏ ra hoảng sợ tay run run miệng không mở ra được.

“ Sao? Không trả lời được sao? Ở đây có rất nhiều người muốn giết phu nhân.”

Ngô Minh đưa ra uy hiếp. Hắn mọi việc đều có thể hiểu chỉ có tấm vải này là không giải thích được. Chuyện đã hơn 18 năm không lý nào có người còn nhớ được ký hiệu này mà làm giả nó, nếu có chắc chắn là kẻ đó phải rất quan tâm tới Ngô Minh. 18 năm con số này không phải là ngắn ai lại có thể dùng 18 để nhớ về một kẻ mà mọi người đều cho là đã chết.

“ Ngô công tử tôi quả thật không biết, trong bức thư chỉ có nói nếu Thi Quỷ tái xuất thì phải ép Kiều Phong tự phế võ công trục xuất khỏi môn phái. Lúc tôi cùng Bạch Thế Kính đọc được cũng chỉ biết có một kẻ gọi là Thi Quỷ mà thôi. Còn về thân phận thật sự của kẻ đó tôi hoàn toàn không rõ sau này Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh hai người tra lại vụ án 18 năm trước mới phát hiện ra được Thi Quỷ thật sự là ai.”

“ Nếu vậy tại sao các người lại làm ra được tấm vải này để vu oan cho hắn.”

“ Là Bạch Thế Kính hắn một hôm lại đem ra được miếng vải này tôi thật sự không biết.”

Ngô Minh một bên nhìn sang Bạch Thế Kính lúc này đã chết đi. Lập tức Ngô Minh phát hiện ra lý do vừa rồi Bạch Thế Kính dễ dàng thừa nhận mọi việc như vậy.

“ Tên này vẫn còn giấu bí mật, trong máu hắn có độc tính không sống được bao lâu. Xem ra hắn cùng kẻ đứng sau mọi chuyện đã có thỏa thuận và hắn bị kẻ này nắm được điểm yếu. Chính vì không muốn sống tiếp những ngày bị người khác điều khiển nên hắn mới chọn cách kết liễu bản thân.”

Ngô Minh lúc này thật sự tò mò ai là kẻ đứng sau thao túng Bạch Thế Kính. Kẻ này xem ra hiểu rất rõ về hắn vì vậy mới bày ra được kế sách này. Nếu như việc này không có Ngô Minh phát hiện việc Thi Quỷ tái xuất giang hồ sẽ lan rộng ra giang hồ một lần nữa.

VIệc này có mục đích gì cũng chỉ là dụ cho Ngô Minh nếu còn sống một lần nữa ra mặt mà thôi. Còn về mục đích thật sự Ngô Minh quả thật không đoán ra.

“ Ngô thiếu gia ta đã nói hết những gì ta biết người có thể tha cho ta rồi chứ.”

“ Tất nhiên ta sẽ tha cho ngươi, ngươi bây giờ có thể thoát khỏi mấy người ở đây ta cũng sẽ không quan tâm tới.”

“ Ngươi tên khốn kiếp ngươi lừa ta.”

Khang Mẫn nghe được Ngô Minh nói ra thì lửa giận nổi lên. Chửi bới không dứt, Ngô Minh cũng chỉ nhàn nhạt nói ra.

“ Thứ nhất câu trả lời của ngươi khiến ta không hài lòng, thứ hai ta cũng đã giữ đúng lời hứa thả ngươi đi lúc này ngươi đã tự do còn bọn người ở đây muốn bắt ngươi lại đó là việc của bọn họ ta không quan tâm.”

“ Ngô công tử người đừng như vậy, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài. Ngài nếu muốn ta sẽ làm nha hoàn ấm giường việc gì ta cũng làm được xin ngày thu nhận ta đừng để bọn người này bắt ta đi.”

Khang Mẫn quả thật da mặt rất dày, Ngô Minh một bên nhìn ả ta biến đổi đủ kiểu nhân cách cũng thấy gợn cả người.

“ Cái Bang các người làm gì thì làm mau lôi ả ta đi, ta thật sự càng nhìn càng nhịn không được.”

“ Lôi con tiện nhân này vào trong, sau đó sẽ xử theo bang quy.”

Mọi chuyện sau đó cũng dần dần rõ ràng. Vụ án của Mã Đại Nguyên xem như đã sáng tỏ, thân thế của Kiều Phong cũng đã phơi bày không thể chối cãi.Chỉ đáng tiếc tên Toàn Quán Thanh đã trốn từ lúc nào không biết, Ngô Minh quá tập trung vào việc của Khang Mẫn đã bỏ quên tên đầu xỏ này. Trí Quang đại sư mới chấp tay trước mặt Ngô Minh nói ra.

“ Hôm nay may nhờ có Ngô công tử giải quyết mọi chuyện nếu không chúng ta vẫn còn trong mê ngộ.”

“ Ta chỉ là vì biểu ca của mình làm mà thôi.”

“ Có một việc lão nạp vẫn chưa hiểu mong công tử giải thích cho.”

“ Là việc gì đại sư cứ nói.”

“ Công tử sao lại biết được mưu kế của Khang Mẫn cùng Bạch Thế Kính, lẽ ra việc này hoàn toàn không có kẻ hở mới đúng.”

“ Nếu ta nói là đoán các vị có tin không?”

“ Đoán.”

“ Ta là nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của hai người họ. Lúc Bạch Thế Kính xử tội những người ở đây lời nói lộ ra xự gấp gáp, hành động cũng có chút lúng túng không hề giống một chấp pháp trưởng lão. Còn có lúc Khang Mẫn tới đây bọn họ còn liếc mắt đưa tình với nhau ta mới nghi ngờ bọn họ có gian tình.”

“ Chỉ những điều này mà công tử có thể đoán ra hai người bọn họ có vấn đề.”

“ Xem như ta may mắn chỉ hù dọa một chút bọn họ đã có tật giật mình khai ra hết.”

“ Công tử đúng là kỳ tài đúng là kỳ tài.”

Ngô Minh trong tâm cũng chẳng biết sao mình có thể nói ra mấy lời vừa rồi nhưng nhìn ra xung quanh mọi người đều dùng ánh mắt khâm phục đối với mình Ngô Minh cũng không khỏi vui thích. Ngữ Yên cùng Uyển Thanh hai nữ ánh mắt cùng đầy vẻ tự hào nhìn Ngô Minh như muốn nói: “ Đây chính là phu quân của ta các người có thấy lợi hại hay không?”

“ Mọi việc coi như đã ổn thỏa, Kiều Phong ta cũng không muốn làm khó Cái Bang. Nếu Uông lão sư đã muốn ta tự phế võ công ta sẽ làm theo ý người.”

Kiều Phong một bên đang muốn nhất chưởng đánh vào ngực tự phế kinh mạch thì lập tức mọi người xung quanh đều ra tay ngăn cản.

“ Bang chủ trong thư cũng có nói là chỉ khi Thi Quỷ gì đó còn sống, bây giờ không phải.”

“ Đúng đó bang chủ Thi Quỷ chỉ là một âm mưu hắn có lẽ đã chết rồi người không cần phải làm vậy.”

Nhìn mọi người xung quanh can ngăn Kiều Phong cũng dừng lại suy ngẫm quả thật là có chút đúng đắn.Ngô Minh cũng khuyên can.

“ Phong huynh, ngươi võ công đã là thiên hạ hiếm có, nói một tiếng đã đòi phế nó đi người không thấy có lỗi sao. Ta có một câu xin người nên nhớ. Thế gian này sống trước tiên phải vì bản thân mình. Không sống cho mình được thì đừng bao giờ nghĩ tới việc sống vì đất nước hay vì người khác. Chỉ là ngụy biện bản thân còn không chăm lo được nói gì tới thứ khác.”

“ Câu này của Ngô công tử ta hình như đã nghe ở đâu. Cảm tạ công tử đã nhắc nhở.”

Ngô Minh nói chính là câu nói thở nhỏ hắn thường dạy đứa con nhỏ của mình. Hắn biết lớn lên cả đời nó sẽ hy sinh hết lần này tới lần khác vì người khác vì cái đất nước vốn không thừa nhận nó. Ngô Minh không phải là người của Đại Tống nói đúng ra là chẳng của thế giới này nên những quan niệm thần tử, đất nước hắn không hiểu được hắn cũng không muốn hiểu. Ngô Minh cũng không muốn Tiêu Phong hiểu, đứa trẻ này sẽ vì những thứ đó mà hại cả cuộc đời mình.

“ Các vị lời nói ta cũng xin cảm tạ, nhưng lúc này ta đã biết mình là người Khiết Đan sao còn mặt mũi mà làm Bang Chủ Cái Bang. Hôm nay ta Kiều Phong đổi tên lại thành Tiêu Phong cũng xin từ chức Bang Chủ Cái Bang.Tôi sẽ đi điều tra rõ mọi việc ngày hôm nay, ngày sau có được câu trả lời thỏa đáng sẽ đến nói rõ với mọi người.”

Tiêu Phong rút ra Đả Cẩu Bổng để lại ở giữa rồi cúi người một cái rút đi. Ngô Minh cũng không định cản lại chỉ quay sang nhìn A Châu.

“ A Châu ngươi có còn nhớ mấy câu chuyện ta kể lúc nhỏ không? Ngươi lúc này chính là thời điểm ngươi nên ra ngoài nhìn ngắm mọi chuyện, nhân tiện chăm sóc cho Tiêu Phong dùm ta. Ngươi trở về chắc chắn sẽ bị Mẫu Thân đánh gẫy hai chân ta cũng không giúp được.”

Ngô Minh nói đủ lời cũng là chỉ để A Châu đi theo Tiêu Phong mà thôi. Tiêu Phong lúc này sao có thể chấp nhận lập tức từ chối.

“ Ngô công tử việc này không được.”

“ Sao lại không được, người hôm nay xem như nợ ta một ân tình, lúc này trả luôn cũng không muộn. A Châu cô ấy phạm phải trọng tội lúc này mà cùng ta trở về sẽ bị mẫu thân ta đánh chết. Người nếu không chê thì nhận cô ấy đi theo bên người làm nha hoàn cũng được.”

“ Việc này.”

“ Việc này việc kia cái gì? Nam tử hán nói lời dứt khoát nếu không có ý kiến xem như đồng ý. A Châu sau này ngươi là nha hoàn của Tiêu Phong huynh.”

Ngô Minh đẩy A Châu qua phía Tiêu Phong, một bên A Bích mới nói ra.

“ Công tử còn tôi thì sao? A Châu đã có chỗ đi nếu tôi mà về chẳng phải là chết một mình sao.”

“ Đúng là chết một mình, ta không thể để Ngữ Yên chịu tội một mình đem ngươi về chịu tội thay, ngươi cũng biết ta cùng A Châu tình cảm tốt hơn ngươi.”

“ Công tử người không thể đối xử với tôi vậy được, phu nhân thật sự sẽ giết chết tôi.”

A Bích còn tưởng là sự thật khóc than một bên kéo áo Ngô Minh. Lúc này A Châu cùng Tiêu Phong cũng rời đi chỉ còn lại đám ăn mày cùng những người đến làm chứng.

“ Ngô đại ca chúng ta rời đi thôi, biểu ca án oan cũng giải quyết xong rồi.”

Ngữ Yên một bên nói ra, nàng cũng cảm giác không khí ở Hạnh Tử Lâm này đã quá ngột ngạt rất khó chịu muốn rời đi.

“ Đúng cũng đến lúc ra đi, tiệc cũng đã tàn.”

Ngô Minh dáng dấp như rời đi. Nhưng chỉ có hắn là biết buổi tiệc cũ sắp hết thì buổi tiệc mới cũng đã mở màn. Theo làn gió từng đợt Bi Tô Thanh Phong đã len lỏi vào nơi này. Người bình thường không nhận ra nhưng là một kẻ khứu giác cực kỳ nhạy bén lại thêm quá khứ sống trong độc được Ngô Minh sao có thể không cảm thấy.
Bình Luận (0)
Comment